Thú Nhân Tinh Cầu

Quyển 3 - Chương 4: Nhất dạ




Sáng sớm, những làn gió trộn lẫn hơi thở tinh khiết tát nhẹ vào mặt.

Tiểu Miêu hít sâu một hơi, rời khỏi huyệt động tối qua ở tạm. Lai Nhân ở bên cạnh đang dập tắt lửa, xoay người vào trong hang động thu thập đồ đạc.

“Wow! Khu rừng này thật là lớn a!” Tiểu Miêu lúc này đang đứng trên một khối đá nhú lên cao ở sườn núi, đưa mắt nhìn xuống một khoảng rừng rậm mờ mịt bao la bên dưới, liếc mắt nhìn không thấy điểm dừng.

“Gió ở đây rất lớn, cẩn thận đánh ngã ngươi bây giờ.” Lai Nhân tươi cười đi tới kéo Tiểu Miêu: “Chờ Lam Tát Từ về bộ lạc trở lại, chúng ta có thể xuất phát.”

“Ưm, cám ơn các ngươi đưa ta về.” Tiểu Miêu cười hì hì tiếp nhận bọc đồ trong tay Lai Nhân, đồng thời tò mò hỏi.

“Các ngươi vì sao không ở trong bộ lạc?”

“Còn không phải cái tên không tự nhiên Lam Tát Tư sao~” Lai Nhân khoa trương thở dài, đành chịu mà phất tay: “Tính tình tên kia rất quái gở, không sống được với ai.”

“A, rất giống Mục Pháp Sa nga.”

Lai Nhân lần thứ hai nghe Tiểu Miêu nhắc tới cái tên Mục Pháp Sa này, ánh mắt cậu lóe sáng, khóe miệng nhếch lên.

“Lam Tát Tư, đến đây, chúng ta đi thôi!”

“Nga, được.”

Tiểu Miêu đi vài bước, quay đầu lại nhìn huyệt động.

“Floret không đi cùng sao?”

“Không.” Lai Nhân nháy mắt với cậu: “Floret phải ở lại giữ nhà nga.”

Với lại nếu bọn họ bỏ đi cả hang động này nhất định sẽ bị đám động vật khác chiếm lấy! Tiểu Miêu ngẩng đầu, ưỡn ngực nhìn về phía khu rừng âm u trước mắt lấy tinh thần nắm chặt tay──

“Rừng rậm hoang vu, chúng ta tới đây!”

Tiểu Miêu nói xong lập tức bước nhanh tới dẫn đầu, lại bị Lai Nhân túm góc áo kéo lại. Khóe miệng Lam Tát Tư khẽ nhếch liếc Tiểu Miêu một cái, dẫn đầu đi vào rừng.

Đúng là xuất sư vị tiệp thân (ra quân chưa kịp làm gì đã chết), Tiểu Miêu thè lưỡi, nhắm mắt theo đuôi Lam Tát Tư, đi sau cùng là Lai Nhân.

………

‘Ba’ một tiếng vang nhỏ, Tiểu Miêu đang căng cứng thần kinh lập tức quay đầu lại. Chỉ thấy Lai Nhân nhìn cậu cười cười, trong tay là một nhánh cây sắc nhọn, trên đó đang cắm một con nhện có hoa văn đỏ thẫm to cỡ bàn tay!

Tiểu Miêu trừng to hai mắt, chỉ vào con nhện bị đâm lủng bụng không ngừng chảy ra chất lỏng trắng sền sệt, nuốt nước miếng.

“Đây, đây là cái gì?”

“Chỉ là một con nhện lông đỏ mà thôi, độc tính không mạnh, bất quá sẽ làm người ta tê liệt.”

Lai Nhân tốt bụng giải thích với Tiểu Miêu, đồng thời bẻ một nhánh cây sắc nhọn nhét vào tay Tiểu Miêu.

“Cẩn thận dưới chân, thấy cái gì kì quái thì cứ đâm mạnh xuống.”

Tiểu Miêu vội vàng gật đầu, trước kia cậu vẫn luôn được Á Luân Đặc bảo hộ, bây giờ mới biết bên trong rừng rậm cư nhiên có nhiều mối nguy hiểm đến vậy. Cậu sùng bái nhìn thoáng qua Lai Nhân, Lai Nhân thực sự lợi hại a! Cậu hi vọng mình có thể giống như Lai Nhân, có thể đảm đương một phía, đứng bên cạnh bầu bạn của mình, chứ không phải hết lần này tới lần khác gây ra phiền phức cho Á Luân Đặc…..”

“Hôm nay ra khỏi khu vực này sẽ tới đầm lầy.”

Lam Tát Tư đi trước dò đường, đột nhiên dừng lại trước một gốc đại thụ tìm kiếm một sợi dây leo rắn chắc. Lai Nhân ăn ý tiếp nhận dây leo trong tay hắn lưu loát leo lên, hiển nhiên đây không phải lần đầu tiên.

Thu xếp ổn thỏa cho hai người xong, Lam Tát Tư xoay người quay lại vào rừng, tìm kiếm thức ăn.

“Thật lạnh!” Tiểu Miêu cuộn tròn người run rẩy. Không ngờ đi sâu vào rừng lại lạnh đến vậy, rét đến mức làm người ta phát run. Cậu gom một ít lá cây, lấy đá ra định đánh lửa.

“Đừng đốt.” Lai Nhân vội vàng ngăn cậu lại, lấy ra một tấm da cừu trùm lên người Tiểu Miêu: “Lửa sẽ hấp dẫn đám ong bắp cày, rất nguy hiểm. Chờ lát nữa Lam Tát Tư mang về cỏ đuổi trùng rồi hãy đốt lửa.”

“A!” Tiểu Miêu kinh hô một tiếng, vội vàng đặt đá đánh lửa xuống, ngượng ngùng nhìn Lai Nhân: “Thực xin lỗi, ta không biết.”

Lai Nhân mỉm cười, yêu thương sờ đầu Tiểu Miêu: “Bé con, ngươi bình thường nhất định được bảo hộ rất tốt, xem ra ‘hắn’ rất thương ngươi nga.”

Tiểu Miêu cười hắc hắc, nhớ tới Á Luân Đặc gương mặt liền sáng bừng. Gương mặt nhỏ nhắn cười tươi như hoa, bộ dáng vô cùng hạnh phúc.

“Tiểu Miêu, nói về bộ lạc của ngươi cho ta nghe đi, có những ai a, còn vị kia của ngươi có dạng gì a…..nga đúng rồi, còn cái người ngươi gọi là Mục Pháp Sa nữa, kể cho ta nghe đi.”

“Bộ lạc của ta, bọn họ a…….”

Vừa nói tới vấn đề này, Tiểu Miêu lập tức hưng phấn nhích tới bên người Lai Nhân, hạ giọng hưng phấn kể cho Lai Nhân nghe những chuyện xưa của bộ lạc…….

Đợi đến lúc Lam Tát Tư quay lại mặt trời đã ngã về phía tây. Hắn có chút kinh ngạc nhìn thoáng qua Tiểu Miêu đang nằm trên đùi Lai Nhân ngủ say sưa.

“Cậu ta đang kể chuyện thì ngủ quên mất, vẫn chỉ là một đứa nhỏ, đi đường suốt một ngày không hề kêu ca xem như rất khá rồi.” Lai Nhân nhẹ nhàng đặt đầu Tiểu Miêu xuống, nhận lấy con mồi trong tay Lam Tát Tư.

“Tiểu Miêu nói, trong bộ lạc bọn họ cũng có một thú nhân có ánh mắt dị sắc, ngươi thấy sao?”

Lam Tát Tư đang vót nhánh cây làm xiên có chút ngừng lại.

“Không biết.”

“Phải không?” Lai Nhân cười tủm tỉm nhìn về phía bầu bạn: “Thế vì sao lúc ta nói muốn đưa Tiểu Miêu về ngươi cũng không phản đối?”

“Ngươi đã quyết định ta phản đối được sao?” Lam Tát Tư không thay đổi sắc mặt, thản nhiên ôm lấy Lai Nhân.

“Không đúng a.” Lai Nhân gảy đống lửa vừa đốt, bỏ một đoạn cỏ dài màu tím vào trong, mùi hương đặc biệt lan tràn khắp nơi.

“Ta biết ngươi không nói ra, nhưng trong lòng rất chú ý. Ngươi nhất định muốn biết năm đó đã xảy ra chuyện gì, vì cái gì ngươi lại tách ra khỏi cha mẹ mình.”

“Lai Nhân, đó đều là chuyện trước đây rồi, ta hiện tại cũng không quan tâm, ta có ngươi là đủ rồi.”

“Chính là ta để ý a.” Lai Nhân trừng mắt, đáng thương nhìn bầu bạn: “Ta rất muốn biết nơi sinh ra Lam Tát Tư; cũng muốn gặp cha mẹ Lam Tát Tư. Huống chi, ta cũng rất muốn giúp Tiểu Miêu.”

“Ngươi nha!” Lam Tát Tư bất đắc dĩ thở dài: “Nói thế nào ngươi cũng có lí cả.”

Lai Nhân cười khẽ không nói, lúc này bầu trời đã tối sầm. Cậu thuận tay bẻ một nhánh cây quăng vào đống lửa, phát ra tiếng vang ‘lách cách’.

Trong chớp mắt, Lam Tát Tư đột nhiên bật dậy, nhanh chóng dập tắt lửa, bày ra tư thế phòng vệ sẵn sàng chiến đấu, gắt gao nhìn chằm chằm rừng cây tối đen……

Tiểu Miêu lúc này cũng tỉnh lại, dụi dụi mắt muốn ngồi dậy, lại bị Lai Nhân đè lại. Cậu đặt ngón tay lên miệng làm dấu, Tiểu Miêu lập tức hiểu được ngậm chặt miệng.

Rừng cây thực yên tĩnh──chỉ có tiếng gió thổi qua cành lá phát ra tiếng vang ‘sàn sạt’. Lam Tát Tư dường như gặp phải sinh vật vô cùng khủng bố, ngay cả sống lưng cũng dựng thẳng……..

Tiểu Miêu cũng bị không khí khẩn trương cuốn lấy, nín thở nhìn về hướng tầm mắt Lam Tát Tư đang chăm chú──

Má ơi! Tiểu Miêu hoảng sợ trừng mắt, nếu không phải Lai Nhân đúng lúc che miệng cậu lại, nhất định cậu đã gào to lên.

──bảy tám con mắt khổng lộ lộ ra khỏi khe hở trên nhánh cây nhìn bọn họ! Không, nhìn kĩ chỉ có một con mắt là thật, nhưng con khác chỉ là ngụy trang, nhưng thoáng nhìn thấy cũng đủ làm người ta hoảng sợ vô cùng! Một con mắt kia thực sự rất lớn, lúc này đang tàn ra hàn quang lạnh lẽo, đồng tử nhỏ dài bắt đầu co rút, như đang đánh giá con mồi. Tiểu Miêu không dám thở mạnh, cơ thể cứng đờ không dám lộn xộn. Ngay cả Lai Nhân bên cạnh cũng đổ một thân mồ hôi lạnh, bàn tay áp lên miệng Tiểu Miêu cũng ướt mồ hôi.

Một giây, hai giây…….thời gian nặng nề trôi qua, lâu đến mức Tiểu Miêu sắp chịu không nỗi, thầm nghĩ sắp ngất xỉu tới nơi thì ánh mắt khủng bố kia mới chậm rãi rời đi, âm thanh ‘sàn sạt’ cũng dần dần đi xa…..

“Hô, nguy hiểm thật, không ngờ mới đêm đầu tiên đã gặp phải ‘nó’.”

Lai Nhân lau mồ hôi trên trán, ngồi xuống thở mạnh một hơi, đồng thời lấy ra ít lương khô đưa cho Tiểu Miêu.

“Đêm nay không thể nhóm lửa, ăn tạm đi.”

Tiểu Miêu nhận lấy lương khô, trong lòng vẫn còn sợ hãi, vừa vỗ ngực vừa lắp bắp nói.

“Mới nãy, nó, nó là cái gì……”

“Là một con rắn mối khổng lồ, sinh tồn trong rừng rậm hoang vu.” Lam Tát Tư dọn sạch chỗ đống lửa lúc nãy, rãi lên một tầng lá cây thật dày. Chờ làm xong liền liếc mắt nhìn Tiểu Miêu đang mơ màng như đi vào cõi thần tiên.

“Thế nào, sợ sao? Tiến vào đầm lầy còn nhiều sinh vật nguy hiểm khác chờ đợi chúng ta.”

“Ta……….” Bị nhìn thấu tâm tư, Tiểu Miêu đỏ mặt cúi đầu không nói được gì, sau đó, lại thì thào, dường như nói cho Lam Tát Tư nghe, cũng như đang cổ vũ mình.

“Ta không thể sợ, mặc kệ thế nào ta cũng phải quay về bộ lạc, trở lại bên cạnh Á Luân Đặc…. Á Luân Đặc nhất định đang chờ ta……..”

“Yên tâm, chúng ta sẽ đưa ngươi bình an trở về.” Lai Nhân yêu thương xoa đầu Tiểu Miêu: “Đừng nghĩ nhiều nữa, ăn xong thì ngủ đi, dưỡng sức ngày mai tiến vào khu đầm lầy, nơi đó so với hôm nay còn khó đi hơn.”

“Ừ, ta không sợ.” Tiểu Miêu gật đầu, càng kiên định hơn: “Mặc kệ khó khăn cỡ nào, ta nhất định sẽ quay về bên người Á Luân Đặc!”

——–

“Chuẩn bị xong chưa?”

Khải Ân dùng một sợi dây da cột tóc lại, ăn mặc gọn gàng đi ra khỏi nhà gỗ. Tây Thụy Tư cùng Cơ Tái đã sớm chờ ở ngoài phòng.

“Xong rồi!”

Một chú rô bốt bé xíu quấn lông thú trắng bóc ‘lăn’ tới bên chân Khải Ân, hài hước dùng cách chào kiểu quân đội.

“Ách, số 7……tinh thần không tồi, chuẩn bị tốt chưa?”

“Đã xong thưa thiếu úy, số 7 bất cứ lúc nào cũng có thể xuất phát!”

“Tộc trưởng, muốn dẫn nó theo?”

Cơ Tái nhíu mày, có chút do dự nhìn số 7 đang vô cùng phấn khởi, không hiểu vì sao Khải Ân lại muốn dắt thứ này theo, liệu có trễ hành trình không? Hắn thực hận mình không có một đôi cánh, lập tức bay tới đại dương, cứu tiểu bảo bối của mình trở về.

“Hải lý không giống như lục địa, mang số 7 theo rất có tác dụng, huống chi số 7 cũng rất giỏi.”

Khải ân vỗ vỗ lên cái đầu tròn vo của số 7, số 7 xoay tít cả người, thiếu úy tán thưởng làm nó cảm thấy rất tự hào. Chỉ thấy, nó chuyển động cái đĩa nhỏ dưới chân, trong chốc lát đã phóng tới ngoài bộ lạc.

“Thiếu úy, chúng ta mau xuất phát thôi.” Rõ ràng người nôn nóng nhất chính là nó.

Thấy bộ dáng khẩn cấp của số 7, Khải Ân buồn cười lắc đầu, đem mọi việc lớn nhỏ trong bộ lạc giao cho Uy Tạp Đặc xong liền dẫn đoàn người xuất phát.

Khải Ân lựa chọn đường thủy, dọc theo sông Hoàng Hà chạy thẳng tới chân núi Andes, sau đó xuyên qua núi, băng qua thảo nguyên là có thể tới Đông Hải.

Á Luân Đặc từ mấy hôm trước đã xuất phát, theo dòng sông Tề Tháp Á xuôi xuống, hiện tại đã đi vào rừng rậm hoang vu…….

Tiểu Miêu cẩn thận bước lên dấu chân của Lam Tát Tư, từng bước một chậm rãi đi tới. Ngay lúc này cậu nhìn thấy một con nai con trượt chân rơi xuống đầm lầy, ngắn ngủi vài giây đã hoàn toàn lún sâu xuống dưới. Nhất thời làm cậu trợn mắt há hốc, nửa ngày không nói ra lời.

Một bên chịu đựng mùi hôi tanh từ đầm lầy phát ra, một bên còn phải tập trung tinh thần dò đường, Tiểu Miêu không khỏi bội phục Lam Tát Tư. Nghe Lai Nhân nói, Lam Tát Tư từng ngây người trong khu rừng này vài tháng. Trừ bỏ kính nể Tiểu Miêu còn cảm thấy khó hiểu: trừ phi tự ngược, bằng không ai muốn ngây ngốc ở nơi quỷ quái này lâu như vậy a. Đương nhiên, với cái đầu của cậu đương nhiên không hiểu những trải nghiệm khủng khiếp của thú nhân.

“Đừng thất thần.”

Lai Nhân phía sau vỗ nhẹ vai cậu, Tiểu Miêu lập tức tập trung, chăm chú nhìn con đường trước mặt.

“Phía trước là lãnh địa của đám cá sấu đầm lầy, phải cẩn thận.”

Lam Tát Tư đi phía trước đã dừng lại, lời ít ý nhiều đặc biệt căn dặn.

“Bên dưới còn có đám thực vật co xúc tua, sẽ kéo con mồi vào đầm lấy, tốc độ rất nhanh, phải cẩn thận chú ý.”

Tiểu Miêu vội vàng gật đầu, ngẩng đầu phát hiện phía trước là một vùng nhầy nhụa, phía sau là hồ nước đen như mực. Mà nơi bọn họ đang đứng là một gò đất ở ngay chính giữa, có một con đường hẹp băng ngang qua đầm lầy.

Ngẫu nhiên có tiếng nước ‘ào ào’ truyền tới, Tiểu Miêu nheo mắt quan sát, chỉ thấy trên mặt nước ở xa xa nổi lên rất nhiều khúc ‘gỗ mục’. Cậu biết đó không phải gỗ mục mà là đám cá sấu sống trong khu đầm lầy này, nhớ lại lời tộc nhân từng nói ‘cá sấu rất thích xé nhỏ con mồi’, Tiểu Miêu sợ tới mức rùng mình.

“Đừng sợ.” Lai Nhân tiến tới gần, đỡ lấy Tiểu Miêu.

“Không kinh động chúng nó, đám cá sấu sẽ không công kích ngươi. Rời khỏi lãnh địa đầm lầy của đám cá sấu, mọi người có thể nghỉ ngơi.”

“Ừ, ta không sợ.”

Tiểu Miêu hít sâu một hơi, quay đầu lại mỉm cười với Lai Nhân, đồng thời cố nhắc nhở mình không cần khiếp đảm.

Lai Nhân yên tâm nhìn thoáng qua Tiểu Miêu, chỉ mới qua hai ngày mà trên người bé con này đã có thêm rất nhiều miệng vết thương. Phần lớn đều bị cành cây sắc bén cùng đám cây cỏ cắt phải, nhưng không hề nghe thấy Tiểu Miêu than đau, hay than mệt tiếng nào. Thật khó cho đứa nhỏ này, chỉ sợ tới giờ chưa từng chịu khổ như vậy đi.

Đột nhiên, Tiểu Miêu loạng choạng một chút, Lai Nhân cả kinh vươn tay tới đỡ Tiểu Miêu…….nhưng một mạt xanh biếc lại nhanh hơn, trong chớp mắt dùng xúc tua nhầy nhụa cuốn lấy cánh tay Tiểu Miêu.

Lai Nhân thầm kêu không tốt, nhanh chóng nhào tới kéo mạnh xúc tua màu xanh biếc kia, chính là ngay lúc này cậu bị trợt chân, mất thăng bằng bị xúc tua kéo vào trong nước──

‘Ầm’ một tiếng, bọt nước văng tung tóe……

Chỉ một thoáng, đám ‘mộc gỗ’ nguyên bản đang yên lặng trên mặt nước đều sống dậy, lẻn vào trong nước nhanh chóng bơi về phía Lai Nhân đang giãy dụa.

“Lai Nhân!” Tiểu Miêu lớn tiếng hô.

Lam Tát Tư nhanh chóng hét một tiếng: “Đừng cử động!” Sau đó nhảy vào trong nước.

“Sao rồi!”

Lam Tát Tư rất nhanh bơi tới bên người Lai Nhân, ôm lấy cơ thể đang chìm xuống của cậu.

“Khụ khụ, ta, ta bị cuốn lấy.”

Lai Nhân trồi lên mặt nước sặc mấy ngụm. Cậu nâng hai tay lên, chỉ thấy đám xúc tua từ khách đã đảo thành chủ, quấn chặt lấy cổ tay cậu.

“Đáng chết!” Lam Tát Tư nâng cơ thể cậu lên, dùng sức kéo đứt đám xúc tua. Nhưng trên xúc tua dính đầy lớp chất lỏng nhầy nhụa, Lam Tát Tư bị tuột tay, nhất thời không kéo đứt được thứ này.

“Cá, cá xấu!”

Tiểu Miêu ở trên bờ lo lắng, chỉ vào đám cá sấu đã bơi gần tới bên người Lai Nhân giậm chân, kêu to lên, nội tâm lo lắng không thôi!

Khóe mắt Lam Tát Tư chăm chú nhìn một con cá sấu há mồm, hàn quang chợt lóe, nâng tay lên chắn giữa mồm cá sấu cùng Lai Nhân.

“Lam Tát Tư!”

Nghe thấy mùi máu tươi nhàn nhạt truyền tới, Lai Nhân vô cùng hoảng sợ. Nhưng giây tiếp theo cả người bị nhấc mạnh nâng lên khỏi mặt nước, chật vật ngã sấp xuống bờ.

Số cá sấu trong đầm tiếp tục bơi tới, vô số bọt nước cuồn cuộn văng lên, giống như một cái chảo dầu đang sôi ùng ục, nhất thời không thể nào nhận ra thân ảnh Lam Tát Tư.

“Lam Tát Tư!”

Lai Nhân vừa kêu to, vừa hoảng hốt nghiêng ngã lảo đảo định nhảy vào trong nước…..Tiểu Miêu đột nhiên tỉnh táo lại, không biết moi đâu ra khí lực bổ nhào tới Lai Nhân, đè chặt cậu ta xuống đất.

“Buông ta, Lam Tát Tư, Lam Tát Tư, hắn──”

“Lai Nhân! Tin tưởng Lam Tát Tư!”

Tiểu Miêu lớn tiếng hét, trong nhất thời làm Lai Nhân ngơ ngác. Hai đầu gối Tiểu Miêu chống trên người Lai Nhân, tay trái túm lấy mớ xúc tua vẫn còn quấn lấy tay Lai Nhân, giơ một cục đá hơi nhọn lên mạnh mẽ đập xuống!

Xúc tua rất linh hoạt, một cái, hai cái, Tiểu Miêu đập trật, có lần còn đập trúng mu bàn tay của mình. Tiểu Miêu nhịn đau, một tiếng cũng không rên, càng tăng thêm lực đạo, đại khái cũng có vài lần đập trúng mục tiêu, xúc tua bị túm chặt không trốn thoát được, điên cuồng vặn vẹo cắt thành vết thương sâu trên tay Lai Nhân.

Cuối cùng ‘phốc’ một tiếng, xúc tua bị đứt thành hai đoạn, đám còn lại cũng co rụt lại tiến vào trong bụi cây um tùm, trong khoảng thời gian ngắn không dám tác quái nữa.

Trận đại chiến trong nước vẫn còn tiếp tục, Lai Nhân gắt gao túm chặt lấy tay Tiểu Miêu, sắc mặt trắng bệt nhìn nhất cử nhất động trên mặt nước.

Đột nhiên một tiếng rống giận kinh thiên động địa vang lên, đàn cá sấu từng chút tản ra. Con cá sấu lúc nãy cắn Lam Tát Tư quẫy quẫy một chút, chìm nổi một hồi cũng lềnh bềnh nổi lên mặt nước──nhưng từ phần đầu trở xuống, cơ thể nó bị xé thành hai đoạn!

Cự thú màu vàng chậm rãi leo lên bờ, có chút thở dốc. Nhưng trừ bỏ vết thương trên cánh tay phải, toàn thân cũng không có gì lo ngại. Đàn cá sấu trong nước bắt đầu ồ ạt nhào tới tranh đoạt thi thể đồng bạn, trong nước bắt đầu một màn hỗn chiến ngươi tranh ta đoạt……

Hốc mắt Lai Nhân đỏ lên, nhào tới ôm chặt lấy cự thú, cơ thể vì biến cố lúc nãy vẫn còn lạnh run.

“Lam Tát Tư…….”

Cự thú liếm liếm gương mặt Lai Nhân, thân thiết để cậu cọ cọ, từ yết hầu phát ra tiếng càu nhàu, an ủi bầu bạn bị hoảng sợ.

Nhìn thấy Lam Tát Tư bình an vô sự, Tiểu Miêu cũng thở phào, nhu nhu mắt mới phát hiện không biết từ lúc nào hốc mắt mình cũng ướt mem. Một màn nguy hiểm lúc nãy làm cậu nhớ tới Á Luân Đặc, trong những thời điểm gian nan cũng sẽ đưa thân mình ra bảo hộ cậu…..

Ngay lúc này, ở một nơi khác trong rừng rậm hoang vu──

Cự thú toàn thân phủ hoa văn hổ phóng qua đám rừng rậm hung ác hiển nhiên cũng nghe thấy tiếng rống giận rung trời khi nãy. Nó dừng lại cước bộ, vãnh tay phân rõ phương hướng, nháy mắt lại biến mất trong khu rừng âm u……..