Thứ Nữ Hữu Độc

Chương 90-4: Bọ ngựa bắt ve




Lí Vị Ương đột nhiên nở nụ cười, rồi cười đến không ngừng lại được.

Bởi vì nàng thông minh, bởi vì nàng mạnh mẽ, cho nên người khác có thể tha hồ hãm hại nàng sao? Coi nàng là người ngốc chắc?! Nàng lạnh mặt, giọng nói như hàn băng: “Thất điện hạ, nếu ta vô năng, thì xứng đáng nhận cái chết sao?!”

Thác Bạt Ngọc gần như không thể nói gì, hắn biết những thứ đó không thể thương hại Lí Vị Ương, cho nên mới khinh thường – nói đến cùng, hắn rất tin tưởng vào khả năng cùng sự thông minh của Lí Vị Ương, lại quên rằng nàng cũng là người, có thể bị thương có thể đổ máu, hơn nữa, còn là một nữ tử yếu đuối. Trong thời gian ngắn, hắn cảm thấy hối hận vô cùng, đều tại lúc trước nàng tạo cho hắn ấn tượng quá kiên cường, cho nên mới có ý tưởng sai lầm, cảm thấy nàng có thể ứng phó với mọi chuyện, bất giác, hắn bước lên một bước: “Vị Ương, thật xin lỗi, ta cam đoan với nàng —— “

“Khỏi cần cam đoan! Chuyện thế này phát sinh lần nữa, ta không cam đoan Đức phi nương nương còn có thể tiếp tục an ổn ngồi trên vị trí kia!” Lí Vị Ương cười lạnh một tiếng, “Ta là một đống đá vụn, nhưng tính mạng lại rất cứng, nương nương muốn giết ta, cẩn thận đánh đến đầu rơi máu chảy!”

Thác Bạt Ngọc nhìn nàng thật sâu: “Tuy nàng nói những lời tàn nhẫn như vậy, nhưng ta biết, nàng là người tâm địa lương thiện, hôm nay nàng không muốn hại chết mẫu phi của ta, bằng không nàng sẽ không để Cửu muội nói những lời ấy, nếu đổi lại là bất luận kẻ nào, phụ hoàng sẽ không tin tưởng, nàng còn hiểu rõ tâm tư của phụ hoàng hơn cả chúng ta.”

Chỉ có một Công chúa không so đo thiệt hơn, một đứa nhỏ yếu đuối hồn nhiên, một hòn ngọc quý được Hoàng đế sủng ái nói ra những lời ấy, Hoàng đế mới tin tưởng.

Người đế vương, rất đa nghi. Cho nên mọi chuyện phát sinh ngày hôm nay, đều nằm trong sự tính toán của Lí Vị Ương.

Lí Vị Ương quay mặt đi, ánh lửa xa xa chiếu lên mặt nàng tạo thành ánh sáng chớp tắt bất định, giọng nói của nàng rất bình thường, bình thường đến mức không ai ý thức được sự mệt nhọc chưa từng có trước đó: “Ta làm như vậy, là vì tốt cho Thất điện hạ.”

Thác Bạt Ngọc ngạc nhiên nhìn nàng.

Lí Vị Ương nói tiếp: “Chuyện ngày hôm nay, bề ngoài nhìn vào, Đức phi nương nương bị bệ hạ khiển trách, nhưng bệ hạ đã biết mình oan uổng Đức phi, hơn nữa suy nghĩ sâu hơn chuyện ám sát, bệ hạ sẽ nhận định rằng có người tràn ngập ghen tị với điện hạ mới mưu hại Trương Đức phi luôn ôn hoà nhã nhặn, điện hạ nói xem, ai sẽ cảm thấy điện hạ là sự uy hiếp, không nhịn được phải ra tay diệt trừ?”

“Nàng cố ý lựa chọn Nguỵ Quốc phu nhân?” Thác Bạt Ngọc không tin nổi nhìn nàng.

“Đúng vậy, Nhị ca của Nguỵ Quốc phu nhân, cũng chính là Nhị cữu cữu (cậu) trên danh nghĩa của ta, có một nữ nhi thứ xuất gả vào phủ Thái tử.” Lí Vị Ương cười nói, “Chờ xem, bệ hạ nhất định sẽ cảm thấy, Thái tử có ý hãm hại điện hạ, sau này chẳng những phòng bị hắn nhiều hơn, còn càng bảo vệ cùng coi trọng điện hạ, bù đắp sự thua thiệt của điện hạ và Đức phi.”

Thác Bạt Ngọc nhìn Lí Vị Ương, từng bước từng chiêu của nàng đều độc ác tàn nhẫn như vậy, trong lòng dâng lên cảm xúc phức tạp, trong thời gian ngắn, thấy từng cơn rét lạnh lướt qua.

Hoàng đế hạ chỉ tra xét rõ chuyện này, nhưng thân phận quê quán cung nữ kia đều không có vấn đề, ở trong cung lâu năm mà không kết giao thân cận với ai, rất rõ ràng là được sắp đặt từ nhiều năm trước, dùng người như vậy là muốn đẩy Trương Đức phi vào đường chết. Nhưng mệnh lệnh của Hoàng đế dù sao cũng không phải để nói đùa, rốt cuộc có người mật báo nói Nguỵ Quốc phu nhân từng lén qua lại với cung nữ này, cứ như thế, Nguỵ Quốc phu nhân trở thành đối tượng nghi ngờ hàng đầu, nhưng đến lúc Cấm vệ quên chạy tới lều trại của Nguỵ Quốc phu nhân thì phát hiện bà ta đã mặc quần áo chỉnh tề nuốt vàng tự sát. Bá Xương hầu vô cùng khiếp sợ, ba quỳ chín lạy nhận tội chịu đòn, Hoàng đế quyết tâm lôi cả nhà hắn ra trảm, Lí Tiêu Nhiên biết được chuyện này, vội vàng cầu tình, hơn nữa đưa ra chứng cứ có sức thuyết phục rằng chuyện này không liên quan đến Bá Xương hầu, nhưng Hoàng đế vẫn tước quan chức, biếm thành thứ dân, lưu đày nơi Hạ Châu hoang vắng. Tin tức vừa truyền ra ngoài, cả triều đình chấn động.

Lúc đến, Nguỵ Quốc phu nhân vẫn ngồi trong xe ngựa cao cao tại thượng, hiện tại bao bọc bởi một cái chiếu rách bị lôi đi. Bộ dáng Cao Mẫn ngồi trên lưng ngựa ngang ngược hiếu thắng còn gần ngay trước mắt, nhưng lúc này chỉ có thể nằm trong xe ngựa cùng phụ thân đến Hạ Châu.

Lí Vị Ương nhìn phía xa, trong mắt có sự lạnh nhạt lưu động.

“Thật đáng thương, mọi chuyện vốn đang êm đẹp.” Không biết từ lúc nào Tôn Duyên Quân đã đến bên cạnh nàng, “Nếu sớm biết gặp phải nhiều chuyện như vậy, còn chẳng bằng không tham gia trận săn bắn.”

Đầu tiên Cửu Công chúa cưỡi ngựa bị kinh hoảng, sau đó Cao Mẫn bị ngộ thương, tiếp theo Trương Đức phi bị người khác oan uổng, sau này tra ra đầu sỏ là Nguỵ Quốc phu nhân, cuối cùng Nguỵ Quốc phu nhân còn tự sát. Toàn bộ các sự kiện phảng phất như liên quan đến nhau, hoàn toàn gắn bó, nhưng Tôn Duyên Quân tuyệt đối không tưởng tượng được rằng, mọi chuyện đều có liên hệ chặt chẽ đến thiếu nữ thoạt nhìn rất tầm thường trước mắt.

Lí Vị Ương đáp: “Tôn tiểu thư tâm địa tốt đẹp, nhưng có những chuyện đã ghi trong số mệnh, Nguỵ Quốc phu nhân làm chuyện ác, vốn phải dự tính đến kết cục ngày hôm nay.”

Tôn Duyên Quân gật đầu, nói: “Ngụy Quốc phu nhân đúng là không nên oan uổng Trương Đức phi, ta nghe nói, Nguỵ Quốc phu nhân có một chất nữ (cháu gái) là Trắc phi của Thái tử, cho nên hiện giờ ai cũng nói Nguỵ Quốc phu nhân là do Thái tử sai đi đối phó Trương Đức phi, mục đích chân chính là muốn bệ hạ chán ghét Thất Hoàng tử!” Giọng nói của nàng rất thấp, bộ dáng như sợ bị người khác nghe thấy.

Lí Vị Ương cườn thản nhiên: “Ồ, Tôn tiểu thư cũng tin loại đồn đại này?”

“Cũng không phải là lời đồn đại, ai cũng biết con trai cả của Nguỵ Quốc phu nhân Cao Viễn, lúc còn sống không phải là thư đồng của Thái tử sao, mà Cao Viễn chết vì Thái tử, bà ấy mới được sắc phong. Hơn nữa, Đại phòng Nhị phòng phủ Tưởng Quốc công sinh ra năm người con trai mà không có nữ nhi con vợ cả, vì lôi kéo, Thái tử điện hạ đành phải cưới nữ hài tử thứ xuất nhà bọn họ, thân phận không cao chỉ có thể cho danh vị Trắc phi. Nếu không phải vì Thái tử, Nguỵ Quốc phu nhân vì sao phải hãm hại Trương Đức phi, bọn họ thứ nhất không có thù hận thứ hai không có xung đột –” Tôn Duyên Quân bất giác nhắc lại phân tích của Tôn Tướng quân cho Lí Vị Ương nghe.

Trên mặt Lí Vị Ương lộ ra kinh ngạc: “Là như thế sao?”

Tôn Duyên Quân mang vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Cô cũng phải có chút tâm nhãn đi chứ, nhưng mà cũng chẳng sao hết, phụ thân cô không tham gia vào tranh đấu giữa các Hoàng tử, coi như trong cái rủi có cái may.”

Không tham dự? Chỉ là bề ngoài thôi, Lí Tiêu Nhiên đang đầu cơ kiếm lời, chờ giá cao. Nhưng nguyện vọng để nữ nhi mẫu nghi thiên hạ của ông đã thất bại, không biết tiếp theo sẽ làm gì.

“Bởi vì bệ hạ oan uổng Đức phi nương nương, cho nên đối xử rất cẩn thận để trấn an nương nương! Còn nói Thất Hoàng tử săn được sói trắng, khen thưởng rất nhiều…” Tôn Duyên Quân vẫn nói tiếp, ánh mắt Lí Vị Ương lại nhìn chăm chú vào xe ngựa của Bá Xương hầu đang đi xa dần, không biết đang suy nghĩ điều gì.

Lần săn bắn này rốt cuộc đã kết thúc, dịu dàng từ chối lời mời nhiệt tình của Tôn Duyên Quân, Lí Vị Ương về tới phủ Thừa tướng.

Trở lại phòng, Lí Vị Ương phân phó tất cả mọi người ra ngoài, giờ khắc này, không nhìn thấy người ngoài, nàng không cần phải nỗ lực kiên cường nữa, nàng có thể yên tâm yếu đuối, cũng chẳng cần phải tỏ ra dũng cảm như vậy.

Lúc Thác Bạt Ngọc nói: “Ta cảm thấy nàng đủ kiên cường có thể ứng phó tất cả.” Khi đó, bản thân trả lời như thế nào? Lí Vị Ương không còn nhớ, nàng chỉ cảm thấy, khoảnh khắc đó vô cùng tức giận, vô cùng phẫn nộ, cho dù nàng chỉ coi đối phương là một minh hữu, nhưng ít nhất nàng cũng bỏ vào đó một phần cảm tình, nàng tích cực nỗ lực vì hai người có thể là tri kỷ là bằng hữu, vì cùng chung một mục đích. Nhưng Thác Bạt Ngọc nói với nàng một câu như vậy, nàng bất giác cảm thấy rất thất vọng.

Nàng đúng là kiên cường, nhưng không kiên cường đến mức có thể ứng phó tất cả các hoàn cảnh nguy hiểm. Nhất là lúc phải đối mặt với tử vong, nàng sợ hơn bất cứ ai, hằng đêm nàng không ngừng mơ thấy, vĩnh viễn là màu sắc thê lương của lãnh cung cùng mái hiên nhỏ mưa không ngừng, đôi khi, nàng thậm chí mơ thấy rận bò đầy trên người mình, sự sợ hãi như vậy, người chưa từng trải qua căn bản không thể hiểu được. Thác Bạt Ngọc cho rằng nàng kiên cường, cho rằng nàng không sợ hãi gì cả, nhưng thật ra hoàn toàn ngược lại, chính vì sợ hãi, nàng sợ hãi một khi mình yếu đuối sẽ bị người khác nhấn chìm, cho nên nàng mới không tiếc trả giá lớn để diệt trừ chướng ngại trước mắt.

Biết rõ mũi tên nhọn kia sẽ đâm vào Cao Mẫn mà vẫn hẹn nàng ta đua ngựa.

Biết rõ Ngụy Quốc phu nhân sẽ nghĩ cách hãm hại Trương Đức phi mà vẫn nói cho bà ta biết ai là người hạ độc thủ phía sau.

Lí Vị Ương chính là một nữ nhân tâm địa độc ác.

Nàng nghĩ như vậy, vùi mặt vào gối.

Có hương vị của mặt trời cùng cỏ xanh, hoàn toàn khác biệt với mùi mốc cùng mùi máu tươi trong mơ.

“Há mồm!”

Đột nhiên có tiếng nói vang lên, ngay bên giường nàng.

Lí Vị Ương phát hoảng, nâng mắt nhìn thấy Lí Mẫn Đức một tay chống má, tay kia cầm một miếng bánh nhìn chằm chằm nàng như hổ rình mồi

Lí Vị Ương bật cười: “Đây là cái gì?”

“Phù Dung viên.” Lí Mẫn Đức nói ngắn gọn, “Không phải tỷ rất thích ăn bánh này sao?”

Các món điểm tâm ngọt của Phỉ Thuý các, trước giờ Lí Vị Ương thường xuyên ăn, nhưng hiện tại nàng thật sự không có hứng thú.

Lí Mẫn Đức nhíu mày, buông miếng bánh xuống, nói: “Vậy tỷ muốn ăn cái gì?”

“Cái gì ta cũng không muốn ăn!” Lí Vị Ương hiếm khi mất kiên nhẫn thế này, nàng rõ ràng đã phân phó để nàng lại một mình không cho bất luận kẻ nào bước vào, Triệu Nguyệt sao vẫn để cho hắn đi vào.

Hiện tại Mẫn Đức bước vào phòng nàng quả thật như vào chỗ không người.

Qua nửa ngày, Lí Vị Ương vẫn không nghe thấy hắn nói chuyện, mở mắt nhìn, phát hiện thiếu niên đang cúi đầu, không thấy được vẻ mặt của hắn, nhưng sự đau thương lan toả đầy trong không khí. Nếu nói hắn đang khó hiểu vì sao Lí Vị Ương luôn ôn hoà lại phiền lòng đến mức này, thì không bằng nói hắn đang phẫn nộ, nàng vì lý do khó hiểu mà trách cứ hắn!

“Haiz, ta không cố ý, Mẫn Đức, chỉ là tâm tình ta không tốt.” Lí Vị Ương thở dài, ngồi dậy, nói lời trấn an.

Lí Mẫn Đức ngẩng đầu, tủi thân chớp mắt, biểu cảm mềm mại làm người khác cảm thấy mình đã phạm phải tội ác ngập trời.

Lí Vị Ương không chịu nổi ánh mắt thuần khiết này, bất giác nói: “Được rồi, được rồi, được rồi, thật xin lỗi.”

“Lần này ra ngoài, gặp chuyện không vui sao?” Lí Mẫn Đức hỏi.

Lí Vị Ương tạm ngừng một lát, nói: “Chỉ một lần làm chết vài người, trong lòng có chút khó chịu.”

“Đấu tranh sinh tồn, cá lớn nuốt cá bé, đây là tỷ dạy ta.” Thiếu niên ngẩng đầu, tầm mắt chặt chẽ bao phủ nàng.

Lí Vị Ương hơi sợ run, hành động của nàng, đúng là như vậy. Không giết người, thì sẽ bị người giết, nàng không phải người tốn thời gian để thương xuân tiếc thu, có lẽ lúc nàng nhìn thấy bộ dáng đau khổ vì nữ nhi của Nguỵ Quốc phu nhân, phảng phất như nhìn thấy Thất di nương… Nàng buông mắt xuống, “Đệ nói rất đúng…”

Hắn bỗng dưng nhớ tới điều gì đó, giận tái mặt, “Có người chọc giận tỷ?” Lời vừa ra khỏi miệng thì lập tức thấy hối hận, hắn thử thăm dò đưa tay nâng mặt nàng lên, một giọt nước mắt lạnh như băng rơi xuống tay hắn không hề báo trước. Rõ ràng lạnh băng như vậy, nhưng trái tim thiếu niên trong nháy mắt như bị bỏng, đau đớn không thể hiểu nổi.

Lí Vị Ương ngẩng đầu, trong mắt không hề có nước, giống như giọt lệ trong tay hắn chỉ là ảo giác. Nàng cười, dịu dàng nói với thiếu niên đang chân tay luống cuống, “Đệ ấy…”

Hiện giờ, người có thể hoàn toàn tin cậy bên cạnh nàng, chỉ còn lại hắn.

Nếu có thể, nàng hi vọng, cả đời này hắn sẽ không biến đổi.

“Ta sẽ không để bất cứ kẻ nào bắt nạt tỷ.” Thiếu niên đưa tay, vuốt lọn tóc mềm mại của nàng.

Lí Vị Ương sửng sốt, lập tức nở nụ cười. Lúc này, nàng nghĩ thiếu niên đang đùa, sau này mới phát hiện, hoá ra nàng đã nghĩ sai rồi.

Hôm nay, Triệu Nam cưỡi một con ngựa, phóng thẳng về Lí phủ.

Triệu Nam chạy vội tới trước mặt Lí Vị Ương, quỳ xuống, bẩm báo: “Tiểu thư, nô tài làm nhục sứ mệnh, không thể thành công.”

Lí Vị Ương nhìn thoáng qua đầu vai loang lổ vết máu của hắn, lập tức hiểu ra đã xảy ra chuyện gì, nàng nhẹ giọng nói: “Vết thương của ngươi nghiêm trọng không?”

Triệu Nam cúi đầu, vô cùng áy náy cùng tự trách, “Nô tài không có vấn đề gì.”

Lí Vị Ương nói với Triệu Nguyệt đang sợ hãi bên cạnh: “Trước tiên băng bó vết thương cho ca ca ngươi đi.”

Vết thương trên vai Triệu Nam, một thanh trường kiếm xuyên vào ngực hắn, miệng vết thương dài hơn nửa thước, vô cùng đáng sợ, Triệu Nguyệt không dám tin: “Ca, người nào có năng lực làm ca bị thương thế này.”

Triệu Nam lắc đầu, hắn thiếu chút nữa có thể cầm theo đầu của Lí Mẫn Phong trở về. Nhưng mà – bỗng nhảy ra một đám người, đầu lĩnh là một nam tử trẻ tuổi. Triệu Nam tự nhận võ công cao cường, ai ngờ lại bị thương nặng, người đó tay cầm trường đao, tàn nhẫn hơn xa hắn, cuối cùng bị cướp mất Lí Mẫn Phong… Cũng tại hắn quá sơ suất, không ngờ đối thủ lại lợi hại như vậy!

Lí Vị Ương nghe xong, cười lạnh một tiếng: “Quả nhiên là người Tưởng gia.”

Lí Mẫn Đức ngồi bên cạnh nghe thấy, hơi nhíu mày: “Tưởng gia?” Hắn cảm thấy kỳ quái, vì sao Lí Vị Ương khẳng định người cứu Lí Mẫn Phong là Tưởng gia?

Lí Vị Ương gật đầu, lại cười nói: “Mẫn Đức, Đại phu nhân có hai huynh trưởng, tổng cộng có năm người con trai, ai cũng có sở trường riêng, không phải người bình thường!”

Lí Mẫn Đức cười: “Chuyện này ta có nghe qua, nhưng mà – nam nhân Tưởng gia đều ở biên cảnh, sao có thể đột nhiên xuất hiện ở đây?”

Lí Vị Ương cười nhẹ nói: “Đúng vậy, vốn phải phụng mệnh trấn thủ biên cảnh lại đột nhiên chạy về cảnh nội, đáng tiếc chúng ta không có chứng cớ, bằng không đây là một tội danh của Tưởng gia.” Nàng cầm ly trà, khẽ nhấp một ngụm, “Triệu Nam, ngươi bại dưới tay người Tưởng gia, cũng không quá mất mặt, phải biết rằng Tưởng gia giá trị nhất không phải gia thế cùng địa vị, mà là năm người con trai xuất chúng hơn người. Bọn họ không muốn nhìn Lí Mẫn Phong chết, tất nhiên sẽ nghĩ cách cứu hắn, ta không ngờ bọn họ thu được tin tức nhanh như vậy, dù sao điều này có nghĩa bọn họ đã biết ta đã làm những gì, có lẽ rất nhanh thôi, bọn họ sẽ tìm tới cửa tính sổ.”