Thú Nhân Chi Long Trạch

Chương 55: Rau cải trắng




Long Trạch lúc ngủ lúc tỉnh, Tiết Đồng biết, thời điểm hắn ngủ chính là giúp cơ thể chữa trị vết thương, đến giờ cơm Tiết Đồng sẽ mang thức ăn lên phòng rồi đánh thức hắn dậy.

Đối với thói quen ăn cơm của Long Trạch, Tiết Đồng cảm thấy buồn cười, Long Trạch có tính chiếm hữu rất cao, nhất định trong lúc ăn cơm, cô phải ngồi bên cạnh hắn, như vậy mới mang lại khẩu vị cho hắn. Chờ hắn ăn xong, Tiết Đồng lại hôn nhẹ lên môi hắn, coi đấy là phần thưởng.

Dáng vẻ Long Trạch ăn cơm rất tao nhã, không hề có chút giả tạo mỗi động tác đều hết sức tự nhiên, đôi khi khóe miệng lại cong lên, hắn ăn cơm mà giống như đang được xem cảnh vui.

Long Trạch ăn hết đồ ăn trên bàn, hắn cảm thấy rất thỏa mãn, Tiết Đồng vì hắn mà vất vả chuẩn bị đồ ăn ngon như vậy, chỉ cần nhìn thấy cô đáy lòng hắn luôn thấy ấm áp, giống như cơn gió phiêu lãng tìm được cây đại thụ để nương náu vào.

Cái đuôi màu trắng cuối cùng cũng ngọ nguậy trở lại, Tiết Đồng đưa tay chạm nhẹ vào, không còn mềm nhũn nữa, cô cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều, Long Trạch có thể di chuyển không còn cảm giác đau đớn.

Sau khi tỉnh giấc, ánh nắng vàng óng từ bên ngoài đã tràn đầy khắp căn phòng, Long Trạch bước xuống giường, kéo vén rèm cửa để ánh mặt trời có thể thỏa thích chiếu vào căn phòng, sáng rực mà ấm áp.

Cửa sổ sát đất, được làm bằng kính thủy tinh giống như chiếc gương sáng bóng, bên ngoài là vườn hoa cùng những tán cây xanh biếc, được nắng vàng chiếu sáng rực rỡ, nếu còn tiếp tục ở trong phòng ngủ thì thật lãng phí cảnh đep.

Long Trạch ra vườn hoa nằm sưởi nắng, đây cũng là một loại tĩnh dưỡng có lợi cho sức khỏe, tốt nhất là nên đem theo cả Tiết Đồng.

Đến thời gian ăn cơm, Long Trạch xuống dưới bếp, vài ngày rồi hắn không cùng Tiết Đồng ăn cơm, hắn thật nhớ thời gian trước đây cùng cô chung bàn ăn cơm. Tiết Đồng ngồi trên sofa, bóng dáng cô tao nhã những cũng không làm mất đi phần quyến rũ, nơi nào có cô nơi đó tựa như có ánh mặt trời tỏa sáng, ấm áp vô cùng.

Long Trạch di chuyển thường không phát ra tiếng động, đến khi hắn ở bên cạnh, Tiết Đồng mới phát hiện, cô kinh ngạc hỏi: “ Sao anh xuống dưới này, có phải đỡ hơn rồi không?.”

“ Anh đâu phải tàn phế, đương nhiên có thể tự mình xuống dưới, chỉ là cần nghỉ ngơi nhiều thôi.” Long Trạch cười nhạt: “ Hiện tại khá hơn rất nhiều.”

Ánh mắt của Long Trạch chuyển hướng xuống bát cơm trên tay cô, hắn vô cùng ngạc nhiên: “ Tiết Đồng, em có thể nói cho anh biết, vì sao?.”

Nhìn đĩa rau cải trắng xào đơn giản ít ỏi trong điã, bát cơm cũng không đầy đặn như mọi khi, rõ ràng là cô còn chưa ăn: “ Bữa trưa của em đây sao?.”

Trước kia, hai người bọn họ cùng nhau ăn cơm thường có rất nhiều món, hạt cơm trắng tinh, đĩa thức ăn nào cũng đầy đặn, nhưng hôm nay chỉ thấy cô ăn cơm với cải trắng.

“ Một mình em ăn như vậy là đủ rồi.” Tiết Đồng thản nhiên giải thích, cầm đũa ăn một miếng cơm.

“ Đủ cái gì.” Long Trạch mặt mày tối sầm lại, hắn cùng Tiết Đồng ở chung lâu như vậy, khẩu vị hai người đều biết rất rõ ràng: “ Em chỉ ăn như vậy không đủ dinh dưỡng.”

“ Ăn nhiều đồ chay mới tốt, tivi đều nói như vậy.”

“ Đạo lí vớ vẩn! Sao trước kia không thấy em ăn chay? Không phải mỗi ngày em đều nấu rất nhiều đồ ăn sao?.” Long Trạch tỏ vẻ bất mãn, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, đi thẳng vào bếp.

Lúc sau, Long Trạch đi ra, giận đến tái mặt: “ Tiết Đồng, đồ ăn trong tủ lạnh không còn, sao em không nói cho anh biết?.”

Đối mặt với sắc mặt lạnh như băng của Long Trạch, Tiết Đồng nhỏ giọng: “ Em nghĩ vài ngày sau mới nói cho anh, hiện tại sức khỏe anh không tốt, cần phải nghỉ ngơi nhiều, mấy việc nhỏ này không muốn để anh phải bận tâm.”

“ Vậy sao em lại ăn như vậy? Còn anh thì ngày nào cũng ăn toàn đồ bổ?.” Long Trạch chất vấn cô, trong phòng bếp còn có nồi canh gà đang hầm, đều là đồ ăn bổ dưỡng, tất cả cô đều làm cho hắn.

Tiết Đồng nhỏ giọng giải thích: “ Anh thích ăn thịt, hiện tại còn bị thương, nên ăn nhiều đồ bổ một chút. Em không sao hết, con gái ăn nhiều thịt sẽ béo, đến lúc đó sẽ không đẹp, giảm béo lại rất khổ sở.”

Đôi mắt Long Trạch nhìn cô dần trở nên sắc lạnh, hắn đứng thẳng lên nhìn xuống Tiết Đồng, hắn quả thực đang tức giận: “ Em còn tiếp tục nói dối.”

Ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ đáp nắng xuống sàn nhà lát gạch đá trong phòng bếp. Long Trạch đứng bên cạnh bàn ăn, toàn thân toát ra luồng sát khí nặng nề, bỗng hắn cảm thấy nhói đau ở lồng ngực, giống như bị mũi dao đâm phải, hắn không nên tức giận với cô, Long Trạch không nói gì mà chỉ quay người vào bếp.

Bản tính Long Trạc vốn kiêu ngạo, thấy Tiết Đồng vì mình mà phải chịu vất vả, hắn vô cùng tức giận bản thân. Nhìn đồ ăn trên bàn không còn chút gì, cảm giác chua xót dâng lên trong hắn nhưng thật ấm áp. Long Trạch ngồi xuống bên cạnh Tiết Đồng, muốn trách cô, trước hết hắn cần tự trách chính bản thân mình, giọng nói mang theo vẻ hờn dỗi: “ Mấy ngày này em toàn ăn uống như vậy?.”

Tiết Đồng dựa đầu vào lồng ngực rắn chắc của Long Trạch, hắn vươn tay ra ôm gọn cô ép vào mình: “ Không phải.”

“ Nói lung tung.” Long Trạch vẫn còn tức giận, vừa nói ra hắn lại thấy hối hận, âm thanh như đông cứng lại: “ Tiết Đồng, vì sao em lại làm như vậy?.”

“ Em …. Em thấy anh bị thương …” Tiết Đồng kề sát mặt mình trong ngực hắn, làn da cô chạm phải làn da ấm áp của Long Trạch, cô còn nghe thấy nhịp tim đập trầm ổn của hắn.

Long Trạch nhận thấy rằng, hắn vô cớ nổi giận với cô thật nông cạn, mọi oán trách trong hắn bỗng tan như mây khói. Tiết Đồng ở trong ngực hắn, đem lại cảm giác ấm áp cho hắn, giống như hoa ngày xuân được nắng trời sưởi ấm, Long Trạch nở nụ cười mãn nguyện, đôi mắt lóe sang. Hắn ở đỉnh đầu cô nói: “ Tiết Đồng, ở trong lòng em có anh hay không?.”

Hắn cũng không chờ cô trả lời, buông tay đang ôm cô, cẩn thận nhìn ngắm Tiết Đồng, chiếc mũi nhỏ xinh, đôi môi tươi mềm như cánh hoa hồng, đôi mắt trong vắt như dòng nước, trong lòng cô không hẳn là không có hắn, Long Trạch vui sướng tột cùng, đưa tay lướt nhẹ trên khuôn mặt ửng hồng của cô, dọc theo ngũ quan nhỏ xinh mà chạm vào.

Cảm giác ấm áp từ đầu ngón tay chạm đến khuôn mặt cô, hắn nhận thấy tình yêu của mình quá nông cạn, sự quan tâm của cô đối với hắn là dùng trái tim để thể hiện, tình yêu của cô không thể hiện bằng lời nói mà nó xuất phát từ trái tim thuần khiết của chính cô. Còn hắn?

Hắn tặng cô dây chuyền đắt tiền, quần áo hàng hiệu thế nhưng lúc này trước mắt hắn lại là đĩa rau cải trắng đơn điệu. Cô chăm sóc hắn, tận tâm lo lắng sức khỏe cho hắn, vì hắn mà ăn uống kham khổ.

Long Trạch thở dài, bỗng nhiên hắn hiểu vì sao Tiết Đồng không yêu hắn. Xen ngang vào cuộc sống của cô, hắn chỉ biết cho cô những vật chất phù phhiếm, rồi lại giam cầm tự do của cô, tự do tùy tiện đòi cô phải đáp ứng yêu cầu của mình, hắn cần gì cô đều cho đi tất cả, dựa vào suy nghĩ vô lí của mình mà hắn không ngừng đòi hỏi cô.

Khi Tiết Đồng cảm thấy bị tủi nhục thì hắn không nhìn ra, hắn chỉ quan tâm đến cảm nhận của bản thân, thỏa mãn dục vọng của chính mình, vậy hắn khác gì với Trình Thiên? Chỉ biết ích kỉ thỏa mãn bản thân.

Tình yêu của hắn? Chỉ là sự ích kỉ, rõ buồn cười!

Nhìn cánh môi e ấp của Tiết Đồng, hắn kiềm chế cảm giác khao khát lại, nói nhỏ: “ Tiết Đồng, cho anh thêm một cơ hội để yêu em được không?.”

Đáy mắt Long Trạch lộ rõ vẻ chờ đợi, nhất thời Tiết Đồng thất thần, mơ màng với câu nói vừa rồi của hắn.

Tiết Đồng trầm mặc không trả lời, khiến Long Trạch càng thêm khẩn trương, ngực hắn bỗng nhói đau, giọng nói tỏ vẻ buồn khổ: “ Chẳng lẽ khó vậy sao?.”

“ Cái gì?.” Tiết Đồng hoàn hồn.

“ Em …” Long Trạch thở dài, định nói nhưng lại thôi. Hóa ra cô không nghe được những lời hắn vừa nói, hắn cũng không hỏi lại, chỉ sợ cô sẽ cho hắn một đáp án mà hắn không mong muốn, nhưng hắn nên làm gì bây giờ?

Có lẽ Tiết Đồng sẽ đưa ra câu trả lời nhằm xoa dịu hắn, khiến hắn hài lòng? Chỉ vì muốn hắn vui mà cô trả lời trái với suy nghĩ thật của chính mình?

Nhưng cô còn ở bên cạnh hắn, hắn nhất định sẽ có cơ hội, cho dù nói hắn ích kỉ cũng được, Long Trạch xoa nhẹ khuôn mặt Tiết Đồng: “ Anh sẽ đem lại hạnh phúc cho em.”

Câu nói này của hắn, cũng như lời thế đối với bản thân.

“ Uhm.” Tiết Đồng không biết vì sao Long Trạch lại nói như vậy, khuôn mặt trở nên đỏ ứng, đáy lòng cô cảm giác xốn xang lại màng theo vị ngọt ngào.

Long Trạch ôm cô, dùng cằm vuốt ve đầu Tiết Đồng, gọi nhẹ: “ Tiết Đồng …”

Giọng nói của hắn trầm áp, dịu nhẹ.

Tiết Đồng quay đầu nhìn vào đôi mắt nâu vàng sâu thẳm kia: “ Sao?.”

Long Trạch không trả lời, gọi tên của cô, hắn cảm thấy thỏa mãn. Thấy cô như bị mình mê hoặc, hắn cười cười: “ Không có gì, chỉ muốn gọi tên em.”

Tiết Đồng im lặng, thật lâu sau mới phản ứng lại, cô đang ngồi rên cái đuôi của hắn, nhảy nhanh xuống, nhíu mày lại, hỏi: “ Ngồi lâu như vậy, anh có đau không?.”

“ Hoạt động hằng ngày không có gì ảnh hưởng.” Long Trạch nhướng người, ôm cô ngồi trở lại: “ Bên ngoài hẳn là có đồ ăn, đợi ăn cơm xong chúng ta sẽ đi tìm.”

“ Em đã xem qua.” Tiết Đồng nhỏ giọng đáp: “ Mấy thứ ăn được em đều mang về.”

“ Không phải anh đã nói em một mình không được đi lung tung sao?.” Sắc mặt hắn trầm xuống: “ Mang về có mệt hay không? Sao không gọi anh giúp?.”

“ Không sao cả, chia nhỏ ra mang về. Anh bị thương như vậy, hơn nữa em có thể tự mình làm.”

Long Trạch nhéo má cô: “ Tiết Đồng, đôi khi em thật ngốc.”

Tiết Đồng chuyển giọng nghiêm túc: “ Anh phải nghỉ ngơi cho tốt, chỉ có vậy chúng ta mới có hy vọng, em hiểu rất rõ.”

Cô nói tiếp: “ Anh đã thức dậy rồi, sao không ăn cơm?.”

“ Được.” Lao Trạch vuốt ve lòng bàn tay Tiết Đồng, mang theo giọng hờn giận: “ Về sau, em cùng anh ăn cơm. Không được để những chuyện như hôm nay xảy ra. Có chuyện gì em phải nói với anh, ngay cả chuyện cơ bản nhất anh cũng không làm được cho em, vậy sao có thể chăm sóc em được?.”

Long Trạch dừng một lát, giọng nói lạnh lùng: “ Nếu để anh phát hiện ra lần nữa, anh sẽ … đánh em.”

“ Anh dùng đuôi sao?. Tiết Đồng ưỡn ngực, mặt nghiêm lại, tầm mắt dời xuống cái đuôi của Long Trạch.

“ Không phải em cảm thấy đau?.” Long Trạch bị bộ dáng trẻ con của cô chọc cười: “ Nếu không buổi tối chúng ta thử xem.”

“ Em không cần.” Tiết Đồng vội vàng đẩy hắn ra: “ Em mang đồ ăn ra.”

“ Để anh. Cẩn thận nóng.” Long Trạch theo cô đi vào bếp.