[Thử Miêu] Toái Hồn

Chương 42




Bạch Ngọc Đường không định gặp lại Triệu Trinh, thành thực mà nói, bắt đầu từ kiếp trước, chính hắn đã không thích nổi tên tiểu hoàng thượng kia. Nếu không phải vì anh ta cứ liên tiếp giao nhiệm vụ cho Triển Chiêu, cũng sẽ không khiến con mèo đó mệt mỏi như vậy. Mà anh ta còn ỷ vào sự trung tâm (*lòng trung nghĩa) của Miêu Nhi mà tùy ý sai sử Miêu Nhi của hắn, đến cả ngày lễ tết cũng không thả ra, thù này kết đã rất lớn, không thể nói bắt tay làm hòa là có thể bắt tay làm hòa.

Trước khi ngủ lại gọi điện cho công ty thám tử hắn đã thuê, nhưng tin tức chờ đã lâu vẫn chưa có.

Triển Chiêu, như thể chưa từng có mặt trên thế giới này, biến mất vô tung vô ảnh.

Năm nay, lại không thể gặp được cậu ấy sao?

Bạch Ngọc Đường lại gọi điện thoại đặt vé máy bay, dù sao hắn cũng không có chút hảo cảm nào với Triệu Trinh, thật sự lười gặp lại anh ta, việc sau này cứ để anh hai đi xử lý.

Sau khi đã làm tốt mọi thứ, Bạch Ngọc Đường chôn mình vào chăn, tay nắm chặt chiếc nhẫn tưởng mất mà đã tìm lại được, ngơ ngẩn đến xuất thần.

Nhờ hắn có ký ức của kiếp trước, nên năng lực dự đoán hơn hẳn người thường, chỉ có mỗi Triển Chiêu, khiến hắn triệt để thất vọng với chính mình. Ngay cả Miêu Nhi cũng tìm không thấy, hắn cuối cùng được tích sự gì chứ.

Ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve hàng chữ trên nhẫn, ánh mắt tràn ngập nhu tình.

“Miêu Nhi, cậu thật sự, quyết định bỏ rơi tôi sao?”

Bạch ngũ gia từ trước đến giờ chưa từng trước mặt người khác biểu lộ một tia mềm yếu, cuối cùng cũng không nhịn được, nắm chặt nhẫn trong tay, tiếng khóc kiềm nén khe khẽ bật ra.

Sáng sớm hôm sau, Bạch Ngọc Đường cầm hành lý đến sân bay, lần này cũng như những lần trước, nhẫn của Triển Chiêu đeo ở trước ngực, nhưng hắn vẫn chưa tìm được chủ nhân của nó.

Cầm hành lý đến chỗ gửi, Bạch Ngọc Đường nhìn đồng hồ đeo tay, cách giờ bay chỉ còn nửa tiếng, trừ khi có kỳ tích, nếu không hắn vẫn không có cách nào tìm được Miêu Nhi của mình.

Đúng lúc này tiếng chuông điện thoại reo lên, Bạch Ngọc Đường lấy ra nhìn, là ông anh Bạch Cẩm Đường, nghĩ một chút, vẫn là lấy ra nhấn nút nghe.

“Anh hai.”

“Ngọc Đường, cậu đã gặp Triệu Trinh rồi?”

“Ừ. Nhưng không nói gì nhiều, người đó hình như rất bận.”

Bạch Cẩm Đường đại khái nghe thấy âm thanh xung quanh, hỏi, “Cậu hiện tại ở đâu? Sân bay sao? Đã quyết định quay về?”

“Ừ.”

Đối phương ngừng một lát, “Ngọc Đường, cậu ở lại Mỹ thêm một thời gian đi, dù sao vụ đầu tư của chúng ta cũng sắp khởi động, ý tôi là cậu ở lại bên đó phụ trách, vừa vặn cùng Triệu tiên sinh liên hệ thêm.”

Bạch Ngọc Đường nhăn mày, ông anh Bạch Cẩm Đường của hắn cũng không phải như thương nhân bình thường chỉ quan tâm đến lợi nhuận, tuy nhiên kế hoạch lần này ảnh hưởng cực lớn, nhưng có thể nghe được ngữ khí thương lượng này của anh ta, cũng là rất khó thấy rồi.

“Sao vậy? Em và Triệu Trinh có gặp qua rồi, tuy không thể nói là rất không quen thuộc, nhưng em nghĩ anh ta cũng không nhìn trúng em đến mức muốn em lưu lại tham gia vào kế hoạch này đâu. Anh hai, anh có điều gì giấu em sao?”

“Không có, chỉ là muốn cậu ở bên đó giải khuây.”

“A, vậy thì không cần, em cúp máy trước.”

Sau khi cúp máy, đôi mày Bạch Ngọc Đường vẫn còn nhăn lại, giải khuây, ai cũng biết nơi này với hắn mà nói có hàm nghĩa gì, hắn còn có tâm tư giải khuây sao, anh hai như vậy là sao, hồ đồ rồi.

Nghĩ một lát lại thấy không thỏa đáng, cầm điện thoại chuẩn bị gọi cho Triệu Trinh.

Kết quả vừa bấm số, điện thoại tự động tắt máy.

Hết pin rồi, thôi vậy, tự tìm phiền phức.

Trong sảnh sân bay vừa lúc này hiện lên thông báo lên máy bay.

Bạch Ngọc Đường cầm túi nhỏ tùy thân, hướng cửa máy bay đi tới.

Cô tiếp viên hàng không nước ngoài xinh đẹp cười với hắn, ánh mắt Bạch Ngọc Đường vô ý liếc thấy chiếc điện thoại đặt trên bàn, thoáng dừng lại rồi mới hỏi, “Can I borrow your phone?”

Cô tiếp viên rất nhiệt tình đưa ống nghe qua, Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một lát, tay bấm số điện thoại của Triệu Trinh.

Hắn chỉ muốn gọi điện thoại qua hỏi một câu, vì sao nhất định muốn gặp hắn, có phải Triệu Trinh cũng có ký ức của kiếp trước, hay là có ý định gì với Bạch Ngọc Đường của kiếp này.

Hắn cũng không phải người sợ đầu sợ đuôi, có chuyện cứ phải chôn trong lòng, cảm thấy rất khó chịu.

Điện thoại reo thật lâu, lâu đến mức đến lúc Bạch Ngọc Đường chờ không được nữa định nhanh cúp máy, thì mới có người tiếp.

Truyền đến từ đầu dây bên kia, là thanh âm Bạch Ngọc Đường đã khắc cốt ghi tâm.

“Hello, Mr Zhao is not here right now, could you please leave a message and I will ask him to call you back as soon as possible?”

Bạch Ngọc Đường cả người sững sờ tại chỗ.

“Sir?”

Là Triển Chiêu, là Miêu Nhi, tuy cách nói không giống, nhưng hắn vẫn có thể rõ ràng nghe ra, đây tuyệt đối là giọng của Miêu Nhi của hắn.

Rất quyết đoán, Bạch Ngọc Đường dập điện thoại.

Lầy này, là không thể đi.

Trên đường quay về khách sạn, đầu óc Bạch Ngọc Đường không ngừng chuyển động, thậm chí có chút sợ hãi.

Nếu không phải anh hai gọi điện, nếu không phải muốn gọi điện cho Triệu Trinh, nếu không phải vì điện thoại hết pin, nếu không phải vì Triển Chiêu thấy số lạ mà tiếp điện thoại, nếu không phải là cậu ấy mở miệng trước. Hiện tại chính hắn chỉ sợ cũng sẽ không biết tên ngốc này liệu có còn đang ở Mỹ hay không.

Cậu ta ở đây, vẫn luôn ở đây. Đem ký ức mấy ngày nay xâu chuỗi lại, từ đầu tiên nhảy lên trong đầu Bạch Ngọc Đường, chính là “tiểu Đường”, là tiểu Đường mà tài xế đó cứ mãi ba hoa kể lể, là tiểu Đường thân thể yếu ớt, là tiểu Đường mà Triệu tiên sinh rất quan tâm.

Hắn sao có thể sơ ý như thế, ‘Đường’ (唐) đó chính là ‘Đường’ (堂), Triển Chiêu đã dấu tên thật của mình, nhưng vẫn còn cho hắn chút niệm tưởng, dùng tên hắn làm tên mình. Mà Triệu Trinh, cái tên lúc nào cũng làm ra tư thái cao nhân nhất đẳng (*tài trí hơn người) đó, ngoại trừ Triển Chiêu, lại có ai có thể vừa mắt anh ta, khiến anh ta trăn trở phải gọi điện thoại cho một nhân viên bình thường chỉ để hỏi thăm tin tức.

Tiểu Đường chính là Triển Chiêu.

Vấn đề lớn nhất trước mắt là làm sao tìm được người về.

Vừa nãy hắn đã cố nén kích động, không nói một câu, Triển Chiêu khẳng định sẽ không biết là hắn. Như vậy hắn phải chiếm tiên cơ, vẫn có thời gian tìm thấy cậu ấy.

Hắn vẫn nhớ lúc ngồi trên xe hôm đó, tài xế đó có đưa danh thiếp cho hắn.

Tuy không nhận, nhưng chỉ thoáng qua trước mắt như vậy, đã đủ để hắn ghi nhớ dãy số đơn giản đó.

Đến tiệm tạp hóa gần nhất mua một cái điện thoại, Bạch Ngọc Đường nhanh chóng gọi cho tài xế đó.

“A lô, ngài là ai vậy?”  Bên kia là âm thanh ồn ào, cuối cùng mới đứt quãng thêm một câu, “who are you?’

“Là tôi.” Bạch Ngọc Đường cũng không khách khí, “Lần trước tôi có ngồi xe anh. Là như vầy, tôi chuẩn bị tìm một xe chở tôi đi một vòng mấy thắng cảnh du lịch khắp thành phố, vừa lúc nhớ ra anh. Anh yên tâm đi, vấn đề tiền bạc tôi sẽ không keo kiệt đâu.”

Người bên kia cũng là đại hán khỏe mạnh, nghe đến chuyện tốt thế này có lý nào lại không đồng ý, gấp gáp lớn tiếng đáp ứng, “Được, được, tiên sinh cậu ở đâu, tôi qua đó đón cậu.”

Bạch Ngọc Đường nhìn xung quanh, “Đường xx quảng trường xx.”

Bên kia truyền đến giọng nói cao hứng, “Cách công ty chúng tôi không xa, tôi lập tức qua đó, cậu đợi 10 phút.”

Cúp điện thoại, Bạch Ngọc Đường nhìn đồng hồ đeo tay, nhanh chóng chạy vào trong tiệm tạp hóa, mua hai cái hộp và một cái túi to, lại cầm mấy con búp bê siêu to ôm trên tay, sau đó gấp gáp chạy ra cửa, còn chưa kịp thở ra một hơi, xe của tài xế nọ đã nhanh chóng mở ra.

“Bạch tiên sinh, cậu đây là?”

Nhìn đống hành lý chất xung quanh Bạch Ngọc Đường, lão Lý kinh ngạc.

Bạch Ngọc Đường giả vờ làm ra vẻ khổ não.

“Ngày mai cần đến nhà cháu gái, vì vậy mua mấy món đồ, không ngờ mua hơi nhiều quá.”

Thuận thế còn ở trên xe lão Lý hoa tay múa chân, chất vào nhiều đồ thế này, đợi lát nữa là không thể mua thêm gì được. Nhưng mấy người bạn lại nhờ mua mấy món đồ kỷ niệm.

“Cái này, hay là, tôi chở cậu về khách sạn trước.”

“Đến khách sạn rất phiền phức, anh vừa nói công ty anh rất gần đây, thế này đi, mấy món đồ của tôi trước gửi nhờ ở công ty anh, đợi đến tối tôi lại đến lấy.” Bạch Ngọc Đường trực tiếp đem ý định của mình nói ra.

“Cái này.” Lão Lý gãi gãi đầu, “Chỉ cần cậu yên tâm, vậy có thể.”

Bạch Ngọc Đường cười, “Tôi có cái gì mà không yên tâm chứ.”

Kết quả xe quả nhiên theo kế hoạch của Bạch Ngọc Đường, đi vào công ty taxi.

Bạch Ngọc Đường để một mình lão Lý ở đó di chuyển đống đồ, trực tiếp đi vào, hướng người đứng gần mình nhất hỏi, “Phòng nghỉ ngơi của nhân viên ở đâu?”

Có lẽ do ngữ khí của hắn quá mức ngang tang, tài xe trẻ tuổi gầy bé chỉ chỉ cửa phòng kế bên, vẻ mặt cẩn cẩn dực dực nói một câu, “Nhưng tiếu Đường đang nghỉ ngơi trong đó.”

Vừa đúng ý hắn.

Bạch Ngọc Đường không chút khách khí dùng chân một phát đạp mở cửa phòng nghỉ, người đang nằm sấp trên bàn nghỉ ngơi một lát trong phòng bỗng ngẩng đầu lên, ánh mắt nghi hoặc lúc nhìn thấy người đến liền biến thành hoảng sợ.

Bạch Ngọc Đường nghiến răng nghiến lợi gằn từng chữ, “Triển ~ Chiêu, tôi cuối cùng cũng tìm thấy cậu rồi.”

——————————————