[Thử Miêu Đồng Nhân] Hoàng Thượng Vạn Tuế

Quyển 7 - Chương 127




Bởi vì Triệu Trăn và Phúc Tuyền trước sau mất tích, tất cả mọi người đều bận rộn tìm hai người họ, trong cung rối như tơ vò, ngay cả ám vệ luôn giám thị Thừa Ảnh cũng sơ sót, bởi vậy, ai cũng không biết Thừa Ảnh biến mất khi nào và đã đi đâu. Lần cuối cùng mọi người nhìn thấy Thừa Ảnh là khi vừa phát hiện Triệu Trăn mất tích, Thừa Ảnh mặt đầy sát khí đứng ở cửa phát giận, xem tư thế kia hẳn trước đó cũng không biết có người muốn hãm hại Triệu Trăn.

Thừa Ảnh và Phúc Tuyền cùng mất tích, phản ứng đầu tiên của Triệu Trăn chính là — Thừa Ảnh và Phúc Tuyền là đồng lõa?

Nhưng rất nhanh, Triệu Trăn lại phủ định phỏng đoán này. Còn nhớ lúc trước, Thừa Ảnh vì trộm chìa khóa đã cố ý dùng mê hương cho Phúc Tuyền, có thể thấy được hai người không phải đồng lõa với nhau. Hơn nữa Phúc Tuyền lá gan quá nhỏ, nói dễ nghe là thận trọng dè dặt nói trắng ra là nhát gan sợ phiền, từ khi Thừa Ảnh bị phát hiện, Phúc Tuyền hận không thể tránh xa hắn ra, nghênh diện đi qua không chào hỏi, phòng Thừa Ảnh như phòng cướp, trở mặt còn nhanh hơn lật sách.

Triệu Trăn mệt mỏi thở dài: “Kéo dài không dứt.”

Dường như đáp lại tiếng thở dài của Triệu Trăn, trên nóc nhà vang lên một tiếng nổ, vụn ngói lưu ly bị vỡ lả tả rơi xuống.

Triệu Trăn hoảng sợ, theo bản năng ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy xà nhà đỏ thắm, Công Tôn cũng mở to mắt ra nhìn, hết nhìn mái ngói tới nhìn xà nhà, không rõ là có chuyện gì xảy ra. Bạch Ngọc Đường nhấc mí mắt, muốn ra ngoài xem nhưng lại lười nhúc nhích…

Người có phản ứng nhanh nhất là Triển Chiêu, hồng ảnh chợt lóe, người đã bay lên nóc nhà. Trong phòng, hai tên hiếu kỳ một tên quỷ lười, cả ba đều ngồi im bất động, ngửa đầu chờ xem náo nhiệt, bỗng nhiên một đống ‘mây đen’ thật lớn gào thét bay tới, thẳng tắp lao tới chỗ Bạch Ngọc Đường!

Một trận ác phong đập vào mặt mà tới, Công Tôn theo bản năng nhắm tịt mắt lại, Bạch Ngọc Đường khẽ phất tay áo, nhàn hạ hóa giải nguy cơ.

‘Mây đen’ theo cái phất tay đầy uy lực của Bạch Ngọc Đường bắn vào xà nhà, mất trọng lực rơi rầm xuống đất. Triệu Trăn tập trung nhìn vào, chả trách một trận ác phong đập thẳng mặt, bay tới không phải mây mà là một tảng thịt mỡ tròn tròn mập mập — chính là Phúc Tuyền đã mất tích.

Phúc Tuyền đáng thương đã ngất xỉu từ lâu, không biết là vừa ngất hay ngất từ trước?

Sau khi Phúc Tuyền rơi xuống đất, Bạch Cốc và cặp song sinh Triển gia cũng rơi xuống, trên mặt Bạch Cốc đeo nụ cười xấu xa, rõ ràng là vui sướng khi trò đùa dai thành công. Triển Chiêu là người cuối cùng rơi xuống, biểu tình trên mặt thập phần vi diệu, xấu hổ sờ sờ mũi, sau đó Công Tôn chạy tới bắt mạch cho Phúc Tuyền.

Bạch Cốc tính tình cổ quái, đùa giỡn không phân nặng nhẹ, vừa rồi Bạch Cốc cầm đai lưng xách theo Phúc Tuyền, ngại thể trọng ông ta quá nặng mới ‘viu’ một cái ném về phía Triển Chiêu, Triển Chiêu hoảng sợ, từ xa không nhìn thấy rõ là thứ gì, lợi dụng khinh công tốt thấy có cái gì bay về phía mình theo bản năng né tránh…

Bạch Ngọc Đường lại hoàn toàn ngược lại.

Tuy rằng Bạch Ngọc Đường khinh công cũng tốt nhưng hắn lười! thấy có cái gì bắn về phía mình, đến né cũng lười, phản ứng đầu tiên là hất văng chướng ngại vật.

May mắn Bạch Ngọc Đường có thói quen tốt: vật không có sát khí chỉ hất nhẹ nên Phúc Tuyền mới nhặt lại được một cái mạng. Bằng không từ trên nóc nhà rơi xuống như vậy, không chết cũng què quặt, cho dù thần y Công Tôn có mặt cũng tránh không được thương gân động cốt một trăm ngày.

Bạch Ngọc Đường thấy Bạch Cốc, mày lập tức nhăn lại, biểu tình ghét bỏ không cần nói cũng biết.

Bạch Cốc lại cười đến ôn hòa thuần lương: “Một ngày không gặp, phụ thân nhớ Ngọc Đường muốn chết ~”

Lại nhìn khuôn mặt tuấn tú của Bạch Ngọc Đường, bản mặt thối kia so với ăn hoàng liên còn đau khổ hơn, mặt liệt băng lãnh nứt tan toác.

………………………….

Bạch Cốc miệng lưỡi trơn tru, Triển Thanh Phong trầm mặc ít lời, thời khắc mấu chốt vẫn là Triển Thanh Mang đáng tin nhất.

Triển Thanh Mang ngữ khí bằng phẳng khô khốc, trần thuật lại sự tình đã trải qua: “Chúng ta vốn định cùng nhau tới Thanh Vân sơn ăn đồ chay, kết quả Thanh Vân đạo trưởng đã ra ngoài vân du, chúng ta không ăn được. Sau đó về tới nhà, nghe Phẩm Dao nói các con xảy ra chuyện, đại ca không yên tâm Triển Chiêu, nên chúng ta lại cùng nhau tới đây xem thử, Bạch lão quỷ nhất quyết đòi đi cùng, thực phiền.” Triển Thanh Mang quen nói chuyện như tiểu hài tử.

Đoạn đầu nghe còn nghiêm túc đến đoạn sau lại liên tục chèn thêm mấy câu cảm thán.

Triển Thanh Phong nhíu mày — ai không yên tâm?

Triển Chiêu cũng nhíu mày — đã nói không được gọi con là Tiểu Chiêu nữa mà, nghe cứ như tiểu cô nương!

Bạch Cốc khuôn mặt tươi cười thuần lương chuyển lạnh, trực tiếp xoắn lại: “Triển lão Nhị ngươi mới đáng ghét! Ngươi mới phiền nhất phiền nhất!”

Mắt thấy một trận cãi vã không dinh dưỡng lại sắp bùng nổ, Triệu Trăn khẩn cấp xuất động, chỉ vào Phúc Tuyền hỏi Triển Thanh Mang: “Nhặt được ở đâu vậy ạ?”

Triển Thanh Mang ưu điểm là chuyên chú, khuyết điểm là quá mức chuyên chú, mỗi lần chỉ có thể tập trung làm 1 việc, Triệu Trăn nói chuyện với hắn, hắn lập tức dời lực chú ý, quên luôn chuyện phải cãi nhau với Bạch Cốc, chuyên tâm trả lời vấn đề của Triệu Trăn. Triển Thanh Mang thành thật nói: “Vừa rồi chúng ta lạc đường…”

“Khụ khụ khụ khụ!!!” từa hồ cảm thấy ba nam nhân trung niên cùng bị lạc đường thực mất mặt, Bạch Cốc lớn tiếng ho khan, đánh gãy lời nói của Triển Thanh Mang: “Vừa rồi chúng ta đi tắt, ngang qua một cung điện cũ nát, nghe được tiếng mập mạp này kêu cứu dưới giếng cạn, liền thuận tay vớt lên.”

Công Tôn rút ngân châm ra chọc Phúc Tuyền, vừa bận rộn vừa hỏi: “Vậy làm sao ông ta lại ngất xỉu?”

“Cứu người cứu tới cùng, tiễn Phật tiễn tới Tây, ta hỏi hắn muốn đi đâu, hắn nói muốn tìm Hoàng thượng, ta liền kêu hắn dẫn đường.” Bạch Cốc đúng tình hợp lý nói: “Ta có ý tốt dùng khinh công đưa hắn đi, hắn béo như vậy ta khiêng làm sao được! Là do hắn nhát gan, bị dọa sợ.”

Triển Thanh Phong hừ lạnh một tiếng, cúi đầu uống trà. Triển Thanh Mang lập tức phá ngang: “Mới không phải, Bạch lão quỷ rất thiếu đạo đức, coi mập mạp như cái đĩa mà ném, nghe tiếng người ta la hét chói tai, hắn còn đứng cười khanh khách, thế mới khiến người ta sợ quá ngất xỉu!” Kỳ thật Triển Thanh Mang cũng không phải cố ý phá ngang mà với dung lượng não của hắn không thể chứa trình tự phức tạp như vậy, hắn chỉ ăn ngay nói thật, vạch trần mặt nạ giả dối của Bạch Cốc.

Mọi người đều dùng ánh mắt khiển trách nhìn Bạch Cốc, Bạch Cốc ỷ vào da mặt dày, không đến nơi đến chốn nói: “Aiz, ta cũng đâu biết mập mạp béo như vậy mà lá gan còn nhỏ hơn chim cút.” Nói xong còn chậc lưỡi một cái tiếc hận, giả bộ ‘lão tử bồi hắn chơi đã là phúc phận của hắn rồi’.

Dưới sự cứu chữa kịp thời của Công Tôn, Phúc Tuyền cuối cùng cũng đã tỉnh lại, một phen nước mắt nước mũi ôm chặt đùi Triệu Trăn, khóc lóc như đứa con bị bắt cóc được gặp lại thân nương. Phúc Tuyền thức thời, đứng trước mặt Bạch Cốc không dám nhắc tới chuyện mình vừa bị ức hiếp khi nãy, mà đem chủ lực tập trung nhắm vào Thừa Ảnh, hung hăng cáo ngự trạng một phen!

Hóa ra sau khi Triệu Trăn mất tích, Thừa Ảnh thứ nhất hoài nghi Phúc Tuyền, bắt ông tới lãnh cung nghiêm hình bức cung một phen.

Phúc Tuyền đáng thương, ông đích xác không biết Triệu Trăn đi đâu, chỉ biết Triệu Trăn cố ý xúi ông đi còn ám chỉ dẫn theo cả thủ vệ đi nữa, còn lại chuyện gì cũng không biết. Thừa Ảnh trải qua tầng tầng sàng lọc, từ mấy trăm ám vệ được lựa chọn thành đội trưởng, lúc tra khảo người khác, căn bản không cần dùng tới hình cụ, chỉ cần chiêu phân cân thác cốt đã ép buộc Phúc Tuyền không chịu nổi… cố tình lại không lưu lại chút thương tích nào, muốn cáo trạng cũng không có chứng cớ.

Phúc Tuyền vốn thuộc dạng xương mềm, hơn nữa Thừa Ảnh cũng không hỏi chuyện cơ mật nào, vì thế đành thành thành thật thật khai hết. Theo như Phúc Tuyền nói thì là: “Vì còn hữu dụng lưu lại tiếp tục cúc cung tận tụy với Hoàng thượng, lão nô chỉ có thể nói ra tên của Lý Bách Vị.”

Thừa Ảnh tựa hồ biết cái tên này, vội vàng rời đi, trước khi đi còn thuận tay ném Phúc Tuyền xuống giếng cạn.

Lãnh cung vốn không có bóng người, Phúc Tuyền có kêu trời trời không thấu, kêu đất đất chẳng hay. May mắn Phúc Tuyền mấy chục năm làm thái giám truyền chỉ, cổ đại không có loa phóng thanh,  đọc thánh chỉ toàn dùng giọng cao, Phúc Tuyền xả cổ họng kêu gào cứu mạng, cuối cùng gọi được… ôn thần tới cứu mạng!

Phúc Tuyền lén liếc nhìn ôn thần một cái, Bạch Cốc lại cho ông một nụ cười tươi sáng lạn rạng rỡ, hàm răng trắng bóc âm u không rõ, mắt xếch ẩn chứa đao quang kiếm ảnh, khiến Phúc Tuyền sợ tới co đầu rụt cổ, triệt để dập tắt ngọn lửa muốn cáo trạng…

…………………

Tìm được Phúc Tuyền, Thừa Ảnh chạy mất, còn chạy không để lại dấu vết.

Công Tôn nghĩ nghĩ: “Liệu có phải Thừa Ảnh đã chạy đi cứu Hoàng thượng?”

Triển Chiêu gật đầu: “Chắc vậy rồi, hay là phái người đi tìm?” Triển Chiêu vẫn không hiểu, vì sao Triệu Trăn lại giữ nhân vật nguy hiểm như Thừa Ảnh ở bên cạnh, nhưng Triệu Trăn nội tâm thâm sâu, chuyện gì cũng không để mình ăn mệt, nếu đã quyết định lưu lại Thừa Ảnh hẳn còn có suy tính khác.

“Hô hô hô…” Triệu Trăn không rõ nghĩa cười khùng khục, chậm rãi nói: “Kinh thành lớn như vậy, hắn đi đâu tìm ta? Kinh thành lớn như vậy, chúng ta đi đâu tìm hắn? Chúng ta căn bản không cần đi tìm, Thừa Ảnh tin tức linh thông, thần thông quảng đại biết ta đã hồi cung, sẽ tự mình quay về, hô hô hô ~~”

Bạch Ngọc Đường liếc nhìn Triệu Trăn: “Sao hôm nay ngươi nói chuyện âm dương quái khí vậy?”

Triệu Trăn híp mắt: “Lập tức phong tỏa tin tức ta đã hồi cung, toàn thành giới nghiêm, cho người tới từng nhà điều tra, cần phải đem tin tức Hoàng thượng mất tích lan truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ!” Không đợi mọi người thắc mắc, Triệu Trăn nhìn quanh mọi người một vòng, cuối cùng nói với Triển Chiêu: “Sư phụ thay quần áo… chúng ta đi câu cá!”

Mọi người càng không hiểu gì.

………………………

Đêm khuya.

Triển Chiêu thay y phục dạ hành, dựa theo yêu cầu của Triệu Trăn, né tránh binh lính đang lục soát từng nhà trong thành, mang bé tới nhà của Trần Tam béo.

Bởi vì ban ngày Triển Chiêu đã tới một lần, coi như ngựa quen đường cũ, chỉ là Triệu Trăn nhiều lần nhấn mạnh, không cho phép Triển Chiêu dùng tuyệt kỹ Yến Tử Phi, cũng không được dùng bất kỳ tuyệt kỹ nào khác, chỉ được dùng khinh công phổ thông, có tên là Thảo Thượng Phi…

Triển Chiêu bình thường quen thói bay tới bay lui, đột nhiên bị cấm bay, thật sự có chút không quen. Hơn nữa hiện tại toàn thành giới nghiêm, trên đường đèn đuốc sáng chưng, nơi nơi đều có binh lính tuần thú đi qua đi lại, Triển Chiêu dù có võ công cao cường cũng cảm thấy mệt mỏi quá sức. Triển Chiêu nhỏ giọng oán giận: “Ngươi định bày trò gì vậy hả?!”

Triệu Trăn mặt bánh báo: “zzzzzzzzz………”

Quên nói, Triệu Trăn vẫn luôn ghé xuống vai Triển Chiêu thư thư phục phục giả bộ ngủ.

Ngự Miêu đại nhân uất hận!

Thật muốn ném tên nghịch đồ Ngộ Không này ra ngoài, nghĩ nghĩ vẫn nhịn xuống, nhỏ không nhẫn lớn sẽ loạn, meo!

[→_→ xem kìa, Miêu Miêu đã tức giận tới mức kêu lên rồi kia…]

Để tránh bại lộ, Triệu Trăn không để ám vệ theo cùng, chỉ có Bạch Ngọc Đường xuất quỷ nhập thần đi theo ở xa xa. Triển Chiêu một đường cực kỳ nguy hiểm, cực kỳ vất vả mới tới được nhà Trần Tam béo, phát hiện tráp tiền buổi chiều mình để ở trước cửa nhà vẫn còn nguyên, đang định hỏi Triệu Trăn kế tiếp phải làm gì thì phát hiện phía sau có sát khí — có người đánh lén!

Tên đánh lén võ công không tầm thường, thế tới rào rạt, luôn nhằm vào chỗ yếu hại, hiển nhiên là muốn một kích đoạt mạng!

Triển Chiêu nhất thời bế tắc, không phải là hắn không tránh được mà là không biết có nên tránh hay không. Lúc trước Triệu Trăn đã liên tục nhấn mạnh hắn không được dùng tuyệt kỹ, không được để lộ võ công của bản thân thì một chiêu này có thể trốn sao? Hay là để bị thương một chút?

Triển Chiêu đang mải cân nhắc, Triệu Trăn trong lòng bỗng nhiên động đậy, cả người nhào tới chắn kiếm!

Ối nương ơi!!! Triển đại hiệp thực sự đã bị dọa một thân mồ hôi lạnh, cho dù hắn thân rơi hiểm cảnh cũng chưa từng khẩn trương như vậy!

Lúc này cũng không thèm che dấu võ công nữa, ôm Triệu Trăn nguy hiểm né tránh kiếm phong mà càng khiến Triển Chiêu kỳ quái hơn nữa là, kẻ đánh lén cũng cuống quýt thu kiếm lại. Dường như tên đánh lén cũng không dự đoán được Triệu Trăn sẽ xông ra chắn kiếm, nguyên bản một kích đầy uy lực lại cứng ngắc bị ép buộc dừng lại, một tay chống đỡ nửa quỳ trên đất, cơ thể khí huyết bốc lên, không thể đứng dậy!

Trong nháy mắt, Triển Chiêu đã nhận ra người này: “Thừa Ảnh?”

Thừa Ảnh đang bình phục nội tức khẽ sửng sốt, hắn nghe ra giọng Triển Chiêu, lại thấy Triệu Trăn lông tóc vô thương, còn chuyện gì mà không rõ. Thừa Ảnh chống ngực nuốt xuống một búng máu, thập phần bất đắc dĩ đối với Triệu Trăn: “Ngươi thật sự không nên…”

Không nên cái gì?

Triển Chiêu không rõ, Triệu Trăn lại nghe hiểu, Thừa Ảnh nói chưa hết câu “không nên lấy thân mạo hiểm’. Nhưng Triệu Trăn lại cảm giác, lần lấy thân mạo hiểm này rất đáng giá, bởi vì bé rốt cuộc bắt được — bóng dáng kẻ luôn mai phục bên cạnh mình, độc thủ sau màn, tìm được chìa khóa cởi bỏ hết thảy câu đố từ trước nay.

Triệu Trăn bỗng nhiên cười lớn: “Đến cùng vẫn luôn coi khinh ngươi, buồn cười ta tự cho mình thông minh, nghe nhiều cố sự về kẻ chủ mưu sau màn như vậy, cho tới hôm nay mới bừng tỉnh đại ngộ. Cố sự chung quy vẫn là cố sự, chuyện bên trong chưa hẳn là sự thật, người bên trong cũng không hẳn tồn tại!”

Nói đến cũng buồn cười, đời trước Triệu Trăn mười mấy năm làm diễn viên, diễn qua đủ loại vai diễn lớn nhỏ. Thế nhưng đến tận bây giờ mới phát hiện, cái gọi là ‘kẻ chủ mưu sau màn’ bất quá cũng chỉ là một nhân vật, dưới lớp vai diễn đó còn ẩn giấu một lớp mặt nạ khác…

Triệu Trăn ý bảo Triển Chiêu thả bé xuống, đi tới trước mặt Thừa Ảnh, đi vòng quanh hắn ba vòng mới nói: “Ta lại nhìn nhầm rồi, ta rất ít khi bội phục người nào, ngươi là một trong số đó, đúng là thâm tàng bất lộ!” đứng vững trước mặt Thừa Ảnh, Triệu Trăn cảm khái nói: “Ta quả thật từng hoài nghi ngươi. Cũng thành công vạch trần ngươi, chỉ là vạn lần không ngờ tới, xé lớp mặt này này lại còn lớp mặt nạ khác, để ngươi làm ám vệ thực sự là nhân tài không được trọng dụng!”

Thừa Ảnh mỉm cười: “Này cũng khó trách, chung quy ta là thật tâm phụ tá Hoàng thượng, ngay cả việc buổi tối Hoàng thượng thích đá chăn cùng tay chân lạnh ngắt dễ mắc bệnh ta cũng nhớ kỹ, ta biết từng động tác nhỏ của Hoàng thượng, toàn tâm toàn ý bảo hộ Hoàng thượng, ta không hề có tâm tư gì khác. Chỉ tại chuyện Triệu Tước và Gia Luật Lan để lộ sơ hở, nên mới bị Hoàng thượng vạch trần, tuy rằng cuối cùng miễn cưỡng vẫn được lưu lại nhưng lại mất đi tín nhiệm của Hoàng thượng, nhưng ta vẫn rất ngạc nhiên, Hoàng thượng vì sao lại lưu ta lại?”

Triển Chiêu nghe càng mơ hồ: “Hai đứa đang nói cái gì thế?”

Triệu Trăn từ đầu tới cuối vẫn giữ nguyên phong cách của mình, ngữ khí không sợ hãi, thản nhiên thả ra một tiếng sấm:

“Thừa Ảnh chính là kẻ chủ mưu sau màn.”

Tiếng sấm này không phải là nhỏ, chẳng những Triển Chiêu bị tiếng sấm nổ cho giật mình không nói nên lời mà ngay cả Bạch Ngọc Đường theo sau đuổi tới cũng chấn kinh.

Chỉ có Thừa Ảnh thờ ơ: “Ta chỉ là người kế nhiệm, sư phụ đã sớm đi về cõi tiên, ngay sau khi Triệu Hằng chết không bao lâu, sư phụ cũng đi theo. Ngươi cũng biết, Triệu thị hoàng tộc vì muốn huấn luyện ám vệ trung thành và tận tâm, từ lúc sinh ra đã bắt đầu dưỡng cổ, dùng chính máu mình để nuôi cổ. Tất cả ám vệ đều bị trúng loại cổ này, mỗi tháng đều phải dùng máu chủ nhân để nuôi cổ, bằng không sẽ bị cổ trùng đói khát ăn não mà chết…”

Thừa Ảnh khinh thường nói: “Dược và châm cứu kiểu gì cũng vô dụng, tử trạng cực kỳ thê thảm, sư phụ đáng thương dù có tính toán mưu kế cỡ nào cuối cùng vẫn chết vì cổ độc.”

Triệu Trăn truy vấn nói: “Người kia chết, ngươi liền tiếp nhận vị trí của hắn?”

“Gần như vậy.” Thừa Ảnh thay đổi chiều ‘kiếm Thừa Ảnh’, bản thân cầm lưỡi kiếm, chuôi kiếm đưa tới trước mặt Triệu Trăn, cả người Thừa Ảnh đều trầm tĩnh lại, thoải mái trước nay chưa từng có, phảng phất như đã hoàn thành nhiệm vụ trọng yếu nhất. Thừa Ảnh hai mắt sáng quắc nhìn Triệu Trăn, giọng nói ẩn chứa ý không sợ chết.

“Ta chính là đầu sỏ gây chuyện, Hoàng thượng định xử lý ta thế nào?”

Triệu Trăn trầm mặc nhìn hắn, Thừa Ảnh giơ kiếm nghiêm túc nói: “Nếu Hoàng thượng không giết ta, ta nhất định sẽ tiếp tục bày kế, khiến ngài trọn đời không được bình yên. Đại Tống cũng sẽ bị hủy ở trong tay ngài.” Lời này vừa nói ra miệng, ngay cả Triển Chiêu trì độn cũng đã minh bạch.

Thừa Ảnh đang bức Triệu Trăn!

Bức Triệu Trăn tự tay giết hắn!

Triệu Trăn chỉ cười lạnh: “Ngươi muốn chết trong tay ta?”

“Không sai.” Thừa Ảnh mỉm cười: “Hoàng thượng đúng là kỳ tài, rất nhiều chuyện không nói tự thông, mọi tố chất của bậc Đế vương ngài đều có đủ. Chỉ có một nhược điểm trí mạng chính là quá trọng tình cảm, ngay cả ta là phản đồ cũng không nhẫn tâm sát hại. Sau này Hoàng thượng hãy nhớ kỹ, Đế vương vô tình.”

Khi nói ra 4 chữ cuối cùng, ngữ khí Thừa Ảnh cũng thật vô tình.

“Là Đế vương đã định trước cả đời cô quả, chỉ trông vào việc nhân thiện trị quốc là không đủ, có những thời điểm tất yếu cần phải quyết đoán, có những thời điểm phải nhẫn tâm, phải có khí phách phụ người trong thiên hạ, nhất tướng công thành vạn cốt khô* huống chi là Đế vương?” (*Sự thành công của một vị tướng chính là dựa trên sự hy sinh của vô vàn người)

Thừa Ảnh đặt chuôi kiếm vào tay Triệu Trăn, ôn nhu nói: “Ta từng dùng thanh kiếm này để bảo hộ Hoàng thượng, hiện tại đến phiên Hoàng thượng dùng thanh kiếm này bảo hộ chính mình. Lần đầu giết người, tay sẽ run rẩy, sau này quen dần sẽ tốt hơn. Vị Đế vương nào tay cũng nhuốm đầy máu, thi cốt thành núi, quen dần là được. Nhớ kỹ, đây đều là vì củng cố sự vững bền của giang sơn Đại Tống, bất đắc dĩ phải làm…”

Triển Chiêu muốn tiến lên hỗ trợ, lại bị Bạch Ngọc Đường cản lại.

Triệu Trăn chung quy cũng không phải trẻ con bình thường, vua tôi khác biệt, kết cục bất đồng, có một số việc bọn họ không thể nhúng tay, Triệu Trăn chỉ có thể tự mình giải quyết.

Triệu Trăn vẫn không nói lời nào.

Thừa Ảnh đang định tiếp tục khuyên nhủ, bỗng nhiên tay Triệu Trăn dùng lực, mũi kiếm đâm thủng bả vai Thừa Ảnh, chỉ một thoáng máu tươi chảy tràn như suối! Thừa Ảnh tuy rằng đã có ý muốn chết nhưng thế nào cũng không ngờ tới, bình thường Triệu Trăn nặng tình cảm, trước sau không chịu tổn thương tới mình cư nhiên lại dứt khoát lưu loát hạ thủ! Hơn nữa Triệu Trăn tim không sợ, tay không run, ngay cả sắc mặt cũng không một chút thay đổi, cứ như vậy không chút lưu tình đâm một kiếm…

Rất nhanh mất máu, Thừa Ảnh trước mắt đục ngầu trong lòng đau đớn khó tả.

Triệu Trăn đột nhiên động thủ, ngay cả Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cũng không kịp phản ứng. Hơn nữa với cự ly này, có tránh cũng không kịp!

Người bình thường ra tay đả thương người khó tránh sẽ xuất hiện phản ứng như tim đập nhanh hơn, mắt lóe hung quang, khí thế sắc bén, người luyện võ gọi cái này là ‘sát khí’. Ngay cả việc dù đã cố gắng che dấu, nhưng trong nháy mắt ra tay cũng khó tránh khỏi sẽ lộ ra sát khí. Nhưng Triệu Trăn lại không hề có những phản ứng đó, đâm một kiếm tựa như bình thường vỗ vai nhau, rất tự nhiên, rất nhiều sát thủ chuyên nghiệp dù đã được huấn luyện qua cũng không có được bản lĩnh này, chỉ có thể nói Triệu Trăn thiên phú dị bẩm.

Triệu Trăn cầm chuôi kiếm chậm rãi nói: “Thừa Ảnh, ngươi đã sai hai chuyện.”

“Thứ nhất, ta muốn giết ngươi hoàn toàn không cần tự mình động thủ, tự nhiên có quốc pháp chế tài phán xét ngươi. Thứ hai, trẫm muốn giết người càng không cần tìm cớ. Ít nói vì cái gì củng cố giang sơn Đại Tống linh tinh đó đi, không phải ngươi đã nói, giường mình không cho phép người khác ngủ ngáy đó sao?! Lừa mình dối người!”

Triệu Trăn buông thanh kiếm ra, trên tay vẫn sạch sẽ không nhiễm một hạt bụi, Thừa Ảnh lại mất máu quá nhiều yếu ớt nằm đó.

Triệu Trăn bước lên vũng máu tươi nghênh ngang mà đi, dấu chân máu mơ hồ từ đậm cho tới nhạt dần, giọng Triệu Trăn từ xa vọng lại.

“Đừng để hắn chết, ta còn nhiều chuyện muốn hỏi hắn.”

Hết chương 127