Thứ Nữ Công Lược

Chương 709: Chơi đùa (trung)




Editor: Leticia

Liên tiếp mấy ngày, Cẩn ca nhi đều chạy ra bên ngoài chơi. Anh Nương nhàn rỗi vô sự, lại không có bạn nên cảm thấy rất không quen, liền bớt chút thời gian hỏi Cẩn ca nhi: “Sắp bước sang năm mới rồi, trên đường khắp nơi đều là người đi mua hàng tết, vai sát vai, người đụng người, có cái gì thú vị? Không phải đệ nói mấy ngày qua này phải luyện đá cầu thật tốt sao? Tại sao lại không luyện nữa? Có phải mùng bốn không phải tiến cung hay không?”

“Ai nói mùng bốn không phải tiến cung?” Cẩn ca nhi nói, “Hai ngày nay đệ có việc, tẩu cũng đừng quan tâm.”

“Chuyện gì? Còn quan trọng hơn tiến cung.” Anh Nương nghe, mắt mở thật to, bộ dáng hết sức tò mò.

“Tẩu đừng quan tâm.” Cẩn ca nhi cười hì hì chạy mất.

Kể từ khi có trong cung có người đến tìm hắn, hắn trở nên không giống với lúc trước!

Anh Nương nghĩ ngợi, có chút ngạc nhiên.

Người trong cung đến tìm hắn làm gì? Có chuyện gì không tìm cha chồng, mà lại tìm Cẩn ca nhi? Hơn nữa nhìn bộ dạng như vậy, còn gạt bà bà.

Nàng không thể nào đoán được, bèn nói chuyện này cho Từ Tự Giới: “...... Cho dù muốn mược bạc Cẩn ca nhi thì Cẩn ca nhi cũng không cần ngày ngày chạy ra bên ngoài!”

“Nàng đừng đoán bừa.” Từ Tự Giới cười nói, “Hắn lớn như vậy, làm việc tự có chừng mực! Nếu nàng thật sự lo lắng, ta sẽ đi Mã phòng hỏi một chút, xem mấy ngày qua hắn làm những gì?”

Anh Nương gật đầu: “Chỉ mong là hắn chỉ đi chơi thôi.”

Từ Tự Giới cười lên: “Ta thấy là nàng nhàn rỗi không có chuyện gì làm rồi!”

“Chàng mới nhàn rỗi không có chuyện gì làm ý!” Anh Nương sẵng giọng, hỏi hắn chuyện ngoại viện”...... Có nhiều thiệp muốn viết như vậy sao? Không phải là có chuyện quan trọng gì đấy chứ?”

“Ta nói cho nàng biết, nàng không được nói ra bên ngoài nhé!” Từ Tự Giới cười nói, “Có chút thiệp là phụ thân giao cho Tứ ca viết, hai ngày này vừa nhiều chuyện lại vừa vội, Tứ ca gọi ta đến, để ta mô phỏng theo bút tích của ca ý giúp ca viết mấy phần thiệp mời. Giao cho người khác, sợ nói lộ ra ngoài. Hai ngày là viết xong rồi. Là ta thấy Tứ ca bận rộn như vậy, chúng ta lại rỗi rãnh nên giúp ca ý làm chút việc vặt.”

Lúc trước Anh Nương cũng đi theo La Đại phu nhân học qua quản gia, có đôi khi La Đại phu nhân bận rộn quá, còn tìm nàng giúp đỡ viết thiệp.

“Chuyện như vậy, đúng là khó tìm người khác.” Nàng cười nói, “Nếu để cho những quản sự kia học được bút tích của Tứ bá, chỉ sợ đến lúc đó lúc cáo mượn oai hùm, bằng mặt không bằng lòng, làm ra chuyện gì không thể thu thập. Trong nhà bận rộn như vậy, thiếp mang có bầu còn dễ nói, nếu chàng cũng khoanh tay đứng nhìn thì sẽ không tốt.”

“Ta cũng nghĩ như vậy!” Hai vợ chồng nói mấy câu nhàn thoại, đề tài chuyển dời đến hài tử chưa ra đời, “Nàng nói, gọi chữ ‘ khánh ’ thì như thế nào? Khánh, là vui mừng. Hoặc là, gọi chữ ‘ trang ’ chữ. Lâm chi dĩ trang, tắc kính!”

Tất cả đều là tên bé trai.

“Nói không chừng là nữ nhi đấy?” Anh Nương bĩu môi.

“Nữ nhi cũng tốt.” Từ Tự Giới cười, “Mẫu thân thích nữ nhi.” Lại nói, “Nếu như là nữ nhi, vậy thì gọi là ‘ Vân ’. Dương Hoa nhi Vân, phương thái dã.”

“Vậy tên của thiếp có hay không?” Anh Nương nhấp miệng cười.

Anh Nương và muội muội đều có chữ đầu là “Thảo”.

Lúc trước đúng thật là Từ Tự Giới không chú ý tới.

Hắn không khỏi sờ sờ đầu: “Thật đúng là không dễ làm? Cũng không thể bỏ Oánh Oánh qua một bên để đặt tên khác sao?”

Anh Nương không để ý tới hắn, xoay người đi ra phòng ngoài, phân phó tiểu nha hoàn dán song cửa sổ, lưu lại Từ Tự Giới một người ở đó hao tổn tâm trí.

Ngày hôm sau, Từ Tự Giới đặc biệt cho gã sai vặt thiếp thân qua nói với Anh Nương: “Mấy ngày qua Lục thiếu gia ở trong quán trà uống trà, nghe hí.”

Nói buồn bực, muốn đi ra ngoài chơi, đi ra ngoài, lại chỉ ở trong quán trà uống trà.

Anh Nương có chút không tin: “Chẳng lẽ không đi chỗ nào khác?”

“Không có!” Gã sai vặt nói, “Người Mã phòng nói, Lục thiếu gia không đi nơi nào khác nữa!”

Anh Nương mới không tin, buổi tối đi vấn an Thập Nhất Nương, nàng thấy Cẩn ca nhi ở xa liền lập tức đuổi theo bọn hắn, hỏi hắn: “Đệ đang làm cái quỷ gì? Thậm chí còn thông đồng với cả Mã phòng. Nếu hôm nay đệ không nói thật với ta, ta sẽ đi nói cho mẫu thân!”

“Thật không có chuyện gì mà.” Cẩn ca nhi cợt nhả, “Tẩu cứ coi chừng Ngũ ca là được rồi, ngày ngày ngó chừng đệ làm cái gì chứ? Cẩn thận Ngũ Ca đệ thu nha hoàn ở bên người đấy.”

Không nói hắn có thông đồng với người của Mã phòng hay không.

“Ngũ Ca của đệ mới không phải là người như vậy.” Mặc dù mặt Anh Nương đỏ bừng lên, nhưng cũng không bỏ qua cho Cẩn ca nhi, “Đệ đừng ở đây giương đông kích tây.”

“Không nghĩ tới Ngũ tẩu còn biết cả giương Đông kích Tây.” Cẩn ca nhi nói hươu nói vượn với nàng, “Khó trách cho tới hôm nay trong phòng Ngũ Ca vẫn không có ai.”

Lúc Anh Nương mới được gả vào cũng cảm thấy kỳ quái. Lặng lẽ hỏi Hổ Phách, Hổ Phách che miệng cười: “Phu nhân đã hỏi Ngũ thiếu gia rồi, Ngũ thiếu gia nói không cần.”

Lúc ấy mặt nàng đỏ bừng lên.

Sau lại mang thai có bầu, muốn an bài người cho Từ Tự Giới, cũng bị Từ Tự Giới cự tuyệt, còn thật thẹn thùng nói cho nàng biết: “Hai chúng ta sống tốt là được!”

Trong lòng Anh Nương càng nhớ kỹ Thập Nhất Nương tốt, cảm thấy Thập Nhất Nương đã chọn cho nàng một trượng phu tốt.

“Đệ học cái này của ai vậy!” Anh Nương vừa tức giận, vừa buồn cười, nhẹ nhàng nhéo lỗ tai Cẩn ca nhi: “Sao đệ lại trở nên du côn như vậy? Cái gì cũng dám nói!”

“Ai nha!” Cẩn ca nhi không đáp lời của nàng, bịt lấy lỗ tai kêu to, “Ngũ Ca, mau tới cứu mạng, Ngũ tẩu đánh đệ.” Muốn dời tầm mắt.

Từ Tự Giới đang cùng Từ Tự Truân nói chuyện ngoại viện, nên đương nhiên đi rất chậm, mà Khương thị đi theo sau Từ Tự Truân, dù Từ Tự Truân đi chậm nữa, cũng sẽ không vượt qua hắn. Ba người còn chưa đi ra phòng đã nghe thấy tiếng Cẩn ca nhi kêu, ba người đều giật mình, đặc biệt là Từ Tự Giới, hắn biết Anh Nương và Cẩn ca nhi luôn luôn không lớn không nhỏ, tính tình Anh Nương lại cởi mở...... Không phải là vui đùa quá đi à nha!

Ý niệm hiện lên trong đầu, hắn ba bước cũng làm hai bước vén mành ra, vừa lúc nhìn thấy Anh Nương nhéo lỗ tai Cẩn ca nhi.

“Hai người đang làm gì vậy?” Từ Tự Giới tiến lên khuyên Anh Nương, “Nàng làm chị dâu! Đệ còn nhỏ, có cái gì không đúng, nàng cứ nói với đệ ấy là được, nhéo lỗ tai đệ ấy thì còn ra cái gì nữa!”

Anh Nương nhìn Cẩn ca nhi cao hơn mình nửa cái đầu, có chút dở khóc dở cười: “Chàng đừng cưng chiều hắn như vậy! Hắn chính là bị mọi người chiều sinh hư!” Vừa nói, nhưng vẫn thả tay ra.

Cẩn ca nhi lập tức nhảy qua một bên, che lỗ tai, không chỉ làm ra một bộ dạng nhe răng trợn mắt rất đau, còn làm ra bộ dạng giống như đúc người nhát gan núp ở sau lưng Từ Tự Giới: “Ngũ Ca, ca cần phải quản Ngũ tẩu thật chặt. Tai đệ bị tẩu ý nhéo đau quá!”

Anh Nương nghe vậy lại muốn đi nhéo lỗ tai hắn.

Từ Tự Giới vội vàng cản Anh Nương.

Cẩn ca nhi nhân cơ hội chạy ra bên ngoài: “Khó trách Khổng thánh nhân nói, chỉ có nữ tử và tiểu nhân là khó nuôi đấy!”

Khương thị đi chợt tới đúng lúc nhìn thấy một màn này.

Ánh mắt của nàng buồn bã.

Dù sao cũng là biểu tỷ đệ, Cẩn ca nhi thân mật với Anh Nương hơn nàng và Hạng thị nhiều lắm!

Khương thị không khỏi nhìn về phía Anh Nương.

Anh Nương vịn eo, không nhịn được cười to.

Cũng không phải là khuôn mặt hết sức xinh đẹp mà chỉ rực rỡ như ánh mặt trời, làm cho người ta nhìn cũng cảm thấy thanh thoát.

Từ Tự Giới cười ôm bả vai của Anh Nương: “Nàng đang có bầu, cẩn thận một chút.” Giọng nói vô cùng ôn nhu.

* * * * * *

Cẩn ca nhi càng như vậy, Anh Nương lại càng cảm thấy nhất định là Cẩn ca nhi là có chuyện rất quan trọng gạt người trong nhà, mấy lần muốn hỏi Cẩn ca nhi nữa, Cẩn ca nhi vừa nhìn thấy bong dáng của nàng liền trốn ngay. Anh Nương không khỏi âm thầm lo lắng. Nhiều lần nàng lấy cớ đi Thanh Ngâm cư, nhưng cũng không phát hiện ra cái gì. Lại để cho thiếp thân nha hoàn lặng lẽ đi phòng giặt hỏi thăm, trở lại nói xiêm y của Cẩn ca nhi đều không bị hỏng hay bẩn hơn so với bình thường, không có bất kỳ khác thường nào.

Như vậy qua vài ngày nữa, vợ chồng Từ Tự Dụ mang theo Oánh Oánh từ Nhạc An trở về mừng năm mới.

Từ Tự Dụ vừa vào cửa đã hỏi Cẩn ca nhi: “Tại sao không nhìn thấy người đâu? Không phải nói được phong làm Chỉ Huy Sứ sao, hắn hẳn nên ở nhà chứ?”

Từ Lệnh Nghi và Thập Nhất Nương cũng không ở nhà. Từ Tự Truân và Từ Tự Giới đều ra đón.

“Nói là trong nhà buồn bực, mấy ngày qua đều chạy ra bên ngoài chơi!” Từ Tự Truân cười, hỏi Từ Tự Dụ, “Nhị ca trở lại sao cũng không cho người báo tin để trong nhà biết mà phái người đi đón!”

“Vừa mới quyết định trở lại!” Từ Tự Dụ có chút không được tự nhiên, hỏi Từ Lệnh Nghi và Thập Nhất Nương, biết hai người đi ra ngoài tặng lễ cho các nhà rồi, hắn lại hỏi tới công khóa của Từ Tự Giới: “...... Viện thử không thi tốt, chuẩn bị sang năm thi lại!”

Hắn một hơi thi qua huyện thử và phủ thử, nhưng lại không thể qua kỳ thi viện thử cuối cùng.

“Cũng đừng gấp!” Từ Tự Dụ an ủi Từ Tự Giới, “Làm việc tốt thường gian nan. Người thi qua cũng không nhiều.”

Hai người vừa nói chuyện, Từ Tự Truân thấy Hạng thị đứng ở một bên sắc mặt vàng vàng, hết sức tiều tụy, Oánh Oánh cũng gục ở vai nhũ mẫu ngủ thiếp đi, cười cắt đứt lời hai người: “Nhị ca một đường xe ngựa mệt nhọc, Nhị tẩu và Oánh Oánh cũng mệt mỏi không chịu nổi rồi. Không bằng đi về rửa mặt trước một phen, đợi vấn an tổ mẫu xong, huynh đệ chúng ta mới trò chuyện cũng không muộn.”

“Xem ta kìa, chỉ lo nói chuyện!” Từ Tự Dụ ngượng ngùng cười cười, Từ Tự Truân kêu xe thanh duy, đưa bọn họ trở về nhà, lại cho người nói với Khương thị: “Nhị tẩu bọn họ trở lại, nàng đi qua xem một chút!”

Khương thị cười ưng thuận, tính toán thời gian hẳn là Từ Tự Dụ bên kia đã thu thập xong, nàng đi đến chỗ của Từ Tự Dụ. Trên đường gặp Anh Nương, hai người cười cười nói nói vào cửa.

Chị em dâu gặp mặt, tất nhiên phải một phen tâm sự, đi vấn an Thái phu nhân, lại có một phen náo nhiệt.

Lúc này mọi người mới biết, Hạng thị mang thai!

“Nói muốn sinh con ở trong phủ, ” sắc mặt Từ Tự Dụửng đỏ, “Cho nên liền từ Nhạc An chạy trở về!”

“Về là tốt, về là tốt!” Thái phu nhân không nhịn được gật đầu, “Trong nhà cái gì cũng có. Dù sao Nhạc An cũng chỉ là địa phương nhỏ.” Sau đó phân phó Nhị phu nhân, “Con đi nói với Thập Nhất Nương, để cho nàng an bài mấy người có kinh nghiệm hầu hạ bên người Nhu Nột.”

Nhạc An là nhà mẹ đẻ của Khương thị.

Khương thị nghe vậy thì rũ mí mắt.

Đám Từ Tự Giới có chút không được tự nhiên.

Thái phu nhân đã phối hợp với Từ Tự Truân nói tiếp lời: “Sao cha và mẹ cháu vẫn chưa về? Mau phái người đi thúc giục đi? Chúng ta đợi bọn họ rồi cùng ăn cơm!”

Lúc này mới vừa ăn cơm trưa xong.

Mọi người không khỏi ngẩng đầu nhìn ngoài cửa sổ.

Hạng thị phát hiện có một gã sai vặt của Cẩn ca nhi đang nói chuyện với một tiểu nha hoàn dưới tàng cây. Vừa nói, còn vừa nhìn về phía chính phòng, lộ ra vẻ có chút vô cùng lo lắng.

Trong lòng Anh Nương khẽ động.

Thấy những người khác cũng không chú ý tới, nàng tìm cơ hội, rón rén ra cửa. Thì đã không thấy gã sai vặt kia, nàng bèn hỏi tiểu nha hoàn: “Mới vừa rồi gã sai vặt của Lục thiếu gia nói gì với ngươi đây?”

“Hồi bẩm Ngũ Thiếu phu nhân, gã sai vặt của Lục thiếu gia hỏi Tứ phu nhân có ở trong phòng của Thái phu nhân hay không?”

Anh Nương suy nghĩ một chút, bước nhanh đuổi theo, vừa lúc nhìn thấy bóng lưng của gã sai vặt kia.

Nàng thở phào nhẹ nhõm, để cho nha hoàn bên cạnh gọi gã sai vặt kia tới đây: “Có phải Lục thiếu gia đã xảy ra chuyện gì hay không?”

Gã sai vặt kia vừa nghe, lập tức khóc lên: “Lục thiếu gia đánh nhau cùng người ta, nô tài, nô tài trở lại báo tin.”