Thú Giới Trà Chủ

Chương 74: Nhà gỗ quỷ dị




Đường Vũ để mọi người đi xuống chỗ phía dưới đài hiến tế, tuy rằng các thú nhân bị thương nghiêm trọng nhưng vẫn cố gắng dùng móng vuốt lấy đất bao phủ cơ giáp như cũ, mỗi 1 thú nhân ở đây đều là chủng tộc am hiểu đào hầm, không bao lâu liền đào ra một cái động lớn.

Tốc độ đào hầm của các thú nhân rất nhanh, tốc độ ngọn lửa cắn nuốt khu vực an toàn nhanh hơn, sau khi Đường Vũ dung hợp cuốn trà kinh bị thiếu kia thì hình như không có cung cấp năng lượng gì, không có tác dụng cách ly đám cháy, tùy thời đều có cảm giác sụp đổ, cậu phải nhanh tìm được cái gì đó để cung cấp năng lượng cho chỗ này!

Lúc động lớn đào được kha khá thì đột nhiên sụp xuống, thú nhân ở trong đó phản ứng nhanh chóng chộp lấy vách động lớn, đang muốn nhảy ra, kết quả liền nhìn thấy Đường Vũ vốn đứng ở bên cạnh xem đào hầm trực tiếp nhún người nhảy vào, một đám ngẩn người liền không chút do dự nhảy xuống theo.

Lúc tất cả thú nhân đi vào động lớn, Courson vào sau cùng đã có thể cảm giác được ngọn lửa nóng rực liếm lên lông sói của anh.

Trong động một mảnh râm mát, có mùi bùn đất ẩm ướt, rõ ràng tất nhiên xác thực có gió lạnh thổi qua, có thanh âm giống như trùng tộc bám vào cào cào loạt xoạt làm cho các chiến sĩ thú nhân nháy mắt đề cao cảnh giác, thiết bị chiếu sáng trên cơ giáp lập tức được mở ra.

Một mảnh rừng cây nhỏ quỷ dị đập vào tầm mắt của mọi người, khi thấy rõ bộ dáng rừng cây và bụi cây dưới tàng cây thì mọi người kể cả Đường Vũ đều choáng váng, cậu không biết vì sao cây trà có thể sinh trưởng ở dưới nền đất không có ánh mặt trời.

Các thú nhân đều là lần đầu tiên nhìn thấy nhiều ma thực như vậy! Nhưng bọn họ không có hưng phấn, chỉ cảm thấy có loại đều là nói không nên lời, ma thực này căn bản không có năng lượng và mùi hương thơm ngát của ma thực! Nhưng chúng nó lại tồn tại, hơn nữa là còn sống!

Trong rừng cây trà có một gian nhà gỗ nhỏ, rừng âm u, một bộ bộ dáng rất lâu không ai ở. Đường Vũ nhìn nhìn, nhấc chân đi qua, Ares theo sát đi lên, thoạt nhìn hổ mặt than rất bình tĩnh, tần suất cái đuôi phía sau vung càng lúc càng nhanh để lộ nội tâm khó chịu của con hổ.

Courson vốn định ngăn cản, nhưng đã tới nước này thì chỉ có thể kiên trì đi tiếp thôi. Carl gãi gãi lông gấu trên đầu, túm trùng vương khi tiến vào trong hang động thần trí liền khôi phục bình thường tới tay, con trùng ngu này bình thường vẻ mặt một bộ không sợ ai hết nhưng khi đụng chuyện thì lại là bộ dáng nhát gan sợ sệt, thật sự là tâm tư của sâu thì ngươi đừng đoán làm giề, ngươi đừng đoán nha ngươi đừng đoán, cái đuôi hùng ngắn nhỏ run lên, Carl vui vẻ đi qua.

Đi tới cửa nhà gỗ nhỏ, gian nhà lâu không người ở lại có thể đều không có 1 chút bụi bặm, Đường Vũ vươn tay, đầu ngón tay chạm nhẹ vào cửa, nháy mắt một cỗ cảm giác mát âm trầm lạnh như băng xuyên thấu qua ngón tay, cậu không tự chủ được rùng mình một cái, nhưng cậu vẫn kiên định hơi hơi dùng sức đẩy cửa, không đẩy ra, lại dùng sức đẩy! Vẫn không đẩy ra!

Đường Vũ nhẹ nhàng hít vào, tăng tốc vận chuyển Thái Cực bát quái đồ trong đầu, điều động thần bí lực lượng trong cơ thể vừa mới có thể tự do điều khiển, xuyên thấu qua trong lòng bàn tay lại một lần nữa đánh vào trên cửa gỗ, nhưng cửa gỗ vẫn không chút sứt mẻ như cũ! Quả nhiên có lai lịch có khác! Cậu híp mắt lại gật đầu tán thưởng, hai tay qua lại duỗi thân vận động một chút, chuẩn bị tập trung toàn bộ lực lượng thần bí tới chỗ trong lòng bàn tay của 2 tay, muốn dùng toàn lực đẩy cửa gỗ ra!

” Từ từ ——”. Một vuốt của Carl cầm trùng vương mập, 1 vuốt hướng phía trước vươn 4 ngón mở thẳng ra, “Để anh thử xem!”.

Sau đó con gấu này dưới sự đồng ý của Đường Vũ, vui vẻ tiêu sái đi tới bên người Đường Vũ, thuận tiện quang minh chính đại chen qua con hổ dính chặt lấy Đường Vũ, còn thuận tiện đạp đuôi hổ của người ta một chút, sau đó vươn 1 ngón tay gấu tới chỗ cửa gỗ, nhẹ nhàng kéo………cửa mở.

“Khụ khụ, chúng ta vào đi”. Đường Vũ vội ho một tiếng, vẻ mặt rất là xấu hổ, không để ý tới con gấu đang chờ được khen, dẫn đầu đi vào bên trong nhà gỗ nhỏ.

Dưới thiết bị chiếu sáng của cơ giáp, cảnh tượng bên trong nhà gỗ nhỏ nhìn không sót gì, cả phòng cực trống rỗng, cái gì cũng không có.

“Điều này không có khả năng?”. Đường Vũ nghi ngờ nhìn nhìn chung quanh, “Giúp em tìm xem có gì kỳ quái hay không”.

Bốn người tìm một hồi lâu, lúc này cho dù là ở trong hang động cũng có thể cảm nhận được mặt đất siêu nóng, mồ hôi liên tục chảy xuống, may mắn dưỡng khí coi như đầy đủ. Vừa cẩn thận kiểm tra 1 lần nữa, trong nhà gỗ nhỏ không lớn quả thật ngay cả chút bụi bặm đều không có. Đường Vũ cố gắng tĩnh tâm, muốn tìm được cái gì đó ở nơi này, cậu có thể cảm giác được nhưng chính là không có, nhất định có cái gì bị cậu xem nhẹ.

Ares thấy không ai cần mình giúp đỡ thì duỗi người, mống vuốt sắc bén lòi ra, thân trực tiếp đứng lên, 2 chân trước chống vào bên hông nhà gỗ mà mài móng.

Nhà gỗ!

Đột nhiên trước mắt Đường Vũ sáng ngời, rõ ràng đồ vật lớn ở trước mắt như vậy mà cậu sao lại ngu ngốc xem nhẹ nó chứ! Tăng tốc đi đến bên hông nhà gỗ, lòng bàn tay trực tiếp để lên, một chút tinh thần lực chui vào bên trong nhà gỗ. Nếu là vật chết thì tinh thần lực phủ lên trên sẽ không có phản ứng gì, nhưng khi tinh thần lực cậu thấm vào bên trong nhà gỗ thì cậu giật mình phát hiện, căn phòng này cư nhiên chỉ dùng thân cây trà làm thành! Càng làm cho cậu kinh ngạc chính là rõ ràng đã muốn bị chặt thành gỗ thô mà cậu lại có thể cảm nhận được tồn tại của sự sống.

Khi càng ngày càng nhiều tinh thần lực thấm vào, cảnh tượng chân thật của cả hang động xây dựng thành công trong đầu Đường Vũ.

Cành cây mọc dài lộn xộn ở trong chỗ sâu phía dưới nhà gỗ nhỏ, liên tiếp tới chung quanh giữa cây trà, cây trà đem năng lượng của bản thân hoặc lớn hoặc nhỏ thông qua cành cây phát ra cấp cho nhà gỗ nhỏ, sau khi nhà gỗ nhỏ trải qua tẩy rửa thì hình thành một loại năng lượng hơi âm u lạnh lẽo khác phát ra, hình thành 1 chỉnh thể dựa vào nhau mà tồn tại.

Tinh thần lực của Đường Vũ từ xa “nhìn” năng lượng âm lãnh phát ra từ nhà gỗ nhỏ đều có thể cảm nhận được một loại cảm giác làm cho cậu cực khó chịu, cảm giác giống như là tất cả thế giới quan, năng lượng đều bị nghịch chuyển, may mắn năng lượng này không có ý thức tự chủ, nếu không cậu thật sợ chính mình cũng bị nhà gỗ nhỏ gột rửa 1 phen như vậy.

Xem ra nhà gỗ nhỏ này chính là tồn tại quan trọng duy trì khu vực an toàn, Đường Vũ vội vàng gọi mọi người tới đây, thương thế nghiêm trọng thì đi vào bên trong nhà gỗ nhỏ, thương thế nhẹ 1 chút thì dựa vào bên ngoài nhà gỗ nhỏ, mà cậu tự mình lại ngồi một bên, một tay chống lên tường nhà gỗ nhỏ, bắt đầu rót năng lượng thu thập từ vườn trà tùy thân vào bên trong nhà gỗ nhỏ.

Khi Đường Vũ rót năng lượng cực tinh thuần vào thì hiệu quả rất rõ ràng, ranh giới vốn đang run rẩy ổn định lại, cảm giác nóng rực trong không khí cũng dịu đi rất nhiều!

Tính toán một chút năng lượng phát ra và hiệu quả sinh ra thì lúc này Đường Vũ mới chân chính yên lòng, đủ để chống đỡ tới khi đám cháy lớn chấm dứt!

Đám cháy rừng lan khắp tinh cầu, mọi thứ của khắp tinh cầu sắp bị đám cháy lớn đốt cháy gần như không còn gì, cảnh tượng hùng vĩ duy trì suốt 10 ngày! Mà bên ngoài tinh cầu này càng ngày càng nhiều chiến hạm tinh tế tụ tập lại, ngoại trừ tinh hạm của quân bộ, còn có nhiều tinh hạm của dân thường thông qua thủ tục đặc thù cho phép tụ tập ở đây, trong đó có 1 chiếc kiêu ngạo nhất.

Chiếc chiến hạm này thể tích khổng lồ, trên mặt có rất nhiều cự pháo xung mạch khủng bố, dấu vết của thao tác sử dụng qua rất nhiều lần nói cho người chung quanh nó không phải chỉ là đồ trang sức trưng cho đẹp đâu nhá.

Nhưng đây cũng không phải nguyên nhân đích thực để nó kiêu ngạo với người ta mà là màu sắc khủng bố của nó so với chiến hạm tinh tế của quân bộ……. Thật sự là rất sáng chói nha, vàng rực luôn! Thoạt nhìn bộ dáng giống như rất mắc tiền!

Mà chủ nhân của tinh hạm hình như yêu thích cuồng nhiệt với màu vàng, chẳng những tàu chiến là màu vàng, trang bị cơ giáp của chiến sĩ thú nhân vào vào ra ra cũng đều là màu hoàng kim, hoàn toàn là hiệu quả tài đại khí thô (nhà giàu, nhiều xiền).

Bề ngoài thì thượng tá Simon bình tĩnh tự nhiên nhưng nỗi khổ trong lòng ông nào ai biết được? Mấy ngày nay ông sắp bị con gấu hoàng kim này tra tấn điên rồi, mỗi ngày kim quang sáng chói lẳng lặng ngồi ở trước mặt người ta như vậy, lịch sự liên tục ăn điểm tâm thoạt nhìn ngọt tới ngấy chết người, vừa ăn vừa nhìn người ta, không nói lời nào, chính là không nói lời nào, người ta hỏi gã cái gì thì gã cũng không để ý tới người ta, nhưng vẫn sẽ đi theo người ta, cho dù lão già Simon tắm rửa, ngủ thì cũng muốn đi theo bên cạnh! Vài ngày liên tục Simon sắp bị làm cho suy nhược thần kinh!

“Đại thiếu gia Quentin, tôi thật sự không thể  nói mục tiêu chấp hành nhiệm vụ của bọn Carl là gì! Nếu cậu muốn biết thì phải đi tìm tướng quân Hardman hỏi!”. Vẻ mặt thượng tá Simon mệt mỏi khẩn cầu nhưng đối phương dường như không có nghe thấy.

Anh trai của Carl, con trai trưởng của tộc trưởng gia tộc Quentin, Malone Quentin lẳng lặng gật gật đầu, dùng ngón tay linh hoạt hoàn toàn không phù hợp dáng người của gã bưng 1 ly nước trà lên rồi uống, trung hoà sự ngán ngấy của một miếng điểm tâm, làm cho hương vị hạnh phúc tốt đẹp ngược lại càng nổi bật, “Ăn không?”. Nói xong đưa 1 miếng bánh ngọt qua cho Simon.

Simon vội vàng lắc đầu, mấy ngày nay khoang mũi không có lúc nào là không tràn ngập mùi ngấy của đồ ngọt, làm cho ông kẻ thích ăn thịt miệng chua loét, cực khó chịu.

Malone lấy bánh ngọt lại, hướng Simon lộ ra mỉm cười trầm tĩnh hữu lễ, “Vậy tôi tiếp tục chờ”.

Thật ra tình huống bên Đường Vũ cũng không tốt lắm, tuy rằng tránh được kết cục bị lửa thiêu chết nhưng bọn họ không đủ thức ăn, cũng không đủ thuốc men, bị bắt trốn ở trong hoàn cảnh làm cho các thú nhân muốn hoạt động cũng không hoạt động được, cảm giác mỏi mệt đói khát rất khó chịu.

Nhưng các thú nhân phát huy năng lực nhẫn nại và chịu khổ cường đại, mang tất cả thuốc men và đồ ăn mang theo bên mình tập trung lại 1 chỗ, mỗi ngày đều ưu tiên Đường Vũ ăn no, làm cho cậu có vườn trà tùy thân vài lần nhịn không được muốn bất chấp để lộ bí mật, từ đó lấy ra đủ nước và ma thực, nhìn thấy bộ lông nhóm động vật chung quanh xơ xác, bụng lép kẹp, cậu vẫn là thật tự trách mà nhịn xuống, bí mật này là bùa hộ mạng lớn nhất của cậu, tuyệt đối không thể bại lộ, nếu không hậu quả tuyệt đối không phải cậu và 3 thằng nhóc thú có thể thừa nhận được.

Vài lần trộm thừa dịp các thú nhân không chú ý bỏ một chút nước vào trong ấm nước của bọn họ, may mắn thức ăn nước uống này đều là Đường Vũ quản lý phân phối, mọi người cũng không biết số lượng cụ thể có bao nhiêu, Courson cảm giác thấy 1 chút khác thường nhưng không hỏi ra.

Thuốc không đủ, không ít miệng vết thương của thú nhân bắt đầu thối rữa, mỗi lúc này Đường Vũ liền ảo tưởng nếu nước trong vườn trà tùy thân của cậu có các loại công hiệu thần kỳ thì tốt rồi, sau khi uống lên thì miệng vết thương lập tức khỏi hẳn linh tinh. Cậu từng dùng Carl làm thí nghiệm, tuy rằng ma thực có thể làm cho thú nhân lên tinh thần một chút nhưng cũng không thể giúp miệng vết thương khép lại, ngược lại trùng dịch của trùng vương mập hơi có thể làm cho thương thế của nhưng không đến mức chuyển biến xấu quá nhanh.

Mỗi ngày Đường Vũ đều dùng nước trà và trùng dịch của trùng vương giữ lại mạng sống của thú nhân bị thương nặng, chỉ hy vọng đám cháy lớn sớm tắt một chút, cho dù không khát chết thì đồ ăn cũng không duy trì được bao lâu. Carl bị thương nhẹ và đám người Ares ỷ vào thân thể tốt đã 2 ngày mới ăn 1 chút, Courson lại ngay cả đồ ăn chỉ cắn 1 miếng sẽ không lại ăn, chừa cho Đường Vũ và thú nhân bị thương nặng.

Rốt cục nhiệt độ bắt đầu giảm xuống, 1 sư tộc thú nhân bám trên vách hang động nhìn ra bên ngoài, sau đó vui vẻ nhào trở về hô to, “Lửa tắt rồi!”.