[Thử Miêu Đồng Nhân] Hoàng Thượng Vạn Tuế

Quyển 7 - Chương 103




Thời tiết ấm dần lên, Triệu Tiểu Trăn ưa chạy nhảy thích lượn lờ phố xá tinh thần bừng bừng phấn khởi ~

Triệu Tiểu Trăn cả mùa đông bị bọc thành một quả cầu, rốt cuộc thoát khỏi áo choàng nặng trịch đầy lông, thay bằng áo bông mỏng nhẹ mới chế ra năm nay. Áo bông thượng hạng màu sắc trắng thuần đẹp mắt, đường thêu tinh mỹ, trên cổ có đeo một cái vòng ấm áp màu lông thỏ, che đi cần cổ trắng trắng mềm mềm suốt mùa đông, gặp ai cũng mỉm cười, mặt mày hớn hở bộ dạng do với cảnh xuân tháng 3 còn sáng lạn hơn, thực khiến người yêu thích.

Triệu Tiểu Trăn  được Triển Chiêu gọi là 《 Trấn Quốc Manh Vật 》 gần đây nhân khí bạo trướng trong nhóm lão trung niên, các lão đại thần trong triều đều rất yêu thích bé,  bọn họ ban ngày bận rộn tối tăm mặt mũi, nhưng đến khi tan tầm về nhà bất chấp tranh thủ lúc rảnh rỗi, việc đầu tiên là xách đám con cháu tới ân cần dạy bảo: “Mau chóng sinh một kim tôn (chắt trai) cho ta, có thấy Hoàng thượng không?! Dựa theo bộ dạng của ngài ấy mà sinh!”

Nhi tử, tôn tử, con dâu, cháu dâu đồng thời tỏ vẻ — Cha có thể đừng nháo nữa có được không?

Kỳ thật Triệu Tiểu Trăn cũng không làm chuyện gì xấu, chỉ là gần đây thường xuyên chạy tới Lễ bộ, lại dựa theo nguyên tắc đông người không bỏ qua, mỗi lần đi đều không đi tay không, cộng thêm kỹ năng nói ngọt nịnh người mãn cấp nên từ Lễ bộ thượng thư cho tới lão Lưu trông cửa đều bị Triệu Trăn nịnh tới dễ bảo, còn khiến nhóm lão đầu ngoan cố không chịu thay đổi kia cảm động tới rơi nước mắt, một đám lão đầu lấy ra sức mạnh lão hoàng ngưu*, dù có mệt đến mấy cũng ha ha vượt mức hoàn thành nhiệm vụ! (lão hoàng ngưu: ví với người chăm chỉ cần mẫn)

Kỳ thật, mỗi ngày Triệu Tiểu Trăn chạy tới Lễ bộ chủ yếu là vì Thi hội sắp diễn ra.

Thi hội ở cổ đại tương đương với kỳ thi đại học ở hiện đại, nhưng độ khó có thể nói là vượt xa thi đại học sau này, nội dung thi tạm thời không đề cập tới, chỉ riêng điều kiện ăn ở thi cử đã khác biệt một trời một vực. Triệu Tiểu Trăn tới trường thi tham quan một phen, sau khi hồi cung cư nhiên cau có mặt mày, xoa bụng hàng trăm vòng không nói gì, nghẹn họng chỉ có hai hàng lệ chảy dài…

“Các sĩ tử thi cử quá khổ, đấy là chỗ dành cho người sao?!”

“Sửa lại trường thi, sửa lại cả đề thi năm nay, ai nha rất phiền, dứt khoát thay đổi hết quy củ thi hội đi ~”

Chúng đại thần: “…”

Hoàng thượng, mời ngài bước lên phía trước hai bước, chúng thần tuyệt đối không đánh chết ngài.

Triệu Tiểu Trăn tuy rằng có khi thì ngốc manh, có khi thì điên cuồng, có khi thì tà mị cuồng quyến, nhưng đại đa số thời điểm vẫn rất bình thường! [Ha ha…..]

Cải cách chế độ thi cử là chuyện liên quan tới quốc sách, Triệu Trăn không có cam đảm hồ nháo đối với chuyện quốc gia đại sự, lại càng không phải tâm huyết dâng trào hay lâm thời khởi ý, bé là đã trải qua suy nghĩ sâu xa, điều tra thị trường, hỏi ý kiến các danh sư đồng thời cũng nghiêm túc làm điều tra bảng hỏi dân chúng! năm đầu tiên khó tránh khỏi sẽ gây ra động tĩnh lớn, nhưng phạm vi cải cách thực sự không lớn, thiên quân vạn mã qua cầu độc mộc còn có chút chen chúc, Triệu Tiểu Trăn cũng không muốn tạo áp lực quá lớn đối với các sĩ tử.

Lần cải cách này chủ yếu quay quanh hai tư tưởng trung tâm, thứ nhất là điều kiện ăn ở thi cử, thứ hai thêm ba đạo “nhân văn đề”.

Tuy nói “Thiên tương hàng đại nhâm tư nhân dã, tất khổ kỳ tâm chí, lao kỳ gân cốt*” nhưng sĩ tử toàn quốc đều có thể tham gia thi hội, không cần phải chơi lớn như vậy đi? Loại chuyện như chịu đói chịu khát gì đó, vẫn nên để cho các bậc vĩ nhân ‘từ trên trời rơi xuống’ đảm nhiệm đi, ta chỉ mong dân chúng phàm nhân đạt được kỳ vọng là đủ rồi. (*Trời xanh giao trọng trách cho ai, ắt phải khiến tâm trí người ấy bị dày vò, gân cốt đày đọa…do Mạnh Tử nói.)

Kỳ thật việc thí sinh ‘ngồi lều viết’ là truyền thống tồn tại đã lâu, cụ thể phải truy tố đến tổ tiên trăm ngàn năm trước, tuy rằng truyền thống là như vậy, nhưng Hoàng thượng nhân đức cũng không phải không thể thay đổi. Chỉ là quảng đại quan văn khó tránh khỏi trong lòng có chút chua xót, dựa vào cái gì mà chúng ta phải chịu đói chịu khát, cửu tử nhất sinh để thi khoa cử còn đến phiên nhóm thư sinh trẻ tuổi này lại có thể giường cao gối mềm hưởng thanh phúc?

Thật bất công! Trong lòng đại đại bất bình! Nhưng há có thể sửa đổi thì lý do dọa người đó không thể nói ra miệng!

Còn về cái gọi là “nhân văn đề”, chủ yếu là để khảo nghiệm giá trị quan và đạo đức quan cơ bản nhất của một con người, Triệu Trăn đã tiến hành điều tra bá quan văn võ, bần hàn dân chúng, thương nhân tôi tớ…tổng kết ra được. Quan viên Lễ bộ đi sớm về muộn bận rộn nửa tháng trời, cuối cùng cũng sửa xong một bộ đề thi vượt trội.

Mỗi thí sinh tùy tiện rút ra một bộ đề, mỗi bộ đề đều có 3 câu hỏi, mỗi câu hỏi lại đề cập tới một cố sự khác nhau, yêu cầu từng thí sinh đọc xong đề thì bắt đầu trình bay quan điểm của mình, tổng hợp đánh giá tư tưởng, phẩm đức, cách đối nhân xử thế, có tiết tháo hay không, tam quan có bị phá vỡ hay không… của từng thí sinh.

Triệu Trăn trị quốc, không cần mọt sách [không biết gì ngoài quyển sách] lại càng không cần ‘tài tử’ [bên ngoài bóng bẩy mượt mà bên trong thối rữa xác xơ tiêu điều], thủ sĩ triều đình không chỉ có học vấn, mà càng trọng yếu hơn là nhân phẩm tốt. Lần đầu tiên thí điểm kiểu thi mới này, chính Triệu Trăn cũng không dám chắc, để ổn thỏa hai bên, thí sinh có quyền lựa chọn trả lời hoặc không, không ai bắt ép.

Chỉ là dù ngươi có trả lời hay không thì ba đề mục vẫn chình ình ở đó không được đổi đề.

Hoàng thượng tự mình ra đề, tự nhiên không phải vì muốn pha trò cùng ngươi, còn lại tự mình cân nhắc đi ~

(= ̄v ̄=)  Có quyền! Chính là có thể tùy hứng như vậy đó!

………………….

Vất vả bận rộn nửa tháng, cuối cùng công tác chuẩn bị cho kỳ thi hội cũng đã xong, Triệu Tiểu Trăn dứt khoát từ bỏ Lễ bộ và Hàn Lâm Viện, sáng sớm đã chạy tới Khai Phong Phủ báo tin, cao hứng phấn chấn lôi kéo Triển Chiêu đi ‘tuần phố’. Mắt thấy con mèo đơn thuần nhà mình bị con thỏ béo đầy bụng ý xấu dụ dỗ đi chơi, chuột bạch lười biếng nhấc mí mắt, chậm rì rì đi theo sau…

Cước bộ của Bạch Ngọc Đường rất phù hợp với đặc thù của người lười, vĩnh viễn nhàn tản không nhanh không chậm. Từ khi thời tiết chuyển ấm, Bạch Ngũ gia ngược lại càng ngày càng lười, ánh mắt băng lãnh lúc nào cũng buồn ngủ mê ly, đôi mắt hoa đào mơ màng không biết đã vô tình mê hoặc biết bao thiếu nữ vô tri!

Triển Chiêu bị ăn dấm chua đến mức răng cũng sắp rụng tới nơi, Triệu Trăn liền ra chủ ý giúp sư phụ — “Hay mua mũ sa cho Bạch đại ca đi!”

Chú ý: ở đây, mũ sa chỉ có nữ nhân dùng, chỉ có nữ quyến mới có thể đội mũ sa.

Bạch Ngọc Đường vẫn lười biếng như vậy, lười tức giận, lười đấu khẩu, lười giáo huấn tiểu bao tử, đến trừng mắt cũng chỉ trừng cho có, quay đầu liền quên chuyện trả thù. Triệu Tiểu Trăn biết rõ nguyên tắc [Được tiện nghi chớ khoe tài, khoe tài liền bị người đá mông] tốt nhất im lặng tránh cho bị ‘đánh đòn hiểm’….

Trên đường náo nhiệt, tùy ý có thể thấy được các thư sinh đấu thơ, đối câu đối và cả cao đàm khoát luận (bàn luận viển vông), từ xa có thể thấy được cảnh tượng sinh cơ bừng bừng.

Thí sinh khắp Thiên Nam Hải Bắc đều quần tụ tại Biện Kinh, chỗ nào có người liền có tranh đấu, đặc biệt là đám thư sinh niên thiếu khí thịnh. Cũng may quần tụ đều là thư sinh, một đám tay trói gà không chặt, có tức giận tới mấy thì cũng chỉ dùng văn ngôn mắng chửi người. Gần đây, việc nghiêm trọng nhất chính là xảy ra đánh lộn, có hai thư sinh dùng nghiên đài và đồ rửa bút đánh nhau, hai người cách một cái bàn công kích lẫn nhau, một bị dính đầy mực nước, một bị tưới ướt đẫm nước rửa bút…

Thi hội ba năm một lần, liên quan tới tiền đồ và vận mệnh của từng thí sinh, chỉ cần không phải đầu óc bã đậu hay cố ý quấy rối thì hai bên tranh cãi hai câu liền thối lui một bước. Mọi người đều muốn nhân nhượng cho khỏi phiền toái, ai cũng không muốn xé chuyện ra to, bởi vậy công tác của Triển Chiêu không có gia tăng.

Phía Tây thành Biện Kinh có một tửu lâu lâu đời tên là “Thái Bạch Cư”, lấy từ tên thi nhân Lý Thái Bạch đời Đường, tửu lâu này còn có một chi nhánh khác tên “Thái  Bạch Tửu”. Thái Bạch cư xây ở đối diện hồ, cảnh trí bốn mùa có chút bất đồng, mỗi lần thi hội chấm dứt đều có bảng vàng treo cao, luôn có binh lính khua chiêng gõ trống đến tận Thái Bạch cư chúc mừng, bên trong lâu ngoài ba vị Trạng Nguyên, Bảng Nhãn, Thám Hoa ra còn có vô số tiến sĩ và các thí sinh khác.

Bởi vậy Thái Bạch cư còn được gọi là ‘Trạng Nguyên lâu’ nổi tiếng khắp gần xa, cả nước đều biết.

Trong Thái Bạch cư có lưu giữ rất nhiều thi từ ca phú của các sĩ tử từ khắp nơi, cho dù không phải ngày thi hội, cũng có rất nhiều sĩ tử nghe danh mà tới, chỉ cầu được thưởng thức các tác phẩm xuất sắc của các bậc tiền nhân. Một khi đến ngày thi hội, Thái Bạch cư càng kín người hết chỗ, có những sĩ tử ít tiền dù phải thuê chung phòng trọ cùng bằng hữu, cũng muốn kiếm được một chỗ nho nhỏ ở trong Thái Bạch cư.

Thứ nhất là tiết kiệm tiền, thứ hai cũng là quen biết được bằng hữu cùng chí hướng.

Triệu Trăn vô cùng tò mò đối với Thái Bạch cư nổi tiếng đã lâu, khó có cơ hội tự nhiên cũng muốn tới đây nhìn qua một cái.

………………………

Bên trong Thái Bạch cư ồn ào tiếng người, dường như là đang có ‘đấu thơ’.

Triển Chiêu thấy ở đại sảnh có quá nhiều người, liền bế Triệu Tiểu Trăn đang muốn chạy loạn lên, phòng ngừa bé bị đám đông chen đến chen lui, hoặc là bị bắt cóc bán đi.

Đừng hiểu lầm, Triển Chiêu vẫn thực yên tâm đối với Triệu Trăn, hắn là sợ đám đông vô tình chen chúc động vào người Triệu Trăn sẽ bị nhóm fan não tàn ám vệ tha ra ngoài phanh thây xẻ thịt, còn tên nào dám bắt cóc Triệu Trăn sẽ bị ám vệ băm nát đem đi uy cẩu. Có lẽ nên đeo lên người Triệu Trăn một cái bảng, bên trên viết — 《 Hàng dễ vỡ, chớ động tay! 》

Bạch Ngọc Đường trong tay cầm đầy đồ ăn vặt của hai thầy trò, nhanh nhẹn khéo léo tách khỏi đám đông, ba người dễ dàng tránh được đám đông đi lên lầu hai.

Nhã gian lầu hai cũng chật kín, ba người đành phải ngồi ở ngoài hành lang cạnh tay vịn cầu thang. Nghe nói cũng có một số tiểu thư con nhà quan lại quyền quý vừa đủ tuổi cũng mộ danh mà tới Thái Bạch cư, vừa là để xem náo nhiệt vừa quan sát xung quanh lựa chọn tướng công tương lai. Nếu thực sự tìm được người vừa ý, ngày yết bảng vàng phái hạ nhân đứng canh ở cạnh bảng, nếu thư sinh kia có tên trên bảng vàng, nói không chừng còn có thể ôm được mỹ nhân trở về, vừa có tên đề bảng vàng, vừa được động phòng hoa chúc, đúng là song hỉ lâm môn! Đương nhiên cũng có không ít chuyện xui xẻo, ví dụ như có hai hộ gia đình cùng nhìn trúng một sĩ tử, nên chuyện ngươi tranh ta đoạt, ra tay tàn nhẫn thậm chí ngộ thương người qua đường, gây tắc đường gì gì đó nhiều vô kể…

Triệu Trăn thích hóng náo nhiệt, dẫm lên ghế ngó xuống dưới nhìn: “Đề thi hôm nay là “tuyết”, hai ngươi có muốn tham gia không?”

Triển Chiêu nháy mắt mấy cái, nuốt xuống miếng quế hoa cao: “Ngươi bảo ta đọc thơ còn được, chứ làm thơ thì miễn đi.”

Bạch Ngọc Đường dựa vào lưng ghế bắt đầu buồn ngủ: “Sao ngươi không xuống dưới mà xem?”

[Ngươi] này tất nhiên là chỉ Triệu Trăn, Triệu Tiểu Trăn ngửa cổ mặt đầy kiêu ngạo: “Ta biết trước kết quả, như vậy rất khi dễ bọn họ!” Đời Đường thì không thể, nhưng Đời Tống thì có thể đạo văn một chút, dù sao Lục Du, Tân Khí Tật, Lý Thanh Chiếu… lúc này còn chưa được sinh ra đâu! Ai sợ ai!

Bạch Ngọc Đường mặc kệ hắn, cho dù xung quanh có tranh cãi ầm ĩ thế nào, Bạch Ngũ gia vẫn nhanh chóng tiến vào giấc ngủ. Triển Chiêu dùng đủ loại mỹ thực dụ dỗ cũng không có kết quả, biểu tình thập phần u buồn: “Trở về tìm Công Tôn khám cho ngươi xem, dạo này ngươi ngủ nhiều lắm, cho dù là ngủ đông thì cũng đến lúc rời ổ rồi chứ?”

Triệu Tiểu Trăn e sợ thiên hạ bất loạn nói: “Mỗi tháng luôn có vài ngày thân mình không khỏe.”

Bạch Ngọc Đường đang định nói chuyện, bỗng nhiên trước mắt tối sầm lại: “Quấy rầy hai vị huynh đài, trên lầu thật sự không còn phòng trống, liệu ta có thể…” Một người trẻ tuổi thanh nhã đứng ở cạnh bàn, thần sắc có chút quẫn bách, ngôn hành cử chỉ nhã nhặn lễ nghĩa, xem ra được gia giáo rất tốt.

“Huynh đài khách khí, mời ngồi.”

Triển Chiêu chỉ vào vị trí bên trong, mau chóng kéo Triệu Tiểu Trăn đang bám lan can ngó đầu xuống dưới xem, nhét vào trong lòng Bạch Ngọc Đường, lại dọn đống đồ ăn đang bày bừa trên bàn gọn lại một chỗ, nhường cho thanh niên kia nửa cái bàn. Người đọc sách thích nói chuyện kiểu nói có sách mách có chứng, Triển Chiêu lại không am hiểu cách ứng phó với kiểu người này, luôn dùng thái độ kính nhi viễn chi* đối với những người đọc sách. Đương nhiên, Công Tôn tuyệt đối là ngoại tộc trong nhóm người đọc sách, khi nói chuyện Công Tôn luôn không vòng vo, so với bức tường còn “ngay thẳng” hơn. (*kính trọng nhưng không gần gũi)

Cuộc thi đấu dưới lầu đã đến hồi gay cấn, tiếng tranh luận càng lúc càng lớn, Triệu Trăn không biết làm thơ, xem một lát liền thấy chán.

Có thể là do bị Bạch Ngọc Đường truyền nhiễm, cũng có thể do tật xấu cứ đọc thơ là mệt rã rời, từ đời trước di truyền lại không mất đi mà Triệu Trăn rất nhanh cũng bắt đầu ngáp ngắn ngáp dài, bộ dạng vật vờ buồn ngủ giống y hệt Bạch Ngọc Đường. Triển Chiêu cười xấu xa một chút, từ túi giấy dầu lấy ra một khối sơn tra cao, tách hai nửa phân biệt nhét vào miệng hai người… Triệu Tiểu Trăn nhai nhai nhai, Bạch Ngọc Đường chầm chậm nuốt, sau một lát — “Á!!!!!”

Triệu Tiểu Trăn và Bạch Ngọc Đường đồng thời bừng tỉnh, Bạch Ngọc Đường bịt miệng, Triệu Trăn ngũ quan nhăn tít lại như khỉ ăn ớt.

Triệu Tiểu Trăn tu hết hai ly trà mới có thể nuốt được miếng sơn tra cao xuống: “Sơn tra cao sao lại chua như vậy, đầu bếp ở đây định giết người sao?!”

Thanh niên thư sinh vây xem cả quá trình nhịn không được bật cười ra tiếng, sau đó lại ý thức được hành vi của mình có chút thất lễ, đang định mở miệng giải thích, lại bị người ôm cổ từ phía sau. Một nam tử mày rậm mắt to bất mãn nói: “Kính Chi, ngươi cư nhiên trốn ở đây, mau tới trợ trận, họ Lý kia quá nham hiểm!” Thanh niên tên gọi ‘Kính Chi’ nhướn mày, tránh né cánh tay đang ôm cổ mình, tựa hồ có chút không tình nguyện.

Kính Chi chắp tay với ba người Triển Chiêu, còn chưa kịp đứng vững đã bị mày rậm mắt to kéo tay lôi xuống lầu.

Triệu Trăn vặn vẹo thân lười: “Về thôi, đấu thơ cũng không chết người, chả có gì hay để xem.”

Vừa dứt lời, liền nghe dưới lầu ồ lên một trận — “Có người chết! Giết người rồi!”

Triệu Tiểu Trăn chớp chớp mắt mấy cái, ngoan ngoãn bịt cái miệng quạ đen của mình lại.

Vừa rồi Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cũng đồng thời biến sắc, đồng thời vươn tay bịt cái miệng Triệu Trăn lại, nhưng Thử Miêu đồng bộ quá cao nên việc cản trở lẫn nhau cũng không phải lần đầu. Lần này hai người đánh tay vào nhau, ai cũng không thể bịt miệng Triệu Trăn, vì thế bi kịch phát sinh…

Miệng quạ đen là bệnh nan y, Công Tôn tỏ vẻ bó tay hết cách.

Hết chương 103