Thư Kiếm Trường An

Quyển 5 - Chương 132: Thương của ta, rất tịch mịch*




Dịch giả: Phuongkta1

*cô đơn lạnh lẽo, cô quạnh

Thành Trường An.

Mưa xuân có xu hướng ngừng lại.

Mưa phùn rửa sạch mùa đông nặng nề cùng lạnh lẽo trên tòa thành thị này.

Cây mọc lên cành mới, nụ hoa nở rộ.

Gió xuân bắt đầu thổi, chim nhạn từ phương bắc bay về nam.

Dường như tất cả đều mang sức sống phát triển bừng bừng.

Nhưng ở trong sức xuân dạt dào, một chút lời đồn nhảm đã bắt đầu truyền ra trên phố phường.

Ví dụ như thiên tử cáo ốm là giả, Tư Mã Hủ ép buộc thiên tử là thật.

Ví dụ như Tây Lương bị đại quân bao vây, triều đình lại không hề quan tâm.

Lại như Tây Thục tạo phản, Bắc Địa nổi dậy.

Những lời đồn đãi này dùng một truyền mười, mười truyền trăm, không nói về thật hay giả, nhưng có câu ba người thành hổ, miệng của nhiều người xói chảy vàng, nghi ngờ chất vấn của người dân đối với triều đình trong khoảng thời gian này quả thật càng ngày càng nặng. Thậm chí có thể nói, những lời đồn đãi này thực ra đều là huyết thư của hoàng đế nhà Ngụy viết ra, sai người đưa ra khỏi cung, truyền miệng lại cho mọi người.

Cũng có người, chính là do Tô Trường An ở phía xa Tây Lương phái người đưa vào kinh thành, lưu truyền trong dân gian.

Sự an nguy của vua tạm thời không nói, dù sao dân chúng bình thường ai có thể đi vào hoàng cung, không gặp được hoàng đế, các đại thần đã cùng nhau im lặng không nói, dân chúng sao có thể biết được bên trong thật hay giả.

Nhưng tình thế của Tây Lương, với việc dân lưu lạc trôi dạt về Trường An càng ngày càng nhiều, từ góc độ nào đó đã phản ánh chân thực tình thế hung hiểm của Tây Lương hiện giờ.

Vì vậy trong tửu quán, lầu trà ở thành Trường An, bàn bạc về Tây Lương, người người đều nói về Tô Trường An.

Yêu Tộc gian tế Tô Trường An đã từng bị mọi người phỉ báng, dường như cũng biến đổi nhanh chóng, dần dần đã thành một vị anh hùng chịu khổ trong lòng mọi người.

Trái lại vị viện trưởng Thiên Lam viện hiện giờ, Từ Nhượng lại trở thành đối tượng để mọi người dùng miệng phê phán.

Chỉ là, vị viện trưởng đại nhân kia lại không quan tâm chuyện này, người đời ít khi thấy y đi ra ngoài, dường như Thiên Lam viện, lúc này đã thành không gian tồn tại duy nhất của vị viện trưởng đại nhân kia.

Mà người khởi xướng tất cả chuyện này, hiện tại đang ngồi ở quán rượu số một số hai thành Trường An - Minh Nguyệt lâu, gã ngồi ở phòng tốt nhất của tầng trên cùng, qua cửa sổ nhìn xuống lầu dưới của quán rượu, ở bên trong có thuyết thư tiên sinh đang vỗ kinh đường mộc, nói chút chuyện đâu ra đấy.

Bởi vì khoảng cách quá xa, gã cũng không thể nghe được rõ ràng, chỉ có thể theo tiếng trầm trồ khen ngợi của một số khách uống rượu mà nghe được lờ mờ chút chữ.

Ví như Tô Trường An, ví như Mạc Thính Vũ.

Vị thuyết thư tiên sinh kia tên là Cô Thiên Phàm, gã lờ mờ nhớ lại dường như bản Nam Thúy ca kia chính là từ trong tay y mà ra.

Lúc đầu y cũng không coi là quá đặc biệt so với quá nhiều thư tiên sinh trong thành Trường An, chỉ là theo câu chuyện của Tô Trường An gần đây bị mọi người nhắc đến, y luôn luôn lấy chuyện xưa của Tô Trường An cùng Mạc Thính Vũ để viết sách theo đó nước lên thì thuyền lên, trở thành "bánh trái thơm ngon" mà các quán rượu lớn đều mơ tưởng mời được.

Nghĩ tới đây, vị nam tử ngồi trên lầu bỗng nhiên nhoẻn miệng cười, sau đó lại đưa tay nâng chén rượu lên, tự rót bắt đầu uống một mình.

Mà nơi hẻo lánh phía sau lưng gã, một thanh trường thương toàn thân màu đỏ tươi đang được đặt nghiêng yên tĩnh ở chỗ đó.

Thương này đã theo gã nhiều năm, bất kể làm chuyện gì gã đều muốn mang nó ở bên mình.

Gã coi như nó như bằng hữu, cũng coi như tri kỷ.

Két...

Lúc này, cửa phòng bỗng nhiên phát ra một hồi tiếng động khàn khàn, sau đó, cái cửa gỗ được trang hoàng cực kỳ hoa lệ, liền bị người ở bên ngoài chậm rãi đẩy ra.

Một vị nam nhân tướng mạo tuấn mỹ đẹp như nữ tử lúc này chậm rãi đi đến, y cầm một cái quạt xếp trên tay, bây giờ đã là đầu mùa xuân mát mẻ, lại dùng tay nhẹ nhàng phe phẩy. Lời nói và việc làm trong lúc đó lộ ra một dáng vẻ nữ nhi không giống với nam tử.

"Làm tốt rồi?" Nam tử ngồi trong phòng thấy người đến, chỉ là nhẹ nhàng liếc mắt nhìn y một cái, rồi cúi đầu xuống tiếp tục thưởng thức vật trong chén.

"Ừ." Nam tử tuấn mỹ kia đối với thái độ không mặn không nhạt của gã trái lại không chút nào phiền muộn, y tự mình ngồi xuống, cũng rót cho mình một chén rượu, đặt ở bên miệng khẽ nhấp một cái.

"Ta đã bảo người viết lại toàn phần huyết chiếu và thư của Tô công tử, ngày mai sẽ sai người lén lút truyền đọc ở trên phố."

Thanh âm của nam tử tuấn mỹ cũng cực kỳ âm nhu, nếu như yết hầu của y không có trái cổ, chỉ sợ không ít người đều ngầm hoài nghi y thực ra là nữ tử.

"Ừ." Nam tử gật đầu, nam tử tuấn mỹ này có gia thế khổng lồ, cũng có thể xem là địa đầu xà trong dân gian thành Trường An, y làm việc này, hiển nhiên không thể có sai lầm.

"Chỉ là, chuyện này tuy rằng có thể gợi lên một chút tiếng nói của người dân, thậm chí có thể dẫn dắt một bộ phận dư luận, nhưng rốt cuộc không lên được trên mặt bàn." Nam tử tuấn mỹ nói, y nhíu mày nhìn nam tử một cái hỏi tiếp: "bước tiếp theo, ngươi chuẩn bị làm như thế nào?"

Nam tử nghe vậy buông xuống chén rượu trên tay, đứng dậy cầm lên trường thương bị gã để ở một bên, thò tay chà lau trên thân thương màu đỏ tươi, động tác của gã rất chậm, đồng thời cũng rất chăm chú, giống như đang vuốt ve thân thể tình nhân.

"Trường An trải qua những chuyện rất đặc sắc ở Tây Lương."

"Bắc Thông Huyền ở Tây Lương cũng trải qua những chuyện rất ngoạn mục."

Nam tử chậm rãi nói, đột nhiên đề tài câu chuyện của gã chuyển một cái, một cỗ linh lực từ trong cơ thể gã tuôn ra.

Thương trong tay gã dường như cảm nhận được ý nghĩ trong lòng chủ nhân, cũng theo đó khẽ run rẩy một hồi.

"Như ngươi chứng kiến, thương của ta, rất tịch mịch." Gã nói như vậy

Nam tử tuấn mỹ nghe vậy, trong lòng rùng mình, "ngươi muốn đi Tây Lương?"

"Thế nhưng ngươi không thể mang đại quân của triều đình đi, Tư Mã Hủ nhất định sẽ không đồng ý." Nam tử tuấn mỹ nói, "nếu như ngươi chỉ một mình lẻ loi tiến đến, trong cuộc chiến không làm được gì, trái lại sẽ nguy hiểm đến tính mạng."

"Vì vậy ta sẽ đi một chuyến Giang Đông trước, một năm không gặp Trường An, cuối cùng là muốn mang đến cho hắn chút lễ gặp mặt, nếu không ta đây sao có thể làm đại ca được?"

Nam tử nói như vậy, dường như có lẽ đã hoàn tất việc chà lau trường thương trên tay, gã theo thói quen gác nó lên trên lưng.

Sau đó, lại nhìn nam tử tuấn mỹ một cái, nói: "nhưng thật ra vì sao ngươi lại đồng ý giúp chúng ta?"

Nam tử tuấn mỹ nghe vậy chợt cười, bờ môi đỏ thẫm vẽ ra độ cong, quạt giấy trong tay y gấp lại từng nếp một, lập tức nói: "Long mỗ là một thương nhân."

"Trong buôn bán nói buôn bán, Mục công tử cứ yên tâm đi, Long mỗ cũng sẽ không làm cuộc mua bán lỗ vốn."

Nam tử nghe vậy thần sắc trên mặt càng nghi hoặc, "thế nhưng bất kể nhìn từ góc độ nào, giữa chúng ta cùng Tư Mã Hủ, Tư Mã Hủ vẫn có phần thắng rất lớn."

"Mục công tử nói cực đúng, thực ra tại hạ cũng nghĩ như vậy, Tư Mã Hủ trước mắt vượt xa ngươi cùng Tô công tử." Nam tử tuấn mỹ gật đầu nói, nhưng nụ cười trên mặt lại càng lớn, "Nhưng cha ta đã từng nói cho ta biết, một thương nhân chân chính, không bao giờ đặt trứng gà ở trong cùng một cái giỏ xách."

"Ngươi nói đúng không?"

Mi mắt của nam tử tuấn mỹ cùng lúc đó bắt đầu híp lại, trong khe hở mi mắt phát ra hào quang khiến trong lòng nam tử chấn động, không khỏi sinh ra chút ớn lạnh.

Gã không muốn tiếp tục nán lại cùng nam tử tuấn mỹ này, bởi vậy gã đứng lên, chắp tay về phía vị nam tử tuấn mỹ kia, sau đó không cần phải nhiều lời nữa, bước chân đi ra ngoài.

Mà sau lưng, lúc này cũng vang lên thanh âm của nam tử tuấn mỹ.

"Mục công tử đi thong thả, Long mỗ ở đây cung kính chờ đợi ngươi mang chiến thắng từ Tây Lương trở về."

---o0o---