Thú Nhân Chi Hàm Công Đích Xuân Thiên

Chương 27: Nghi thức




Việc tộc trưởng phải làm kì thực rất đơn giản, chỉ cần viết tên hai người lên một tảng đá, sau đó tự tay tộc trưởng ném vào cấm địa là được.

Bởi vì tất cả tộc nhân sau khi chết đi sẽ tới nơi đó, nghe nói viết tên bầu bạn ném vào trong thì lúc cặp bầu bạn chết đi, nó có thể dẫn dắt linh hồn bọn họ, để họ vĩnh viễn làm bạn.

Đây là truyền thống của thế giới thú nhân, giống như một loại hồn thú gì đó đi… Chính là nó không chỉ đại biểu cho trách nhiệm, còn có sự ràng buộc của hai người.

So với xã hội hiện đại có thể ly hôn, các thú nhân tính cách đơn thuần đối xử với tảng đá này có thái độ phi thường nghiêm túc.

Tát Tháp lấy ra một loại dịch cây đặc biệt, yêu cầu Thản Đồ cùng Tô Sách dùng lông chim chấm vào, sau đó tự viết tên mình lên tảng đá.

Thản Đồ khẩn cấp viết trước, còn Tô Sách sau khi nhớ loại cách ghi loại văn tự này thì dùng một bộ dáng phi thường thành kính, đặt bút khắc tên mình cùng người sẽ bầu bạn cùng mình tới cuối đời lên tảng đá.

Tát Tháp mỉm cười một tiếng, vỗ vai thản đồ: “Tốt lắm!”

Nụ cười của Thản Đồ không thể ức chế.

Mà phần trống trãi trong lòng Tô Sách dường như được lấp đầy trong nháy mắt.

Cuối cùng Tát Tháp nói: “Chạng vạng đúng giờ tới tế đàn, ta sẽ chủ trì nghi thức cho các ngươi!”

Sau khi trở về rừng rậm, Tô Sách cơ hồ không nhận ra dáng vẻ vốn có của nhà Thản Đồ.

Trử bỏ nhà bếp, nhà gỗ vốn tồn tại bên cạnh đã sớm bị đạp đổ, thay thế vào đó là một căn nhà còn lớn hơn nữa, đồng dạng có hai tầng, chính là diện tích có lẽ lớn hơn xưa gấp đôi—— diện tích đất tăng thêm sau khi đốn ngã các cây cổ thụ xung quanh, số gỗ đó vừa lúc được dùng cho việc xây dựng phòng ốc.

Tầng dưới chia làm bốn phòng cùng một đại sảnh, tầng trên chia làm hai, bốn phía đều là ‘tường gỗ’, ngăn cách giữa hai phòng là một cánh cửa gỗ, thoạt nhìn thực kín đáo. Bên trong gian phòng phủ da thú thật dầy, so với loại từng thấy trước kia càng mềm mại hơn, sờ lên thậm chí còn cảm thấy có chút bóng loáng, hẳn không thấm nước. Bên ngoài da thú lót những tấm da nhỏ có vẻ rất nặng, còn có một bộ bàn ghế chắc chắn. Cửa thang lầu được làm rất rộng, đủ cho Thản Đồ dùng nguyên hình nhảy lên nhảy xuống.

Mà tầng dưới cùng cũng có một bộ bàn ghế, bất quá không còn gì khác.

Tô Sách quay đầu lại nhìn Thản Đồ, y nhìn cậu cười hắc hắc: “Ta thỉnh bọn họ làm a, A Sách, ngươi thích không?”

Gật gật đầu, Tô Sách nói: “Thích.”

Bất quá, nhóm giống đực xây dựng phòng ốc quả thực phi thường mau chóng a… Giống như đơn giản như ăn cơm uống nước vậy.

Mà bóng dáng nhóm giống đực kia đã sớm không thấy tăm hơi, Tô Sách có chút nghi hoặc: “Bọn họ đâu?”

Thản Đồ ôm Tô Sách đi vào nhà bếp, lấy canh nóng nấu buổi sáng cho cậu, vừa nói: “Bọn họ là ta mời tới giúp một tay, đều là huynh đệ của ta, cũng là người sẽ chuẩn bị thức ăn cho nghi thức của chúng ta, hiện giờ hẳn bọn họ đang săn thú đi.”

….chính là chuẩn bị bàn tiệc cho lễ cưới sao.

Tô Sách nhìn y: “Này đủ thời gian không?”

Thản Đồ cẩn thận đè lại vai Tô Sách, cười nói: “Yên tâm đi, A Sách. Bọn họ đều rất lợi hại… Ân, trước chạng vạng thế nào cũng đủ.” Sau đó lại lẩm bẩm: “Dù sao sau này bọn họ mời ta cũng sẽ đi a!”

Biểu tình Tô Sách cũng nhu hòa một chút: “Sau này ta cũng có thể hỗ trợ.”

Nghe nói vậy, Thản Đồ lại càng cao hứng hơn.

A Sách có thể cùng mình chia sẻ mọi việc… thật sự là quá tốt.

Thời gian buổi chiều quả thật rất chậm lại rất nhanh, Thản Đồ thừa dịp lúc này đi tìm Lạp Á một chuyến, trong ánh mắt chọc ghẹo của đối phương cầm lấy một bộ hồng tàm ti—— tuy y đã mua vài bộ, bất quá lúc tổ chức nghi thức kết hôn cũng nên mặc đồ mới một chút.

Hơn nữa, mua quần áo cho A Sách y vĩnh viễn chê ít.

Tô Sách cũng biết hôm nay là trường hợp đặc biệt nên thực tự nhiên tiếp nhận.

Sau đó Thản Đồ mạnh mẽ chạy vào trong thôn lấy thật nhiều nước cho Tô Sách tắm rửa, chính mình cũng tỉ mỉ tắm qua một lần.

Được rồi, Thản Đồ kì thật cũng rất khẩn trương a.

Y thực lo lắng mình biểu hiện không tốt… mặc dù biết là không thể, nhưng vẫn sợ A Sách đột nhiên không hài lòng mà hủy hôn.

Lúc Thản Đồ khẩn trương, Tô Sách lại ngược lại.

Cậu bắt đầu có tâm tình nghĩ tới những vấn đề trước kia không để ý tới, tỷ như… Thản Đồ bao nhiêu tuổi?

Bề ngoài Thản Đồ thoạt nhìn hơn hai mươi tuổi, chính là theo lời trêu chọc của những giống đực tới trợ giúp hôm nay, cậu mới biết y hình như vừa mới trưởng thành?

Bất quá nếu tuổi Thản Đồ thực sự rất nhỏ, mình hỏi tới sợ sẽ làm tổn thương lòng tự trọng của y đi.

Kì thật mặc kệ thế nào, Thản Đồ cũng là Thản Đồ, tuổi bao nhiêu cũng không quan hệ.

Dù sao ‘trưởng thành’ là được rồi, không phải sao?

Nhìn đồng hồ cát—— cũng chính là ‘đấu’, hạt cát bên trong cuối cùng cũng chảy hết, Thản Đồ xoay người một chút—— trước lúc đó y cứ đi tới đi lui.

Tô Sách buông chén gỗ đang mài bóng trong tay—— cậu đang luyện tập trình độ thủ công của mình, cũng đứng dậy.

Thản Đồ hít sâu một hơi: “A Sách, đã tới giờ.”

Tô Sách cười mỉm nhìn y.

Thản Đồ đưa tay qua, đầu ngón tay có chút run rẩy: “A…A Sách, chúng ta đi thôi.”

Tô Sách thật dứt khoát đưa tay tới: “Hảo.”

Đây là lần đầu tiên hai người thẳng thắn nắm tay nhau, lòng bàn tay Thản Đồ có một tầng mồ hôi, ẩm ướt nong nóng, Tô Sách theo đó mà cảm giác được Thản Đồ đang ở cạnh mình, trong lòng thầm mỉm cười.

Lộ trình tới tế đàn cũng không xa—— mặc dù hai người đi đường thực chậm bất quá không tới nửa giờ đã tới nơi.

Tế đàn là một bệ đá lớn, trên đó là một đầu thú dữ tợn, hai bên là thạch trụ thật lớn đặt chậu than đang bùng cháy, ngọn lửa bên trong vĩnh viễn không tắt.

Cấm địa ở ngay sau tế đàn, mà tộc trưởng đanh đứng cạnh bệ đá nhỏ đặt trước tế đàn.

Phụ cận tế đàn là một khoảng đất trống rộng lớn, đã có rất nhiều đống lửa trại được đốt lên, cơ hồ chiếu đỏ rực cả bầu trời. Trên đống lửa đặt các kệ phủ đủ loại da dã thú, có không ít giống cái đang đứng sau kệ nướng thịt, mà nhóm giống đực thì vây xung quanh xum xoe.

Lúc Tô Sách cùng Thản Đồ tới thì bị tộc trưởng đứng trên vị trí cao nhất sắc mắt nhìn thấy, lập tức vỗ tay.

Không khí vừa nãy còn ồn ào náo động nhất thời an tĩnh lại.

Bị mấy ngàn ánh mắt nhìn chằm chằm… Cho dù Tô Sách từng làm quản lý cũng có chút rụt rè.

Bất quá may mắn cậu cũng gặp qua những trường lợp lớn, có chút không yên nhưng không đến mức bị dọa.

Thản Đồ thì lại khá hưng phấn, những cảm xúc bất an trước đó đều biến mất.

Mọi người tránh đường, chừa ra một con đường nối thẳng tới tế đàn, mà gương mặt mỗi người đều tràn ngập tươi cười nhiệt tình hoặc chúc phúc, làm bầu không khí trở nên thực sôi nổi.

Tô Sách cảm giác được Thản Đồ nắm tay mình càng chặt hơn, cậu cũng vô thức nắm lại.

Cảm giác sâu sắc bắt đầu đánh úp tới… Thật sự, chút nữa thôi sẽ kết thành bầu bạn.

Cậu kết hôn.

Nhưng thật thần kì, trái tim cậu lại thực bình ổn.

Có lẽ vì người bên cạnh là Thản Đồ đi… cậu nghĩ vậy.

Tộc trưởng đứng bên bệ đá, thần tình tươi cười, đợi đến khi hai người đến sát trước mặt mới chậm rãi trở nên nghiêm túc.

Tát Tháp nói: “Ta nghĩ, các ngươi đã quyết định kết thành bầu bạn, là quyết định sau khi đã suy nghĩ kĩ càng.”

Thản Đồ cùng Tô Sách cùng gật đầu: “Đúng vậy.”

Tát Tháp mở ra một bàn tay, trong đó là tảng đá có viết tên hai người: “Tên các ngươi đã ghi tạc chắc chắn trên táng đá này, ràng buộc của các ngươi cũng giống như núi cao, vĩnh viễn sẽ không dao động.”

Thản Đồ cùng Tô Sách nhìn nhau, Thản Đồ có chút chờ mong, Tô Sách hơi mỉm cười.

Tô Sách quay đầu lại, nhìn pho tượng khắc hình đầu thú, nghiêm túc nói: “Đúng vậy.”

Thản Đồ cảm thấy bản thân quả thực không thể áp chế được kích động, y trấn định một chút, lại càng thêm thành kính nói: “Đúng vậy, ta vĩnh viễn sẽ bảo hộ A Sách.”

Tát Tháp một lần nữa lộ ra nụ cười: “Như vậy, dưới sự chứng kiến của thần thú Manuel đại nhân, giống đực Thản Đồ cùng giống cái Tô Sách kết thành bầu bạn, chia sẻ sinh mệnh cùng linh hồn của nhau, cùng nhau vượt qua gian khổ, trung trinh như một.”

Thản Đồ mở miệng tuyên thệ: “Ta thề, Manuel đại nhân xin làm chứng cho lòng trung thành của ta.”

Tô Sách cũng ngẩng đầu: “Ta thề.”

Sau khi hai người phát ra lời thời, Tát Tháp trịnh trọng tới quỳ lạy tượng đá thần thú, lúc đứng lên thì Tát Tháp bước tới đàn tế, đẩy cánh cửa đá phía sau, ném tảng đá trong lòng bàn tay xuống.

Sau đó hắn nói: “Thần thú đại nhân sẽ chúc phúc cho đôi bầu bạn này.”

Nghi thức chấm dứt trong một trận hoan hô, trời đã tối, ánh lửa chiếu vào gương mặt Thản Đồ, làm đường nét cứng rắn của y trở nên nhu hòa, mà Tô Sách lúc nhìn y lại càng ôn tồn, ấm áp hơn.

Khoảng thời gian sau đó là các tộc nhân chúc phúc cho bọn họ, mỗi lần có cặp tân nhân xuất hiện đều như vậy, này không phải niềm vui riêng của bọn họ mà là của tất cả tộc nhân.

Mặc kệ người quen biết hay không quen Thản Đồ, tất cả giống đực đều đưa lễ vật tới, phần lớn đều là một ít dã thú non mềm béo béo, mà đám dã thú này luôn trở thành thức ăn chiêu đãi mọi người trong buổi tiệc tối.

Thản Đồ bị ép uống rất nhiều rượu trái cây, hương vị cũng không quá kịch liệt, chính là mùi hương thơm ngát của rượu lại làm y cảm thấy bản thân đang say.

Tay y thủy chung không buông tay Tô Sách, mang cậu nhận thức tộc nhân.

Đúng vậy, Tô Sách rốt cuộc đã có thể hoàn toàn thả tâm mà nói, đây là tộc nhân của ‘bọn họ’.

Nhóm giống cái ở phía sau thủy chung duy trì ý cười nhẹ nhàng, mặc kệ là bầu bạn, người theo đuổi hay gì khác cũng không so đo những hành động luống cuống của bọn họ.

Mỗi người đều nhiệt tình yêu thương, truy tìm hạnh phúc… chúc phúc hạnh phúc.