Thú Nhân Chi Long Trạch

Chương 82: Đuổi thuyền




Khuôn mặt Trình Thiên như phủ một tầng mây đen dày đặc, hắn giật mũi kim truyền ở cánh tay trái, trên mu bàn tay rỉ máu vì lực rút kim quá mạnh cầm áo khoác bước nhanh ra ngoài. Ở phòng ngoài, y tá nhìn thấy hắn rời đi, vội vàng theo phía sau: “ Trình tổng, vết thương của ngài chưa lành, không thể xuất viện.”

Ngay cả nhìn cũng không nhìn, Trình Thiên bước nhanh ra cửa, tình huống này xảy ra chỉ có nguyên nhân duy nhất là Long Trạch đã trở lại, hơn nữa đã tìm cách lấy được những bức ảnh ấy. Trình Thiên dùng lực đẩy mạnh cửa ra ngoài, nhìn đám vệ sĩ túc trực ở ngoài cửa: “ Đưa xe tới đây, nhanh.”

Một tên vệ sĩ với thân hình rắn chắc vội chạy đi lấy xe, Trình Thiên nhìn tên vệ sĩ kiêm trợ lí, sắc mặt tràn đầy lo lắng, vội vàng lên tiếng: “ Có bao nhiêu người gọi hết đến đây.”

“ Vâng.” Sắc mặt trợ lí bỗng trở nên khẩn trương hơn, hắn biết đã có chuyện xảy ra lập tức đi chuẩn bị người.

Trình Thiên lấy di động, ngón tay run run bấm số điện thoại, đến khi có người nhấc máy, hắn nói: “ Đại Lưu, người phụ nữ kia đang ở đâu?.”

Đầu dây bên kia có tiếng động cơ oto, khá ồn: “ Chúng tôi vừa xuống máy bay, đang trên đường tới Cung Đêm.”

“ Không cần đưa tới Cung Đêm, lập tức đưa tới đây, đi đến bến tàu, càng nhanh càng tốt.” Trình Thiên nôn nóng ra lệnh.

Đại Lưu cũng không dám nói nhiều lời: “ Vâng, ông chủ.”

Thủ đoạn làm việc của Trình Thiên những người đi theo hắn không phải không biết, Đại Lưu không dám chậm trễ, ở trên đường lớn chiếc xe oto bỗng nhiên tăng tốc, bất chấp việc vượt qua mấy cột đèn đỏ. Ở ghế sau, Tiết Đồng vẫn trong trạng thái hôn mê, tay chân bị trói, miệng bị dán băng dính.

Trình Thiên cùng với đám vệ sĩ vội vàng rời đi, tâm tư hắn lúc này rất hỗn loạn. Trong những năm gần đây, thành phố Y là được coi như sinh mạng của hắn, vào sống ra chết bao nhiêu năm mới có ngày hôm nay. Hắn có thể đứng ở trên cao mà nhìn xuống thiên hạ, đối với hắn tiền tài danh lợi cũng quan trọng như chính tính mạng của hắn.

Trang Lăng có thể bỏ mặc tất cả mà chạy trốn nhưng hắn không thể bỏ lại tất cả tài sản của mình. Cho dù buộc lòng phải bỏ lại tất cả, chạy trốn ra nước ngoài, không có chỗ dựa sau lưng, cũng không giàu có như trước nhưng như thế chỉ khiến cho khả năng Long Trạch giết hắn trở nên dễ dàng hơn.

Long Trạch trên đường cao tốc phóng xe như bay, chuyện hắn cần làm cũng dã làm, sau khi mọi chuyện giải quyết triệt để, hắn có thể ở bên Tiết Đồng.

Tiếng chuông di động vang lên, Long Trạch mở máy, là Tả Thần Dật.

“Alo,có việc gì sao?.” Long Trạch rất thoải mái.

Giọng nói của Tả Thần Dật đầy vẻ lo lắng: “ Long Trạch, Tiết Đồng mất tích.”

“ Làm sao lại mất tích? Chuyện xảy ra khi nào?.” Nghe xong câu nói của Tả Thần Dật, Long Trạch giống như bị ai đó giáng mạnh một cú vào gáy.

“ Chuyện xảy ra vào đêm qua.” Tả Thần Dật nói tiếp: “ Hôm qua, cha Tiết Đồng xảy ra tai nạn, sau đó Tiết Đồng chạy tới bệnh viện đồng thời cũng mất tích ở đó. Mẹ cô ấy gọi điện nói với tôi, nhưng vì bà quá lo lắng nên nói cũng không rõ ràng lắm.”

Long Trạch cảm thấy trước mắt bỗng trở nên mờ mịt, cho dù lúc này mặt trời đang vào lúc đứng bóng, trầm giọng hỏi: “ Tại sao cha cô ấy lại gặp tai nạn? Nguyên nhân như nào? Tiết Đồng tới bệnh viện, bao lâu thì xảy ra chuyện?.”

“ Nghe nói là có chiếc xe đột nhiên lao tới, đụng phải xe của cha Tiết Đồng. Cô ấy ở trong bệnh viện một lúc thì xảy ra chuyện. Hình như là buổi tối hôm đó, đã báo công an, cảnh sát đang cho người đi điều tra. Tôi không tiện ra mặt, Lộ Linh xưng là bạn của Tiết Đồng đang ở nhà cô ấy an ủi cha mẹ, cha cô ấy bị thương khá nghiêm trọng nhưng không ảnh hưởng đến tính mạng, anh đang ở đâu? Khi nào thì trở về?.”

Trực giác Long Trạch cho biết, đây là chủ mưu bắt cóc: “ Tôi đang ở bên ngoài, sẽ trở về nhanh thôi. Trước mắt, anh giúp tôi trấn an người thân của Tiết Đồng, để cha cô ấy yên tâm dưỡng bệnh, nếu cần thiết thì dùng tiền lo lót cho bác sĩ, khi nào trở về tôi sẽ trả lại tiền cho anh. Chuyện Tiết Đồng giao cho tôi xử lí, tôi nhất định sẽ đưa cô ấy trở về.”

“ Ở cục cảnh sát tôi cũng có người quen, sẽ nhờ vả họ dốc sức điều tra, có tin tức sẽ nói cho anh biết. Cũng may, thời gian cô ấy mất tích chưa lâu, nếu không sẽ rất khó điều tra, nghe nói trước kia Tiết Đồng bị lừa đem bán.” Tả Thần Dật muốn nói thêm nhưng lại thôi.

“ Nếu cảnh sát nói rằng là nhóm buôn người gây ra, anh gọi điện nói cho tôi biết, tôi sẽ trở về tìm kiếm.”

“ Được.”

Nói vài câu sau đó Long Trạch cúp điện thoại, khuôn mặt hắn trầm xuống, chân nhấn mạnh ga. Hắn phải đi tìm Trình Thiên, chuyện xảy ra quá trùng hợp, sau khi cô từ khu nhà của quân đội tới bệnh viện thì mất tích, giống như có người cố ý dàn dựng tình huống để ép Tiết Đồng ra ngoài.

Mặc kệ là có phải do Trình Thiên ra tay hay không, Long Trạch cũng phải đi gặp hắn.

Oto chạy như bay trên đường, đến thành phố tốc độ cũng không giảm, rẽ trái rồi lại rẽ phải, Long Trạch lái xe với tốc độ vô cùng khủng khiếp nhưng không hề gây ra tai nạn. Tốc độ kinh hoàng của Long Trạch đã gây chú ý với cảnh sát giao thông, mấy người lái xe đuổi theo nhưng cũng đành bỏ cuộc, chỉ có thể đứng ở phía sau thở dài nhìn xe hắn vút đi.

Long Trạch lái xe mất nửa tiếng thì tới nơi Trình Thiên, mọi người thấy hắn vội vàng tránh đi, nhưng hai mươi phút trước Trình Thiên đã rời đi. Hắn tóm lấy y tá của Trình Thiên, hỏi về tung tích của hắn.

Ra khỏi nơi dưỡng bệnh của Trình Thiên, Long Trạch không sử dụng oto mà lái một chiếc xe máy, xe xuyên qua những khe hở của đoàn xe oto nối đuôi nhau trên đường. Long Trạch giống như con cá mập đuổi theo con mồi, gió ở bên tai hắn thổi vào vù vù như đang gào thét, Long Trạch hai mắt híp mắt lại, con ngươi giống như có ngọn lửa đang bùng cháy.

Hắn theo Trình Thiên lâu như vậy, biết rõ thuyền của hắn đậu ở đâu, Long Trạch lái xe chạy thẳng tới bến tàu, cách đó không xa nhìn thấy tàu đã rời cảng, nhìn thấy bên sườn của chiếc tàu kia là con chim ưng, đúng là tàu của Trình Thiên.

Long Trạch trở nên căng thẳng, nhìn xung quanh thấy bên cạnh là có chiếc cano đang chuẩn bị nổ máy, không phút chần chừ hắn nhanh chóng chạy tới đẩy chủ nhân của chiếc cano sang một bên.

Hai người đàn ông đang chuẩn bị dạo chơi trên biển thì đột nhiên bị người khác dành lấy cano của mình, có phần bực mình: “ Đây là cano tư nhân.”

Long Trạch hung hăng nói: “ Bây giờ tôi mua.”

Nói xong hắn ném hai người đàn ông lên trên bờ, sau đó ném lại cho họ một chiếc thẻ, đọc mật mã với sáu chữ số.

Hai người đàn ông vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra chỉ nghe thấy tiếng động cơ vang lên, đến khi hoàn hồn thì chiếc cano đã chạy ra biển.

Đuôi máy cano rẽ nước thành những vệt trắng dài trên mặt biển, Long Trạch nhìn về phía tàu của Trình Thiên, gắt gao đuổi theo.

Chiếc thuyền này, Trình Thiên đã bỏ ra không ít tiền để mua về, không những trang trí xa hoa mà trên thuyền còn bố trí những vũ khí quân dụng, hệ thống quan sát, định vị, vũ khí chống nổ, trên thuyền còn trang bị cả đại bác bắn xa. Lúc này, chiếc thuyền đã rời bến khá xa, xung quanh chỉ còn lác đác mấy chiếc thuyền cỡ nhỏ. Đối với chiếc cano đang bám sát theo, người trên thuyền vẫn chưa phát hiện ra.

Đường ven biển càng ngày càng xa, Long Trạch đuổi sát chiếc thuyền của Trình Thiên đồng thời cố gắng ẩn nấp để hắn không phát hiện có người bám theo, xem khoảng cách đã an toàn, Long Trạch bỏ lại chiếc cano, nhảy xuống biển.

Ở dưới nước, chiếc đuôi của Long Trạch rẽ nước với vận tốc kinh hoàng, giống như một quả ngư lôi đang nhắm trúng mục tiêu, chỉ biết lao về phía trước.

Bám đuổi hơn nửa tiếng, người trên thuyền vẫn chưa phát hiện được điều gì khác thường, Long Trạch đã lẻn vào đáy của thuyền, tìm cơ hội lẻn vào trong thuyền, sau đó khôi phục hình dáng con người.

Chiếc thuyền của Trình Thiên mỗi lúc gia tăng vận tốc nhanh hơn, ở trên mặt biển lúc này không còn bóng dáng của chiếc thuyền nào khác. Đối với chiếc thuyền này, Long Trạch vô cùng quen thuộc, kết cấu đều nằm trong đầu hắn, thừa dịp chưa bị phát hiện, hắn lặng lẽ lên thuyền, bên cạnh có tên vệ sĩ đi ngang qua, Long Trạch đánh cho hắn ngất xỉu rồi nhanh chóng thay quần áo.

Hôm nay, sắc mặt Trình Thiên cực kì không tốt, đám vệ sĩ cảm thấy như mây đen đang giăng trên đầu, quan sát xung quanh vẫn không thấy có chiếc thuyền nào đuổi theo.

Trên hành lang, có hai tên vệ sĩ vừa đi vừa nói chuyện phiếm, không hiểu vì sao hôm nay ông chủ nóng tính như vậy, định tiến vào phòng thì thấy có một bóng người xuất hiện, chưa kịp nhìn đối phương là ai đã đốn ngã.

Một tên vừa định rút súng nhưng động tác của đối phương nhanh hơn, vừa rút được súng ra đã bị cướp mất. Long Trạch dí họng súng vào người tên vệ sĩ, ánh mắt như lưỡi dao có thể đâm thủng hắn bất cứ lúc nào, dùng âm thanh cực thấp để hỏi hắn: “ Trình Thiên có phải đang ở trên thuyền không?.”

Tên vệ sĩ kinh ngạc, cuống quít gật đầu.

“ Có phải trên thuyền có còn có người khác?.”

Tên vệ sĩ mờ mịt: “ Không rõ lắm.”

Long Trạch không nói nhiều lời, đi tìm Trình Thiên sẽ biết được kết quả, hắn không nổ súng, động tác nhanh nhẹn vặn cổ tên vệ sĩ. Xử lí xong, Long Trạch không chút tiếng động đi về hướng bong tàu.

Nếu chỉ là một hai tên vệ sĩ, Long Trạch không nhất thiết phải nổ súng, còn nếu là ba hay bốn người, hắn sẽ nổ súng, không nên đánh rắn động cỏ.

Thân tàu tuy lớn, nhưng bởi vì Trình Thiên đột nhiên muốn sử dụng nên trên tàu không có nhiều nhân viên phục vụ, tất cả đều là đám vệ sĩ cơ bắp cường tráng, người đang đứng ở phía trước là Đại Lưu, hắn sai A Cường với A Hoa đi lấy một số thứ, đợi lâu không thấy trở lại, liền lôi điện thoại ra định chửi mắng vì sự chậm trễ nhưng lại không thấy có người nghe máy, nhận thấy trên thuyền không có tình huống nào khác lạ, hắn không báo cáo với Trình Thiên mà chỉ sai người đi tìm.

Chính giữa của thuyền, là căn phòng chuyên tổ chức những cuộc ăn chơi trác táng của những kẻ có tiền, bốn phía xung quanh đều là cửa kính thủy tinh, đuôi thuyền và lan can được mạ vàng, cầu thang hình xoắn ốc cao chừng hai tầng.

Trình Thiên ngồi ở ghế sofa đặt ở sảnh chính, xung quanh là đám vệ sĩ lưng đứng thẳng tắp, tay cầm súng đã lên đạn từ sớm.