Thú Nhân Chi Tư Văn

Chương 10




*con thú gọi ở những chương trước là gà ver. Thú thế, tui sửa thành thú gáy*

Những điều Vân nói cho anh rất chi tiết cũng rất toàn diện, Tư Văn đã có thể lý giải sâu sắc về thế giới này. Ở đây có rất nhiều phong tục, khá giống những gì bạn học ngày xưa nói cho anh, nhưng vẫn có những điểm khác biệt, ví dụ như sinh dục. Nơi này, khi tiểu thú nhân còn ở trong bụng giống cái, ba tháng đầu cần giống đực a phụ định kỳ vận năng lượng mới có thể trưởng thành, nếu không hoặc là vĩnh viễn không thể biến thân, hoặc là giống như tình huống của Tư Văn, rất muộn mới có thể biến thân.

Tất nhiên, với tình huống có đủ cả hai điều kiện, biến thân là một việc không một chút nguy hiểm và rất đương nhiên. Trường hợp như Tư Văn tuy rất hiếm nhưng vẫn tồn tại. Hơn nữa, khi thú nhân biến thân nếu không điều khiển được năng lượng sẽ xuất hiện tình huống sau khi biến thân sẽ không thể nhúc nhích, thường là một ngày. Còn vì sao lại như thế, đừng nói Vân, Tư Văn đoán cả tộc Dực Hổ cũng không có người biết. Hơn nữa bình thường, thú nhân loại này lực lượng cũng không quá mạnh, khi đi săn đều dựa vào bản năng, không có kỹ xảo gì đáng nói.

Từ hiện thực trước mắt mà nói, thú nhân có rất nhiều, bao gồm tộc Dực Hổ, tộc Dực Lang, tộc Dực Sư, tộc Hồ, tộc Hùng, tộc Xà, tộc Báo* vân vân. Ba chủng tộc đầu tiên là ba lạc duy tam trong thế giới thú nhân có cánh để bay, trừ mấy bộ lạc thú hình nguyên bản liên quan đến chim, hơn nữa ba bộ lạc này cũng cường đại nhất thế giới thú nhân. Khi Vân nói cho anh điều này, Tư Văn chấn kinh, lúc anh biến hình thú không cảm giác trên lưng có hai khối gì, hơn nữa, thú hình của Og cũng không có cánh, chẳng lẽ anh còn có một chỗ thiếu hụt sinh lý nữa?

*Hổ có cánh, sói có cánh, sư tử có cánh, hồ ly, gấu, rắn, báo.

Vì thế anh quanh co lòng vòng hỏi về thần thú, mưu toan biết được đáp án, sau đó như anh mong muốn, Vân nhắc tới việc đó. Ba bộ lạc này vạn năm trước có công bảo vệ thần, được thần thú ban cho cánh, nhưng bởi vì mỗi lần dùng cánh mất nhiều khí lực và năng lượng cho nên các thú nhân thường không cần mà thu hồi đi. Biết rõ xong Tư Văn khẽ thở phào, chỉ cần không phải thiếu hụt là được, dù sao cũng đã từ người biến thành dã thú, thêm một đôi cánh cũng chẳng sao.

Tộc Dực Hổ là một trong ba bộ lạc lớn, đại khái ở phương Bắc của đại lục thú nhân, nơi này mùa hè và mùa đông rất dài, những năm tháng, còn mùa thu và mùa xuân chỉ ngắn ngủi trong ba tháng. Nói cách khác, ở đây một năm có mười sáu tháng, giống như Trái Đất, tháng đầu tiên của mùa xuân là tháng một của năm, mà bây giờ là cuối tháng tám, còn ba tháng nữa là đến năm tháng mùa đông.

Đến bấy giờ Tư Văn mới hiểu được nhiệm vụ của mình gian khổ như thế nào, anh vừa mới đến dị thế, vừa chấp nhận bản thân là thú nhân, còn là thú nhân có cánh, còn chưa kịp rèn luyện kỹ năng cơ bản đã phải đối mặt với áp lực sinh tồn dài đến năm tháng. Trong thời gian hai tháng, anh không những phải học được kỹ xảo đi săn, nuôi sống chính mình đồng thời đổi lấy nhu yếu phẩm, còn phải tích trữ đủ lương thực qua năm tháng mùa đông, anh dù cố gắng bình tĩnh lại bình tĩnh nhưng đến giờ phút này cũng có chút đau đầu không biết phải làm sao.

May mà Og là một thầy giáo giỏi, anh ta sẽ nói cho Tư Văn nhược điểm của từng loại dã thú, sau đó sẽ biểu diễn trước mặt anh một màn chém giết đầy máu me, tất nhiên cũng không chỉ dùng hình thú. Trên thực tế, thú nhân mặt liệt muộn tao này càng có thiên hướng dùng hình người săn bắt, bởi vì như thế sẽ sạch sẽ hơn một chút. Học tập là một công việc vừa gian khổ lại tràn ngập lạc thú, nhất là khi gặp phải một ông thầy căn bản không hiểu an ủi bạn, cho nên Tư Văn liền ở giữa những lời đánh giá quá yếu của Og mà vượt qua nửa tháng vất vả nhất.

Mỗi một ngày anh đều phải săn bắt đủ loại dã thú, bắt đầu là một ít loài hiền lành, sức chiến đấu yếu, sau đó là những loài to khỏe hơn, giống như là trò chơi thông quan, bạn học được cách giết một loài sẽ có một loài khác càng mạnh hơn chờ bạn. Nhưng vất vả thì vất vả, thu hoạch cũng là rất lớn, hai căn phòng trống trải của căn nhà đơn sơ dần dần có rất nhiều đồ vật, càng giống một cái “nhà”. Mà lòng trung thành của anh đối với thế giới này cũng chầm chậm mà tăng lên, bắt đầu chân chính cảm giác được: à, thì ra mình thật sự sinh hoạt ở thế giới này.

Ngoài phương diện vật chất, những ngày kích thích lại phong phú như vậy cũng khiến tâm linh anh cực kì thỏa mãn, mỗi lần nhìn thấy đối thủ bị mình đánh bại, cái loại tâm tình vui sướng chinh phục này khiến nhiệt huyết của anh sôi trào.

Og cũng rất hài lòng với biểu hiện trong nửa tháng này của anh, tuy giá trị vũ lực của Tư Văn không đủ cường đại nhưng anh rất thông minh, cho nên dù đối mặt với con mồi mạnh hơn mình, anh cũng có thể tương đối thoải mái mà chiến thắng. Cho nên nửa tháng sau, Og ngừng việc chỉ bảo cho Tư Văn, hai người tuy cùng đi săn cũng là với tư cách bạn bè mà không phải một dạy một học như trước.

Hôm nay là kỷ niệm tròn một tháng ngày Tư Văn đến thế giới này, tất nhiên là tính theo cách ở Trái Đất. Bắt một con thú moo làm đồ ăn, lại bắt mấy con hỏa hồ* để chuẩn bị giữ ấm cho mùa đông, Tư Văn quyết định hôm nay đào một cái giếng. Ngày trước nhìn thấy ở nhà Vân có một miệng giếng, Tư Văn mới biết kỳ thực thế giới này cũng có cánh cửa và giếng, chỉ là nơi này không gọi giếng là giếng mà gọi là động nước. Bởi vì nguyên chủ của thân thể không biến thân, căn bản không dùng đến mấy thứ này cho nên mới Tư Văn mới nghĩ rằng ở đây không có giếng hay cánh cửa.

*hồ ly lông đỏ

Ngày thứ ba sau khi biết chuyện này, dưới sự chỉ đạo của Og, Tư Văn đã làm cửa cho hai căn phòng, trong lúc đó Og đề cập đến nhà của song thân nguyên chủ, nói nơi đó đầy đủ đồ dùng, Tư Văn có thể về đó ở nhưng anh không đồng ý. Bộ lạc là cần về, dù sao một mình ở nơi này cũng không an toàn, thế nhưng cũng không phải bây giờ.

Hẹn Og buổi chiều làm động nước, Tư Văn khiêng con mồi về nhà, âm thầm suy tư việc cần làm kế tiếp, ngay sau đó ở cửa nhà mình phát hiện Vân đang ôm một bình gốm lớn.

“Có việc gì sao?” Tư Văn mở ra hàng rào đơn sơ, mời Vân vào nhà, buông con mồi hỏi.

Mặt Vân hơi hồng, ngượng ngùng nói: “Lần trước, anh nói có thể dạy tôi kỹ xảo bắt thú gáy, tôi hỏi Sitter, cậu ấy nói gần đây kỹ xảo đi săn của anh đã rất tốt, cho nên…” Cậu mở bình gốm trong lòng ra “Đây là trái cây tôi phơi khô.”

Tư Văn bừng tỉnh đại ngộ, trong khoảng thời gian này mỗi ngày đều rất bận rộn, ban đầu còn nhớ rõ chuyện này, nhưng bây giờ đã quên sạch. Trong lòng anh hơi áy náy, anh lợi dụng sự lương thiện của người này đạt được rất nhiều tin tức về thế giới này, lại quên mất việc duy nhất mình đáp ứng đối phương: “Hiện tại cậu có thời gian sao? Nếu có tôi có thể dạy cậu ngay bây giờ.”

Vận vội vàng gật đầu không ngừng, trên mặt đầy cảm kích và vui vẻ, Tư Văn nở một nụ cười nhẹ nhàng, dẫn Vân ra khu an toàn phía sau nhà.

Tư Văn vốn không biết cách nói chuyện, người khác không khơi mào đề tài, anh rất ít mở miệng, Vân cũng không phải người hay nói, hai người chỉ có thể im lặng một đường, không khí nhất thời hơi hơi xấu hổ. Nhưng may mà đường không xa, rất nhanh, Tư Văn đã chọn được mục tiêu.

Đây là một khu vực cây cỏ mọc tươi tốt, trên mặt đất có rất nhiều dấu chân thú, Tư Văn chỉ vào mặt cỏ rõ ràng đã từng bị cắn, nói: “Nơi này cỏ mọc rất tốt, sâu bọ cũng sẽ rất nhiều, thú gáy và thú nhảy* khẳng định sẽ tới nơi này.”

*QT: khiêu khiêu thú (gái.gọi và gái.nhảy OTZ)

Vân rất nghiêm túc lắng nghe, Tư Văn hơi chột dạ, những thứ này đều là lĩnh ngộ sau một tháng đi săn, lần trước anh cũng không nghĩ được nhiều như vậy mà chỉ tùy tiện tìm một chỗ đào hố. Nhưng may mà động vật nơi này chưa gặp mấy loại như cạm bẫy nên không có phản xạ tương ứng, nhờ đó anh mới có thể thuận lợi bẫy được con mồi. Cố gắng nhớ lại ký ức đời trước và những cái bẫy từng đào, Tư Văn vừa nói vừa làm, rất nhanh đã đào được một cái bẫy kiểu mới còn tốt và tinh xảo hơn lần trước.

Cái thứ hai Tư Văn làm chậm và cẩn thận hơn, sau khi hoàn thành liền nói với Vân: “Còn lại cậu làm.”

Nghiêm túc trên mặt Vân lập tức bị khẩn trương và thấp thỏm thay thế, trái với suy nghĩ của Tư Văn, cậu không từ chối mà đáp ứng ngay. Điều này làm Tư Văn có chút sững sờ, anh nghĩ đối phương có lẽ sẽ tỏ ra khẩn trương, từ chối một chút, sau đó anh liền phát hiện được sự sai lầm của mình. Bởi vì ngoài khẩn trương và thấp thỏm, trên mặt giống cái này còn có một tia hưng phấn, quả nhiên, dù đảm nhiệm nhiệm vụ sinh dục nhưng trên bản chất, giống cái vẫn là đàn ông. Xem ra là bản thân mình suy nghĩ không rõ ràng.

Lúc bắt đầu, mặt Vân đều cau lại, tay run nhè nhẹ, nhưng động tác lại rất gọn gàng lưu loát, làm từng bước, tựa như tin tưởng bản thân, dần dần tay cũng không run nữa, trên mặt cũng thoáng nở nụ cười. Tư Văn đánh giá một chút, khoảng bốn mươi phút sau, Vân làm xong cạm bẫy đầu tiên trong đời mình, sau đó cực kì chờ mong nhìn Tư Văn, bên trong ánh mắt lại có khẩn trương.

Tư Văn cười cười, nói:“Làm rất tốt, nhất định có thể bắt được thú gáy.”

Mắt Vân lập tức sáng lên, không nhịn được nở nụ cười, sau đó không ngừng cố gắng lại đào hai hố bẫy, dưới sự thúc giục của Tư Văn mới lưu luyến không rời mà ly khai.