Thu Nguyệt

Chương 47




Ta cũng vẻ mặt kinh ngạc.

Mặc dù không thể xác định được diện mạo của nàng ta, nhưng giọng nói này khiến người ta không thể nào quên được. Mỹ nhân cung trang tiền hô hậu ủng mới sáng sớm đã xuất hiện ở phủ tướng quân này, chính là vị thiên kim tiểu thư đeo mạng che mặt mà ta đã gặp ở trà lâu ngày hôm đó.

“Cảnh Ninh công chúa giá lâm, còn không mau quỳ xuống lui ra sau, làm kinh động phượng giá phải chịu tội gì đây?”

Lại âm thanh vừa nhanh vừa giòn vang lên bên cạnh, ta lại nhìn thấy một khuôn mặt khác xuất hiện trong trà lâu hôm đó.

Mọi thứ xảy ra quá đột ngột, ta nhìn bọn họ, bọn họ nhìn ta, sau đó hai mắt của tiểu cung nữ kia liền trừng to không khác gì ánh mắt công chúa, miệng há hốc thành một vòng tròn.

“…”

Ta cũng “…”

Sư phụ thu mấy ngón tay ta vào lòng bàn tay mình, rồi cất giọng nói với đám người ở cửa.

“Từ Trì không thể nghênh đón Cảnh Ninh công chúa phượng giá, thỉnh công chúa thứ tội.”

Từ quản gia khuôn mặt rịn đầy mồ hôi, đứng ở cửa không biết nên mời công chúa tránh đi trước hay kéo ta đi thì tốt, môi mấp máy nhưng không thể thốt ra lời.

Vẫn là sư phụ nói tiếp: “Đây là đồ nhi Tiểu Nguyệt của thần, Nguyệt nhi, đây là Cảnh Ninh công chúa, tỷ tỷ của thập nhị hoàng tôn. Đêm qua Từ Trì say rượu, y quan(áo mũ)chưa chỉnh tề, điện hạ có thể đến tiền thính (sảnh trước)ngồi được không, cho phép mạt tướng chải đầu rửa mặt xong sẽ ra lễ bái?

   Ngữ điệu đơn giản và điềm tĩnh, nhưng lại khiến cho sắc mặt của vị công chúa cao quý kia vừa rồi còn trắng bệch loáng cái ửng hồng thẹn thùng như đóa hoa hàm tiếu, lại càng xinh đẹp rung động lòng người.

Từ quản gia cuối cùng cũng tìm lại được giọng nói của mình, nhanh nhẹn giơ tay tỏ ý mời: “Điện hạ, mời bên này.”

Công chúa liền nhấc bước đi theo, trước khi đi còn quay lại nhìn tướng quân, hàm răng trắng như tuyết cắn trên bờ môi đỏ mọng, sườn mặt nghiêng như họa. Tiểu cung nữ kia thẳng thắn hơn rất nhiều, hung hăng trừng mắt liếc xéo ta một lúc, sau đó mới quay phắt đầu đi theo chủ tử.

Mãi cho đến khi sư phụ siết tay ta một cái, ta mới định thần lại, bật thốt một tiếng.   

“Sư phụ.”

Ngón tay sư phụ mang theo nhiệt độ nóng ấm, những hình ảnh đêm qua lại quay trở lại, ta lần nữa bị choáng ngợp bởi những cảm xúc mạnh mẽ tuôn trào, bất giác rụt mạnh tay lại, như thể bị bỏng.

Sư phụ khẽ nhướng mày, ta bối rối: “Sư… sư phụ, tối qua người say, con hầu hạ người rời giường ạ.”

Nói xong lập tức đứng dậy.

“Được.” Sư phụ đáp ta, giọng có phần mơ hồ.

Ta khẽ cựa quậy, sau đó gương mặt ửng hồng nói:

“Sư phụ… người như vậy, con không có cách nào đứng lên được.”

Sư phụ ngồi ở mép giường, hai cánh tay vòng tới trước ôm lấy ta, cằm tì trên vai ta, ta có thể cảm nhận được cả hơi thở ấm nóng của người.

“Thêm một lúc nữa thôi.” Người nói như vậy, trong giọng nói mang theo đôi chút lạ lùng khó hiểu, dịu dàng mà sầu não.

Ta nghe thấy một niềm hạnh phúc xen lẫn chua xót trào dâng, muốn quay lại ôm lấy người, lại muốn hỏi ‘sư phụ, người nhớ rõ mọi thứ, có phải không?’ Nhưng rồi lại tự nhủ tốt hơn đừng nên hỏi, chỉ cần sư phụ nguyện ý ôm ta như vậy, nguyện ý để ta chia sẻ một phần dù chỉ là những băn khoăn vụn vặn tầm thường, đối với ta mà nói, vậy là đủ.

Cảnh Ninh công chúa còn đang chờ ở sảnh trước, sư phụ đương nhiên không thể ở mãi trong phòng quá lâu.

Tướng quân thân cận với người trên cửu đỉnh, một đêm say rượu mà có công chúa tự mình tới phủ thăm hỏi từ sớm tinh mơ, truyền ra ngoài, lại không biết có bao nhiêu ánh mắt ganh ghét tị hiềm của bá quan văn võ.

Ta đứng sau sư phụ, cài đai lưng cho người.

Tướng quân ở trong phủ của mình, chỉ mặc bộ quần áo dài thắt đai lưng đơn giản, có lẽ do quanh năm chinh chiến lúc nào áo giáp cũng trên người nên khi không có áo giáp, thắt lưng càng lộ ra vẻ gầy hơn, ta vòng đai lưng thấy lỏng lẻo, không kìm được đau lòng.

“Sư phụ, người gầy quá, đai lưng này lại phải thu vào một lần nữa.”

Tướng quân quay đầu nhìn ta, khóe mắt mang theo ý cười.

“Vậy à?”

Ta bị ngữ điệu nhẹ hẫng này làm cho phiền não, nhưng câu nói tiếp theo của sư phụ khiến ta sững người.

“Nguyệt nhi, ta thấy thị nữ kia của công chúa Cảnh Ninh nhìn con có vẻ là lạ, hai bên đã từng gặp mặt sao?”

Người bảo ta phải nói như thế nào đây? Nói ta vì nghe kể chuyện mà giành chỗ với công chúa ở trà lâu ư?

Ta nói vòng vo một hồi, sư phụ vòng tay ra sau, tự mình thắt nút cuối cùng, hỏi lại một lần nữa.

“Nguyệt nhi?”

Thanh âm cũng không nghiêm khắc.

Nhưng ta lập tức nói thật, mới đầu, đầu còn ngẩng lên, càng nói đầu càng cúi thấp xuống, ngay cả bản thân cũng cảm thấy mình đã làm một việc ngốc nghếch.

Qua một lúc lâu sau mới nghe thấy sư phụ trả lời, trước khi nói người đưa tay xoa đầu ta, trong giọng nói chứa đầy bất lực.

“Con thật là… có duyên phận với người hoàng gia.”

Ta nóng vội, ngẩng đầu lên tính giải thích, lại nhìn thấy trên mặt sư phụ mang theo ý cười.

“Đã biết mặt rồi thì lát nữa cùng đi gặp công chúa Cảnh Ninh kính lễ chào hỏi, nàng ấy tính tình không tệ, ngày bé thường đến phủ chơi, mẫu thân ta là sư phụ dạy thêu của nàng ấy.

Ta gật đầu, đi theo sư phụ ra ngoài, lúc đi qua hành lang gấp khúc không kìm được, cuối cùng vẫn hỏi:

“Nàng ấy… ngày bé… cũng rất đẹp sao?”

“Gì cơ?” Sư phụ đi phía trước, không nghe rõ.  

Ta càng không nói nên lời, lật đật lắc đầu: “Dạ không có gì, không có gì.”

Công chúa Cảnh Ninh trò chuyện với tướng quân một lúc, ta theo lời sư phụ tiến lên hành lễ, công chúa xem ra đã bớt kinh ngạc, chân thành gật đầu với ta rồi quay sang nói:

“Tiểu Tú, lúc trước là ngươi lỗ mãng, mau lại đây nhận lỗi với đồ đệ của Từ tướng quân.”

Gương mặt của nha hoàn kia lập tức xị xuống, ta xua tay.

“Không cần, không cần.”

Nhưng Tiểu Tú đã bước tới, miễn cưỡng khom người tạ lỗi, đồng thời thừa dịp không ai chú ý, hung dữ trừng mắt liếc ta một cái.

Ta “…”

Một lúc sau, công chúa rời đi, để lại tuyết liên ngàn năm cùng với một đống lớn thuốc bổ quý hiếm, nội thị cầm danh sách dài thượt kia ra đọc qua một lượt, ta nghe đến líu lưỡi nói không nên lời, nghĩ thầm hoàng đế gia quả thật có tiền, sư phụ bất quá chỉ là say rượu mà đã đưa nhiều dược liệu quý giá như vậy, những thứ này nếu thật sự uống hết vào, chẳng phải là ngày ngày chảy máu mũi sao.

Lúc công chúa rời đi, tướng quân đưa nàng lên tận xe ngựa. Công chúa quả nhiên rất quen thuộc với phủ tướng quân, đi tới đình viện còn dừng bước, một tay đặt lên cây tùng già, nghiêng đầu nói:

“Thì ra nó vẫn còn ở đây, ngày trước nơi này treo bàn đu dây, thật làm cho người ta hoài niệm.”

Tướng quân chỉ mỉm cười nói: “Khó có được công chúa còn nhớ rõ.”

Hai người đứng cạnh nhau, thật là… cảnh đẹp như họa.

Ta vẫn luôn đi theo sau sư phụ, lúc này bước chân hỗn loạn, không có cách nào bước tới trước thêm một bước, bên tai truyền đến một tiếng một tiếng ‘xùy’ rất khẽ, ta vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Tiểu Tú đang nhìn ta, mắt liếc xéo, trên mặt tràn đầy vẻ khinh thường.

Rốt cuộc cũng tiễn bước công chúa, Từ quản gia thở phào một hơi nhẹ nhõm, mọi người nhìn thấy tướng quân bình an vô sự đều vô cùng phấn chấn, ngay cả Từ Bình mặt mày nghiêm nghị cũng lộ ra nụ cười, chỉ có ta rầu rĩ ảo não, lúc ăn cơm trưa cũng không nói một câu.

Buổi chiều, sư phụ vào thư phòng xử lý quân vụ, ta đã quen với việc ở bên cạnh người, liền ôm mấy chai lọ của mình ngồi bên chân người mài thuốc. Sư phụ bộn bề nhiều việc, Ưng nhi cũng đến, phần phật xông thẳng vào cửa sổ đang để mở, lượn quanh ta hai vòng mới bay tới đậu trên giá của mình, xem ra đó là một trong những chỗ nó quen thuộc nhất, sau khi đứng yên vị bắt đầu dùng mỏ rỉa lông, bộ dạng vô cùng mãn nguyện hài lòng.

Ta vui vẻ, đi tới nói chuyện với nó, còn thân mật đưa tay sờ đầu nó, bị nó nghiêng đầu né tránh, còn lườm mắt nguýt ta một cái. 

Sư phụ mở thư cấp báo Ưng nhi đưa tới ra xem, thấy bọn ta như vậy liền mỉm cười, đi tới nói với ta:

“Đi lấy cho nó miếng thịt tươi, con muốn làm gì nó cũng làm.”

Đang nói, ngoài cửa vang lên tiếng động, là Từ quản gia đẩy cửa ra, lại là khuôn mặt đầy mồ hôi.

Ta và sư phụ cùng quay đầu lại, Từ quản gia nói: “Tướng quân, lại có xe ngựa trong cung tới.”

Ta sửng sốt, sư phụ đã lên tiếng hỏi: “Ai vậy?”

Từ quản gia lau mồ hôi: “Dạ, là thập nhị hoàng tôn.”