Thú Nhân Chi Đặc Chủng Binh Xuyên Việt

Chương 57: Ăn một ngụm cơm thực không dễ dàng




Mấy ngày nay Địch Nãi dưỡng thương thực thích ý, ra lệnh tới phát nghiện, chỉ cần mở miệng nói cần cái gì thì sẽ lập tức được dâng tới trước mặt. Phất Lôi hoàn toàn xem cậu là người bệnh mà chiếu cố, chỉ hận không thể để cậu nằm suốt trên giường dưỡng thương.

Dưới sự săn sóc cẩn thận của Phất Lôi, miệng vết thương đã sớm kết vảy, chính là hiện giờ vẫn không thể đụng nước.

Địch Nãi tự nhiên sẽ không ngoan ngoãn nằm trên giường cho người ta hầu hạ. Cậu vốn không phải người có thể ngồi yên. Cậu nhớ trước lúc đi lấy muối, số trống chuẩn bị cho thần lễ vẫn chưa đủ, vì thế liền chỉ huy các thú nhân tiếp tục tìm các gốc đại thụ mang về. Địch Nãi căn dặn, lúc tìm kiếm thì thuận tiện tìm xem có tằm không.

Chính là, đại thụ tìm về không được bao nhiêu, mà tằm thì không có chút tin tức. Địch Nãi có chút thất vọng, bất quá cũng hiểu rõ chuyện này không thể gấp gáp. Chờ bọn họ làm được mười cái trống lớn thì Địch Nãi bắt đầu theo Phất Lôi ra ngoài đi săn, thuận tiện tìm kiếm tằm, hoa quả cùng rau dại.

Mùa thu trái cây xum xuê, Địch Nãi hái về rất nhiều, định phơi khô làm lương thực dự trữ cho mùa đông. Cậu cũng đào rất nhiều măng, trừ bỏ làm măng chua, còn có thể phơi khô. Mặt khác, cậu cũng hái khá nhiều rau dại để ngâm chua.

Có lần Địch Nãi còn phát hiện ổ tong, lấy rất nhiều mật mang về. Chính là, cậu chỉ chừa lại một chút, toàn bộ đưa hết cho Bội Cách cùng Thải Ni. Hai người này đang có đứa nhỏ, dùng mật hẳn rất có lợi.

Mấy ngày nay Mã Cát làm giày tới phát nghiện, chẳng phân biệt được ngày hay đêm, không ngừng nghiên cứu. Cuối cùng trời cũng không phụ lòng người, mấy ngày nay Mã Cát rốt cuộc cũng nắm giữ được chút bí quyết, có thể làm ra những chiếc giày hệt như đúc khuông. Hắn đưa cho Địch Nãi một đôi, bên trong có khâu da thú mềm mại. Thoạt nhìn, rất tinh xảo độc đáo.

Địch Nãi mang vào cảm thấy đôi giày rơm da thú này tuy không thể so với thế giới cũ nhưng miễn cưỡng cũng có thể xem là khá thoải mái. So với giày quân dụng thì mang giày rơm nhẹ nhàng hơn, còn thông khí. Địch Nãi lập tức có mới nới cũ, mỗi ngày đều mang giày rơm.

Địch Nãi ăn mặc thư thái, liền cảm thấy có một đôi thực không đủ, liền ra chỉ lệnh cho Mã Cát, bảo hắn làm thêm vài đôi cho mình.

Mã Cát thấy cậu không chút khách khí nào thì liền trừng mắt: “Ta cũng chỉ mới làm cho mình hai đôi thôi, phụ mẫu còn chưa có đã làm một đôi tặng cho ngươi, ngươi hay thật nha, thực sự không xem mình là người ngoài a?”

Địch Nãi cười hắc hắc: “Sao có thể nói vậy chứ. Hai ta là ai chứ a? Huống chi, ngươi đừng quên, giày rơm này ban đầu là ta nghĩ ra a. Ngươi cũng là nhờ ánh sáng của ta mới làm được đó nha, đừng hòng độc chiếm không lao a. Hơn nữa, sau này ta còn nghĩ ra rất nhiều thứ thú vị nữa! Ngươi không thấy dùng mấy đôi giày đổi lại những ý tưởng mới của ta là rất có lời à?”

Mã Cát nghĩ nghĩ, cũng đúng a, dù sao Địch Nãi biết làm rất nhiều thứ, lăn lộn cùng cậu chắc chắn có đủ thứ để ăn. Sau này Địch Nãi làm ra mấy thứ mới mẻ, hắn cũng là người biết trước hết, hưởng dụng trước hết. Nghĩ tới đây, Mã Cát có chút đắc ý, hắn cảm thấy vì những thứ mới mẻ sau này, có làm thêm vài đôi cho Địch Nãi cũng thực đáng a.

Vài phi thú nhân đi ngang qua nhìn giày rơm trên chân bọn họ thì liền chạy tới hỏi Mã Cát cách làm giày. Mã Cát cảm thấy thỏa mãn vô cùng, cũng không giấu diếm, liền chỉ mọi người cách làm giày.

Các phi thú nhân quanh năm mang da thú đi đường, thường xuyên cảm thấy không thuận tiện. Lần này có giày rơm, tất cả đều cảm thấy đi đường nhẹ nhàng thoải mái hơn hẳn.

Cứ vậy, giày rơm dần dần được lưu hành trong bộ lạc.

Bất quá, lần này, Địch Nãi thực sự là công thần sau màn. Tuy, Mã Cát nói rõ giày do Địch Nãi nghĩ ra, nhưng dù sao giày cũng là Mã Cát làm ra nên đại đa số mọi người đều kính nể Mã Cát mà quên bén Địch Nãi ở sau đầu.

Cũng may Địch Nãi không phải ngươi ham mê hư danh. Nhận được giày, Địch Nãi cảm thấy Mã Cát đúng là công nhân kỹ thuật toàn năng, đáng giá cải tạo a!

Nghĩ tới trước kia từng thấy người ta dùng cỏ hương bồ làm giày. Là cỏ hương bồ rất mảnh, dùng nó làm giày sẽ nhỏ xinh hơn một chút. Địch Nãi liền hái chút cỏ hương bồ, phơi khô rồi đưa cho Mã Cát làm thử giày cỏ.

Địch Nãi nghĩ, hẳn không bao lâu nữa sẽ có giày cỏ để mang. Xem ra, bồi dưỡng một trợ thủ tài năng phi thường trọng yếu a! Cậu ngồi chờ ngày thu thành quả.

Địch Nãi không quá để ý tới vết thương của mình, bất quá Phất Lôi thì vẫn mong cậu sớm khỏe lại.

Phất Lôi nghe Địch Nãi nói ăn cá sẽ làm vết thương mau lành, vì thế mấy ngày nay chỉ cần rảnh, y liền chạy ra sông bắt cá. Bất quá, đã quen làm mãnh thú trên đất bằng, Phất Lôi không am hiểu bắt cá cho lắm. Y ra ngoài nửa ngày cũng chỉ bắt được một hai con mang về.

Mấy ngày nay mọi người đều tụ lại một chỗ ăn cơm, hai con cá nấu lên còn chưa đủ nhét kẽ răng.

Nghĩ tới mình cư nhiên ngay cả cá cũng không bắt được, không chiếu cố tốt Địch Nãi, Phất Lôi quả thực có chút bực bội.

Có ngày nọ Phất Lôi định ra ngoài thì nhìn thấy Tiểu Nhị đang nhàn nhã nằm phơi nắng ngoài sơn động, y linh cơ khẽ động. Trước kia y thường thấy tiểu gia hỏa này bắt cá, mà mấy ngày nay thì đặc biệt lười nhác, động cũng không thèm động chút nào. Không bằng cứ chộp nó đi bắt cá vậy. Phất Lôi liền dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai xách Tiểu Nhị lên, túm nó trong tay trừng mắt: “Đồ lười, theo ta đi bắt cá.”

Phất Lôi nghĩ thầm, vật nhỏ này thực không biết thương chủ nhân, nếu hôm nay không hảo hảo bắt cá liền nướng rụi nó.

Tiểu Nhị bị hung quang trong mắt Phất Lôi dọa tới lạnh run, không biết vì sao lại chọc con dã thú này a.

Mấy ngày nay kì thực nó đang ghen tị. Nó cảm thấy chủ nhân không thương nó, cứ dính cùng một chỗ với đại lão hổ, vì thế, nó cũng không thèm để ý chủ nhân nữa.

Tiểu Nhị cứ vậy bị Phất Lôi túm ra bờ sông bắt cá. Cũng may bản lĩnh bát cá của Tiểu Nhị rất xuất sắc, rất nhanh đã bắt được rất nhiều cá.

Bởi vì không tiện dùng tay nên Địch Nãi chỉ huy Mã Cát nấu ăn. Cá chua cay, cá hấp, cá nấu măng, làm đủ món cá cho bọn họ thưởng thức một phen. Những người khác cũng được hưởng lộc ăn theo.

Cá cho Địch Nãi đều được Phất Lôi cẩn thận gỡ hết xương rồi uy tới tận miệng. Địch Nãi cảm thấy này quả thực là hưởng thụ cấp bậc hoàng đế a. Dù sao hiện giờ cậu cũng đang bị thương, có thể quang minh chính đại hưởng thụ.

Địch Nãi vừa ăn cá vừa khen ngợi Phất Lôi, còn hôn một cái vang dội lên mặt y. Tiểu Nhị ở bên kia gặm đầu cá, u oán vô cùng. Sao có thể vậy a? Kia rõ ràng là công lao của nó a! Con hổ thối kia thực vô liêm sỉ, cư nhiên chiếm hết công lao.

Cũng may Địch Nãi không xem nhẹ công lao Tiểu Nhị, đầu cá đều ném cho nó. Vì thế tuy bất mãn nhưng ngày ngày Tiểu Nhị đều theo Phất Lôi đi bắt cá.

Tiểu Nhị thực sự rất ra sức, bắt được nhiều cá tới mức mọi người đều ăn không xong. Cá để lâu rất dễ biến vị, Địch Nãi liền mang đi xông khói.

Lúc này Địch Nãi mới nhớ tới số lúa hoang được mang về. Từ lúc hái được tới nay, cậu vẫn chưa nếm thử hương vị a!

Nếu để cả vỏ đi nấu thì chắc chắn sẽ biến vị. Hơn nữa, gạo có lớp vỏ trấu bên ngoài lúc ăn còn phải phun xác ra, quả thực quá lao lực. Chính là muốn bỏ lớp trấu này rất khó. Không thể nào lột từng hạt đi?

Hình như thời cổ đại người Trung Quốc đã dùng cối đá để xay vỏ ngũ cốc. Chính là cối xay rốt cuộc có hình dáng thế nào a, Địch Nãi không rõ lắm.

Cậu chỉ nhớ mang máng từng thấy trên một tiết mục truyền hình, các cô gái dân tộc đã dùng chày và cối để giã gạo.

Cối gỗ khá khó làm, cũng dễ phá hư, Địch Nãi quyết định tạc đá làm cối.

Vì thế, mỗi ngày Địch Nãi đi loanh quanh bộ lạc, tìm xem có tảng đá nào thích hợp hay không. Cũng may, trong bộ lạc những thứ khác không nhiều nhưng đá thì không thiếu. Địch Nãi đi một vòng liền tìm được một tảng đá lớn khá thích hợp.

Địch Nãi bảo Phất Lôi khiêng tảng đá kia trở về, sau đó bắt đầu suy nghĩ xem nên làm sao làm ra cối đá.

Nói tiếp, hiện giờ làm gì có thiết bị khoang lỗ, chỉ có thể chậm rãi tạc thành. Địch Nãi yêu quý dao găm của mình, tự nhiên sẽ không dùng nó để đục. Cuối cùng, Địch Nãi chọn một tảng đá khá cứng, để các thú nhân làm thành đá mài.

Cũng may khí lực các thú nhân rất lớn, Phất Lôi cùng Hách Đạt cũng không sợ khổ, không tới hai ngày, bọn họ đã mài ra một cái lỗ lớn.

Địch Nãi bảo bọn họ cẩn thận mài bên ngoài thành hình tròn nốt, phần đáy thì mài phẳng. Như vậy, một cái cối đá cồng kềnh đã hình thành. Địch Nãi bảo bọn họ mang cối đi tẩy rửa sạch sẽ, sau khi phơi khô thì chuẩn bị giã gạo.

Đương nhiên, vẫn còn thiếu một thứ—- chày. Địch Nãi bảo Phất Lôi gọt hai khúc gỗ, kích cỡ vừa vặn với miệng cối để gạo không bị văng ra ngoài theo khe hở.

Bởi vì phần lớn đã bắt đầu nảy mầm nên Địch Nãi chỉ bỏ một số ít vào cối. Sau khi nghe Địch Nãi hướng dẫn, Phất Lôi cùng Hách Đạt mỗi người cầm một cái chày, dùng sức giã vào cối. Địch Nãi vừa thấy liền cảm thấy không đúng, này đâu cần dùng sức tới vậy a?

Cậu vội vàng bước qua ngăn cản hai tên lỗ mãng này lại, vừa thấy, quả nhiên đã dùng quá sức, rất nhiều hạt bị giã nát nhừ. Địch Nãi có chút dở khóc dở cười.

Mã Cát ở bên cạnh cảm thấy mình có thể đảm nhiệm công việc này, liền xung phong: “Để ta.”

Hách Đạt nghi hoặc nhìn Mã Cát một chút, cuối cùng cũng đưa chùy gỗ qua. Quả nhiên, lực đạo Mã Cát vừa phải, rất nhanh, lớp vỏ ngoài của hạt lúa đều bong ra. Phất Lôi cũng học theo thả nhẹ lực đạo.

Rất nhanh, số lúa kia đã được giã xong. Địch Nãi mang chậu tới, lọc bỏ xác. Tuy vẫn còn vài hạt chưa bong vỏ nhưng Địch Nãi cũng lười làm lại.

Một ít nấu cháo, số còn lại thì nấu cơm. Bởi vì dùng bình để nấu nên Địch Nãi sợ cơm chín không đều, thỉnh thoảng lại mở nắp ra xới đều.

Rất nhanh, mùi thơm thoang thoảng đặc biệt của ngũ cốc bắt đầu lan tỏa. Mã Cát chảy nước miếng nhìn cái bình chằm chằm. Hắn nghĩ, Địch Nãi mất nhiều công sức như vậy để chế biến, khẳng định hương vị không tồi.

Sau khi nấu xong, Địch Nãi bới cho mỗi người một chén nhỏ. Địch Nãi cũng khẩn cấp bới cho mình một chén, bới một đũa cơm bỏ vào miệng, thỏa mãn nhấm nuốt. Quả nhiên, hương vị lúa hoang giống như gạo, ngọt ngào vô cùng.

Chẳng qua, không biết là vì dùng bình nên độ nóng không đủ hay Địch Nãi chế nước quá ít, cơm có hơi sựt sựt, chưa chín kỹ. Bất quá chút khuyết điểm này bị Địch Nãi xem nhẹ. Ăn món cơm xa cách đã lâu, cậu thực sự lệ rơi đầy mặt a.

Địch Nãi nghĩ thầm, ở thế giới này có thể ăn một ngụm cơm thực sự không dễ dàng. Bất quá hiện giờ đã có hạt giống, năm sau hảo hảo tìm một mảnh đất gieo trồng, nhất định có lương thực ăn lâu dài.

Những người khác đều là lần đầu tiên ăn loại thực vật này, thực sự bị hương vị thơm ngọt của nó chấn kinh. Bất quá, bọn họ cảm thấy hương vị cũng không tốt hơn hoa quả a? Vì sao Địch Nãi lại thích như vậy?

Địch Nãi nói, thứ này rất tốt cho thân thể, hơn nữa còn có thể dự trữ. Đợi tới mùa đông cùng mùa xuân không có hoa quả, bọn họ sẽ biết có thể ăn lương thực thơm ngon là việc hạnh phúc thế nào.

….

Hoàn Chương 57.