Thủ Hộ

Chương 157: Tiêu Dao phái suy tàn




Sự xuất hiện của một nhân vật khủng bố như Lạc Hạ khiến nhiều kế hoạch bị chém ngang.

Ý định xưng bá của Đông Long dựa vào sự kiện minh oan trên Khai Kim Sơn của Vô Diệp Tử bị phá hủy.

Ý định bao vây quần hùng trên Khai Kim Sơn từ đó diệt tận võ lâm của Lệnh Hồ Trọng bị phá hủy.

Ý định lần nữa phân chia thế cục giang hồ của các ẩn thế tông môn bị phá hủy.

Tất cả đều bởi vì những âm mưu này có liên quan đến Tiêu Dao phái. Một tồn tại như ma ảnh khổng lồ che cả nhật nguyệt ám trên đỉnh đầu họ đang ẩn cư tại đó.

“Tiêu Dao phái an Phong Tử ẩn thế, Tiêu Dao phái nguy Phong Tử diệt thế.”

Một câu tương truyền khiến Tiêu Dao cốc trở thành cấm địa đối với bất kỳ thế lực nào.



Đã hai mươi mùa thu trôi qua Tiêu Dao cốc.

Cây phi điệp trong sân Phi Tiên Tử lại lần nữa lá chuyển đỏ.

Vô Ưu Tử cách đây ba năm đã giao lại quyền chưởng môn cho Vô Diệp Tử sau đó dưới tiếng đàn của Phi Tiên Tử Phá Toái Hư Không tiến về vùng trời khác.

Lạc Hạ sau đó cũng đã nhận thức được nơi sư phụ sẽ đến, đó là một tầng không gian khác dó tồn tại vĩ đại tạo ra, nơi có thể dung nạp những người có cảnh giới trên Phá Toái Hư Không.

Lạc Hạ cũng có thể tiến đến thế giới đó nhưng cậu không nghĩ nên làm như thế.

Một khi tiến vào tầng thứ không gian kia thì điều kiện để phá bỏ giới chướng thoát đi thế giới này càng trở nên hà khắc, cậu chỉ cần ở lại tâng thứ không gian này tìm hiểu các loại đạo pháp tự nhiên để một bước đột phá chiến lực đến cấp tướng.

Sau đó tự thân giải phóng Vua Chiến Tranh và trở về với Esdeath tiếp tục cuộc hành trình hồi sinh Arthur.

Trong khoảng thời này thì có một việc khiến Lạc Hạ hơi đau đầu. Tình cảm của sư huynh và hai sư tỷ.

Mối quan hệ phức tạp của Vô Diệp Tử, Lý Lạc Thủy và Hạ Nguyệt Như đang khiến Tiêu Dao phái có dấu hiệu nứt vỡ.

Vấn đề này Lạc Hạ chỉ có thể thở dài lặng nhìn, có lẽ phái Tiêu Dao đã đang đi đến hồi kết, vạn vật có thịnh tất có suy.

Bên động phủ của Vô Diệp sư huynh đang vang lên âm thanh giao đấu gay gắt.

Lạc Hạ buông sách và nói với bóng dáng tuyệt mỹ sau lưng.

-Nói với Tịnh nhi chuẩn bị rượu, đến tối ta sẽ về.

Lâm Tĩnh Huyên đáp lời sau đó ánh mắt tràn đầy tình cảm phức tạp nhìn bóng dáng cao gầy của hắc y thiếu niên.

Thời gian như ngừng lại đối với thiếu niên thần bí kia nhưng vẫn trôi qua đối với nàng, hai mươi năm càng khiến nàng xinh đẹp thành thục hơn nhưng bốn mươi năm, sáu mươi năm, một trăm năm thì sao….

Hai mươi năm cạnh bên khiến Lâm Tĩnh Huyên hiểu được phần nào con người của Lạc Hạ, nàng hiểu quá nhiều nhưng cũng không hiểu quá nhiều, cũng vì vậy mà nàng nảy sinh thứ tình cảm không nên có của một đệ tử Từ Hàng Đạm Trai, yêu.

Tĩnh Huyên tiên tử rơi xuống phàm trần, nàng bỏ đi sự cao ngạo của một thiên kiêu, nàng bỏ đi sự lạnh lùng và xa cách, nàng trở nên ôn nhu dịu dàng khi đối diện với hắc y thiếu niên.

Thế nhưng, thiếu niên vĩnh viễn đạm mạc nhìn vạn vật và lạnh nhạt ứng xử với tất cả sự việc, Lâm Tĩnh Huyên hiểu nàng chỉ tuyệt vọng đối với phần tình cảm này của mình.

Lâm Tĩnh Huyên ánh mắt u buồn như muốn khiến trăm hoa trong cốc héo tàn, thân ảnh nàng yếu ớt như liễu tỏng gió khiến người nhìn vào thương tiếc.

Có lẽ là tuyệt vọng nhưng chỉ cần được ở bên bóng người đó thì cũng đã là hy vọng.



Lạc Hạ vung tay tạo thành khí tràng tách hai sư tỷ đang đấu nhau sống chết và nhẹ nhàng nói:

-Sư phụ sẽ không hy vọng nhìn thấy điều này.

Hai nàng hừ lạnh sau đó quay đầu về hai hướng.

Lạc Hạ nghiêm túc nhìn về sư huynh Vô Diệp Tử:

-Sư huynh, người là chưởng môn một phái, phần quyết đoán này vẫn phải có, bất kể là chuyện gì đi nữa kể cả tình cảm. Ngươi phải đưa ra lời nói của bản thân nếu không muốn Tiêu Dao phái hủy hoại trong tay mình

Vô Diệp Tử xoay người:

-Chuyện này dừng tại đây, ta chỉ duy tâm cầu đạo không muốn dính vào tình quan. Hai vị sư tỷ, sư muội cũng nên tự kiểm.

Lý Lạc Thủy và Hạ Nguyệt Như nghe thế thì đương trường phun máu tươi, sau đó cả hai sắc mặt trắng bệch rời đi.

Lạc Hạ hiểu Vô Diệp rất khó xử nên muốn chặt đứt tơ tình, đau dài không bằng đau ngắn. Nhìn hai sư tỷ thì trong lòng cũng than nhẹ sau đó nói:

-Sư huynh có muốn uống rượu.

Vô Diệp Tử cả người như già đi:

-Làm phiền sư đệ.



Hai tuần sau đó.

Vô Diệp Tử thông báo đại hôn với cả võ lâm mời các nhân vật cao tầng đến dự.

Cô dâu là em gái Lý Lạc Thủy tên Lý Lệ Hân, là một tiểu thư quý tộc không biết võ công.

Lạc Hạ nhìn bóng lưng hai sư tỷ rời đi Tiêu Dao cốc thì nhắm mắt lại và xoay người trở về động phủ.

Phái Tiêu Dao có lẽ sẽ chấm hết vào thời của Vô Diệp Tử.

Lâm Tĩnh Huyên lặng người nhìn bóng lưng tang thương của hắc y thiếu niên và tiến đến ôn nhu lên tiếng:

-Công tử vẫn còn thì Tiêu Dao phái sẽ không thể ngã.

Lạc Hạ mỉm cười buồn:

-Có lẽ sẽ chỉ là tồn tại trên danh tiếng. Tĩnh Huyên, ngươi có muốn rời đi. Ta đã giữ ngươi lại hơn hai mươi năm, cũng đã đủ rồi.

Lâm Tĩnh Huyên cười nhẹ:

-Công tử cho rằng ta còn nơi để về?.

-Ta sẽ sửa lại quá khứ của ngươi.

-Đã quá trễ, nơi đâu có công tử nơi đó mới là nhà của Tĩnh Huyên.

Lạc Hạ sững lại sau đó xoay người nhìn thẳng vào ánh mắt chân thành và vô cùng kiên định của Lâm Tĩnh Huyên. Cậu xoay người đưa tay lấy đàn từ trong động phủ và nói:

-Ngươi đã tiếp cận cảnh giới Phá Toái Hư Không đúng chứ?.

Lâm Tĩnh Huyên dịu dàng mỉm cười:

-Là được công tử chỉ dạy.

Nàng nhìn Lạc Hạ vuốt ve thân đàn thì bỗng nhiên nghĩ đến điều gì. Lâm Tĩnh Huyên sắc mặt trắng bệch. Quả nhiên Lạc Hạ nói:

-Người truy cầu võ đạo đều mong muốn một bước vượt qua Phá Toái Hư Không tiến đến vùng trời khác, ta có thể giúp ngươi.

Lâm Tĩnh Huyên cắn môi ngọc:

-Tĩnh Huyên từ lâu đã không truy cầu võ đạo, chỉ cầu được cất bước theo công tử, mong công tử hãy suy nghĩ lại.

Lạc Hạ trầm mặc thu đàn lại sau đó xoay người rời đi:

-Tùy ngươi.

-Vâng.