Thư Kiếm Trường An

Quyển 8 - Chương 6: Thập Nguyệt dương xuân luận anh hùng (hạ)




Dịch: Tiểu Băng

Lời kia vừa thốt ra, cả Bạch Phong Dận lẫn Lý Các Đình và Du Mục Cổ đều biến sắc.

Tô Trường An là ai?

Thiên Lam Viện Trưởng, thủ vọng giả muôn dân trăm họ đời thứ chín, Đại Ngụy Sở Vương ân sư của Trục Man Đế.

Toàn là danh hiệu cao quý, chỉ cần một cái đầu tiên thôi cũng đủ làm cho thiên hạ phải ghé mắt, huống chi bốn thứ trên cùng một thân người? Ngay cả Ngọc Hành Thánh Nhân năm đó cũng còn không bằng.

Tồn tại của hắn trong lòng thế nhân chẳng khác gì thần linh, không phải một kẻ như Nam Uyển này vũ nhục như vậy được!

Nếu không phải năm năm trước nhờ có hắn xông ra, một mình ngăn cản Hạ Hầu Hạo Ngọc và trăm vạn hùng binh, làm gì có được thái bình thịnh thế như bây giờ.

Lời này của Nam Uyển, đệ tử Thiên Lam viện không ai còn ngồi được.

"Nam tiền bối, dù ngươi có ân với chúng ta, trên đường đi cũng có lòng truyền thụ đạo tu hành, nhưng nếu ngươi hạ nhục viện trưởng của chúng ta như thế, ta chính là người đầu tiên không đồng ý.” Không ngờ người đầu tiên lên tiếng lại là người sùng bái nam tử nhất, Lý Các Đình. Cô gái nhỏ đứng chống nạnh, mày cau lại, nhìn Nam Uyển đầy không vừa lòng.

"...” Nam Uyển không ngờ lời nói của mình lại kích thích mọi người phản ứng lớn tới như vậy, nên im lặng một lúc lâu.

"Tiền bối, mời thu hồi lại lời nói vừa rồi.” Du Mục Cổ đứng dậy. Gương mặt non nớt, nhưng lại bày ra hết sức nghiêm túc và già dặn, làm nó có phần buồn cười, đầy nghiêm nghị nhìn Nam Uyển.

Bạch Phong Dận thấy hai người làm vậy, trong lòng thầm mừng, hay lắm đồng môn quả nhiên vẫn quan tâm tới sư môn hơn.

Hắn cực kì tỉnh táo, hỏi: "Nam tiền bối, ngươi bảo tu vi của ngươi sàn sàn với viện trưởng của chúng ta, có phải thế không?"

Nam Uyển gật đầu.

"Ừ.”

Bạch Phong Dận hiện vẻ đắc ý: "Hồi chiều ở quán rượu, lúc người kể chuyện kể về sự tích của viện trưởng chúng ta, ngươi đã lộ vẻ khinh thường, có đúng không?"

Nam Uyển ớ ra, hắn không nhớ mình đã có một hành vi như thế, chưa kịp phủ nhận, Bạch Phong Dận đã nói tiếp.

"Cứ coi như ngươi phủ nhận, thì ít nhất cũng chứng tỏ ngươi không đồng tình với lời nói của người kể chuyện đó, đúng không?" Bạch Phong Dận lại hỏi, khí thế hùng hổ.

Nam Uyển cười khổ, nhưng cái tên kể chuyện kia quả thực là thêm mắm dặm muối, nói bậy linh tinh, nên hắn vẫn gật đầu, "Đúng là ta không đồng ý lắm.”

"Vậy thì đúng rồi, cộng với lời nói trước đó của tiền bối, vãn bối đi đến kết luận rằng, ngươi là không đồng ý viện trưởng chúng ta xứng đáng là một anh hùng được vạn chúng kính ngưỡng?" Bạch Phong Dận tiếp tục tra tới.

"...” Nam Uyển im lặng một lúc, cuối cùng cũng vẫn nói lời thật: "Tô Trường An... Chính xác không thể coi là anh hùng...”

"Vậy theo ý tiền bối, tu vi của ngươi tương đương với viện trưởng chúng ta. Năm năm trước viện trưởng chúng ta trong lúc nguy nan một mình xông ra, nếu ông ấy không được coi là anh hùng, chẳng lẽ tiền bối ngươi mới tính là anh hùng?" Lời lẽ cực kì không hề khách khí, như tát vào mặt Nam Uyển, không chừa cho hắn lối thoát.

Bạch Phong Dận tuổi trẻ khí thịnh, máu nóng trên đầu, nói chuyện lên đến không lựa lời nói.

Nam Uyển nghe xong cả buổi, mới hiểu thì ra là Bạch Phong Dận muốn đào cái bẫy này cho hắn rơi vào. Nét mặt hắn trở nên cổ quái, nhìn Bạch Phong Dận một hồi.

Tu vi của hắn quá cường đại, trong lúc lơ đãng, chỉ một chút khí tức thoát ra, nhưng Bạch Phong Dận cũng không thể nào chống cự nổi. Bạch Phong Dận giật mình, tới lúc này mới nhớ ra mình không biết giữ mồm giữ miệng, giật mình sợ hãi.

Nhưng mà hắn vẫn ngồi thẳng lưng, nhìn Nam Uyển đầy cương quyết.

"Ngươi không sợ ta thẹn quá hoá giận, giết chết các ngươi?" Nam Uyển hỏi, sắc mặt lạnh băng.

Khí thế của hắn làm ba người đang hùng hổ phải rụt cổ lại, cả người lạnh toát.

"Tô viện trưởng lúc đầu khi vừa tới Trường An, có người bôi nhọ sư môn, khi đó tu vi của người vẫn còn chưa bằng chúng ta, nhưng đã dám rút đao ra đánh ‘Ngươi làm nhục thanh danh của người, chẳng khác gì hại tính mạng ta’. Thế hệ trước khí khái như vậy, đời chúng ta dù không bì được, nhưng cũng quyết dùng mạng để chứng minh.” Bạch Phong Dận kiên cường, dù biết rõ không phải là đối thủ của Nam Uyển, nhưng vẫn nghiến răng cố chống cự.

Nói xong, hắn vươn cao cái cổ lên, dáng vẻ sẵn sàng hi sinh, thấy chết không sờn.

Du Mục Cổ và Lý Các Đình không ngờ sự tình trở nên căng thẳng như vậy, hai người luống cuống, vội chạy tới cản giữa Nam Uyển và Bạch Phong Dận.

"Tiền bối, sư huynh trẻ người non dạ, xin chớ trách tội.” Du Mục Cổ lên tiếng, đỡ lời cho sư huynh.

Chỉ là mấy chữ "Sư huynh trẻ người non dạ" kia của y làm người ta phải ôm bụng mà cười.

"Nếu ta cứ muốn trách tội thì sao?" Nét mặt Nam Uyển càng thêm phần cổ quái, khí thế tiếp tục tăng lên, bao phủ cả ba người vào trong, khiến cả ba không sao thở nổi.

"Chuyện ta làm một mình ta gánh, xin tha cho hai sư đệ muội của ta.” Bạch Phong Dận nghiến răng đứng dậy.

"Sư huynh sao lại nói thế, chúng ta là đồng môn. Sư phó đã dạy, đã là đồng môn thì phải có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu. Mạng của chúng ta là do tiền bối cứu về, nếu tiền bối muốn lấy lại, vậy thì lấy hết của chúng ta đi!"

Du Mục Cổ phản bác lại ngay, sự kiên quyết vô cùng không tương xứng với gương mặt non nớt của y.

"Cả muội nữa!" Lý Các Đình cũng vượt lên, đứng sóng vai với hai người.

Ba người quá sức ồn ào, khiến khách trong quán đều đứng dậy, thi nhau rời đi.

Bầu không khí trở nên căng thẳng.

Nam Uyển bật cười, linh áp nặng như núi đè trên người ba người rút đi cực nhanh.

"Ngồi đi.” Hắn chỉ bàn đồ ăn vẫn chưa ăn xong: "Mì lạnh rồi không ăn được nữa, đừng làm cản trở việc buôn bán của người ta.”

Thái độ khác biệt 180 độ của hắn làm ba người thấy vô cùng quái dị, nhưng thấy Nam Uyển không còn có ý muốn ra tay, Du Mục Cổ và Lý Các Đình vui vẻ, liền kéo Bạch Phong Dận ngồi trở xuống.

Nhưng thiếu niên này bướng bỉnh hơn hai người nhiều, dù cũng ngồi xuống, nhưng nét mặt không vui.

Nam Uyển nhìn hắn, tên nhóc này quả thực là cố chấp, có vài phần giống hắn ngày xưa đó.

Hắn trầm ngâm một lúc.

"Tô Trường An rốt cuộc có thực là anh hùng hay không, rất là khó nói.”

"Nhưng người đời làm như vậy là không đúng.”

Nam Uyển còn nói thêm.

Lời này làm ba người Bạch Phong Dận ngớ ra, không hiểu gì.

Nam Uyển nói xong lại im lặng, như đang cố tìm từ ngữ phù hợp.

"Bây giờ thái bình thịnh thế, tuy có công lao của Tô Trường An, nhưng đó không phải là công lao của một mình hắn. Cái con đường dẫn tới thứ các ngươi gọi là anh hùng đó là con đường phủ đường xương trắng, những người đã vì hắn, vì muôn dân trăm họ mà hi sinh, những người đó mới thật sự là anh hùng, nhưng mà đến bây giờ còn có mấy ai nhớ được tên của họ hay không?"

"Ta đương nhiên biết đạo lý này.” Bạch Phong Dận phản bác, "Họ hi sinh tuy là đáng kính, nhưng nếu luận về công lao, có ai vượt qua được Tô Trường An đâu?"

Nam Uyển lắc đầu.

"Các ngươi có nghe tới cái tên Bắc Thông Huyền hay chưa?"

Ba người ngây ra.

"Hình như đó là chủ tướng của Tây Lương, chết trận ở Tây Lương, hình như cũng là người của Thiên Lam chúng ta. Mỗi năm tới ngày giỗ của hắn, tất cả các sư phó đều tới mộ của hắn ở ngoài thành Trường An để tế bái, bên cạnh mộ hắn còn có mộ một người, gọi là Như Yên cô nương, hình như là vợ của hắn...” Lý Các Đình gãi gãi đầu.

"Người đời đều cho rằng Tô Trường An dẫn ba nghìn đao khách một mình ngăn cản trăm vạn Man quân là thiên hạ anh hùng nhân tài kiệt xuất, nhưng đâu có ai biết trận chiến ở Tây Lương năm đó, chỉ có một mình Bắc Thông Huyền độc thủ Vĩnh Ninh quan, sau có Từ Nhượng một mình trảm Man tướng. Những người đó, có ai kém hơn Tô Trường An nửa phần hay sao!" Giọng Nam Uyển vang vang, mắt lóe hào quang, như đang chìm vào một hồi ức sâu sắc.

Cái tên Từ Nhượng, ba người đương nhiên không xa lạ gì, một trong các tiên hiền của Thiên Lam viện, nhưng cũng giống như Bắc Thông Huyền, ba người đều biết rất ít về họ.

"Các ngươi là người của Thiên Lam viện, mà còn chẳng biết gì về họ, vậy thì những người khác hi sinh vì thiên hạ, còn có được mấy người nhớ rõ về họ?"

"Cái gọi là anh hùng, nhiều lúc không cần phải có tu vi cao, hay thanh danh cực thịnh.”

"Mà chỉ cần trong lòng họ có ý nghĩ phải bảo vệ con người, có can đảm vung vũ khí trong tay, thì trong mắt của ta đều là anh hùng. Tô Trường An là vậy, bao nhiêu ngàn vạn người khác cũng vậy, chỉ là các ngươi biết hay không biết mà thôi.”

Lời lẽ của Nam Uyển quá có lý, khiến ba thiếu niên không sao phản bác được, đầu cúi gầm.

Nam Uyển thấy ba người như vậy, thì không đành lòng, tự nghĩ mình hình như đã trách ba đứa trẻ này quá nặng.

"Ta không phải là nhằm vào các ngươi, chỉ là không thích người đời đề cao Tô Trường An quá mức, mà lại quên đi những người cũng phải trả giá tất cả giống như hắn mà thôi.” Giọng hắn mềm nhẹ hẳn đi, để trấn an ba người.

"Nam tiền bối.” Bạch Phong Dận ngẩng đầu lên, nhìn Nam Uyển. "Ngài kể thêm cho chúng ta về những người đó có được không?"

Giọng của hắn rất nghiêm túc, rất khao khát, làm Nam Uyển ngạc nhiên.

"Được.” Sau nửa ngày, hắn bật nở nụ cười: "Ngày mai, ta sẽ dẫn các ngươi đi gặp một người anh hùng như vậy.”