Thứ Nữ Vợ Kế

Chương 77




Khuôn mặt Trần Linh Nhi dĩ nhiên rất nôn nóng, theo bản năng đưa tay che bụng mình, một màn này tự nhiên vẫn bị Lưu Uyển Thanh đang âm thầm quan sát nàng ta nhìn thấy, hé mắt. . . . . .

Lộ Vương phi thấy Lộ Vương lên tiếng, âm thầm nắm quyền, ngay sau đó mở miệng nói: "Lời Uyển Thanh nói vẫn có mấy phần đạo lý, bên kia cứ chuẩn bị trước đi, dù sao đồ cưới sính lễ cũng phải chuẩn bị đầy đủ hết, chờ vài ngày nữa thân thể Trần Hoàng Hậu bình phục, chúng ta liền làm việc." Nói xong còn cười híp mắt vỗ tay Trần Linh Nhi: "Đứa bé ngoan, sẽ không uất ức con."

Lưu Uyển Thanh thấy vậy cũng không nhiều lời nữa, khóe miệng lại nhếch lên, hi vọng càng cao thì sự thất vọng càng lớn, không phải sao?

. . . . . .

Mấy ngày sau

"Chủ tử, đã tra được." Thúy Nhi thì thầm bên tai Lưu Uyển Thanh mấy câu.

Lưu Uyển Thanh khẽ cau mày, ngay sau đó gật đầu mà nói tiếng "biết", Thúy Nhi sửng sốt một chút, lập tức nhẹ giọng hỏi: "Chủ tử, lúc này chẳng lẽ không nói ra sao? Đây chính là chuyện lớn đó."

Lưu Uyển Thanh nhìn Thúy Nhi một cái, nói: "Ban đầu Trần Linh Nhi này vẫn ở trong hoàng cung." Thúy Nhi nghe một chút liền hiểu rõ, không khỏi há hốc mồm. . . . . .: "Chẳng lẽ là. . . . . ." Ngón tay chỉ chỉ lên trời.

Lưu Uyển Thanh để ly trà trong tay xuống, lắc đầu một cái: "Sợ là không phải, nếu là thật, ngài ấy cũng không cần quan tâm đến vấn đề bối phận."

Vậy sẽ là ai chứ? Thúy Nhi nghi ngờ nhíu mày một cái, nội viện hoàng cung trừ thái giám ra còn có thể có. . . . . . Thái tử! Không khỏi mở to hai mắt nhìn chủ tử nhà mình.

khóe miệng Lưu Uyển Thanh hơi nhếch lên: "Cũng có thể, chỉ là, lấy thân phận của hắn sẽ không nhìn trúng Trần Linh Nhi đâu, huống chi Trần Hoàng Hậu như thế nên càng muốn nhìn thấy không phải sao. Tốt lắm, chuyện này ngươi cứ đơn giản xem như không biết gì là được, những thứ khác chỉ cần nhìn ngó một chút thôi."

Hé mắt, nếu như trong bụng nàng thật sự là máu mủ của thái tử, chuyện kia cũng sẽ không đơn giản như vậy, tối thiểu nàng ta cũng không thể bước vào cung thái tử. Mặc dù nàng không hiểu nổi vì sao Trần Hoàng Hậu không đồng ý gả nàng ta cho con trai mình, dù sao thì nhìn Trần Hoàng Hậu vẫn còn rất thương yêu Trần Linh Nhi, nhưng nếu đồng ý, lúc này sợ là Trần Linh Nhi đã sớm mẫu bằng tử quý rồi, cũng không cần diễn một tuồng "tiên nhân khiêu" với Vương phi để hãm hại Thế tử gia.

Vốn dĩ nhân phẩm của thái tử không phải kiểu dám làm không dám chịu, có lẽ trong đó vẫn còn có ẩn tình, những điều này nàng không thể biết được. Sống cuộc sống này đã lâu, nàng nghĩ việc gài tang vật sợ vu cáo cũng không thể làm. Đến lúc đó, vì giữ được máu mủ trong bụng, chắc hẳn nàng ta sẽ nói sự thật, khi đó không biết vẻ mặt của Lộ Vương phi mắt cao ấy sẽ như thế nào.

Sợ là đối với thái tử cũng dùng chiêu giống nhau, khóe miệng Lưu Uyển Thanh hơi nhếch lên.

Trong Trình Dương các

Sắc mặt Lục An có chút không tốt, nhất là sau khi nhìn thấy Lục Khang. Nắm ly rượu trong tay, ngửa đầu liền uống một hết một hớp. Lục Khang thấy vậy đoạt lấy bầu rượu: "Bây giờ vốn là ngươi tới đây giải sầu với ta, bây giờ ngược lại rồi hả?"

Lục An sửng sốt một chút, ngay sau đó lắc đầu một cái. . . . . .

"Vô sự, chỉ là gần đây mẫu hậu, bà. . . . . . Còn có Trần Linh Nhi."

"Dừng lại!" Lục Khang khoát khoát tay: "Chúng ta đừng nhắc tới những thứ này, bị mẹ ruột tính toán chiêu "tiên nhân khiêu", sợ rằng Lục Khang ta là người đầu tiên từ cổ chí kim rồi, vốn không muốn để cho nàng phải chịu uất ức, lại không thể che chở được, ha ha ha. . . . . . Lúc này xem ra, Lục Khang ta thật đúng là kẻ vô dụng!"

Nói xong liền ngửa đầu uống một ly. Ngẩng đầu nhìn khuôn mặt Lục An 'buồn rầu' ngồi đối diện, hơi nheo mắt lại, cũng rót tiếp cho hắn một ly: "Lý quý phi là người không có con cháu, ngươi không cần lo lắng, chắc hẳn không bao lâu sau, phượng thể của hoàng hậu nương nương sẽ khỏi!"

Lục An thở dài: "Ngược lại ta thật hi vọng mẫu hậu có thể bệnh thêm mấy ngày, như vậy cũng có thể nghỉ ngơi nhiều một chút, cả ngày mưu tính hại nhau, ta nhìn thấy cũng mệt mỏi, ngươi nói xem, làm sao nữ tử lại không bao giờ biết thỏa mãn chứ?"

"Ha ha? Lúc nào thì Thái Tử Gia của chúng ta cũng muốn thay đổi khẩu vị, thích những nữ tử không dính khói bụi trần gian chứ? Không phải ngươi nói rất thích nhìn bộ dáng của các nữ tử tranh giành người tình sao, cứ xem như dựng lên một sân khấu kịch hả ? Hả?"

Lục An lắc nhẹ ly rượu trong tay, khóe miệng chứa một tia trào phúng: "Nữ tử không dính khói bụi trần gian sao? Đó là nữ quỷ! Nhưng mà cũng chỉ là làm bộ thôi." Nói đến đây dừng một chút, nhìn về phía Lục Khang: "Ngược lại Thế tử phi của ngươi rất thú vị. Huynh đệ thật có phúc lớn."

Lục Khang ngửa đầu uống một ly, thấy trong bầu rượu đã hết, Lục An thấy vậy liền gọi người đưa rượu lên, lại bị Lục Khang ngăn lại: "Không còn sớm nữa, ta cần phải trở về. . . . . . Uyển Nhi vẫn đang chờ ta, muốn uống nữa thì ngươi uống một mình đi."

Nói xong liền say lảo đảo đi ra ngoài, Tiểu Mễ tử đang ngoài cửa chờ đợi vội vàng tiến lên đỡ lấy Lục Khang.

Lục An nhìn về phía cửa gỗ đã đóng lại, cau mày. . . . . . Sợ là phải thiếu ngươi một đại nhân tình.

. . . . . .

"Khinh người quá đáng! Khinh người quá đáng!" Lưu Nhân Phúc đánh một quyền vào cột gỗ. Lưu Nhân Quý thấy vậy không khỏi lắc đầu một cái, trong mắt cũng đều là vẻ buồn rầu.

"Đại ca, chuyện này huynh cũng đừng lo lắng, giao cho đệ đệ đi, bây giờ cho dù bất cứ giá nào ta cũng phải hỏi một chút xem, Thế tử gia hình như đang ức hiếp muội muội ta phải không, thật sự coi Lưu gia chúng ta là người dễ ăn hiếp sao? Đại ca, đệ đệ phải nói một câu, huynh nhất định phải nắm cho chặt bên chỗ đại tẩu đó, xem ra Tiền gia thật không muốn bỏ qua."

Trong đầu Lưu Nhân Quý hiện ra một hình ảnh đơn bạc, ánh mắt ảm đạm phai mờ, chỉ cảm thấy trong lòng căng thẳng, không khỏi có chút tự giễu, mỗi ngày nàng chờ đợi hắn, đứng ở nhà đưa tay ra chờ hắn, hắn lại không thèm để ý chút nào, thậm chí nhục mạ, không lên tiếng để mặc cho những thứ ác nô kia khi dễ nàng,. . . . . . Nàng vì hắn uất ức, vì lợi ích toàn cục nhiều năm, mà rốt cuộc hắn lại khốn kiếp như vậy, hôm nay chân tướng đã rõ. . . . . . Tự hắn muốn đưa tay ra, nàng lại không có ở đây cho hắn cơ hội, đạo lý quý trọng người trước mắt dễ hiểu như vậy, nhưng hắn lại không rõ ràng, hôm nay hối hận rồi thì có thể làm sao đây?

Tay nắm thành quyền, không! Không thể bỏ qua như vậy, chính hắn cả đời này sợ là cũng không thể gặp được nữ tử huệ tâm lan chất như vậy, nàng có thể đợi tự hắn nhiều năm, vậy hắn cũng có thể!

"Đại ca, huynh nghĩ cái gì chứ ? Nghe hiểu được lời đệ đệ rồi hả?" Lưu Nhân Phúc vỗ vào Lưu Nhân Quý đang ngẩn người.

Lưu Nhân Quý lấy lại tinh thần, đáp lại hắn một quyền: "Lúc này ngươi không cần càn rỡ, ngươi nghĩ Nhị muội muội cũng ngu ngốc như ngươi sao? Huống chi nàng cũng truyền tin qua, nói chúng ta không nên nhúng tay vào, ngươi đó, chỉ cần luyện quyền cho tốt! Chờ cưới vợ thôi."

"Sao được? Nhị muội muội vốn là người thiện tâm, Trần Linh Nhi này chính là kẻ không đơn giản, đến lúc Nhị muội muội bị thua thiệt sẽ trễ mất! Hay sao! Trần Linh Nhi này không thể gả vào Lộ Vương phủ, nếu không trong lòng Nhị muội muội nhất định không thích."

Lưu Nhân Quý kéo Lưu Nhân Phúc đang muốn xông ra ngoài lại: "Binh pháp Tôn Tử đã học đi đâu hết rồi!"

"Chuyện này thì liên quan gì tới Tôn Tử chứ?"

"Ngươi đấy, đúng là một kẻ Lăng Đầu Thanh*."

"Đại ca, lời này ngươi phải nói cho rõ ràng."

. . . . . .

"Con không biết đâu, đại ca con vất vả lắm mới khuyên ngăn được nhị ca con không tới gây chuyện, tính khí của đứa bé kia từ nhỏ đã trực tiếp, lớn lên trong quân doanh, càng thêm khó lường, ôi. . . Con lớn không nghe mẹ." Lại vỗ nhẹ sau lưng Lưu Uyển Thanh: "Bây giờ nương thật ngàn hối hận vạn hối hận mà! Ban đầu nên liều chết cản lại, không thể gả con vào Vương phủ chịu tội, chỉ tiếc. . . . . . Cuối cùng là nương có lỗi, làm hại con hôm nay phải đối mặt với nhiều chuyện phiền lòng như vậy, bây giờ con vừa là phụ nữ có thai, nương e ngại quy củ của Vương phủ cũng không thể thường xuyên đến thăm con. Ôi. . . . . ."

Lưu Uyển Thanh cười: "Nương, nữ nhi rất tốt, trong lòng Thế tử gia biết là đã uất ức con, đối xử với với con tốt hơn so với trước kia, mọi chuyện cũng theo con."

"Nhưng Trần Linh Nhi kia . . . . . ."

"Đó là vì Thế tử gia trúng ‘tiên nhân khiêu’ mà thôi, trong lòng vốn cũng đã không vui, con cần gì phải náo loạn, lại dính phải phanh tiếng đố phụ chứ? Dù sao cũng chỉ là một người không được sủng ái, Vương phi hi vọng nàng gả vào cửa thì cứ gả vào cửa đi. Nhưng mà bây giờ dù Vương phi nguyện ý, Thế tử gia nguyện ý, nhưng quy củ này. . . . . . một nữ tử không thân phận, nói toạc ra thì cũng chỉ có thể làm thiếp trước đã, danh phận trắc thê vẫn chỉ có thể tưởng tượng. Huống chi Thế tử gia không vui, dù Vương phi và nàng ta có sốt ruột trông nom thì có tác dụng gì? Cũng không thể mỗi lần đều dùng biện pháp "tiên nhân khiêu" tính toán Thế tử gia vào phòng mình."

Lưu Đại phu nhân vừa nghe, nâng khăn che miệng cười: "Con đó, tính tình này ngược lại cởi mở không ít. Chỉ là, như vậy cũng tốt, như vậy mới không thể bị người khác bắt nạt, dù sao bởi vì chuyện kia mà con đã bị uất ức. Dù là Vương phủ cũng không thể khinh người quá đáng như vậy, hôm nay con lại là phụ nữ có thai, mặc kệ cái thai này là nam hay nữ, chỉ cần bình an sinh ra, vị trí Thế tử phi này liền ổn định thôi."

"Tốt lắm, nương, đừng nói với nữ nhi những chuyện phiền lòng này, nói chút chuyện tốt đi, hôn sự của nhị ca cùng Trịnh Vương Tiểu quận chúa như thế nào rồi? Nữ nhi nghe nói bởi vì chuyện của nữ nhi mà thiếu chút nữa liền. . . . . ."

Lưu Đại phu nhân hừ một tiếng: "Phủ Trịnh Vương này dĩ nhiên là không vui, chỉ là không thể lay chuyển được việc Tiểu quận chúa cam tâm tình nguyện đó, mặc dù nhị ca của con là một người đánh đấm dữ tợn, nhưng cả Kinh Thành này có bao nhiêu người ở độ tuổi này có thể so sánh mà vượt qua tiền đồ của nhị ca con chứ? Hơn nữa con là bị oan uổng , hoàng thượng cũng tự mình ra mặt hạ chỉ xử Lưu Uyển Nguyệt cực hình rồi, còn ai dám ở tước thiệt đầu căn tử (xuyên tạc, nói bậy)? Phủ Trịnh Vương liền phái người tới đưa tin, bảo ý lúc trước kia chỉ đều là hiểu lầm, Hừ!"

Lưu Uyển Thanh tất nhiên biết Lưu Đại trong lòng phu nhân rất vui mừng, chỉ là nói mấy câu ngoài miệng cho sảng khoái, liền kéo tay bà nói: " Nương, là phủ Trịnh Vương thông minh, nhị ca nhưng là người rất nổi tiếng đấy, hơn hết là Trịnh Vương Tiểu quận chúa này, nữ nhi rất thích, nương cũng đừng. . . . . ."

Lưu Đại phu nhân cười nói: "Nương cũng chỉ muốn sảng khoái da miệng ở nơi này một chút thôi, trước không nói nàng có phải là một người vừa ý không, chỉ bằng thân phận Tiểu quận chúa của nàng, nương còn có thể để nàng chịu uất ức hay sao? Huống chi lại đúng như lời con nói, là một người khéo léo lanh lợi, tính tình cũng rất thích hợp với nhị ca con, quan trọng nhất là trong lòng nhị ca của con thích! Gia hòa mọi sự ninh (yên tĩnh), nhưng nương cũng không chịu được chuyện của đại ca con nữa rồi."

"Tiền gia bên kia vẫn chưa chịu buông tha sao?"

"Ôi. . . Chuyện này làm sao có thể trách được Tiền gia người ta chứ? Tất cả đều do đại ca con làm bậy! Đại tẩu con thật là một nười tốt, nữ tử như vậy sợ là không thể thấy nhiều, thôi. . . . . . Con cháu tự có phúc của con cháu, chuyện của đại ca con, nó đã nói với ta rồi, cầu xin ta không được nhúng tay vào, ta cũng liền mặc kệ, huống chi là chúng ta bạc đãi nữ nhi nhà người ta, ta cũng không còn mặt mũi đi nói gì."

Lưu Uyển Thanh gật đầu một cái: "Nương, đại ca dĩ nhiên có thể đón đại tẩu trở về ."

"Như vậy tự nhiên là tốt, hai ngày này nãi nãi con cũng nhớ lắm đấy."

Lưu Uyển Thanh nghĩ đến nãi nãi luôn thương yêu nàng, trên mặt toát ra lo lắng: "Thân thể bà nội khỏe hơn chút nào chưa?"

"Yên tâm đi, đại phu đều nói uống thêm chút thuốc nữa để củng cố liền có thể khỏi." Nhìn ra ý tứ của Lưu Uyển Thanh, Lưu Đại phu nhân vẫn không quên nói: "Bây giờ con đang là phụ nữ có thai, nãi nãi của con bị bệnh nhưng tuyệt đối con không thể đi thăm, nếu không nhỡ va chạm phải thì hối hận cũng không kịp, chờ thân thể bà nội con tốt lên rồi, thân thể con sợ là cũng còn bất tiện, con đó! An tâm dưỡng thai mới phải, không cần quan tâm những chuyện khác."

Lưu Uyển Thanh mím môi gật đầu một cái.

-hết chương 77-

Lăng Đầu Thanh [愣头青] :

Lăng Đầu Thanh, là một từ chúng ta thường dùng trong đời sống, nói về người nào đó làm việc không có đầu óc, hoặc không động não, chưa bao giờ phân tích, phán đoán tình hình nội dung, tính chất, đúng sai, phải trái vân vân của sự việc đã hành động mù quáng, hậu quả, bởi vì phương pháp hành động mẫu thuẫn với tình hình phát triển của sự việc, cuối cùng vấn đề nhỏ không đáng để mắt tới thành ra vấn đề lớn hậu quả nghiêm trọng, chuyện tốt biến thành chuyện xấu.

[ Nghe đồn là do ] : Tên đầy đủ của Lăng Đầu Thanh là Bách Hưởng Thiên Túc Trùng, cũng là Thổ Long, là quái vật khó thấy được trong truyền thuyết địa phương, tả nó giống như con rết có nhiều chân, màu xanh biếc, lại to lớn vô cùng, cái đầu to cỡ nắm tay của người trưởng thành. Hễ thấy cái gì là tấn công liền, cho nên người ta gọi nó là Lăng Đầu Thanh, ở nông thôn đồn Lăng Đầu Thanh lớn rất chậm, từ thời thơ ấu đến thời kỳ trưởng thành cần tận mấy trăm năm.

[...]

Có điều nó là vì màu sắc cơ thể cùng với cái tên Lăng Đầu Thanh do tập tính thấy người là cắn lại được sử dụng rộng rãi để chỉ người tính tình nóng nảy, không phân biệt phải trái.