[Thử Miêu] Tâm Quy Hà Độ

Chương 56: Kịch độc




Triệu Trinh xem như cũng biết tính tình Triển Dịch Huyền, không khỏi âm thầm sốt ruột cho Bàng thái sư, nhưng lại không có cách chi nhắc nhở rõ ràng, đành phải chuyển mắt, mắt điếc tai ngơ với lời Bàng thái sư đang nói.

Mắt thấy Triển Dịch Huyền đã hơi híp híp mắt, Triển Chiêu biết cha nhà mình cũng sắp nhịn không được nữa rồi, vội vàng nói với Bàng thái sư: “Thái sư, đây là chuyện của riêng Triển Chiêu, xin ngài không cần nhúng tay!”

“Ngươi… Ngươi thật to gan…” Bàng thái sư còn chưa biết người chân chính đắc tội Triển Dịch Huyền chính là lão, vẫn như cũ gầm lên với Triển Chiêu.

Triển Dịch Huyền ho khẽ một tiếng, đứng dậy, Triển Chiêu thấy thế, cũng bất chấp cấp bậc lễ nghĩa, đứng lên vọt tới cạnh Triển Dịch Huyền, một tay nắm lấy tay ông, gấp gáp la lên: “Cha, không nên, ông ấy dù sao cũng là thái sư…”

Triển Dịch Huyền nhìn Triển Chiêu, chậm rãi cười, vỗ vỗ tay Triển Chiêu, nói với Bàng thái sư: “Khuyển tử không hiểu quy củ, khiến thái sư nhọc lòng, nhưng mà, thái sư cũng không cần phải làm khó tiểu hài tử, khuyển tử không đúng, đương nhiên vì kẻ làm cha là bản hầu dạy dỗ không tốt, thái sư có điều gì muốn nói, cứ nói với bản hầu là được rồi.”

Bàng thái sư ngay tại lúc Triển Chiêu gọi ra một tiếng “Cha” đã ngây ngẩn cả người, lão sao ngờ được, người lão trước giờ luôn cho rằng chỉ là tên tiểu tử xuất thân giang hồ cư nhiên lại là con trai của Hầu gia cao quý, trong nhất thời, lão cứ đứng ngốc ra đó, mồ hôi lạnh chảy ròng.

Kỳ thực, không chỉ có Bàng thái sư kinh ngạc mà văn võ cả triều đều cực kỳ ngạc nhiên, đang là tứ phẩm hộ vệ, chuyển mình một cái cư nhiên lại thành con trai của Hầu gia, sao có thể không khiến người ta giật mình.

“Việc này… Ta… Hầu gia…” Bàng thái sư sửng sốt một lúc lâu mới hoàn hồn, hoảng loạn hướng Triển Dịch Huyền vái thật sâu, lắp bắp nói: “Hầu gia, thần không biết Triển hộ vệ chính là lệnh lang, việc này… đắc tội, đắc tội rồi, xin Hầu gia thứ tội!”

“Ai, người không biết không có tội, huống hồ, thái sư sao có thể có tội?” Triển Dịch Huyền không những không giận mà còn cười, trên khuôn mặt cũng không nhìn ra vẻ không vui nào: “Người có tội chính là khuyển tử Triển Chiêu, nó không biết tự kiềm chế, làm mất thể diện của người làm quan!”

Mồ hôi trên trán Bàng thái sư chảy càng dữ dội, lão làm người trước giờ kiêu ngạo ương ngạnh, nhưng lần này đối mặt lại là Triển Dịch Huyền, người mà ngay cả Hoàng thượng còn phải lễ nhượng ba phần, cả người không khỏi lùn xuống ba phân.

Triệu Trinh thấy bộ dạng đáng thương của Bàng thái sư, dù sao lão cũng là nhạc phụ đại nhân của hắn, cũng không đành bỏ mặc, chỉ ho nhẹ hai tiếng, nói với Triển Dịch Huyền: “Huyền thúc, thái sư chỉ là nói đùa chút thôi.”

“Đúng, đúng, chỉ là nói đùa thôi.” Bàng thái sư lập tức thuận đà lăn xuống núi, cười cười nói: “Hầu gia, Triển hộ vệ, đừng trách đừng trách!”

Triển Dịch Huyền lại ngồi xuống, phủi phủi góc áo bào, nói thong thả: “Ra là nói đùa, thứ cho bản hầu mắt kém, nhìn không ra. Nhưng mà, bản hầu cũng không phải người thích nói đùa, vì vậy, kiểu đùa này, sau này thái sư ít nói thì tốt hơn.”

“Vâng, vâng…” Bàng thái sư vội vã đáp ứng, bộ dạng khúm na khúm núm run sợ trong lòng, khiến không ít người trong triều đều thầm thấy khoái trá.

Liếc nhìn Triển Chiêu còn đứng cạnh bên, Triển Dịch Huyền dùng ngữ khí không mấy vui vẻ nói: “Ngồi xuống trước đi, quay về tính sổ sau!”

Triển Chiêu nghe vậy, đành không tình không nguyện ngồi xuống, nhưng trong lòng thầm bày mưu lát nữa phải dọn đến nơi nào xin cứu binh thì được đây.

Triển Dịch Huyền không thường vào kinh, Bát hiền vương cũng ít khi được gặp hắn, lúc này ngồi cùng nhau liền bắt đầu trò chuyện sôi nổi. Bát hiền vương lúc này cũng không đổ thêm dầu vào lửa, lựa lời ngon tiếng ngọt cầu tình giúp Triển Chiêu, đáng tiếc Triển Dịch Huyền không biểu thị bất thứ điều gì, chỉ quay đầu nhìn Triển Chiêu, cười cười chuyển đề tài. Bát hiền vương bất đắc dĩ nhìn Triển Chiêu, trong nhãn thần mang theo ý tứ cực kỳ rõ ràng: không giúp được con!

Khi mọi người đang tán gẫu đợi cung yến bắt đầu thì nghe tiếng thông báo của nội thị: “Tương Dương Vương đến!”

Triển Chiêu khẽ ngẩn ra, vị Tương Dương Vương khiến trên dưới toàn triều chuẩn bị sẵn sàng đón địch này y vẫn chưa từng gặp qua, nói không hiếu kỳ xác thực là giả, có thể thu dụng Tạ Ngọc Thụ xưa nay thanh ngạo cũng đủ biết người này không đơn giản, trong một hai ngày nay Hoàng thượng đại khái đã lên xong kế hoạch hành động, tuy ngài nói là nắm chắc phần thắng, nhưng vào thời điểm được làm vua thua làm giặc này vẫn không tránh khỏi những mạo hiểm nhất định, mà vị Vương gia từng sóng vai cùng đế vương này, dù cho kết quả cuối cùng có thế nào, vẫn sẽ được người sau ghi nhớ.

Ngay khi suy nghĩ trong đầu Triển Chiêu xoay chuyển, một nam tử trung niên mặc một thân mãng ào lam sắc đã chậm rãi từ bên ngoài ngự uyển đi vào, điều khiến Triển Chiêu kinh ngạc là, vị Tương Dương Vương vốn nên có khuôn mặt khí phách, lại là một người cực kỳ nhã nhặn, sắc mặt có chút tái nhợt, chòm râu dài tới cằm theo từng cơn gió phất qua thân mà nhẹ nhàng lay động, nói thế nào chăng nữa, thoạt nhìn thật sự là một người rất ôn hòa, vô luận nhìn thế nào cũng không thể khiến người ta tưởng tượng nổi người thế này lại sẽ có mưu đồ tạo phản.

Triển Chiêu khe khẽ thở dài, quay đầu nhìn Bạch Ngọc Đường, liền thấy trên mặt hắn cũng là thần sắc vô cùng kinh ngạc, hiển nhiên, hắn cũng giật mình không nhẹ.

“Chiêu Nhi, đi, mời nương con đến đây!” Triển Dịch Huyền sau khi thu hồi ánh mắt từ trên người Tương Dương Vương liềng nâng lên chén trà đặt trên bàn, nhàn nhạt nói với Triển Chiêu.

Triển Chiêu ngẩn ra, cảm thấy rất khó hiểu với mệnh lệnh của Triển Dịch Huyền, mẫu thân quyết ý rời xa hồng trần, sao có thể đồng ý tham gia cung yến ồn ào thế này, huống hồ, mẫu thân đương nhiên đoán ra được phụ thân cũng sẽ tham gia…

Triển Dịch Huyền tựa hồ đã nhìn ra vẻ nghi hoặc của Triển Chiêu, nhấp một ngụm trà thơm, sau đó mới khoan thai nói: “Đi đi, nói là cha tìm, muội ấy sẽ đến.”

Triển Chiêu cũng biết cha làm việc đương nhiên có đạo lý của riêng mình, vì thế gật đầu, lại lặng lẽ liếc Bạch Ngọc Đường rồi mới đứng dậy rời đi.

Lúc ra khỏi ngự uyển chuyển hướng đến Hàn Âm quan, Triển Chiêu mơ hồ nhìn thấy từ đằng xa có một nhóm người đang chậm rãi chuẩn bị đi vào ngự uyển, ăn mặc không giống người Trung Nguyên, xem ra là sứ thần Liêu bang đến đây triều bái.

Nhiệm vụ mời mẫu thân ‘xuống núi’ lại thuận lợi đến không ngờ, quả nhiên y vừa nói cha đã đến thì mẫu thân liền đồng ý đi cùng y, khiến Triển Chiêu cảm thấy kinh ngạc không thôi.

“Người Liêu quả nhiên đều là bọn man di mọi rợ, không biết thế nào là cấp bậc lễ nghĩa!”

“Đúng đó, chúng ta giúp bọn họ khiêng thọ lễ, vậy mà còn la hét om sòm, xem chúng ta là gì chứ?”

“Nhìn bộ dạng bọn họ như thể muốn ăn tươi nuốt sống người ta vậy đó, trông mong bọn họ hiểu được thế nào là cấp bậc lễ nghĩ ấy hả, thật là biết nói đùa!”

Triển Chiêu đang cùng Hàn Âm yên lặng đi đến ngự uyển, ngay khúc ngoặt trên một đoạn hành lang thì nghe được tiếng nói chuyện vang lên từ đầu bên kia. Triển Chiêu mỉm cười, xem ra là mấy cấm quân muốn giúp sứ thần Liêu quốc khiêng thọ lễ nhưng không nhận được lễ ngộ, vì vậy mà phát bực than phiền đây.

Lúc mấy người đó quẹo sang khúc ngoặt nơi hành lang thì trông thấy Triển Chiêu và Hàn Âm, bọn họ đều không khỏi sửng sốt, Hàn Âm không thường xuất quan, bọn họ đương nhiên là chưa được gặp qua, nhưng Triển Chiêu thì bọn họ nhận ra được, vội vã khom mình hành lễ: “Bái kiến Triển đại nhân!”

Triển Chiêu hoàn lễ: “Không cần đa lễ.”

Mấy người kia lướt qua vai đi tiếp, cách được một khoảng, Triển Chiêu mơ hồ nghe được trong đám người có một người lại đang oán giận: “Khiêng nửa buổi, ngay cả nửa mùi hương của ‘Mặc Kim Liên’ cũng ngửi không được, còn tưởng ngửi được xíu xíu mùi hương thì cũng dính được chút chút ánh sáng chứ, thật là.”

Người còn lại khuyên nhủ: “Được rồi, nghe nói hoa này chỉ vào lúc nở hoa mới toả hương, bình thường thì làm gì có mùi?”

Triển Chiêu nghe vậy khẽ giật mình, xoay người quay lại túm lấy người đang oán giận kia, gấp gáp hỏi: “Ngươi vừa nói gì? Thọ lễ của Liêu quốc là gì?”

Người nọ đột nhiên bị Triển Chiêu túm lại thì hoảng sợ giật mình, nghẹn trong cổ họng nửa ngày mới lắp ba lắp bắp được mấy câu đứt quãng: “Nghe nói… là một loại hoa, gọi.. gọi Mặc… Kim Liên…”

“Mặc Kim Liên?” Triển Chiêu tuy đã có chuẩn bị, nhưng trái tim vẫn không tự chủ được mà nhảy dựng, y đương nhiên không quên lời căn dặn lặp đi lặp lại của mẫu thân, Mặc Kim Liên kia là khắc tinh của Huyết Linh Lung, cũng là khắc tinh của y, mà Bách Lý Tuyệt Diễm cũng từng dùng qua Huyết Linh Lung…

Nghĩ đến điểm này, Triển Chiêu không khỏi đổ một thân mồ hôi lạnh, y đã sớm nghĩ Liêu quốc đột nhiên sai sứ giả đến hoà đàm là việc rất khả nghi, chỉ là vẫn không có chứng cứ, lúc này xem ra, cái gì mà chúc thọ, cái gì mà hoà đàm, bất quá chỉ là ngụy trang mà thôi, mục tiêu của bọn chúng xem ra chính là phụ thân, dùng thánh hoa Mặc Kim Liên của Liêu bang làm mồi nhử, khiến nó hòa cùng dược tính của Huyết Linh Lung trong cơ thể phụ thân, kịch độc giết người, chẳng khác nào mượn đao giết người, một chiêu này thật sự là… quá tuyệt!

Triển Chiêu cắn chặt răng, quân Nghê Toan còn tồn tại, Liêu bang hành binh khó mà thuận lợi, vì thế muốn mượn cơ hội này tiêu diệt chủ soái, cũng chính là phụ thân của y, bụng dạ khó lường… đến mức này…

Buông cấm quân kia ra, Triển Chiêu đột ngột xoay người —

“Chiêu Nhi!” Hàn Âm run giọng gọi, thân là mẫu thân, nàng hiểu rất rõ, đứa nhỏ này, đi lần này, sợ rằng muốn dùng mạng đổi mạng.

Triển Chiêu ngừng lại cước bộ, nhưng không quay đầu lại, đôi mắt sáng rực nhắm chặt, rồi lại mở ra, đi lần này, rất có khả năng là đi chịu chết, thế nhưng, y không thể lựa chọn, người đó, là phụ thân của y! Nuốt xuống chua xót trào dâng trong cổ họng, Triển Chiêu cười khổ nói: “Mẫu thân, hài nhi không thể không đi…”

Nói xong, đề khí phóng người, dứt khoát rời đi, đem bao nhiêu lời muốn nói ép vào sâu tận đáy lòng, mẫu thân, hài nhi bất hiếu, người hãy coi như… mười sáu năm trước hài nhi đã chết rồi đi!

Trong ngự uyển, dưới đài ngọc, hộp gỗ được các cấm quân khiêng lên đã được mở ra, bồn hoa to khoảng hai xích đặt bên trong cũng đã được khiêng ra ngoài.

Ánh mắt văn võ toàn triều đều dính chặt trên loài thực vật nằm trong bồn, thân dài màu xanh lam đen, nhọn mảnh mà cứng cáp, tán lá xanh biêng biếc đến gần như yêu dị, hai loại màu sắc cùng tôn nhau lên, trông thật quỷ dị. Ở trên đỉnh là một nụ hoa đen tuyền như sắt, nơi ánh sáng chiếu vào phản chiếu từng dải sáng rực, trên đài hoa màu ánh kim là những họa tiết cổ xưa hoa mỹ, khiến người nhìn thấy không khỏi tán thán.

“Đây là thánh hoa Mặc Kim Liên của quý quốc?” Triệu Trinh ngồi trên long ỷ lên tiếng hỏi.

“Đúng vậy, hoa này mười năm nở một lần, khi hoa nở hương thơm sẽ truyền đến mười dặm, bỏ lỡ kỳ hoa là phải chờ thêm mười năm nữa. Vương ta vì hy vọng Hoàng đế bệ hạ có thể tận mắt trông thấy kỳ quan này nở hoa, đã đặc biệt xin đại tế Ti lùi lại thời gian nở hoa.” Sứ giá Liêu quốc nói.

“Lùi lại thời gian nở hoa?” Triệu Trinh hiếu kỳ hỏi.

“Không sai.” Sứ giả Liêu quốc từ trong lòng lấy ra một bình nhỏ, nói: “Trong bình này chính là dung dịch của Thiên Sơn tuyết liên, có nó, thánh hoa sẽ lập tức nở hoa.”

“Hửm?” Triệu Trinh mỉm cười, “Nếu đã vậy, xin mời quý sứ ra lệnh cho Mặc Kim Liên này nở hoa đi!”

Sứ giả Liêu quốc mở nắp bình, đổ thứ dung dịch trong suốt thơm ngát trong bình xuống đóa hoa đen tuyền phát sáng Mặc Kim Liên kia. Quả như sứ giá Liêu nói, sau khi dung dịch đổ xuống, nụ hoa kia liền dần dần bung nở, cánh hoa chậm rãi mở ra.

Mọi người đều bị cảnh tượng kì dị này làm cho chấn kinh, nhất thời đều ngạc nhiên nhìn chằm chằm vào đóa hoa Mặc Kim Liên đang chậm rãi bung nở kia, không nói nên lời.

Ngay vào lúc này, ngoài cửa vào ngự uyển vang lên tiếng động xôn xao khiến mọi người chú ý nhìn sang. Triệu Trinh vốn định trách cứ cấm quân ngự uyển, nhưng định thần nhìn lại đã thấy một hồng ảnh nhanh như kinh hồng chợt lóe tới, là Triển Chiêu, trong lòng hắn khẽ động, y gấp gáp như thế, sợ là đã xảy ra chuyện gì rồi!

Triển Chiêu lúc này đã hoàn toàn không có thời gian đi để ý cái gì mà quy củ, cái gì mà thể thống nữa, trong mắt y cũng chỉ có đóa Mặc Kim Liên đang nở bung kia, không thể để nó nở toàn bộ, mùi hương một khi tỏa ra, hậu quả không thể tưởng được.

Thân ảnh hồng sắc phóng qua đỉnh đầu sứ giả Liêu quốc, thân hình nhẹ nhàng xoay chuyển giữa không trung, vươn tay hướng về đóa Mặc Kim Liên kia, không quan tâm đến gai nhọn trên thân hoa, dùng hết sức bẽ gãy cánh hoa đã bung hơn nửa kia xuống.

Mắt thấy thân ảnh hồng y kia ở ngay trước mặt mình bẻ đi Mặc Kim Liên, tên sứ giả Liêu quốc không khỏi vừa sợ vừa giận, rút ra loan đao bên hông chém về phía Triển Chiêu. Triển Chiêu đang ở giữa không trung, không có nơi mượn lực, chỉ hơi đề khí để thân hình phóng cao thêm nửa thước, khiến một đao vốn hướng về tim lệch hướng chuyển sang bên hông.

Tất cả mọi người đều bị một màn trước mắt khiến cho khiếp sợ hoảng hồn, nhưng Triển Dịch Huyền biết rõ tính tình Triển Chiêu, thấy Triển Chiêu kiên quyết dù đỡ một đao cũng không chịu thả Mặc Kim Liên kia, liền biết đã có chuyện, đứng bật lên hỏi: “Chiêu Nhi, con muốn làm gì!”

Triển Chiêu làm như mắt điếc tai ngơ với câu hỏi của Triển Dịch Huyền, tay áo khẽ phất cuốn Mặc Kim Liên kia vào ống tay áo, phóng thẳng về phía ngự hồ cách đó không xa.

Phía sau truyền đến tiếng gọi gấp gáp của mọi người – Chiêu Nhi… Miêu Nhi… Triển hộ vệ…

Không cách nào đáp lại, không thể đáp lại!

Mùi sen thoảng thoảng lại nặng nề, từng sợi nhè nhẹ từ trong tay áo truyền ra, trái tim của Triển Chiêu cũng theo đó mà dần dần trầm xuống – hàn độc trong cơ thể y còn chưa giải, hơn nữa còn có kịch độc tạo nên từ sự kết hợp giữa Huyết Linh Lung và Mặc Kim Liên, chỉ sợ hôm nay phải chết tại chỗ… Phụ thân, mẫu thân, Ngọc Đường, cha, đại nhân… Ân cùng tình của mọi người, kiếp này y sợ rằng không cách nào hoàn lại được, Triển Chiêu một đời cầu trung nghĩa song toàn, không ngờ đến cuối cùng vẫn thành kẻ bất trung bất hiếu…

Lồng ngực đột nhiên mạnh co rụt lại, sau đó cảm giác lạnh lẽo từ đáy lòng nhanh chóng trào lên, mà sau khi trái tim co lại, đau nhức cũng theo đó tấn công liên hồi. Đôi môi của Triển Chiêu đầy mùi chua xót, thứ độc này không ngờ lại lợi hại như vậy, chỉ trong khoảnh khắc đã kích phát hàn độc trong cơ thể. Suy nghĩ di chuyển tán loạn trong đầu, khí tức âm hàn trong lồng ngực như sóng cuộn trào dâng, trái tim như bị một bàn tay vô hình nắm lấy, đau nhức đến mức trước mắt y chỉ còn một màu đen đặc. Ngay vào lúc này, trong kỳ kinh bát mạch, không ngờ lại có một luồng khí tức nóng rực tập trung ngay ngực, Triển Chiêu nhíu mày, dây chắc là độc do Mặc Kim Liên cùng Huyết Linh Lung kết hợp tạo thành! Bị hai luồng sức mạnh một cực nóng một cực lạnh trùng kích giằng co không ngừng trong lồng ngực, Triển Chiêu dù sao cũng chỉ là huyết nhục chi khu, sao có thể chịu được sự trùng kích của hai luồng khí nóng lạnh thế này, còn chưa kịp đề khí áp chế, máu tươi đã trào ra khỏi miệng.

Hương khí dần dần đậm đặc, Triển Chiêu cảm giác như thể toàn thân đều bị hương khí này bao lấy.

Tuy trước mắt đen đặc, thần trí mơ hồ, nhưng nội lực Triển Chiêu khổ luyện nhiều năm cuối cùng cũng phát huy tác dụng, thần trí vẫn chưa hoàn toàn mất hết, cũng không để ý kịch độc đang phát tác, lại đề chân khí đến cực điểm, phóng nhanh như tên về phía ngự hồ. Tung một chưởng xuống, mặt hồ tĩnh lặng lập tức ùa lên con sóng cao bằng hai người, tay áo Triển Chiêu khẽ phất, Mặc Kim Liên trong tay áo bắn nhanh vào trong con sóng cuồn cuộn kia, con sóng hai bên cuốn lấy đóa hoa, lập tức đem Mặc Kim Liên kia quấn vào lòng hồ sâu thẳm.

Mặc Kim Liên tuy đã vào nước, nhưng hương khí đã thoang thoảng tràn ra vẫn chưa theo hoa cuốn vào trong nước, tựa hồ thoáng nhìn thấy có người phóng về phía mình, Triển Chiêu thầm nghĩ trong lòng, ngàn vạn lần không nên là phụ thân, nếu không, mạng này của y…

Suy nghĩ mơ hồ trôi về phương nào, chân khí hỗn loạn của Triển Chiêu như bị xả ra, thân thể không có nơi chống đỡ, từ trên không trung rơi xuống, liền chìm vào trong nước.

“Miêu Nhi –” Bạch Ngọc Đường khản giọng thét lên, ngay lúc hắn phát giác tình huống không đúng, đã không còn đuổi kịp Triển Chiêu nữa rồi, lúc này, hắn cuối cùng không thể không thừa nhận, khinh công của hắn kém Triển Chiêu một bậc. Hắn không biết rốt cuộc Triển Chiêu là bị làm sao, nhưng hắn biết ngự hồ đang dập dờn sóng cuộn không ngừng này là ác mộng của Triển Chiêu, vì vậy, hắn liền quên mất bản thân không biết bơi, định xông thẳng vào nước cứu người.

Triển Diệu từ phía sau vượt lên bắt lấy Bạch Ngọc Đường, quăng hắn ra sau cho Triển Dịch Huyền, nói một câu “Chờ đó” liền nhảy vào nước.

Bách Lý Tuyệt Diễm vốn cũng muốn chạy qua, thế nhưng, có người cản hắn lại.

“Hàn Nhi?” Bách Lý Tuyệt Diễm lỡ lời gọi ra, sự xuất hiện của Hàn Âm thật sự là ngoài dự liệu của hắn.

Thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng như ngọc của Hàn Âm vang lên: “Không được đi, Chiêu Nhi vì người mà mạng cũng từ bỏ, ngươi hiện tại nếu đi qua, chẳng phải khiến nó hi sinh oan uổng sao?”

Bách Lý Tuyệt Diễm tuy không rõ trong việc này có bao nhiêu rắc rối, nhưng thấy vẻ đau lòng khó ức chế cùng tuyệt vọng khó nhịn của Hàn Âm, không khỏi liền cảm thấy bất an, “Muội… có ý gì?”

Hàn Âm chuyển ánh mắt đi, nghẹn ngào nói: “Hương khí của Mặc Kim Liên nếu hòa cùng Huyết Linh Lung sẽ tạo thành kịch độc, Chiêu Nhi biết rõ hậu quả, nhưng vẫn chạy đến…”

Bách Lý Tuyệt Diễm cảm thấy lồng ngực như bị một thanh đại chùy nặng nề đập mạnh vào, huyết sắc trên mặt trong nháy mắt như biến mất, khí tức chua xót xông thẳng lên trên, ép cho hắn gần như không thể thở được.

Ngay vào lúc này, Tương Dương Vương ngồi bên cạnh Triệu Trinh bỗng nhiên hung hăng ném chén rượu cầm trong tay xuống đất, chén rượu bạch ngọc vỡ thành vô số mảnh, phát ra âm thanh thanh thúy, sau đó hai bên ngự uyển vang lên tiếng ‘giết’ rung trời, hai đội cấm quân vọt ra, vây lấy văn võ toàn triều trong yến hội.

Triệu Trinh vốn còn đang vì hành động của Triển Chiêu mà ngạc nhiên không thôi, lúc này biến cố đột ngột nổi lên, cũng không khỏi ngạc nhiên trong chốc lát, sau đó mới đứng dậy nhìn Tương Dương Vương, dùng vẻ mặt nghiêm nghị hỏi: “Hoàng thúc đây là có ý gì?”

Tương Dương Vương bật cười ha ha, nói: “Hoàng thượng thông minh từ nhỏ, sao không hiểu ý của cựu thần? Ngôi vị oàng đế này, thời gian ngươi ngồi cũng không ngắn, cũng nên nhường cho cựu thần ngồi vài ba năm đi!”

Sắc mặt Triệu Trinh dần dần lạnh xuống, “Hành động này của hoàng thúc, chính là đang bức vua thoái vị sao?”

“Nếu Bệ hạ muốn nói như vậy, cựu thần cũng không phủ nhận, mời Hoàng thượng hạ chiếu nhường vị, cũng tránh cho thúc chất chúng ta phải dùng đến vũ lực.”

Triệu Trinh cười lạnh một tiếng: “Hoàng thúc vẫn còn quan tâm đến tình cảm thúc chất của chúng ta sao? Trẫm tự cảm thấy bản thân chưa từng bạc đãi hoàng thúc, hành động này của hoàng thúc, há chẳng khiến tiên đế và liệt tổ liệt tông thất vọng sao?”

Tương Dương Vương hừ một tiếng, nói: “Ngôi vị hoàng đế này vốn nên là của ta, nếu không phải năm đó Thái Tông hoàng đế gây ra vụ ‘Chúc ảnh phủ thanh’ (*), ngôi vị hoàng đế này sao lại rơi vào tay thằng nhóc con như ngươi?”

Triệu Trinh nhướng mày: “Chuyện cung đình bí sử năm đó, chân tướng sự thật đến tột cùng là thế nào, ngày nay đã khó mà bình luận, nhưng hành động này của hoàng thúc, đã phạm phải sai lầm lớn nhất thiên hạ, bức cung (*bức vua thoái vị) tạo phản, thông đồng với địch phản quốc, trên sách sử sẽ khó thoát hai chữ ‘Quốc tặc’!”

“Lão phu không đấu khẩu với ngươi, đợi đến khi ta lên ngôi rồi, để xem còn tên sử quan nào dám hồ ngôn loạn ngữ!” Tương Dương Vương nói xong thì phất tay, nói với hai đội cấm quân kia: “Ra tay!”

Hai đội cấm quân tuân lệnh, lập tức hùng hổ đi về phía văn võ bá quan trên ghế.

Bát hiền vương tiến nhanh lên che phía trước bách quan, trầm giọng nói: “Tương Dương Vương bức cung tạo phản là trọng tội liên luỵ cửu tộc, các ngươi cũng muốn tiếp tay cho hắn sao? Đừng quên chức trách cấm quân của các ngươi là để bảo vệ hoàng thành chứ không phải lấy tính mệnh mình ra làm bậc thang cho Tương Dương Vương!”

Bách Lý Tuyệt Diễm cũng tiến lên trước, đứng cạnh Bát hiền vương, đề phòng hắn gặp bất trắc bất ngờ, “Quân Nghê Toan của bản hầu đã mai phục ngay ngoài cửa cung, các ngươi có nắm chắc chỉ trong vòng nửa chén trà liền có thể khống chế được tình hình nơi này không?” Nói xong, cất giọng huýt một tiếng dài, tiếng huýt sáo tựa như sóng lớn, vang vọng không ngừng, sau đó từ xa phảng phất như có tiếng đáp lại truyền đến, tuy cách rất xa, nhưng vẫn có thể nghe ra số người rất đông.

Mắt thấy người bên mình rõ ràng đang bắt đầu dao động, hai mắt Tương Dương Vương hằn đỏ, xoay người quát mấy tên cấm quân: “Ngẩn ra làm gì? Các ngươi thật cho rằng hiện tại thu tay là có thể không còn liên quan sao? Bắt giữ hôn quân, các ngươi còn có đường sống! Ra tay!”

Vừa quát xong, đám cấm quân cũng không dám chần chờ, la to phóng lên trước.

Bách Lý Tuyệt Diễm dùng một chưởng đánh gục một tên cấm quân vừa xông lên, cao giọng quát: “Ngự tiền thị vệ bảo hộ Hoàng thượng! Quan văn lui ra sau, võ tướng tiến lên trước, quân Nghê Toan một khắc sau sẽ đến, mọi người không cần hoảng loạn!”

Mọi người nhờ một câu này của Bách Lý Tuyệt Diễm mà đều bình tĩnh hơn, võ tướng xông lên bảo vệ các quan văn, những võ tướng này công phu cũng không yếu, nhưng dù sao ít người khó địch đám đông, lại e ngại đang ở trong cấm cung nên chưa dám rút binh khí, nhất thời không khỏi bó tay bó chân. Triệu Trinh thấy thế, cũng phái ra mấy thị vệ cạnh mình tiến lên hỗ trợ đối địch, trong nhất thời tình cảnh cực kỳ hỗn loạn.

Bách Lý Kinh Nhiên đang lo lắng cho Triển Chiêu bên này cũng thấy được tình hình căng thẳng của Triệu Trinh bên kia, sau đó liền nghe thấy từ xa xa tiếng ‘giết’ cũng nổi lên, biết quân Nghê Toan sợ rằng đã bị ngăn cản tại cửa cung, trong lòng không khỏi sốt ruột, giãy khỏi Bạch Ngọc Đường xông vào trong đám người hỗ trợ. Bạch Ngọc Đường vốn lòng nóng như lửa đốt, nhưng dù sao cũng phân rõ bên nặng bên nhẹ, huống hồ Triển Chiêu hiện tại nếu có mặt quyết sẽ muốn chạy đi hỗ trợ, hắn vì vậy cũng chạy theo, chỉ là đem tất cả lo lắng sốt ruột đều phát tiết lên người đám cấm quân tạo phản.

Triệu Trinh bên này tuy có ba cao thủ là cha con Bách Lý Tuyệt Diễm và Bạch Ngọc Đường cùng với một đám võ tướng, nhưng dù sao ít khó địch nhiều, đối kháng với mấy trăm cấm quân vẫn rất cật lực, dần dần bị ép vào một góc.

Bỗng nhiên có mấy bóng người hiện lên nhảy vào trong cấm quân, đánh đâu thắng đó không ai cản được. Một người trong đó đến được bên cạnh Bách Lý Tuyệt Diễm, gấp gáp nói: “Hầu gia, người của chúng ta gặp phải ngăn cản ở ngoài, nhưng sắp chạy tới nơi rồi.” Chính là mấy thân vệ Lạc Ly mang theo đi cùng Bách Lý Tuyệt Diễm đến đây trước để hộ vệ.

Bách Lý Tuyệt Diễm gật đầu, nói một câu: “Bảo hộ Hoàng thượng!” Liền đi giải vây cho mấy võ tướng bị cấm quân vây công.

Không lâu sau, ngoài ngự uyển có tiếng la rung trời, mấy đội nhân mã từ ngoài chạy ào vào, cắt đứt vòng vây do mấy tên cấm quân thủ hạ của Tương Dương Vương tạo thành, bao vây chúng lại, lúc này, ngay cả trận pháp dùng trên chiến trường cũng được dùng đến.

Triệu Trinh dưới sự bảo hộ của mấy người, đi lên trước, nhìn Tương Dương Vương đang bị quên Nghê Toan vây bắt, cười lạnh một tiếng, nói: “Hoàng thúc nghĩ việc bức cung đoạt vị này quá mức giản đơn rồi đó?” Ánh mắt hắn đảo qua trên người mấy binh sĩ Nghê Toan xung quanh, nói: “Ngươi cho rằng trẫm không hề có chút phòng bị nào với ngươi sao? Ngươi cho rằng ngươi phái người cho nổ đập nước, ở trong nước đầu độc khiến dịch bệnh lan tràn, ở trong thành rải tin đồn, nhiều chuyện trùng hợp xảy ra như thế không khiến cho trẫm cảnh giác sao? Hoàng thúc, ngươi thật quá coi thường trẫm rồi! Từ vụ án ngân khố mất bạc Bao khanh đã bắt đầu hoài nghi ngươi, sau đó đã kiểm chứng mấy lần, nhưng ngươi lại hoàn toàn không hay biết gì, hoàng thúc, ngươi đến tột cùng là quá coi thường trẫm, hay là quá tự tin rồi? Ngươi cấu kết cùng đám người giang hồ bại hoại Đoạn Sầu Viện và Lưu Sa Bang dự định ám sát trẫm, ngay sau đó lại muốn loại trừ Diễm thúc, lại liên hệ với trú quân Châu phủ phụ cận Tương Dương, động thái lớn như vậy, ngươi thật cho rằng trẫm là người mù kẻ điếc hoàn toàn không hay biết gì sao? Bắt!”

Hạ lệnh một tiếng, hai binh sĩ Nghê Toan liền tiến lên muốn bắt Tương Dương Vương.

Tương Dương Vương lúc này mới hay lão thế mà lại bị đứa cháu trai nhìn như vô năng này rãnh rẽ đường đi nước bước cả, nhịn không được ngửa mặt lên trời cười: “Thắng làm vua thua làm giặc! Tính sai một nước, cả ván liền thua. Triệu Trinh, ngươi cũng đừng nghĩ sẽ sống yên ổn” Nói xong, không biết từ đâu rút ra một thanh chủy thủ, vọt về phía Triệu Trinh.

‘Keng’ một tiếng, chủy thủ bị chén rượu do Bách Lý Tuyệt Diễm ném sang đánh rớt trên mặt đất, quân Nghê Toan sớm đã ùa lên, đè Tương Dương vương xuống đất.

“Dẫn đi, giam vào thiên lao trước, chờ xử lý sau!”

****************

(*) Sử sách chép lại rằng tháng 11 năm 976, Tống Thái Tổ qua đời, thọ 50 tuổi. Vì con ông còn nhỏ nên em ông là Triệu Quang Nghĩa lên thay, tức là Tống Thái Tông. Một số nhà nghiên cứu tỏ ra nghi ngờ về cái chết của Tống Thái Tổ và cho rằng ông bị chính người em Quang Nghĩa hãm hại để giành ngôi báu khi ông ốm trên giường bệnh. Câu chuyện này trở thành một nghi án nổi tiếng đời Tống với tên gọi Phủ thanh chúc ảnh. Về sau, Tống Thái Tông truyền ngôi cho con cháu mình, không trả lại ngôi cho con của Thái Tổ. Bản thân con Thái Tổ sau đó cũng bị chết một cách không rõ ràng.