Thư Kiếm Trường An

Quyển 7 - Chương 5: Đại nghĩa muôn dân trăm họ, ngươi xứng đáng nói




Dịch giả: phuongkta1

Tam Thức Lôi Kiếp, chính là đao pháp thành danh của mãnh hổ Giang Đông - Sở Tiêu Hàn năm ấy.

Tam thức Lôi Minh, Lôi Động, Lôi Kiếm hòa làm một thể.

Gợi ra lực lượng sấm sét trong thiên địa, xuyên qua thân đao, dùng khí thế nhanh như chớp xuất đao, mang theo lực lượng sấm vang chớt giật chém xuống.

Sở gia dựa vào đao pháp này xưng hùng Giang Đông.

Nhưng lúc này tráng niên chết hết, Sở gia đã không còn người có thể sử ra đao pháp như vậy.

Nhưng thấy Tô Trường An dùng ra đao pháp này, kinh động thiên uy, giống như Sở Tiêu Hàn còn sống, trên mặt đám thiếu niên Sở gia đều vào lúc đó biểu lộ vẻ say mê.

Mà môn khách hai nhà Thẩm Mạnh vào lúc đó sắc mặt đại biến, không kìm nổi bởi vì sát tâm của Tô Trường An lại nặng đến tình trạng này, càng bởi vì một đao này bao hàm uy thế đã có vài phần bộ dáng của Sở Tiêu Hàn năm ấy.

Mộng đẹp chia cắt Giang Đông của bọn họ có lẽ đều mai một dưới một đao này, mà đáng sợ hơn chính là, ở bên trong sấm sét đầy trời kia, bọn họ có thể giữ lại được tính mạng của mình hay không cũng không thể biết được.

"Chư vị, thiếu niên này vẫn chưa phải là Tinh Vẫn, chúng ta vẫn còn cơ hội, thi triển nhanh chút, không cần phải lưu thủ." Thẩm Lâm Chính dù sao cũng là người đứng đầu một nhà, ở dưới nguy cơ trước mắt nhưng vẫn không mất chừng mực.

Gã rống lớn nói, khiến đám tu sĩ Vấn Đạo cảnh vốn đã rối loạn trong lòng như ở trong mộng mới tỉnh, lập tức cũng không dám có bất kỳ chần chờ nào nữa, linh lực trong cơ thể mỗi người không chút nào tiếc rẻ xuất ra, nghênh tiếp một đao mang đầy trời sấm sét của Tô Trường An.

Oành!

Tiếng nổ mạnh đinh tai nhức óc vào lúc đó vang lên.

Kèm theo sóng khí tràn ra mạnh mẽ đánh bay từng tên khán giả chung quanh.

Đao của Tô Trường An vào lúc đó cùng linh lực của mười bảy vị đại năng Vấn Đạo cảnh đụng vào nhau, hai bên giằng co, trong lúc nhất thời không ai có thể có được lợi thế.

Chân mày Tô Trường An cau lại.

Dùng tu vi của hắn lúc này muốn chém rụng mười bảy vị tu sĩ Vấn Đạo cảnh thực ra cũng không phải là việc khó.

Nhưng phải cần tế ra thanh Phù Đồ Tam Thiên của chính mình.

Ba nghìn Liên Hoa Trán vừa ra, chớ nói những tu sĩ Vấn Đạo cảnh, chính Tinh Vẫn cũng phải tránh đi mũi nhọn.

Nhưng Tô Trường An không muốn, hắn là truyền nhân của Sở Tích Phong, có người ức hiếp Sở gia đến tận cửa nhà rồi, hắn cảm thấy nên dùng đao pháp của Sở Tích Phong chém giết đám sài lang này mới tương xứng với một phen dạy bảo của Sở Tích Phong.

"Tô gia chủ, chuyện này là do Cố gia khởi xướng, chúng ta chỉ là tòng tội, kính xin Tô gia chủ đại nhân độ lượng, buông tha chúng ta."

Thẩm Lâm Chính thấy cho dù mười bảy vị bọn họ liên thủ trong lúc nhất thời cũng khó có thể tạo thành bất kỳ tổn thương thực tế nào đối với Tô Trường An, thậm chí bọn họ còn mơ hồ bị áp chết khí thế, đành phải rời xa chỗ linh lực tràn đầy hai bên chạm nhau, lớn tiếng nói. Ý đồ làm Tô Trường An thu tay lại, buông tha bọn họ.

Lời này đã là lời cầu xin tha thứ, nhưng rơi vào trong tai Tô Trường An, hắn lại giống như vẫn chưa nghe thấy, linh lực quanh thân bắt đầu khởi động lại càng khiến cho người ta sợ hãi, bức tường linh lực mà mười bảy vị đại năng Vấn Đạo cảnh dựng lên dưới đao mang của hắn hiển nhiên đã bắt đầu run rẩy.

Điều này khiến cho trong lòng đám người Thẩm Lâm Chính càng sợ hãi.

"Tô gia chủ, bây giờ chính là thời buổi loạn lạc, ngươi giết chúng ta, Giang Đông liền thiếu đi một cột, đến lúc đó người bên ngoài đột kích, Tô gia chủ chẳng lẽ trông chờ phụ nữ và trẻ em Sở gia vì ngươi trấn thủ Giang Đông?"

"Chỉ cần Tô gia chủ giơ cao đánh khẽ, buông tha chúng ta, hai nhà Thẩm Mạnh chúng ta sẵn lòng dốc sức khuyển mã, trợ giúp Tô gia chủ trấn thủ Giang Đông!"

Lời vừa nói ra, Tô Trường An lập tức ngừng lại.

Lời ấy của Thẩm Lâm Chính trái lại chọc trúng chỗ hiểm của Tô Trường An.

Hôm nay hắn chỉ vẻn vẹn có mấy vạn binh mã tàn quân đến từ Tây Lương, mà thiên hạ cũng thực sự như Thẩm Lâm Chính nói là loạn thế, cực lớn loạn thế.

Triều đình mặc dù trên danh nghĩa vẫn do Tư Mã Hủ cầm giữ, đất Thục lại có Tả Ngọc Thành muốn thực hiện mộng đẹp phục quốc, Tây Lương là nơi quân Man hoành hành, Bắc Địa cũng là nơi Hạ Hầu Hạo Ngọc giả bộ chết để thoát thân xưng đế.

Giang Đông rốt cuộc là tịnh thổ cuối cùng của thiên hạ này, cũng là chỗ mấu chốt để Tô Trường An hành sự sau này.

Về tình về lý hắn đều phải giữ vững vị trí Giang Đông.

Giết hai nhà Thẩm Mạnh, điều này sẽ khiến cho Giang Đông vốn đã suy nhược lâu ngày về sau sẽ thiếu rất nhiều chiến lực trong đại chiến.

Mặc dù nói những người kia ở trước mặt kẻ địch của Tô Trường An, cũng không đáng giá nhắc tới, nhưng không thể phủ nhận là, mỗi một cái cường giả Vấn Đạo cảnh đều có thể trở thành Tinh Vẫn.

Dù chỉ là một chút xíu, nhưng so với kẻ khác lại hơn rất nhiều.

Trên mặt Tô Trường An chợt lóe lên vẻ do dự bị thẩm Lâm Chính cực kỳ nhạy cảm bắt được, sắc mặt gã vui vẻ, vội nói gấp.

"Tô gia chủ, xin hãy lấy đại cuộc Giang Đông làm trọng, lấy muôn dân trăm họ Giang Đông làm trọng!"

Lời kia vừa thốt ra, Thẩm Lâm Chính thầm cho rằng chuyện này đã giải quyết xong, dù sao thứ gã nói cũng không phải là không có căn cứ, gã tin tưởng lấy phong cách hành sự của Thiên Lam viện xưa nay, nhất định sẽ không làm ra hành động trái với đại nghĩa muôn dân trăm họ.

Nhưng có đạo lý là việc đời khó liệu.

Tô Trường An vốn đang có chút do dự chẳng biết vì sao lúc nghe thấy lời ấy của Thẩm Lâm Chính, trong hai tròng mắt bỗng nhiên có một đạo lệ khí dày đặc hiện lên.

Lúc đó linh lực mệnh mông từ trong cơ thể hắn tuôn ra.

Bức tường linh lực mà hai nhà Thẩm Mạnh chống lên, dưới linh áp mênh mông của Tô Trường An càng run rẩy kịch liệt, thậm chí vài chỗ theo thời gian dần dần trôi qua đã bắt đầu hiện ra từng vết rạn thật nhỏ.

"Tô gia chủ... Đây là ý gì!!?" Biến hóa như thế khiến đám người Thẩm Lâm Chính vốn tưởng rằng đã giữ được tính mạng lập tức trở nên sợ hãi.

"Ba đời Sở gia, Sở Tiêu Hàn, Sở Đoạn Nhạc, Sở Tích Phong, vì báo huyết cừu của hai mươi vạn bá tánh Kiến Nghiệp, liên tục bỏ mình, đây là đại nghĩa muôn dân trăm họ."

"Ba nghìn đao khách, vì quốc nạn đã chết trận ở Tây Lương, đây cũng chính là đại nghĩa muôn dân trăm họ."

Con ngươi Tô Trường An lạnh lẽo nói như vậy, thanh tuyến của hắn lại càng ngày càng cao, linh lực quanh người cũng theo thanh tuyến của hắn không ngừng tăng cường, vết rạn phía bên bức tường linh lực vào lúc này cũng bắt đầu không ngừng lan ra.

"Mà bọn ngươi, ức hiếp con côi của những hiệp khách nghĩa sĩ này, bây giờ lại vì xin một cái mạng hèn, nói với ta thứ gì là đại nghĩa muôn dân trăm họ."

"Bọn ngươi hiểu rõ cái gì gọi là đại nghĩa muôn dân trăm họ sao? Bọn ngươi xứng đáng nói về đại nghĩa muôn dân trăm họ sao?!!"

Thanh tuyến của Tô Trường An vào lúc đó bỗng nhiên trở nên vang dội, giống như đất bằng chợt nổi lên tiếng sấm, mang theo uy nghiêm tối cao, trực tiếp đánh vào trong lòng những tu sĩ này.

Ầm.

Một tiếng giòn vang chợt nổi lên.

Bức tường linh lực mà đám đại năng Vấn Đạo cảnh cho rằng là cây cỏ cứu mạng vào một khắc này rốt cuộc lại không thể chống cự linh lực tràn đầy của Tô Trường An, phát ra một tiếng giòn vang, sau đó đều vỡ vụn giống như lưu ly.

Đao của Tô Trường An, kéo lấy ánh sét màu tím đầy trời, thẳng tắp chém xuống.

Ánh đao lạnh lùng của thiếu niên đã trở thành một hình ảnh cuối cùng trong cuộc đời những đại năng Vấn Đạo cảnh này.

Tiếng kêu rên vang lên, lại bỗng nhiên im bặt.

Trong nháy mắt đụng vào đao của Tô Trường An, thân thể đám tu sĩ này đều hóa thành huyết nhục bay tứ tung.

Lúc đó, máu chảy như mưa rơi đầy trời.

Thiếu niên cầm trong tay một thanh trường đao trắng như tuyết, đứng bên trong núi thây biển máu, vẻ mặt lạnh lùng.

Mọi người ngửa đầu nhìn tới, chỉ cảm thấy trong một khắc toàn thân hắn đẫm máu.

Tựa như phong ma, đẫm máu mà về.

Lại như Chân Thần, đạp mây hạ phàm.

---o0o---