Thử Hỏi Đắng Cay Nông Sâu Thế Nào

Chương 71: Phiên ngoại: Họp lớp (3)




Thiển Thâm từ chỗ Tân Gia Ny biết được Tạ Nhất Nhất là hoa khôi của đại học xây dựng, gần như khắp học viện đều có người theo đuổi cô, thế mà lại có người không coi cô hoa khôi xinh đẹp, giỏi giang đó ra gì, quả thật đúng là có mắt không tròng. Khi đó, Bành Tử Tuấn chính là một trong những người theo đuổi người đẹp mạnh mẽ nhất. Anh luôn tự nhận mình là người có điều kiện không tồi, bởi vậy khăng khăng giữ nguyên tắc bất kể thế nào cũng phải cưới được một cô vợ có dung mạo tương xứng với vẻ đẹp của mình, điều kiện khác chưa nói nhưng chắc chắn tướng mạo phải xuất sắc. Cho nên, một tuần sau khi anh quen biết Tạ Nhất Nhất đã bắt đầu dùng toàn bộ các phương thức biết được để mà cưa cẩm người đẹp. Nhưng mà sự tình cũng không thuận lợi như ý muốn của anh. Người đẹp Tạ từ đầu tới cuối hoàn toàn không để ý đến anh. Cho rằng vấn đề chính là thời gian, Bành Tự Tuấn mạnh mẽ đè bẹp các đối thủ cạnh tranh, trở thành đối tượng đáng chú ý nhất. Có điều, mặc dù anh đã kiên trì theo đuổi suốt năm tháng nhưng đối tượng theo đuổi lại đột nhiên thổ lộ với anh chàng cùng lớp có dung mạo không nổi bật nhưng tài năng thì nổi trội. Lúc đấy, trong trường khá là ầm ĩ, làm kinh sợ một nhóm người, nhóm người này điên cuồng tiến hành điều tra, cuối cùng tìm ra được đó là người học năm nhất ở khoa Kiến Trúc, Tân Tử trở nên nổi tiếng toàn trường.

Có câu nói rất đúng, bề ngoài càng lạnh lùng trong lòng lại càng mãnh liệt, Tạ Nhất Nhất theo đuổi Tân Tử làm những người chứng kiến cũng phải lắc đầu, huống chi là đương sự. Rất nhiều người đoán, không quá một tuần Tạ Nhất Nhất có thể cưa đổ Tân Tử, nhưng rồi, tất cả mọi người đểu đoán sai. Thành trì của Tân Tử quả là vững chắc không vừa, Tạ Nhất Nhất đã dùng tất cả nhiệt tình của mình nhưng người đối diện vẫn trơ trơ như tảng đá, vật cách điện, phát ra không biết bao nhiêu tín hiệu mà vẫn im bặt.

Tại đây, trong suốt 04 năm, Tạ Nhất Nhất đã vì Tân Tử lần đầu tiên làm rất nhiều chuyện chưa có tiền lệ, lần đầu vì chuyện tình cảm với một người con trai mà phát khóc, người nghe cũng chỉ bình thản an ủi, cuối cùng còn thêm một câu: “Thật xin lỗi, mình không thể chấp nhận cậu được”; lần đầu tiên trước mặt mọi người tặng quà cho một người con trai, Tân Tử nhận nhưng chưa thấy anh một lần quàng chiếc khăn cô tự tay đan; lần đầu tiên thức canh cả đêm bên cạnh một người con trai khi anh bệnh, cẩn thận chăm sóc, vậy mà người đó khi mở mắt ra câu đầu tiên nói lại là: “Cậu về đi, một mình tôi có thể tự lo được”; lần đầu tiên lên sân khấu đàn Piano và hát cho một người con trai, nhưng lần hội diễn văn nghệ đó anh từ đầu tới cuối không hề xuất hiện; lần đầu tiên uống rượu muốn thừa dịp ngà ngà say để được ôm người đó, lại bị đẩy ra một cách lặng lẽ…Những điều như vậy, nhiều không kể hết, phàm là con gái đẹp, lòng tự trọng đương nhiên cao hơn người khác, cô cũng từng thực sự tức giận, thực sự đau lòng, tuyên bố chiến tranh lạnh. Kết quả là đối phương chẳng thèm phản ứng, cuối cùng cô chịu không nổi sự tra tấn của tình cảm, lại tự mình hủy bỏ chiến tranh lạnh. Rồi, mọi việc vẫn cứ như vậy mà tuần hoàn. Tân Tử độc thân năm năm, an phận học tập cũng không đáp lại Tạ Nhất Nhất chút nào. Tận đến khi khóa anh tốt nghiệp trước một năm, Tạ Nhất Nhất mới rưng rưng buồn bã bằng lòng tuyên bố buông tay. Một đoạn tình cảm đơn phương lắt léo theo đuổi trong suốt bốn năm này luôn là ba chủ để hot được đề cập đầu tiên trong chương mục tin vỉa hè của trường, lúc nào cũng có thể nghe được người khác hỏi: “Tạ Nhất Nhất vàTân Tử đã tốt đẹp chưa?” Không những thế còn “Oa, tại sao vẫn chưa được…” vv…Mà Bành Tử Tuấn sau hai năm theo đuổi không có kết quả, có chút thay đổi vì yêu sinh hận, cuối cùng cũng rút lui khỏi vòng quay ba người này. Tuy nhiên, anh chàng mặc dù không theo đuổi được Tạ Nhất Nhất, cũng không có ghét bỏ Tân Tử, ngược lại rất bội phục bản lĩnh và sự bình tĩnh của anh.

Hiện tại, Tân Tử đứng chắn trước mặt Thiển Thâm, nói với Bành Tử Tuấn: “Cô ấy không uống rượu, mình uống thay cô ấy.”

“Chỉ là một chén nhỏ thôi mà…”

“Không được”. Tân Tử rất kiên quyết, khiến cho Bành Tử Tuất không khỏi sửng sốt.

“Thực ra…Uống một chút cũng không sao đâu.”

Người nói chính Lương Thiển Thâm đang bị kẹp ở giữa, cô mỉm cười cầm chén rượu trong tay Tân Tử, nâng chén với Bánh Tử Tuấn, cười nói: “Hiếm có dịp vui vẻ như hôm nay, tôi cũng vừa biết được mọi người hứng thú với tôi như vậy, tôi làm sao có thể phá vỡ hứng thú của mọi người chứ?

“Nhưng mà, Thiển Thiển…” Lông mày Tân Tử chau lại, quả nhiên là rất lo lắng.

Thiển Thẩm liền cúi sát đầu bên tai anh hạ giọng nói: “Đừng lo lắng quá, em bây giờ có thể uống rượu mà, có anh ở đây, em còn sợ gì chứ!”

Những người khác không biết hai người nói gì, chỉ thấy Tân Tử trên mặt mơ hồ sợ run lên, rất nhanh lại thay bằng nụ cười đồng ý, vẻ mặt dịu dàng đến nỗi làm cho người khác phải thét lên. Thấy tình huống như vậy, đám người ưa náo nhiệt này sao có thể dễ dàng buông tha cơ chứ, liền sôi nổi nâng chén mời rượu, Thiển Thẩm rất thoải mái uống hết.

Có người vỗ tay, Thiển Thâm nhìn lại, phía bên kia Tạ Nhất Nhất đang mỉm cười nói: “Không nghĩ tới Lương tiểu thư uống giỏi như vậy.”

Thiển Thẩm nhếch nhếch khóe môi, lên tiếng một câu ngoài dự đoán của mọi người: “Tạ tiểu thư, muốn cụng ly không?”

Tạ Nhất Nhất hiển nhiên không ngờ rằng Lương Thiển Thâm sẽ chủ động đưa ra lời đề nghị như vậy, trong khoa không ai không biết cô Tạ Nhất Nhất là người ngàn chén không say, trừ bỏ một lần say rượu thất thố kia. Nhưng nay, người phụ nữ xinh đẹp quá mức này lại dám nói cùng cô cụng ly, có vẻ như không biết lượng sức mình thì phải?

“Được” Tạ Nhất Nhát cũng rất thỏai mái đồng ý “Chỉ là không biết Tân Tử có đồng ý không?”

Thiển Thâm không nói lời nào, chỉ quay đầu lại nhìn Tân Tử, anh không phải không nhận ra trong cặp mắt của cô tràn ngập tín hiệu cô phải đấu cho bằng được, đành thở dài, nói: “Đừng uống quá chén là được.”

“Tốt lắm” Thiển Thâm lập tức đứng lên vẫy người bồi bàn đang đứng gần đó gọi: “Mang thêm 10 bình rượu nữa lại đây”.

Điều này khiến tất cả mọi người kinh sợ, đêm nay không biết Lương Thiển Thâm đã làm bọn họ khinh sợ mấy lần rồi, bà xã của Tân Tử quả thật không chỉ xinh đẹp ngoài dự kiến của mọi người mà còn rất có vai vế. Lúc đầu mọi người còn nghĩ người đẹp Lương Thiển Thâm cưới Tân Tử là vì anh có công ty riêng, có tài, có tiền nhưng trăm triệu lần không nghĩ tới nhà của cô còn có tiền, có tài hiển hách gấp nghìn lần, càng không nghĩ tới cô chính là mối tình đầu nhớ mãi không quên của Tân Tử. Nếu lúc đó, hai người đã là người yêu của nhau như đã nói, thì những từ câu khen nịnh lúc trước của họ quả thật đã bôi nhọ Lương Thiển Thâm. Giống như Cổ Như kể lại sau này, mới đầu phía Tạ Nhất Nhất còn có ý coi thường Lương Thiển Thâm, nghĩ sẽ dạy cho cô một bài học, Nếu biết rằng Tạ Nhất Nhất sẽ bị hạ gục bởi cô ấy thì lúc này có lẽ mọi người sẽ không phải âm thầm kinh hãi, hóa ra núi cao còn có núi cao hơn.

Đợi 10 bình rượu được mang lên, sau đó mọi người lại trợn tròn mắt …Trời, người này cũng là ngàn chén không say sao?

“Tôi mời Tạ tiểu thư một chén, lúc Tân Tử học đại học, đã được cô đã quan tâm không ít”. Dứt lời, Thiển Thâm nâng chén như kính cô một ly.

Lời nói của cô khiến tất cả mọi người xung quanh đưa mắt nhìn nhau, không dám lên tiến. Tân tử ngồi trên ghế salon nghe cô nói như thế liền ngẩng đầu nhìn cô, tim đập thình thịch. Nhưng Thiển Thẩm vẫn nhìn Tạ Nhất Nhất cười híp mắt như trước, ly rượu úp xuống, tỏ ý mình đã uống cạn 100%. Tạ Nhất Nhất nghiêm mặt một hồi, cố gắng tìm ra dấu vết trên khuôn mặt tao nhã, vô hại của Thiển Thâm, hít một hơi, cô cũng đứng lên tự rót cho mình một ly, ngửa đầu cạn sạch.

“Hay quá, Tạ tiểu thư đã nhận thành ý của tôi, tôi cũng đã lâu không có nhậu nhẹt, nhân dịp tốt này, chúng ta cùng uống một phen.”

Tạ Nhất Nhất nở nụ cười, ánh sáng trong mắt ẩn chứa ý tứ không rõ, lại cố nặn ra một nụ cười, nụ cười chậm rãi của nàng rất tuyệt nhưng khiến cho khuôn mặt đẹp lại mang chút vẻ đanh đá, cô có vẻ nghĩ ngợi, nói: “Nhưng uống kiểu này không hay lắm, chi bằng chúng ta chơi trò chơi đi. Mọi người đều biết, trò “mạo hiểm – nói thật” thì sao?

“Được chứ” Thiển Thâm không chútdo dự đồng ý ngay.

“Nhưng quy tắc có thể thay đổi một chút”,

“Cô nói đi”

“Hai lá bài, quân đỏ là tôi, quân đen là cô, những người khác chỉ rút bài, rút trúng ai thì người đó chọn nói thật hoặc mạo hiểm, cộng thêm một chén rượu.” Nói thẳng ra thì trò chơi này chính là hai cô đặt cược với nhau, lúc này khi Tạ Nhất khi liếc mắt đã bộc lộ rõ sự khiêu khích.

Chẳng chút lo lắng, Thiển Thâm đồng ý: “được”. Hai bên không khí nhất thời lắng xuống.

Tân Tử trong lòng nhấp nhổm, anh chưa từng nhắc tới chuyện hồi đại học với Thiển Thâm, mà Thiển Thâm lại biết, không chỉ biết, mà hiện tại còn đang “trăm phương ngàn kế” giở trò. Chỉ có vậy, mới có thể giải thích được những hành vi kì quái của cô ngày hôm nay. Tân Tử không biết rằng Thiển Thâm đang vì mình mà âm thầm, tích cực làm mọi việc, cô cố ý để thua Tạ Nhất Nhất, cô rất bí mật, chỉ là…

Anh nhẹ nhàng kéo tay Thiển Thâm, Thiển Thâm không hiểu, lấy hai lá bài, úp lên bàn, nhìn xung quanh một vòng, hỏi: “Ai lật trước?”

Mọi người nhìn nhau, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, không ai muốn làm người hi sinh đầu tiên.

“Không sao đâu, vấn đề gì cũng có thể hỏi, không hạn chế, đúng không, Lương tiểu thư” Tạ Nhất Nhất nhe răng cười khiến lòng người rung động

Thiển Thâm cũng cười chúm chím khiến người khác rung rinh: “Đúng”

“Vậy thì để tôi”

Một cô gái đang ngồi cuối cùng xung phong nhận, không đợi ý kiến nào nữa sờ lên lá bài, hé hé bài ra.

Quân đen, Thiển Thâm không cần nhìn bài, chỉ nhìn vẻ mặt lộ ra nét hưng phấn của Cổ Như là cô đoán được.

Quả nhiên, Cô Như mở bài ra, đúng là quân đen: “Nếu vậy …tôi muốn hỏi Lương tiểu thư một chút…cô nhận nói thật hay mạo hiểm?”

“Gọi tôi là Thiển Thâm thì hay hơn” Cô nhiệt tình nói.

Cổ Như sửng sốt, Tạ Nhất Nhất bên cạnh âm thầm cắn chặt răng.

“Thiển Thâm…” Cổ Như ngón tay cầm lá bài, cười không có ý tốt: “Có thể nói cho chúng tôi biết chuyện của cô cùng lớp trưởng của chúng tôi không? Cậu ấy theo đuổi cô hay cô theo đuổi cậu ấy?”

“Đây là hai vấn đề mà…” Thiểm Thâm cười bí hiểm. “Tuy nhiên, không vấn đề gì, tôi chỉ đáp một câu thôi. Tôi cưa cẩm anh ấy trước, nhưng thổ lộ lại là anh ấy.”

“Em cưa cẩm anh?” Vị được nhắc tới có vẻ vô cùng kinh ngạc: “Anh sao lại không biết nhỉ…”

Thiển Thâm cúi xuống, thân mật véo véo má anh, buồn cười buông một câu: “Bởi vì anh ngốc quá mà”.

Đông tác vô cùng thân mật này lại kích thích lòng hiếu kì khao khát tin vỉa hè của mọi người, vì thế ngay sau khi Thiển Thâm một hơi cạn sạch ly rượu, người thứ hai đã giơ tay sờ bài.

Vẫn là quân đen, may mắn vẫn là quân đen, quả không phụ sự kỳ vọng của mọi người.

Bạch Hi Hàn cân nhắc một hồi, đôi mắt nhỏ đảo quanh hai vòng hỏi: “Sao em cưa được Tân Tử?”

Người đẹp Tạ khổ sở theo đuổi suốt bốn năm và vẫn trắng tay kia kìa.

Thiển Thâm lúc này uống rượu trước, sau đó mới trả lời: “Thì thường tìm cơ hội ở riêng cùng anh ấy, chủ động tiếp xúc nhiều, chỉ vậy thôi.”

“Đơn giản thế thôi à? Em không dấu gì đấy chứ!”

“Sự thật là vậy mà, tuy nhiên anh ấy thật sự thật sự rất chậm hiểu.”

Câu trả lời này thật khiến mọi ngưởi mở rộng tầm mắt, cả nhóm còn tưởng sẽ có một bí kíp sát thủ nào đó chứ, không nghĩ tới chỉ đơn giản như vậy. Có người bắt đầu cảm thán thay cho người đẹp Tạ, đúng là sinh không gặp thời.

Sau đó, người thứ 3 là Bành Tử Tuấn, quân bài anh ta lật chính là quân đỏ.

Tạ Nhất Nhất không đợi anh chàng mở miệng, uống rượu luôn sau đó thản nhiên nói: “Cứ hỏi đi, tôi nói thật.”

Bành Tử Tuấn có chút hơi do dự, bàn tay nắm lá bài hơi chặt quá, giống như cố gắng lắm mới hỏi được vấn đề này, sau một lúc lâu, anh chậm rãi hỏi: “Em thích gì ở Tân Tử?”

Vấn đề kinh khủng này khiến Tân Tử vã mồ hôi lạnh, không dám thở mạnh, liếc nhanh sắc mặt của Thiển Thâm. Nhưng mà, đối diện với câu hỏi như bom đột kích này, Thiển Thâm vẫn ngồi đó bình tĩnh, tự nhiên, vuốt vuốt ly rượu, ngay cả ý cười trên mặt cũng chưa giảm.

Vấn đề này Tân Gia Ny đã đề cập qua, nếu không chỉ sợ lúc này Thiển Thâm đã bỏ chạy ngay lập tức.

Tất cả mọi người đều chờ đợi câu trả lời của Tạ Nhất Nhất, đôi mắt người đẹp như lâm vào mơ màng, một lúc lâu sau, cúi đầu nói: “Toàn bộ.”

Bành Tử Tuấn cầm chai rượu nốc mạnh một hơi, Tân Tử xấu hổ cũng uống một ngụm rượu, Lương Thiển Thâm mỉm cười có chút dọa người.

Một hồi yên tĩnh diễn ra, sau đó Lâm Phàm rút bài, không ngờ lại là Lương Thiển Thâm.

Thiển Thâm vẫn chọn nói thật.

“Tôi muốn hỏi một vấn đề là…Nếu bên ngoài Tân Tử có…, em sẽ làm thế nào?”