Thú Nhân Chi Luyến Sủng

Chương 65: Muốn ta, ngươi có tư cách sao?




Thu liễm hô hấp, chậm rãi khôi phục thân thể đang run rẩy. Công phu ngắn ngủi như một chén trà nhỏ, trải qua cửu tử nhất sinh, thân thể còn lưu lại sợ hãi lúc trước, run run không ngớt, bên tai không ngừng truyền tới tiếng gầm gừ rít gào của dã thú

“Đông Hoàng ngươi thế nào tìm được ta?”Trầm Lăng đè thấp thanh âm, nhẹ nhàng hỏi “Bốn phía đều tối như mực, đến cả mùi vị cũng bị mùi của dã thú át đi, ngươi sao thấy ta được.”

“Chiêm chiếp!” từ trong lòng Đông Hoàng đi ra một vật nhỏ xù lông, hưng phấn nhảy tới đầu vai Đông Hoàng, dán lên hai má Trầm Lăng, vươn đầu lưỡi phấn nộn liếm liếm Trầm Lăng. Như lấy lòng ở trên vai Trầm Lăng, ánh mắt ngập nước giống như trách cứ Trầm Lăng trong khoảng thời gian này vắng vẻ nó

“là vật nhỏ mang ngươi lại đây.” Thân thủ xoa xoa vật nhỏ, nhìn nó thích ý từ từ nhắm hai mắt, trong miệng không ngừng phát ra tiếng kêu chiêm chiếp khe khẽ

Đông Hoàng gật đầu không phủ nhận, ôm lấy cả Trầm Lăng, lúc thấy Ma quỷ đằng sống lại y không phải không nghĩ cứu Trầm Lăng, chỉ vì lúc ở Ám Dạ tộc, y từng kiến quá lực lượng của Trầm Lăng bùng nổ, không nghĩ tới cỗ lực lượng này tại thời điểm mấu chốt lại không thể cứu giúp, cũng may không có việc gì xảy ra, Trầm Lăng cũng chỉ bị mệt mỏi, tiêu hao sức mạnh quá nhiều, chỉ cần nghỉ nhiều là có thể khôi phục, tâm nhảy lên tận cổ cuối cùng cũng thả xuống

“Không thể bay sao?” Trầm Lăng ôm vật nhỏ, dáng người mạnh mẽ của Đông Hoàng không ngừng ở trên Ma quỷ đằng giăng khắp nơi nhảy nhót, Trầm Lăng nghi hoặc nhìn Đông Hoàng, vì sao không bay?

“không thể, cho dù không bị dã thú công kích, cũng sẽ bị Ma quỷ đằng tấn công.” Đông Hoàng biểu tình nghiêm túc nói, Ma quỷ đằng không phải vật chết, nó sống. Không thể gióng trống khua chiêng bay lượn, dù sao đại địa lúc này quá nguy hiểm, cho dù là Đông Hoàng cũng không dám làm, lúc trước từ sân thượng bay ra, chỉ là để tiện tìm kiếm , chỉ là một chút thời gian ngắn ngủi thôi, cũng đã gặp mấy lượt công kích

“Ma quỷ đằng tấn công, nó sống?” Nhanh chóng thu hồi bàn tay sắp chạm tới Ma quỷ đằng, sống, nói đùa gì vậy! thanh âm không thể tránh né bén nhọn thêm vài phần, dùng sức cọ xát bàn tay đã chạm qua Ma quỷ đằng, nhìn Ma quỷ đằng bốn phía mọc lên rậm rạp, đầy xúc tua! Trong đầu đột nhiên quanh quẩn rất nhiều cảnh tượng tà ác

Khó trách bọn Đông Hoàng nói khó giải quyết, toàn bộ lục địa đều bị Ma quỷ đằng che phủ, cho dù là dũng giả mạnh nhất của đại lục cũng không dám tùy tiện hành động, trách không được Đông Hoàng cẩn thân như vậy

“Dưới tình huống bình thường thì Ma quỷ đằng là vật chết, nhưng nếu kinh động chúng nó, chúng nó sẽ sống lại, mùa khô nguy hiểm nhất không phải là dã thú mà là Ma quỷ đằng, bất quá bộ mặt thật của Ma quỷ đằng lại rất ít người biết, nên mọi người đều cho rằng nó là vật chết.” Đáy mắt Đông Hoàng hiện lên vẻ cẩn thận, sự khủng bố của Ma quỷ đằng thua xa mặt ngoài của nó, bất quá có một số việc nếu không biết rõ thì hay hơn

“Phải không?” Nắm chặt da thú trên người, tim đập mất tiết tấu

“Vũ Linh tộc?”thanh âm *** tà lộ ra tin tức gì đó, toàn thân Bác Nhã run lên, cảnh giác nhìn chăm chú vào ba người trước mắt, đáng chết, tại cái lúc quan trọng này lại gặp phải Thanh Khâu tộc, không biết Đông Hoàng đã tìm được Trầm Lăng hay chưa

“Hừ! Tay sai dơ bẩn của Tạp Địch Lợi, chạy trở về phương Bắc của ngươi đi.” Bác Nhã lạnh lùng nhìn ba gã giống đực đang bao vây lấy mình, Thanh Khâu tộc ở phương Bắc, cùng tín ngưỡng của các bộ tộc phía Nam hoàn toàn khác nhau, tín ngưỡng của Thanh Khâu tộc không phải là Thần Linh mà là Tà Thần, Tà thần thừa hành lấy giống cái vi tôn, lấy giống cái làm gốc. Này cùng phương Nam có khác biệt rất lớn, tộc phía Nam đều cho rằng giống cái là để chiều chuộng

“Bộ dáng thật là tuyệt, khó trách lại bị tộc trưởng nhìn trúng, chậc chậc!” từ phía sau ba người đi ra một giống cái mang theo ngư vĩ (đuôi cá), mái tóc dài màu lục tung bay, nửa thân trên ở trần, xinh đẹp mà kiều mị, ba gã giống đực bán thú hóa bên cạnh hô hấp rõ ràng dồn dập, Thanh Khâu tộc nằm ở phương Bắc, gần với bờ biển, không có ai biết được hình dáng thú hóa của giống cái Thanh Khâu tộc, hôm nay vừa thấy. hô hấp Bác Nhã nháy mắt dồn dập, trách không được Thanh Khâu tộc có thể hưng thịnh kéo dài mà không suy yếu, dĩ nhiên vì họ là hải tộc (tộc dưới biển)

“Hải tộc, ta đã nói Thanh Khâu tộc ở phương Bắc truyền thừa mấy trăm năm, sao còn chưa tiêu vong, nguyên lai chống lưng phía sau là Hải tộc.” Nắm tay nhanh siết lại, khó trách giống cái có thể cường hãn như vậy, dĩ nhiên là Hải tộc, đối với các tộc trên lục địa mà nói, Hải tộc là thần bí mà mông lung, nếu không phải vì ngư vĩ quá rõ của giống cái kia, Bác Nhã như thế nào cũng đoán không ra sau lưng Thanh Khâu tộc lại là Hải tộc, tòa thành kia là để bảo hộ cho các tộc trên lục địa, Hải tộc chẳng lẽ muốn động thủ với lục địa?

“Nhanh mồm nhanh miệng, chỉ khiến cho người thêm rục rịch, bắt lấy. Đã lâu không nếm qua hương vị giống đực, hôm nay lấy ngươi khai đao.” Địch Lệ Nhã liếm môi, ánh mắt nhìn Bác Nhã có tà niệm không nói lên lời

Mấy giống đực kia không dám mở miệng, nóng lòng muốn thử nhìn chằm chằm vào Bác Nhã, chuẩn bị động thủ, dã thú ở xung quanh giống như cũng cảm nhận thấy hơi thở nguy hiểm ở chỗ này, nhanh chóng ẩn vào trong bóng tối

“Muốn chết!” chống lại ánh mắt quá phận của Địch Lệ Nhã, Bác Nhã nháy mắt hóa thành hình thú, lắc mình một cái công kích giống đực bên cạnh, móng vuốt sắc bén khảm nhập trông ngực giống đực, trong công phu ngắn ngủi nháy mắt, liền đem giống đực kia xé nát, huyết vũ bay đầy trời, ở địa phương mọi người không nhận thấy, Ma quỷ đằng lặng lẽ cử động, đem tất cả máu tươi cùng huyết nhục cắn nuốt, tất cả hành động đều lặng lẽ phát sinh, không lưu chút dấu vết.

“Không hổ là giống đực Tạp Địch Lợi nhìn trúng.” Một chiêu giết hai người, Địch Lệ Nhã hồn nhiên không thèm để ý, tao nhã từng bước thong thả vẫy ngư vĩ, hướng về phía Bác Nhã đi tới

Bác Nhã ôm cánh tay phải bị bẻ gãy, miệng phun ra máu tươi, trên người đều che kín máu tươi, thân mình mềm nhũn nằm ngã trên đất, đáng chết xem thường mấy tên Thanh Khâu tộc này, lấy một đấu ba vẫn là có chút quá sức, nếu không phải giống cái kia sau lưng đánh lén, y cũng không bị thương nặng đến vậy, không biết Đông Hoàng đã tìm thấy Lăng hay chưa?

“Ngươi muốn làm gì?” hung tợn trừng mắt nhìn Địch Lệ Nhã đi tới trước mặt, nếu ánh mắt có thể giết người, Địch Lệ Nhã hơn phân nửa đã bị Bác Nhã chém thành vạn mảnh

Càng nhìn Bác Nhã, trong mắt càng tràn đầy tán thưởng “Thế nhưng lại giết được hai giống đực, thực đúng là đã coi khinh thân thủ của ngươi.” Vuốt ve cằm Bác Nhã, trên thân hình hoàn nỹ có mấy miệng vết thương, tơ máu màu lam theo đó chảy ra, những lọn tóc dài tới thắt lưng cũng bị cắt đứt không ít, ngữ khí của Địch Lệ Nhã mang theo ý tứ hàm xúc nguy hiểm, gã thế nhưng lại bị giống đực đả thương, còn lưu lại miệng vết thương, một mái tóc tuyệt đẹp bình thường đến cả gã cũng luyến tiếc tu bổ nó, hôm nay lại bị Bác Nhã cắt hơn một nửa, Địch Lệ Nhã như thế nào lại không giận

“Không dám nhận!” Thủ đoạn công kích của Hải tộc quá mức quỷ dị, bằng không chính mình cũng sẽ không thê thảm như vậy, trong không khí tràn ngập mùi máu tươi nồng đậm, dã thú ẩn mình trong chỗ âm u của Ma quỷ đằng không ngừng rít gào, rục rich muốn tiến lên săn bắt

Đột nhiên, mùi máu tươi ngập tràn trong không khí biến mất hầu như không còn, dã thú bốn phía như nhận thấy sự bất an trong không khí, lặng lẽ ẩn nấp, ngủ yên trong bóng tối vô tận

“Tê!” Cánh tay Địch Lệ Nhã rơi lên người Bác Nhã, kéo da thú trên thân Bác Nhã xuống, nương theo ánh sáng của Ma quỷ đằng si mê vuốt ve thân hình của Bác Nhã ở trong ngực, ngón tay được sơn vẽ uốn lượn lên xuống, khóe miệng giương lên cảm giác săn bắt, xúc cảm quá tuyệt! quả nhiên là giống đực trên đại lục ngoạn có vẻ tốt hơn nhiều, trách không được Tạp Địch Lợi nhớ mãi không quên

Cả người run lên, y như thế nào cũng chưa nghĩ Địch Lệ Nhã vậy mà lại mang cái ý niệm xấu xa kia trong đầu, trong cổ quay cuồng cảm giác muốn nôn mửa, kiến thức qua sự *** loạn của Tạp Địch Lợi, Bác Nhã như thế nào có thể không nhìn ra ý niệm mà Địch Lệ Nhã lúc này che giấu trong đầu

Đáy mắt chiếu ra sự lãnh khốc vô tình phất khai tay của Địch Lệ Nhã, cố nén ý niệm quay cuồng trong đầu, hừ lạnh nói “Nếu ta nhớ không lầm, ta là kẻ Tạp Địch Lợi nhìn trúng, chẳng lẽ ngươi phản bội Tạp Địch Lợi.”

“Uy hiếp sao, bất quá thực đáng tiếc, vô dụng thôi.” Đồng dạng thân là giống cái, Tạp Địch Lợi lại được mẫu thân yêu thương, mà gã chỉ có thể theo bên xuống tay với những kẻ bên Tạp Địch Lợi, cúi người nghĩ muốn ngậm lấy đôi môi khiêu gợi của Bác Nhã.

Khuôn mặt tinh xảo hơi hơi cứng lại, thân trên xích lõa tỏa ra ánh sáng có vẻ mê hoặc nói không nên lời, Địch Lệ Nhã thừa nhận gã bị mê hoặc, mạo hiểm muốn đắc tội với Tạp Địch Lợi, cũng muốn có được Bác Nhã.

Khi hai người Trầm Lăng xuất hiện, đã thấy Bác Nhã một thân đầy máu tươi bị Địch Lệ Nhã đặt ở dưới thân, không thể động đậy. khuôn mặt tràn đầy sát ý nồng đậm, một số phẫn nộ gần như đem Trầm Lăng cắn nuốt, vật nhỏ rất nhanh lẻn đến trên vai Đông Hoàng, giờ phút này trên người Trầm Lăng tản mát ra một cỗ hơi thở nguy hiểm, đến ngay cả Ma quỷ đằng dường như cũng cảm nhận được cỗ sát ý kinh thiên động địa kia, hơi hơi cuốn lui dây, Đông Hoàng im lặng không nói đem Trầm Lăng buông ra, yên lặng chăm chú nhìn.

Không gió tự động, mái tóc đen dần dần hóa sang màu tím, dài tới tận thắt lưng, đồng tử trong mắt cũng biến hóa, vành tai kéo dài, bên ngoài thân thể xích lõa, sau lưng bị Maya bao phủ, ở trên ngực cũng dần xuất hiện Maya, lay động tự nhiên, giống như tùy lúc có thể lăng không mà đi, Đông Hoàng ở phía sau nhìn một màn này siết chặt nắm tay, không có mở miệng

Vật nhỏ cuốn lui tiểu thân mình, vuốt gắt gao bấu vào vai Đông Hoàng, chân trước ôm kịt lấy mắt, cái thí thí đầy thịt run rẩy, phát ra thanh âm chiêm chiếp yếu ớt

Một vòng vằn nước từ người Trầm Lăng dần dần khuếch tán ra bốn phía, khi chạm tới chỗ Bác Nhã, Địch Lệ Nhã rất nhanh ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn hai người đối diện, trong khoảng khắc dưới đáy mắt hiện lên một đạo tinh quang, rất nhanh đứng dậy khôi phục hình thú “Ngươi là ai?” Địch Lệ Nhã chưa từng gặp Trầm Lăng, tự nhiên sẽ không biết, chỉ cảm thấy thú nhân trước mắt cho gã áp lực rất lớn

“Bác Nhã không sao đi!” tiếng nói thuần hậu mang theo chút khàn khàn, rất là dễ nghe, so với âm điệu bình thường thấp hơn ba phần, thân mình thon dài phát ra ánh sáng oánh nhuận, Địch Lệ Nhã nhìn mà rục rịch. Dục niệm dưới đáy lòng nháy mắt bành trướng tới cực điểm, ngư vĩ lắc lư, mái tóc dài giống như đang dậy sóng, trước mặt mọi người phát ra tín hiệu cầu hoan với Trầm Lăng

Có sự trị liệu của Trầm Lăng, vết thương trên người Bác Nhã rất nhanh khôi phục, trừ bỏ cánh tay bị bẻ gãy, những vết thương khác đều gần như đã khôi phục, chậm rãi ngồi dậy ở trên đất đối với Trầm Lăng gật đầu, ý bảo đã không có việc gì. Bất quá thể lực bị tiêu hao không thể khôi phục nhanh như vậy, còn có chút mệt mỏi

“Ta gọi là Địch Lệ Nhã, giống cái Hải tộc đệ thập tứ (đứa con thứ 14 của Hải tộc), mặc kệ ngươi nghĩ gì, ta muốn có ngươi.”

Địch Lệ Nhã lập tức nhìn chằm chằm vào Trầm Lăng, đáy mắt nở rộ tham lam chi dục nóng rực, làm cho người ta mao cốt chủng nhiên

Trầm Lăng trào phúng bĩu môi, từ trên xuống dưới đánh giá Địch Lệ Nhã, không thể phủ nhận diện mạo của Địch Lệ Nhã thập phần xuất sắc, so với bọn Đông Hoàng, Thác Bạt không kém một chút nào, thân mình đơn bạc, cân xứng lại sáng bóng, ngư vĩ màu lục lại phóng thích một loại phong tình khác, làm cho trước mắt người ta sáng ngời, nhưng khóe mắt gã lại tiết lộ sự *** dục quá độ

“Ngươi là ai đối với ta không quan hệ, nhưng ngươi không nên làm Bác Nhã bị thương, muốn có ta, ngươi đủ tư cách sao?” âm trầm mang theo sát khí, nhẹ dẫm lên nhánh cây mục dưới chân, ở trong đêm tối tĩnh lặng phá lệ vang dội

Địch Lệ Nhã khẩn trường nhìn chằm chằm Trầm Lăng, mỗi một bước đi giống như dẫm đến trong lòng gã, làm gã cảm thấy áp bách, bất quá áp bách càng nhiều càng khiến gã thập phần hưng phấn, đến ngay cả vẩy cá được che dấu cũng nhịn không được từ trên người toát ra, hình thành một tầng lần giáp, bao phủ toàn bộ thân mình Địch Lệ Nhã, vây cá thật dài từ sau tai mọc ra, đem gương mặt tuấn lãng của Địch Lệ Nhã càng thêm yêu dị mà quỷ mị.