Thứ Nữ Đương Gả: Nhất Đẳng Thế Tử Phi

Chương 137




edit:..Lam Thiên..

“Các vị phu nhân đang nói chuyện gì vậy?” Hạ Thính Ngưng cười nhẹ đi vào lương đình cắt đứt câu chuyện đang  được bàn tán.

Thanh âm trong trẻo giống như nước suối khiến cho người ta không khỏi sinh ra vài phần hảo cảm.

Đám phu nhân đang ngồi nghe vậy không khỏi quay đầu nhìn về phía người đi tới.

Nhị phu nhân ngồi ở chủ vị càng thêm tràn đầy ý cười, vội vàng vẫy tay nói “Ngưng Nhi, ngươi đã đến rồi. Mau tới bên này ngồi, ta còn đang nghĩ như  thế nào lại không nhìn thấy ngươi đâu.”

“Đại tẩu, tẩu ngồi chỗ này đi.” Bách Lí Thiên Phù ngồi bên cạnh mẫu thân của mình càng là trực tiếp đứng dậy, cao hứng  đem vị trí tặng cho  Hạ Thính Ngưng.

Hạ Thính Ngưng cũng không từ chối, tự nhiên hào phóng  ngồi xuống giữa nhị phu nhân và Bách Lí Thiên Phù, ôn hòa có lễ  hướng mọi người gật đầu chào hỏi.

Những người khác nhìn tình cảnh này, trong lòng liền cân nhắc một phen. Được sủng ái như vậy có thể thấy được Tĩnh vương thế tử phi này ở phu gia ( nhà chồng) có phân lượng.

Nhị phu nhân vô cùng thân thiết  kéo cánh tay Hạ Thính Ngưng  vỗ nhẹ nói “Ngươi, đứa nhỏ này đi đâu vậy, hơn nửa ngày cũng không thấy bóng dáng.”

Từ sau khi Hạ Thính Ngưng vì nàng chuẩn trị khai phương thuốc, thái độ nhị phu nhân đối với nàng tự nhiên không thể giống như trước đây.

Hạ Thính Ngưng cười khẽ nhìn lướt qua Ninh Dương Hầu phu nhân nói “Trong cung  phong cảnh rất tốt, ta đi dạo một chút lại trùng hợp nhìn thấy một đôi chim sẻ có tình ý nên liền ở lại nhìn thêm một chút.”

Nhị phu nhân cũng không biết  hàm ý trong lời nói của Hạ Thính Ngưng nên nàng chỉ cười nói “Chim sẻ có cái gì đẹp mắt,nếu như ngươi thích chim nhỏ như vậy, trở về liền đến ‘Bách Minh Các’ chọn một, hai con là được.”

Hạ Thính Ngưng khẽ cười gật đầu đáp ứng.

Nàng vừa nói xong liền có một vị phu nhân phụ họa theo cười nói “Không nghĩ tới thế tử phi cũng thích dưỡng thứ đồ chơi này.”

Hạ Thính Ngưng mỉm cười làm như tán gẫu việc nhà “Ta cũng chỉ là yêu thích thứ tao nhã sao có thể sánh với nhị muội muội tính tình tốt được hun đúc từ nhỏ.”

Bách Lí Thiên Phù nghe vậy hai gò má đỏ lên, không tự nhiên nhận lấy đánh giá từ mọi người.

Tính tình nàng dịu dàng, hơn nữa da mặt mỏng, một phen đối thoại biểu hiện, đối với đám phu nhân đã từng nhìn qua vô số người mà nói, nàng giống như một hồ nước trong không chút tỳ vết.

Đám quý phu nhân này, người nào không nghĩ  muốn tìm một người con dâu tốt.

Lập tức, liền có người nửa thật nửa giả vui đùa nói “Bách Lí nhị tiểu thư đáng yêu như vậy, cũng không biết là công tử nhà ai có phúc khí có thể cưới được nàng mang về.”

Lời kia vừa thốt ra, chính là có chút ý tứ hàm xúc dò xét ở bên trong.

Ninh Dương Hầu phu nhân nghe vậy tuy rằng ngoài miệng không có trả lời nhưng trên mặt cũng là lộ ra vài phần vui mừng đắc ý. Không có gì bất ngờ xảy ra, có thể cùng Tĩnh vương phủ kết thân liền chỉ có Ninh Dương Hầu phủ bọn họ.

Nhị phu nhân cũng hiểu được ý tứ trong lời nói này, lại không lâu nữa liền muốn cùng Ninh Dương Hầu phủ kết thân, nàng đã nghĩ đến trả lời mờ mịt một chút chặt đứt tâm tư của đám phu nhân này.

Chỉ là vừa muốn mở miệng, Hạ Thính Ngưng liền đã nói ra “Hôn nhân đại sự làm sao có thể lấy ra làm trò đùa, nhị thẩm luôn đau thương nhị muội muội nên vô cùng cẩn thận.”

Nói như vậy chính là cho thấy còn chưa chọn ra được người. Đám người ở đây trong lòng đều rõ ràng, dưới đáy lòng bắt đầu âm thầm tính toán.

Nhị phu nhân tuy rằng trong lòng vô cùng kinh ngạc, nhưng được tu dưỡng tốt từ nhỏ nên chưa có biểu hiện trên mặt.

Sắc mặt Hạ Thính Ngưng lạnh nhạt như trước chỉ là ở dưới bàn hơi hơi nhéo cánh tay nhị phu nhân, xem như ra hiệu.

Kể từ đó, nhị phu nhân liền càng biết là có vấn đề, âm thầm đem nghi vấn cất xuống đáy lòng, tính toán một lát nữa liền hảo hảo hỏi một chút.

Bách Lí Thiên Phù không nghĩ nhiều như vậy, nàng chỉ đơn thuần  cho rằng việc hôn sự còn chưa có định tốt, đại tẩu nhất định là cảm thấy không tiện nói sớm ra.

Trái lại, sắc mặt Ninh Dương Hầu phu nhân liền có chút không tốt, hai nhà đã bàn luận mối hôn sự này không sai biệt lắm. Tĩnh vương thế tử phi nói như vậy đến cùng là có ý tứ gì. Nàng vừa ngẩng đầu muốn cấp Bách Lí nhị phu nhân một ánh mắt lại không nghĩ tới Hạ Thính Ngưng lại đối chính mình cười vui vẻ, điều này làm cho trong lòng nàng nhất thời lộp bộp  một chút, có chút hốt hoảng không rõ nguyên nhân.

Sau khi đạt được kết quả như mong muốn, Hạ Thính Ngưng mỉm cười đối nhị phu nhân nói “Nhị thẩm, gần đây thân thể người có chút không tốt, không nên ngồi lâu như vậy. Không bằng trở về sương phòng chợp mắt một chút, tĩnh dưỡng tinh thần.”

Nhị phu nhân vừa nghe, cũng thấy có lý, liền gật đầu nói “Cũng tốt, ngươi nói như vậy, ta cũng cảm thấy thực sự chút mệt mỏi.”

Nói xong lại đối với đám phu nhân đang ngồi nói “Ta xin phép đi trước.”

Bách Lí Thiên Phù cũng đứng dậy cùng đi theo.

Nhân vật chính đã đi, tình cảnh tự nhiên là có chút lạnh xuống.

Hạ Thính Ngưng cũng không quá thích ứng phó với đám người này nên cũng liền đứng dậy có lễ nói “Các vị phu nhân, ta cũng phải xin phép đi qua chào hỏi các vị phu nhân khác.”

“Đi đi, thế tử phi không cần để ý.” Mọi người lại phụ họa một trận, ở các nàng xem ra, Tĩnh vương thế tử phi tuy rằng cũng đã làm phụ nhân, nhưng đến cùng vẫn là tuổi còn trẻ, cùng các nàng ba mươi, bốn mươi tuổi  ngồi chung một chỗ, quả thật không quá thỏa đáng.

Hạ Thính Ngưng mỉm cười, ôn hòa có lễ  đi tới một chỗ náo nhiệt khác.

Vừa mới đến gần, liền có người ánh mắt sắc bén phát hiện ra nàng,“Mau nhìn, là Tĩnh vương thế tử phi đến.”

Nơi này phần lớn đều là thiếu phụ trẻ tuổi, Hạ Thính Ngưng vừa đi đến gần liền bị mọi người kéo lại thân thiết ngồi xuống.

Tuy rằng phần lớn đều là người nàng không biết, nhưng nghe các nàng  nói chuyện, Hạ Thính Ngưng rất nhanh liền biết được trong đó có vài vị phu nhân thân phận rất lớn.

Trong đó vị nử tử ngồi ở bên cạnh nàng tên là Hoa Tuyết, là phu nhân của một vị tướng quân, cùng Tĩnh vương phủ có chút quan hệ sâu xa.

Năm đó, thời điểm Tĩnh vương gia lãnh binh đánh giặc từng có hai thủ hạ đắc lực, một vị tên là Hoắc Tiên, một vị tên là Hoa Thanh Sơn. Hai người cùng đi theo  Tĩnh vương gia, tình cảm huynh đệ tất nhiên không phải tầm thường, lúc đó Hoắc Tiên đã có một nhi tử, hai nhà từng nói nếu ngày sau Hoa phu nhân sinh ra nữ tử, liền gả cho nhi tử của Hoắc Tiên, cứ như vậy liền định thân cho hai tiểu hài tử.

Không nghĩ tới, sau một trận chiến Hoa Thanh Sơn bất hạnh mất mạng, chỉ để lại Hoa phu nhân cùng nữ nhi hai tuổi sống nương tựa lẫn nhau.

Hiên Đế đăng cơ là lúc luận công ban thưởng, Hoắc Tiên được phong làm đại tướng quân, mà Hoa Thanh Sơn mặc dù cũng có truy phong nhưng dưới gối lại không có nhi tử nên không người có thể kế thừa tước vị này.

Nghe nói thời điểm Hoa Tuyết gả cho Hoắc gia, Hoắc phu nhân còn từng náo loạn một phen, nguyên nhân chính là bởi vì Hoa gia không quyền không thế, mà nhi tử của nàng Hoắc Diệc tuy rằng tuổi còn trẻ nhưng cũng đã là tướng quân, muốn cưới cái dạng nữ tử gì mà không có, dựa vào cái gì lại phải cưới một nữ tử không còn cha không quyền không thế.

Sau này vẫn là Hoắc Tiên đập bàn tự quyết, nói cái gì cũng phải thực hiện hứa hẹn năm đó, đem chi nữ của cố hữu nghênh đón vào gia môn nhà mình làm con dâu. Hơn nữa còn lời nói sắc bén cảnh cáo phu nhân của hắn một phen.

Chỉ là sự tình vẫn chưa kết thúc như vậy, theo như Hạ Thính Ngưng biết, Hoa Tuyết quá môn đã một năm nhưng vẫn không mang thai, Hoắc phu nhân liền cắn chặt không tha, vì nhi tử của chính mình nạp chất nữ nhà mẹ đẻ của mình làm thiếp. Một lòng nghĩ đợi chất nữ của chính mình sinh hạ tôn tử sau đó liền đem người nâng lên  làm chính thê, đem Hoa Tuyết cấp hưu.

Bất quá, lúc trước nàng từng nghe người Hoắc phủ nói qua, Hoắc Diệc cũng là người lạnh lùng, cùng thê tử ở chung tuy rằng không phải như keo như sơn nhưng đối với cái tiểu thiếp mới nạp vào phủ  kia cũng không chú ý nhiều. Một tháng chỉ nghỉ ngơi ở chỗ Hoa Tuyết và tiểu thiếp kia hai ba ngày, thời gian còn lại đều là ở tại chủ ốc.

Hạ Thính Ngưng thoáng liếc mắt đánh giá Hoa Tuyết một chút, chỉ thấy da nàng trắng nõn, sắc mặt cũng không tiều tụy, ăn mặc cũng vô cùng tốt, có thể thấy được hoắc Diệc thật sự cũng không bạc đãi vắng vẻ nàng.

Có lẽ một hồi hài kịch ở ngọ yến khiến Hoa Tuyết đối với Hạ Thính Ngưng có chút đồng bệnh tương liên, nàng nhỏ giọng  an ủi nói “Chuyện hài tử, ngươi cũng đừng vội, nhìn Tĩnh vương thế tử đối với ngươi vô cùng tốt.” Chẳng những không chịu cưới công chúa, liền ngay cả tiểu thiếp cũng không nguyện ý nạp.

Hạ Thính Ngưng nghe vậy có chút cảm thấy buồn cười, nàng cũng học nhỏ giọng  trả lời “Ngươi cũng vậy, chớ sốt ruột, Hoắc tướng quân đối với ngươi vẫn tốt chứ?”

Vừa nghe Hạ Thính Ngưng nhắc tới phu quân của chính mình, trên mặt Hoa Tuyêt nhất thời hiện lên  một chút màu hồng nhạt, gật đầu nói “Hắn đối với ta rất tốt.”

Mặc dù bị bà bà làm khó dễ, lại tới một cái tiểu thiếp không an phận. Nhưng từ sau khi thành thân, hắn chưa từng ghét bỏ gia thế của nàng, những gì chính thê nên có, nàng giống nhau cũng không thiếu, mỗi tháng cũng bất quá cũng chỉ tới phòng tiểu thiếp kia hai ba lần, thời điểm còn lại chọn  vẫn là nàng.

Hạ Thính Ngưng nhìn bộ dáng Hoa Tuyết hai má đỏ bừng, không khỏi có chút bật cười.

Hai người còn nói một ít việc nhà khác, một phen đàm luận xuống dưới, nữ tử này tính tìn thẳng thắn khiến nàng rất yêu thích.

Hai người các nàng nhỏ giọng nói chuyện đã sớm lọt vào trong mắt một số người có tâm.

Chỉ nghe thấy một giọng nói vang lên“Thế tử phi cùng Hoắc thiếu phu nhân đây là đang âm thầm nói gì vậy, cũng nói cho chúng ta nghe một chút đi a.”

Hạ Thính Ngưng nghe vậy hơi hơi ngẩng đầu, liếc mắt nhìn một nữ tử trang điểm xinh đẹp, khẽ cười nói “Cũng không có gì, chỉ là ‘Tuyết Đoàn Phường’ mới ra một loại vải mới, muốn cùng Hoắc thiếu phu nhân ngày khác cùng đi xem mà thôi.”

Đám thiếu phụ trẻ tưởi ngồi cùng nhau, tán gẫu không phải là xiêm y trang sức thì chính là son phấn trang điểm.

Hạ Thính Ngưng lời này vừa ra, nhất thời liền khiến cho  mọi người  nhiệt tình, ào ào  thảo luận  xiêm y và chất liệu của‘Tuyết Đoàn Phường’.

Ánh mắt Hoa Tuyết nhìn Hạ Thính Ngưng nhất thời dâng lên một loại kính nể, loại năng lực có thể lạnh nhạt thản nhiên nói sang chuyện khác này nàng làm thế nào cũng không học được. Từ nhỏ nàng đã thích cưỡi ngựa đi dạo, đối với cầm kỳ thư họa tổng  không thể dậy nổi hưng trí, cũng học không được cái loại tính kế cong cong vòng vòng  này. Mẫu thân nói tính tình nàng giống như phụ thân, nếu không phải đã sớm đính hạ việc hôn sự, nàng cũng lo lắng nàng không gả đi được.

Hạ Thính Ngưng mỉm cười  nhìn mọi người ngươi một câu ta một câu  nói đến chất liệu trong ‘Tuyết Đoàn Phường’.

Vừa vặn, có người nhận ra cung trang Hạ Thính Ngưng đang mặc chính là chất liệu quý nhất được bán trong ‘Tuyết Đoàn Phường’ phù quang cẩm, nhất thời lại vừa hâm mộ vừa ghen tỵ nói “Thế tử thật đúng là sủng ái thế tử phi, ‘Phù quang cẩm’ này cũng không phải là ai cũng có thể mặc được.”

Hạ Thính Ngưng cười khẽ, nhẹ giọng nói “Lệnh phu quân đối với ngươi cũng không sai, trâm cài trên đầu ngươi cũng xuất bán từ ‘Trân Bảo Hiên’ đi, giá cũng không phải là thấp.”

Vị phu nhân kia vừa nghe, tất nhiên là vui mừng  không ít, nhẹ nhàng khoát khoát tay nói “Đâu có, đâu có, chỉ là một cái trâm cài mà thôi.” Khi nói chuyện, cũng là vẫn không nhịn được đưa tay lên đầu sờ sờ một chút.

Đã nói tới  xiêm y trang sức, lại không tránh được nói tới son phấn ở ‘Mỹ Nhân Đường’.

Sau khi nhìn thấy Hạ Thính Ngưng cũng không bôi vẽ gì lên mặt, một vị phu nhân khác càng là trêu ghẹo  nói “Nhìn mặt thế tử phi, liền giống như trứng gà bóc, thật sự là trắng nõn.”

Mọi người nghe vậy liền nhìn chằm chằm Hạ Thính Ngưng, có người không nhịn được liền hỏi “Không biết thế tử phi bảo dưỡng như thế nào?, có thể cùng chúng ta nói một chút được không?.”

Có nữ nhân nào không thích đẹp, không hy vọng màu da của chính mình trắng như tuyết.

Liền ngay cả Hoa Tuyết cũng vô cùng tò mò chờ mong nhìn Hạ Thính Ngưng.

Hạ Thính Ngưng mỉm cười “Cũng không có gì, trong ngày thường uống nhiều sữa  tươi một chút là được.”

“Sữa tươi? Cái kia có mùi muốn chết.” Có người ghét bỏ  nói.

Người khác nghe xong cũng phụ họa  theo “Đúng vậy, có mùi, ta làm thế nào cũng không uống được.”

Hạ Thính Ngưng khẽ cười nói “Thêm chút hạnh nhân nấu cùng là được, trong ‘Ngọc Nhan Lâu’ có bán.”

“Thật không, ta đây  sau khi trở về  cần phải hảo hảo thử một chút mới được.” Một vị phu nhân mặc váy màu xanh nhạt vui vẻ ra mặt  nói. Màu da của nàng vốn không được trắng, lúc này có biện pháp tốt, tự nhiên là muốn hảo hảo làm thử.

Những người khác nghe nàng nói xong cũng cảm thấy có thể làm, liền quyết định sau khi hồi phủ sẽ thử một lần. Có thể biến trắng là tốt nhất, cho dù cuối cùng không có hiệu quả cũng không có gì trở ngại, sữa cũng không phải là quá đắt.

Mọi người càng nói càng là hăng say, Hạ Thính Ngưng chỉ cười khẽ lắng nghe, ngẫu nhiên nếm thử một chút điểm tâm tinh xảo trên bàn hoặc uống mấy ngụm trà.

Toàn bộ thời gian buổi chiều gần như ở trong lương đình tiêu phí gần hết.

Thời điểm mặt trời lặn, tất cả mọi người vô cùng ăn ý đứng dậy kết bạn cùng nhau đi đến cung điện.

Bằng hữu bên cạnh Hạ Thính Ngưng  tất nhiên là Hoa Tuyết phu nhân tướng quân này, hai người tán gẫu được có chút hợp ý.

Thời điểm đặt chân xuống bậc thầm ở lương đình, Hoa Tuyết  vốn tươi cười cùng Hạ Thính Ngưng nói một chút chuyện lý thú khi nàng còn nhỏ.

Không nghĩ tới, dị biến phát sinh, dưới chân Hoa Tuyết bỗng nhiên trơn trượt, cả người hướng bậc thềm ngã xuống.

Hạ Thính Ngưng vội vàng giữ chặt tay nàng, muốn ổn định nàng không để nàng ngã về phía sau. Không nghĩ tới, người phía sau không biết sao lại cũng có người trượt chân ngã thất thanh thét chói tai.

Một trận xô đẩy, cuối cùng khiến Hoa Tuyết cùng Hạ Thính Ngưng đi ở phía trước bị xô ngã. Một đạo kim quang hiện qua ánh mắt Hạ Thính Ngưng.

“Không tốt, mau tới  xem người thế nào, Tĩnh vương thế tử phi cùng Hoắc thiếu phu nhân bị ngã xuống.” Đám phu nhân đi ở phía sau vội vàng hô lên.

Lúc này, lưng Hạ Thính Ngưng chạm đất, không chỉ có phía sau lưng một trận đau rát nóng bừng, liền ngay cả xương cốt chỉ sợ cũng đã bị đụng gãy.

Mà cả người Hoa Tuyết lại ngã lên trên người Hạ Thính Ngưng.

Sau khi nghe được tin tức, một trận rối loạn, thái giám cùng cung nữ đều cuống quít vội vàng chạy tới, mọi người làm thành một đoàn, ba chân bốn cẳng  muốn đem hai người nâng dậy, không nghĩ tới, Hạ Thính Ngưng lại đè lại Hoa Tuyết lại trầm giọng quát “Không được nhúc nhích.”

Vãn Ngọc và Lục Vu lòng nóng như lửa đốt, nghe vậy vội vàng ồn ào  nói “Đều tránh ra,đều tránh ra, không nghe thế tử phi nói sao.”Diễn Đàn Lê Qúy Đôn, edit:..Lam Thiên..

Nghe được tin tức Bách Lí Dung Cẩn cũng nhanh chóng chạy đến, đi theo phía sau càng là Hạ Tử Vân sắc mặt trắng bệch. Mọi người nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của Bách Lí Dung Cẩn liền thập phần có nhãn lực  ào ào lui về phía sau.

Bách Lí Dung Cẩn lạnh mặt đi nhanh tiến lên phía trước, trong mắt tràn đầy sốt ruột.  đang tốt lành  như thế nào lại có thể ngã từ trên bậc thềm xuống.