Thú Nhân Tinh Cầu

Quyển 3 - Chương 27: [Phiên ngoại 3]- Dã thú thường lui tới cẩn thận a




Đối với giống cái trong bộ lạc thú nhân, bầu bạn đương nhiên là càng hung hăng mạnh mẽ càng tốt! Nhưng Địch Đặc lại tương phản, hắn hận Mục Pháp Sa quá dư thừa tinh lực! Bình thường hắn cùng Mục Pháp Sa đều có chuyện riêng phải làm, hai, ba ngày mới có thể gặp một lần, vì thế hậu quả chính là——dục vọng của dã thú dâng cao mãnh liệt, phát tiết hết dồn nén trong những ngày vắng bóng……

……….

“Con đường này hẳn là không thành vấn đề đi.”

Địch Đặc lầu bầu đi vào một con đường mòn hẻo lánh. Hắn muốn tìm cách né Mục Pháp Sa, không thể dung túng tên ‘cầm thú’ đó nữa! Ngẫm lại thực tức giận! Mỗi lần hắn ra ngoài hái thuốc, cầm thú này cứ chờ ở nửa đường, hoặc là thần không biết quỷ không hay canh ngay lúc hắn đang bào chế thuốc được một nửa thì lao ra, thoáng chốc áp hắn gục xuống đất, tiếp đó là yêu cầu không chút tiết chế!

Địch Đặc ngửi ngửi hương vị trên người mình, hài lòng gật đầu. Hôm qua hắn cố ý chế ra một loại thảo dược, bôi lên người sẽ có mùi tương tự như cây cối hoa cỏ. Nếu thế này còn bị Mục Pháp Sa tìm được thì hắn cũng hết cách.

Địch Đặc dọc theo đường đi không ngừng quan sát xung quanh, cách giác lắng nghe động tĩnh, cho đến khi an toàn tới được sơn cốc yên tĩnh, trái tim thấp thỏm mới thoáng thả lỏng.

“Hô——lần này hẳn là không bị hắn tìm được rồi.”

Địch Đặc hít sâu một ngụm không khí trong lành trong sơn cốc, tinh thần phấn chấn, xắn ống tay áo lên bắt đầu công việc. Chỉ cần không bị Mục Pháp Sa quấy rầy, hiệu suất của hắn rất cao.

Cành lá đong đưa theo gió, không thể che dấu được những quả đỏ tươi chín mộng bên dưới bẹ lá. Quả chín đỏ tươi rơi xuống đất dẫn tới một vài loài tiểu động vật đáng yêu. Trong đó có vài con ăn uống no nê, run rẩy lớp lông mao mềm mại, không chút sợ hãi vây tới bên người Địch Đặc.

Nhóm tiểu thú xoay vòng, ánh mắt đen láy chăm chú nhìn Địch Đặc, đảo vài vòng bên người hắn sau đó vội vàng chạy đi. Địch Đặc mỉm cười không để ý, vén sợi tóc ra sau vành tai, tiếp tục chuyên tâm hái thuốc.

Thời gian từng chút trôi qua, trên bình nguyện rộng lớn ở một đầu khác của sơn cốc——một cự thú hoàng kim đang chậm rì rì ngáp một cái, liếm liếm chiếc răng nanh sắc nhọn, ánh mắt dị sắc hơi nheo lại, ẩn giấu tinh quang bên trong.

Mấy con tiểu thú run rẩy nhích tới gần hướng cự thú, bị ánh mắt sắc bén kia thoáng lia qua thôi đã sợ run cả người, mớ lông mao trên đuôi toàn bộ dựng đứng lên.

“Rống——” Tìm được hắn chưa?

“Chiêm chiếp, chiêm chiếp……..” Tìm, tìm được rồi….. ở, ở phía nam sơn, sơn cốc——

Cự thú nhanh chóng đứng lên, rùng mình một chút, thân hình uy phong lẫm lẫm như một tòa núi nhỏ, tản mát ra khí phách uy nghiêm. Nó duỗi chi trước, uốn cong người, giống như một cây cung đang kéo căng. Lông mao hùng dũng oai vệ lồng lộng trong gió, mỗi bộ phận cơ thể đều là một kiệt tác được chăm chút tỉ mỉ, là sự kết hợp hoàn mĩ giữa tao nhã và sức mạnh.

Cự thú vươn móng vuốt chụp nhẹ lên đầu tiểu thú, tỏ ý khen ngợi, tiếp đó trong ánh nhìn kích động tràn đầy sùng bái của nhóm tiểu thú y hóa thành một mũi tên hoàng kim phóng về phía sơn cốc.

Địch Đặc không hề phát hiện nguy hiểm đang ập tới, vẫn như cũ ngâm nga làn điệu vui tươi bận rộn trong khóm cây.

Hắn khom người lộ ra thắt lưng gầy nhỏ, đường cong mê người hai bên xương hông. Mục Pháp Sa nhìn tới hai mắt sắp phun lửa, tầm mắt chằm chằm nhắm tới cái mông vểnh của Địch Đặc, hận không thể lập tức nhào tới liếm mút một phen.

Cơ thể như cảm nhận được gì đó, đột ngột lủi qua một tia điện lưu. Địch Đặc quay đầu lại, sau lưng là rừng cây yên tĩnh, không có gì quái lạ. Hắn buồn bực quay người, kì quái, sao cứ có cảm giác có ai đang nhìn mình? Địch Đặc lắc đầu, thầm chế giễu mình quá nhạy cảm, hắn không tin lần này Mục Pháp Sa có thể tìm được mình. Nhưng mà, ngay lúc hắn nghĩ như vậy thì đồng thời cảm giác mạnh liệt đột nhiên thổi quét tới, cảm giác áp bách làm người ta hít thở không thông, nhất thời làm Địch Đặc cương cứng một chỗ, toàn thân không thể nhúc nhích.

Hơi thở cực nóng phun lên trên mặt, đầu lưỡi nóng bỏng tập kích lên cổ, hơi thở giống đực quen thuộc ập tới——

“Mục Pháp Sa!”

Địch Đặc xoay người, giật mình đón nhận ánh mắt trêu tức của cự thú, trong lòng thầm rên rỉ.

Không phải a! Như vậy cũng bị y tìm được!

“Rống——” Cự thú gầm nhẹ một tiếng, đè Địch Đặc ngã xuống đất, răng nanh sắc nhọn trong nháy mắt xé nát quần áo trên người hắn!

“Mục Pháp Sa!!” Địch Đặc hổn hển kêu to, đưa tay hung hăng nhéo hai lỗ tai cự thú.

“Ta nói bao nhiêu lần rồi, không•được•xé•y•phục•của•ta!”

Cự thú ăn đau thoáng thối lui, cổ họng thảm thiết một tiếng hóa về hình người, hai tay vội vàng sờ loạn trên lồng ngực trần trụi của Địch Đặc.

“Ai bảo ngươi dám trốn tránh ta.” Nói xong, đầu lại sáp tới trên ngực Địch Đặc, tấm tắc ngậm lấy hai thực quả đỏ tươi.

“Ách a…….”

Địch Đặc ngẩng đầu, nhịn xuống tiếng rên rỉ sắp bật ra. Tên hỗn đản này! Lần nào cũng chọn vị trí mẫn cảm trên người hắn mà tiến công, không được…….hắn phải cố kiên trì, không thể cứ để mặc Mục Pháp Sa phóng túng như vậy nữa.

“Mục Pháp Sa! Mau thả ta ra, chúng ta hôm trước vừa mới làm, không được…… Cáp a, a——”

Địch Đặc ưỡn cong người, mười đầu ngón tay bấu sâu vào trong tóc Mục Pháp Sa, phát ra tiếng kêu ân a.

“Vì cái gì không được, cơ thể ngươi rõ ràng đang nói ‘muốn’ nga.”

Thú nhân giảo hoạt trêu tức nói, âm thanh trầm thấp tràn ngập ham muốn, bàn tay to tiến tới giữa hai chân Địch Đặc, bắt lấy dục vọng đã ngẩng đầu, đầu ngón tay thô ráp qua lại ma xát.

Địch Đặc phe phẩy đầu vô lực chống cự, phát ra tiếng rên rỉ mê người: “Ngô ân, a……. không……….dừng tay……. A——”

Hắn run rẩy, phần eo không thể khống chế nhếch lên cao cao, cảm giác hạ thân đang được Mục Pháp Sa không ngừng khiêu khích, hăng hái dựng thẳng. Đầu ngón tay thô ráp bóp chặt phần gốc, giống như chủ nhân của nó không hề biết thỏa mãn tiếp tục chậm rãi di chuyển xuống dưới, tiến nhập vào vách tường non mịn bên trong!

“Ngô………ngươi………cầm thú……..cáp a……mau một chút……..còn muốn …… A a…..”

Ánh mắt Địch Đặc ướt át nheo lại, toàn thân bị tình dục khơi mào, khóe miệng nhếch lên một độ cung mê người, đầu lưỡi chầm chậm liếm qua, thấm ướt cánh môi.

Cổ họng Mục Pháp Sa căng thẳng, chịu không nỗi mị thái của vợ mình, vội vàng kéo đầu hắn xuống, đầu lưỡi dây dưa đầu lưỡi, không ngừng khuấy đảo liếm mút. Đôi môi hai ngươi dây dưa phát ra tiếng vang tấm tắc, một sợi chỉ bạc dâm mĩ rơi xuống cằm, thấm ướt xương quai xanh, dưới ánh mặt trời lóng lánh sáng bóng dâm mĩ.

Địch Đặc thở phì phò, hai chân mở rộng quấn lấy thắt lưng Mục Pháp Sa, cơ thể hai người dính chặt vào nhau không còn khe hở. Hô hấp hắn ngày càng dồn dập, tinh tường cảm nhận được dục vọng của Mục Pháp Sa, thật lớn cũng thật nóng, tràn ngập uy hiếp áp vào đùi non hắn.

Con ngươi Mục Pháp Sa dần dần chuyển đổi, nóng rực tới mức làm người ta không dám nhìn thẳng. Địch Đặc nức nở một tiếng, đôi môi đỏ mọng hé mở thở dốc, cơ thể bị dục vọng chiếm cứ khó nhịn, chậm rãi ma xát cơ thể nóng bừng cứng như thiết của thú nhân.

“Rống——”

Mục Pháp Sa thấp giọng gầm gừ, chịu không nỗi kích thích, rút mạnh ngón tay ra, bàn tay to kéo đùi hắn đặt lên vai, thắt lưng mạnh mẽ hơi hạ xuống, dục vọng nóng rực như được nung đốt hung hăng xuyên xỏ vào trong cơ thể bầu bạn ——

“Ách a…….Mục Pháp…… Sa ……….A a………..ngô a a——”

Địch Đặc phe phẩy đầu, hai tay túm chặt cơ thể Mục Pháp Sa, phần eo vô thức đong đưa theo động tác mãnh liệt của y. Hai chân hắn mở thật to, cơ thể hoàn toàn lộ ra dưới ánh mặt trời, đỏ ửng diễm lệ, giống như sắp tan ra thành một vũng nước.

Hạ thể hắn kết hợp chặt chẽ với Mục Pháp Sa, mỗi một lần tiến tới, dục vọng nóng rực cứng như sắt thép lại hung hăng ma sát qua da thịt mẫn cảm, làm hắn hét chói tai.

Lại là một lần va chạm mạnh mẽ, đôi mắt Địch Đặc đột nhiên mở to, nước mắt ứ đọng vì sung sướng không ngừng chảy xuống.

“A a…….Mục……….A ân…… A a a………”

Toàn thân Địch đặc run rẩy từng cơn, âm thanh như đang nức nở. Tốc độ cùng sức mạnh của dã thú, tần suất va chạm điên cuồng, mang tới nhiệt năng cùng khoái cảm mãnh liệt, làm đầu ngón chân hắn cũng không kìm được mà duỗi thẳng.

Hắn vặn vẹo thắt lưng, cảm nhận hoàn toàn thứ kiên quyết thật lớn đang vùi sâu vào trong cơ thể mình, bị hắn hút thật chặt…….

“Ngô a……… Mục…….. không, không được……. A a……”

Địch Đặc đong đưa đầu, sợi tóc đen nhánh xõa xuống lồng ngực trắng nõn, lấp lánh dưới tia nắng mặt trời, bộ dáng yếu ớt kia trong mắt Mục Pháp Sa lại càng hấp dẫn hơn.

Mục Pháp Sa gầm nhẹ một tiếng, dục vọng đang chôn sâu trong cơ thể Địch Đặc lại trướng lớn một vòng, đầu áp lên gáy cổ vợ, phát ra tiếng gầm gừ khàn khàn——dục vọng thoáng rút ra, sau đó lại càng dũng mãnh hơn xâm nhập vào trong. Hạ thân đang kết hợp của hai người ẩm ướt tinh dịch, nơi tiếp xúc nóng bỏng không thể tách rời.

“Ân a a a——”

Kích thích dâng cao lới cực điểm, Địch Đặc không thể kìm được, run rẩy đạt tới đỉnh khoái cảm, mị thịt trong tiểu huyệt không ngừng co rút.

Mục Pháp Sa kêu lên một tiếng thống khổ, cái miệng nhỏ nhắn cắn chặt làm cả người y run rẩy. Y cắn răng, căng cứng cơ thể mạnh mẽ tiến vào. Cuối cùng sau một vài động tác cường hãn, mầm móng nóng bỏng cũng phụt vào sâu trong cơ thể bầu bạn——

……….

Địch Đặc suy yếu nằm trên cỏ, nói không ra lời, lúc hắn nhìn thấy vẻ mặt thỏa mãn của Mục Pháp Sa thì nhịn không được liếc mắt. Nhưng sau khi vận động, toàn thân vô lực, hơn nữa đôi mắt ướt lệ mê mang, cái trừng mắt này đối với thú nhân không biết tiết chế mà nói, không thể nghi ngờ chính là khiêu khích đầy mê hoặc…….

“Ô a——Mục Pháp Sa! Không, mục——Ân a…… A a………”

Địch Đặc qùy rạp trên mặt đất, không thể phản kháng lại thú nhân cường hãn, yếu ớt đong đưa vòng eo, trong đầu rốt cuộc nhịn không được, ai oán thút thít——ô ô ô, tên cầm thú hỗn đản này!

Hoàn Phiên ngoại 3.