Thông Thiên Đại Thánh

Chương 727: Có khách đến (3)





Hưng Long thương hội, cái tên có vẻ rất bình thường, nhưng nó đã tồn tại trên một vạn nắm, là một trong ba thương hội lớn nhất Trung Nguyên, sau lưng nó là vô số thế gia lớn nhỏ, còn có một số môn phái thần bí, nhìn thì có vẻ bình thường, nhưng nếu khởi lực, thậm chí còn lợi hại hơn Đại Tấn triều, Đại Tấn triều lập quốc mới được vài trăm năm, thương hội này đã tồn tại trên một vạn năm, đem An Viễn Đường của Chu Báo ra so sánh với Hưng Thịnh thương hội, không phải so sánh con kiến với con voi mà là con kiến với cá voi xanh.

Khác với Bá Vương Diện, chỉ cần Hưng Thịnh thương hội đồng ý, một ngón tay cũng có thể giết chết An Viễn Đường, đồng thời, chỉ cần Hưng Thịnh thương hội vui, cũng có thể dễ dàng khiến An Viễn Đương hưng vượng.

Không ai biết hội trưởng Hưng Thịnh thương hội là ai, Vân Bằng là người phụ trách bên ngoài của Hưng Thịnh thương hội, địa vị cực cao, cho nên, Giang Hiểu mới liệt hắn vào danh sách nhân vật Chu Báo không thể không gặp, Nhiệp Vô Thương thì đương nhiên không cần phải nói, khâm sai triều đình, đại diện cho cả triều đình, Chu Báo bất luận nói gì, vẫn là người của Đại Tấn triều, đương nhiên không thể chậm trễ.

Nghe Giang Hiểu giải thích mối quan hệ lợi hại bên trong, Chu Báo trầm ngâm một lúc,

- Vậy Vân Bằng đang ở đâu? Bây giờ ta đi gặp hắn, về phần Nhiếp Vô Thương, nếu đã đợi lâu rồi thì để hắn đợi thêm hai ngày nữa đi!

- Vâng, thuộc hạ lập tức đi mời Vân hội trưởng đến!

- Không không không, ta đích thân đi gặp hắn!

Chu Báo khoát tay, đã làm gì thì phải làm cho cho tốt, không được để người khác bắt bẻ, nếu không, chi bằng không làm.

Vân Bằng cũng giống như Nhiếp Vô Thương, đều được bố trí nghỉ trong viện tử tốt nhất, khiến Giang Hiểu cảm thấy may mắn là, viện tử của hai người cách nhau khá xa, nếu không, Chu Báo một mình đi gặp Vân Bằng, để Nhiếp Vô Thương biết được, sẽ bị coi là coi thường thể diện triều đình. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

Vân Bằng tuổi tác vẫn chưa quá lớn, chỉ ngoài bốn mươi, chính trực tráng niên, tu vi cũng không yếu, ngũ phẩm cao thủ, đặt trong giang hồ, cũng được coi là nhân vật nặng kí, nhưng thân là phó hội trưởng Hưng Thịnh thương hội, thực lực cho dù vớ vẩn thì bên cạnh hắn bao giờ cũng có một bát phẩm cường giả bảo vệ.

Bát phẩm cường giả! Từ bao giờ cường giả trở nên mất giá trị như vậy, chạy đến cả lãnh địa của hắn?

Nạp bát phẩm cường giả làm vệ sĩ cho mình, đủ thấy Hưng Thịnh thương hội giàu có cỡ nào! Bát phẩm cường giả kia vừa nhìn thấy Chu báo, thần sắc cũng hơi động, hắn biết Chu Báo là thất phẩm cường giả, còn có một món thuần dương pháp khí, liên kết với một Vương Xà quỷ kế đa đoan ăn đứt cửu phẩm cường giả, cho nên trong lòng đánh giá khá cao Chu Báo, nhưng bây giờ gặp Chu Báo rồi, hắn mới giật mình phát hiện, mình vẫn còn thua kém Chu Báo.

Hắn không nhìn ra tu vi Chu Báo nông sâu thế nào.

Lúc này Chu Báo nội liễm hoàn toàn tinh khí, căn bản không lộ ra một tia khí tức nào, nhìn giống như một thiếu niên mười bảy mười tám tuổi bình thường, chỉ là sự trưởng thành toát ra từ ánh mắt có chút không phù hợp với độ tuổi của hắn.

- Vãn bối Chu Báo, xin chào Vân phó hội trưởng!

Vừa vào cửa, Chu báo đã chắp tay cung kính, mặt nở nụ cười.

- Ha ha ha, sớm đã nghe nói Vân Châu Chu Báo là thiếu niên hào kiệt số một Đại Tấn triều, quả nhiên danh bất hư truyền!

Vân bằng cười lớn chạy ra nghênh đón,

- Mấy hôm trước đến cầu kiến Chu đại nhân, nghe nói đại nhân bế quan, không dám làm phiền, hôm nay đại nhân xuất quan, chắc tu vi lại cao thêm một tầng?

- Vân hội trưởng cứ đùa, Chu Báo tính tình nóng vội, nên căn cơ không vững, cần phải bế quan nhiều để ổn định căn cơ, để hội trưởng chê cười rồi!

Một lớn một nhỏ khách sáo qua lại một lúc rồi mới ngồi xuống bàn chính sự.

Mười mấy năm giáo dục, quả nhiên không uổng phí, một người đã từng được học kinh tế như Chu Báo đương nhiên không làm mấy chuyện ngốc nghếch như lập trạm kiểm soát thu thuế thường thấy trong sách vở. Trên thực tế, một nơi hoang vắng không có tự chủ sản nghiệp hay sản phẩm, quan trọng nhất không phải thu thuế mà là miễn thuế, thu hút thương nhân, thu hút nhân khẩu, thu hút kinh doanh.

Cho nên, hai bên bàn bạc vô cùng vui vẻ, trên thực tế, chẳng có gì cần phải bàn nhiều, mọi chuyện cụ thể quản sự thuộc hạ của Vân Bằng đã nói qua với Giang Hiểu, Chu Báo đến đây chỉ là tăng thể diện cho Vân Bằng, cho Hưng Thịnh thương hội mà thôi, sau đó, là thủ tục, hai bên kí tên, nghi thức khá giống việc kí kết hợp đồng sau này.

Giả vờ giả vịt nói vài câu khách sáo, kể mấy câu chuyện cười, tặng quà cho nhau xong thì bắt đầu mở tiệc rượu chiêu đãi, rượu say tiệc tàn ai về nhà nấy, không hề bàn đến nội dung mang tính thực chất, chỉ là xác nhận quan hệ hợp tác giữa An Viễn Đường và Hưng Thịnh thương hội cùng với Chu Báo mở thị trường Tây Bắc mà thôi.

Tiễn xong Vân Bằng, Chu báo trực tiếp về nhà nghỉ ngơi, về phần khâm sai đại nhân, hắn chuẩn bị hai ngày sau mới gặp.

Ai ngờ, sáng sớm ngày thứ hai, Nhiếp Vô Thương đã tự mình cầu kiến, rõ ràng hắn đã biết tin hôm qua Chu báo đi gặp Vân Bằng.

Người đã đến, đương nhiên không thể đuổi đi, hơn nữa Chu Báo cũng không muốn vì chuyện này đẩy mình vào thế bí, cho nên tiếp đãi rất cung kính.

Nhiếp Vô Thương là người của triều đình, đến đây chủ yếu là để truyền chỉ, phải biết việc Chu Báo làm ở Tây Bắc đã thu hút sự chú ý của triều đình, cộng thêm việc hắn đoạt thuần dương pháp khí của Tây Ninh Vương thế tử Yến Phi, gián tiếp làm mất thể diện triều đình, triều đình đương nhiên không thể nhắm mắt cho qua. Nhưng, những chuyện đó đều không xuất hiện trong thánh chỉ, trong thánh chỉ phần lớn là những lời an ủi, tán dương Chu Báo, rằng những gì hắn làm cho lãnh địa sẽ là tấm dương sáng để tất cả lãnh chủ Đại Tấn noi theo. Hi vọng Chu Báo tiếp tục nỗ lực, tiếp tục cống hiến cho sự hưng vượng của Đại Tấn triều, cuối cùng không quên thưởng cho Chu Báo một vạn lượng vàng, phong chức tướng quân.

Những việc khác, đương nhiên là bí mật giữa Chu Báo và Nhiếp Vô Thương.

- Chu đại nhân, Chu tướng quân, điện hạ và triều đình thập phần coi trọng ngài!

So với tác phong thương nhân của Vân Bằng, Nhiếp Vô Thương này thuộc loại dẻo miệng điển hình, da cười thịt không cười, cũng là loại người Chu Báo cho rằng phiền phức nhất.

Không phải khó đối phó mà là phiền phức.

Loại người này, kiếp trước Chu Báo từng thấy nhiều, hoàn toàn thuộc loại tiểu nhân, có thù tất báo, một chuyển nhỏ nhặt cũng ghi hận trăm năm, hơn nữa thủ đoạn báo thù vô cùng thâm độc, thiếu nhân tính, quan trọng nhất và cũng khiến Chu Báo cảm thấy phiền phức nhất là, loại người này rất thích làm mấy việc hại người không vì mục đích gì.