Thứ Nữ Công Lược

Chương 411: Không ngừng (hạ)




Edit: Pthu Tiếng khóc dần dần biến thành nức nở.

Phương tỷ nhi ngượng ngùng ngẩng lên đầu: “Mợ......”

“Khá hơn nhiều rồi đi.” Thập Nhất Nương nhìn nàng, trong con mắt tràn đầy ý cười.

Phương tỷ nhi gật đầu, hai đầu lông mày giãn ra không ít. Nàng dùng khăn lau khóe mắt: “Nương mỗi lần tới đều miễn cưỡng cười…trong lòng ta cũng buồn….”

Nhưng địa vị thân phận làm cho nàng không thể tùy ý thổ lộ.

Thập Nhất Nương hiểu gật gật đầu.

Phương tỷ nhi lại không biết nên nói cái gì cho phải.

Sinh hạ nữ nhi, khiến Hoàng thượng thất vọng, Hoàng hậu thương tiếc, Thái tử an ủi…. thậm chí phụ thân còn nói cho nàng biết Chu gia muốn đưa con gái của bạn cũ tiến cung cố sủng (củng cố sự sủng ái), mẫu thân thì ám chỉ nàng an bài mấy tỳ nữ xinh đẹp bên người cho Thái tử thị tẩm, đều ở trong dự liệu của nàng, trước mắt cũng là cách làm thỏa đáng nhất. Nàng chỉ có một sự uất ức ở trong lòng không có cách nào để gạt bỏ lại không có chỗ nào để bài trừ.

Nghĩ tới nghĩ lui, nàng nghĩ đến Thập Nhất Nương. Nữ tử kia mặc dù là cái áo nhỏ bằng vải bông thô kệch cũng muốn dùng sợi tơ năm màu thêu nút thắt biên bức.

Nàng ấy quả thật không để cho mình thất vọng.

Không có xã giao giả tạo, không có khách sáo qua loa, tự nói với mình “Vậy thì khóc lớn một hồi là tốt rồi, chẳng qua là phải nhớ được, khóc xong trận này rồi, sau này sẽ…không bao giờ khóc nữa.”

Tựa như mẫu thân, bất kể là mình làm đúng hay là không đúng, bất kể là chuyện này phù hợp hay không, đầu tiên nghiêm khắc sau đó dung túng.

Một khắc kia, nàng không tiếp tục cố kỵ nữa, tuân theo mong muốn ở đáy lòng mình, khóc lớn một hồi.

Khóc xong thì cơn uất ức kia cũng đã tiêu tan. Hết giận rồi, cũng nên đối mặt với hiện thực trước mắt.

Có mấy lời không cần nói.

Thập Nhất Nương cũng nhìn thấy ở trong mắt.

Phương tỷ nhi xuất thân từ phủ công chúa, lại là bách linh bách lợi (hình dung người vô cùng thông minh biết điều), thấy nàng muốn nói lại thôi, Thập Nhất Nương biết nàng đã khôi phục lại sự tỉnh táo cùng lý trí, cũng nên đem chuyện vừa mới phát sinh ném ra sau đầu, cùng nàng tán gẫu chuyện nhà: “Tiểu quận chúa đâu? Ở chung một chỗ với vú nuôi sao? Tiếc là thân thể của ta không thoải mái, không thể tham gia ngày lễ tắm ba ngày của Quận chúa. Không biết tiểu quận chúa lớn lên giống ai nhiều hơn?”

Không có tò mò, không có kinh ngạc, không có trầm mặc, mà là như tắm gió xuân, cho Phương tỷ nhi một cái bậc thang để xuống.

Phương tỷ nhi có chút giật mình,rồi lại cảm thấy phản ứng của Thập Nhất Nương là hợp tình hợp lý.

Nữ tử lan tâm huệ chất như vậy, vốn không phải là nữ tử tầm thường.

Nàng lộ ra nụ cười ngọt ngào: “Tiểu quận chúa lớn lên giống ta, do vú nuôi mang bên người, xế chiều mỗi ngày đều ôm tới cho ta nhìn một chút.” Nói xong, gọi một cung nữ đi vào, “Đi xem một chút tiểu quận chúa tỉnh chưa? Bảo vú nuôi ôm tới cho phu nhân Vĩnh Bình Hầu xem một chút.”

Cung nữ lên tiếng rồi đi.

Thập Nhất Nương vội nói: “Cũng đừng ầm ĩ đến giấc ngủ của tiểu quận chúa.”

“Nàng ngày nào cũng ngủ.” Phương tỷ nhi cười xuất phát từ đáy lòng. “Đánh thức hay không đánh thức cũng không sao cả.” Sau đó cùng nàng nói tay của tiểu quận chúa nhỏ như thế nào, đầu tóc đen ra sao, lúc nhìn thấy người khác ánh mắt phát sáng như thế nào, càng nói càng cao hứng. Ôm tiểu quận chúa đi ra cho Thập Nhất Nương xem không nói, còn cùng Thập Nhất Nương nói chuyện đến tận giờ Dậu mới cho Thập Nhất Nương xuất cung.

Từ Lệnh Nghi chờ ở trước Thừa Quang môn, thấy nàng đi ra ngoài, liền bước nhanh đến: “Nàng có khỏe không.”

Sắc mặt của Thập Nhất Nương có chút tái nhợt, bước nhanh đến Thần Vũ môn liền ói ra ngoài.

Từ Lệnh Nghi đã dự đoán trước nên bận rộn mang trà nóng tới, Thập Nhất Nương uống hai ngụm trà, cảm giác khá hơn nhiều, liền nhanh chóng ra hiệu bảo Hổ Phách nhanh trở về nhà.

Từ Lệnh Nghi đưa cho thủ vệ kia một tờ danh thiếp, cũng ngồi lên kiệu trở về Hà Hoa Lý.

Vừa về tới nhà Thập Nhất Nương liền nằm xuống, cái gì cũng không có ăn liền đi ngủ.

Từ Lệnh Nghi thấy nàng rất mệt mỏi, cũng không ầm ĩ nàng, chỉ phân phó mấy người Hổ Phách chuẩn bị ăn khuya. Ai biết Thập Nhất Nương ngủ một giấc thẳng tới hừng đông, vừa tỉnh lại liền cảm thấy đói, ăn chút cháo trắng, lại ói rối tinh rối mù.

“Tại sao lại không giống lúc trước vậy.” Từ Lệnh Nghi rất lo lắng.

“Không có chuyện gì.” Thập Nhất Nương trấn an hắn, “Có thể là quá mệt mỏi. Nghỉ ngơi hai ngày là tốt rồi.”

Kết quả nghỉ ngơi hai ngày cũng không có cái cải thiện gì, làm cho Thái phu nhân cũng bị kinh động, chỉ oán trách Từ Lệnh Nghi: “Thái tử phi trẻ tuổi không hiểu chuyện, con cũng liều lĩnh theo, sao có thể để cho nàng tiến cung chứ.”

Từ Lệnh Nghi không thể làm gì khác hơn là đứng ở một bên ngượng ngùng cười.

Thập Nhất Nương sợ hắn xuống đài không được, bận rộn khuyên Thái phu nhân: “Là do con mang thai không tốt. Hầu gia cũng không có nghĩ đến bị hành nhiều thế này.”

Thái phu nhân thấy nàng còn bênh vực Từ Lệnh Nghi như vậy, trong lòng vừa cao hứng vừa lo lắng, sợ nàng lại có cái gì khó chịu nữa, liền thương lượng để cho Điền ma ma cùng Vạn ma ma tới hầu hạ nàng.

Thập Nhất Nương tự nhiên là hài lòng đáp ứng, để cho Hổ Phách từ trong kho lấy ra bốn cây vải kim trang hoa, bốn cây vải nhung, bống cây vải trắng tùng giang, một đôi trâm phật thủ vàng ròng, vòng tay vàng ròng một đối một, bốn chiếc nhẫn vàng ròng, thưởng cho hai vị ma ma Điền, Vạn

Hai vị ma ma cám ơn lại cám ơn, từ đó ở trong phòng Thập Nhất Nương đảm nhiệm công việc, tận tâm chăm sóc thân thể của Thập Nhất Nương.

Tình huống của Thập Nhất Nương lại không thấy chuyển biến tốt, đến ngày mười lăm tháng ba, thì chỉ nằm không dậy được.

Điền ma ma cùng Vạn ma ma đều cảm thấy chuyện có chút khác thường, cẩn thận hỏi Thập Nhất Nương, rốt cuộc là chỗ nào không thoải mái.

Thập Nhất Nương cười khổ: “Chính là cảm thấy có mùi lạ, cảm thấy trong lòng không thoải mái.”

Hai vị ma ma cùng đám người Hổ Phách đem đồ ở trong phòng ngoài phòng đều tra xét một phen, cũng không có tra ra cái duyên cớ gì, đang lúc khó hiểu, Thập Nhất Nương lại bắt đầu nôn.

Điền ma ma giống như có điều suy nghĩ, đứng ở bên cạn Thập Nhất Nương, nghe thấy được mùi hương như ẩn như hiện.

Trong nội tâm nàng vừa động.

Lớn tiếng bảo, đem đồ dùng của Thập Nhất Nương đều lật ra một phen, nhưng không có ngửi thấy mùi thơm mà vừa rồi ngửi thấy được.

Trong lòng Điền ma ma giật mình một cái, lại ngửi thấy mùi thơm như ẩn như hiện này.

Thời gian chưa đến hai lần thở, thì Thập Nhất Nương nằm ở bên giường lại ói ra.

Điền ma ma không dám lên tiếng, đi tới chỗ Thái phu nhân.

Sắc mặt của Thái phu nhân trở nên rất khó coi, thấp giọng dặn dò Điền ma ma: “Ngươi ở bên cạnh Thập Nhất Nương nhiều một chút, nhìn xem rốt cuộc là mùi thơm kia từ chỗ nào truyền tới.”

Điền ma ma lên tiếng đi.

Có bà tử ở từ đường bên kia tới đây xin chỉ thị của Thái phu nhân: “Từ Nguyên Tự phái sư phụ tới, bảo ngày mai giờ dần sẽ tới đây.”

Thái phu nhân suy nghĩ một chút, liền hướng về phía Ngọc Bản nói: “Ngươi đi theo bà tử kia nói, để cho sư phụ mà Từ Nguyên Tự phái tới, đến đây gặp ta.”

Ngọc Bản lên tiếng trả lời, hướng về phía bà tử đang đứng ở trong sân nói.

Bà tử kia nhanh chóng dắt sư phụ của Từ Nguyên Tự tới đây.

“Nói với Tễ Trữ một tiếng, ta làm đạo tràng cho vợ đã mất của Tứ Nhi ở Từ Nguyên tự. Sẽ làm hai lần bảy bảy bốn mươi chín ngày đàn tràng, kim ngân thỏi, giấy vàng mã một ngàn, tam sinh tế phẩm, viết chiếu năm bàn”

Sư phụ đến làm khách, vui mừng ngoài ý muốn,luôn miệng đáp ứng.

Thái phu nhân liền đi tới chỗ Thập Nhất Nương.

Mấy tiểu nha hoàn đang ở trong bụi cỏ trước và sau phòng tìm cái gì đó.

“Đây là đang làm gì đó?” Thái phu nhân bước vào phòng, để cho Thập Nhất Nương đang nằm ở trên giường gạch không cần đứng dậy, bà ngồi lên cái ghế con đệm gấm ở trước giường, hỏi Điền ma ma.

“Phu nhân nói, hình như là mùi thơm của hoa gì đó.” Điền ma ma cười nói, Những năm trước đã từng ngửi thấy qua, chỉ là năm nay lại không ngửi thấy mùi vị kia nữa. Cho nên ta để cho đám tiểu nha hoàn ở trước và sau phòng tìm kiếm một chút.”

Thái phu nhân gật đầu, phân phó Đỗ ma ma mang Huyết Yến tới cho Điền ma ma: “Tiếp tục như vậy không được, hầm cách thủy cho nàng ăn.”

Điền ma ma vội nhận lấy rồi đi xuống phòng bếp.

Thập Nhất Nương rất băn khoăn.

Thái phu nhân ngược lại an ủi nàng: “Con cũng không muốn như vậy.” Lại dặn dò Tống ma ma chăm sóc Thập Nhất Nương thật tốt, lúc này mới trở về phòng.

Từ Tự Truân được Triệu tiên sinh chỉ điểm, ở trong nhà luyện tập đi luyện tập lại lễ nghi chủ trì cúng tế như thế nào. Học xong liền diễn tập cho Thập Nhất Nương xem.

Thập Nhất Nương vui mừng gật đầu: “Truân ca của chúng ta đã trưởng thành.”

Từ Tự Truân nắm Thập Nhất Nương mặt trắng như tờ giấy, trong con ngươi tràn đầy lo lắng: “Mẫu thân, ngài phải khỏe mạnh nhanh một chút mới được.”

Thập Nhất Nương nghĩ đến lúc Nguyên Nương bệnh nặng, Từ Tự Truân đã từng ở bên cạnh nắm tay của Nguyên Nương như vậy, nước mắt cũng muốn rơi xuống. Nàng cười cầm ngược lại tay của Từ Tự Truân: “Có Truân ca giúp mẫu thân, mẫu thân không cần lo lắng, tất nhiên là sẽ rất nhanh khỏe mạnh.”

Từ Tự Truân dùng sức gật đầu, một bộ dáng Tiểu đại nhân.

Đến hôm đó, sáng sớm đã thay đổi áo trắng đi vấn an Thập Nhất Nương.

Đỗ ma ma thấy kinh ngạc: “Tứ thiếu gia hôm nay phải đi trong miếu sao?”

“Không phải vậy.” Từ Tự Truân nói, “Mẫu thân nói, nàng bị bệnh, để cho ta thay nàng đi chủ trì ngày giỗ của nương.”

Đỗ ma ma không khỏi âm thầm hô hỏng bét.

Sao lại đem chuyện này quên mất.

Để cho người hầu hạ Từ Tự Truân dùng bữa sáng, rồi đi bẩm báo Thái phu nhân.

Thái phu nhân nghe vậy cũng cười khổ: “Lớn tuổi rồi, chú ý được cái này lại không chú ý được cái kia.” Sau đó nói, “Ngươi đem hắn gọi vào đây, ta tới nói với hắn. Lão Tứ cùng Thập Nhất Nương ở bên kia chỉ sợ còn không biết, ngươi cũng đi nói một tiếng.”

Đỗ ma ma lên tiếng đi tới chỗ Thập Nhất Nương.

Từ Lệnh Nghi nghe được sắc mặt hơi trầm xuống, Thập Nhất Nương suy nghĩ một chút, liền cùng hắn thương lượng: “Nếu không, Hầu gia cùng Truân ca đi vào trong miếu một lần đi?”

Cũng chỉ có thể như vậy.

Từ Lệnh Nghi phân phó Bạch tổng quản chuẩn bị xe ngựa.

Đỗ ma ma trở về bẩm báo Thái phu nhân.

Đào ma ma ở bên ngoài từ đường trái chờ phải chờ nhưng Từ Tự Truân không đến, mà nhóm sư phụ Thủy Lục Đạo tràng lại càng cái bóng cũng không có một cái. Bà liền bảo tiểu nha hoàn bên cạnh đi tìm Từ Tự Truân.

“Đào ma ma.” Tiểu nha hoàn thở hồng hộc chạy trở lại, “Ngày giỗ của Tứ phu nhân qua đời đổi Thủy Lục Đạo Tràng thành Từ Nguyên Tự, Hầu gia dẫn Tứ thiếu gia đi Từ Nguyên Tự.”

“Sao lại có thể như vậy?” Đào ma ma có chút không nói nên lời, “ Hai ngày trước không phải nói xong rồi sao? Sao bây giờ lại đổi thành Từ Nguyên Tự”

Tiểu nha hoàn thấp giọng nói: “Nghe nói Tứ phu nhân có chút không an ổn, cho nên Thái phu nhân tạm thời đem Thủy Lục Đạo Tràng đổi thành Từ Nguyên Tự.”

Đào ma ma nghe được giận đến mức hai sườn đau nhức.

“Nàng không an ổn, nàng không an ổn càng phải tế bái đại cô cô cho thật tốt, để cho đại cô cô phù hộ nàng bình an thuận lợi mới đúng. Nàng được tốt, lại để cho đại tỷ chết đi nhường đường cho nàng…. Không phải là mang thai đứa bé sao? Còn không biết là nam hay nữ, đã bắt đầu làm giá. Nhớ ngày đó, chẳng qua là con gái của tỳ nữ sinh ra, bò xuống đất ở trước mặt Đại thái thái nịnh bợ nịnh nọt….”

Tiểu nha hoàn nghe được mồ hôi lạnh ứa ra, bận rộn kéo Đào ma ma: “Ma ma, hay là chúng ta đi về trước đi. Ngài không phải nói đã mời người viết thanh từ cho phu nhân đã qua đời, muốn đốt cho lão nhân gia nàng sao? Cũng đừng chậm trễ canh giờ.” Lúc này khuyên can mãi mới đem Đào ma ma khuyên trở về.

Đào ma ma để cho tiểu nha hoàn kia đi đến trước cửa thùy hoa đứng hầu: “Tứ thiếu gia trở lại, ngươi hãy nói cho ta biết. Chuyện này, cũng không thể cứ như vậy là xong.”

Tiểu nha hoàn chỉ đành phải hướng cửa thuỳ hoa đi.

Lúc đi ngang qua sân của Thập Nhất Nương, liền nghe thấy ở bên trong có tiếng hô của tiểu nha hoàn: “Tìm được rồi, tìm được rồi.”

Điền ma ma vừa nghe, lập tức chạy tới: “Mau cho ta nhìn một chút, là cái gì?”

Trong tay tiểu nha hoàn cầm một cái cây giống như là cỏ: “Ma ma, ngài ngửi xem.”

Mặt của Điền ma ma lập tức ‘lộ’ ra vui mừng: “Chính là mùi vị này.”