Thứ Nữ

Chương 67




Lúc này, Lãnh Hoa Hiên đã đến gần, thần sắc bình thản ung dung, vẫn lạ bộ dáng vân đạm khinh phong, ánh mắt ôn hòa, không có nửa điểm kinh hoàng, cẩm nương liền nghị, chẳng nam nhân vừa rồi không phải Lãnh Hoa Hiên, hoặc… Chính là lãnh hoa hiên, như vậy hắn quá biết diễn xuất a, lòng dạ sâu không lường được.

Bất quá Cẩm Nương ưa thích người có ánh mắt độ lượng, do hắn dùng ánh mắt đó để nhìn mọi người, nên nàng thật không tin người có ánh mắt ấm áp như thế, lại là người bội tình bạc nghĩa, ngay cả thân sinh cốt nhục của mình cũng muốn giết chết.

“Chị dâu, thế tử phu nhân, sao lại ngồi ngoài này, thời tiết se lạnh, vẫn nên vào nhà ngồi đi.” Lãnh Hoa Hiên đi qua nơi này, nhìn thấy Cẩm Nương cùng Vân Nương ngồi chung trong rừng trúc, thì giật mình, nói.

Vân Nương đang dùng ánh mắt nhìn kỹ hắn, đôi mi thanh tú cau lại, đã bị phát hiện rồi, sao người này lại trấn định như vậy.

“Ta cùng đại tỷ yêu mến lệ trúc, cho nên cùng nàng đến ngắm, nơi này yên tĩnh, dễ nói chuyện.” Cẩm Nương vừa nói vừa cười.

“Ừ, ngồi một lúc cũng thấy lạnh rồi, tứ muội, chúng ta vẫn nên trở về phòng thôi.” Vân Nương thuận thế nói ra.

Cẩm Nương nghe xong liền đứng lên, gật đầu với Lãnh Hoa Hiên, dắt Vân Nương đi đến phòng của nhị phu nhân, Lãnh Hoa Hiên ở phía sau lại kêu lên “Nhị tẩu xin dừng bước.”

Cẩm Nương kinh ngạc quay đầu, Lãnh Hoa Hiên mỉm cười đến gần, nói “Nhị tẩu, đây là dược mà tiểu đệ tìm được từ một vị dị sĩ, nghe nói đối với chân của Nhị ca rất có lợi, nhờ người đem về cho nhị ca a.”

Cẩm Nương nghe xong thì có chút ngoài ý muốn, cười nói “Vì sao không tự mình đem đến cho nhị ca ngươi?”

Lãnh Hoa Hiên nghe xong ánh mắt ảm đạm, trên mặt lộ ra nụ cười khổ “Nhị ca…sợ là không thích Hoa Hiên, cho nên, vẫn là nhờ chị dâu đem đi dùm.”

Trong nội tâm Cẩm Nương giật mình, Lãnh Hoa Đình cực kỳ đề phòng Lãnh Hoa Đường, lúc trước nghe Lãnh Hoa Hiên nói, hồi nhỏ hắn quan hệ với Lãnh Hoa Đình rất tốt, bằng không, cũng sẽ không giúp hắn trồng lệ trúc, làm sao hiện tại lại không muốn gặp Lãnh Hoa Hiên chứ? Huynh đệ bọn họ lúc đó đã từng phát sinh chuyện gì không vui sao?

Thấy Cẩm Nương sau một lúc lâu cũng không lên tiếng, nên thần sắc Lãnh Hoa Hiên càng thêm ảm đạm, ánh mắt ôn nhuận mang theo một tia thương cảm “Chẳng lẽ chị dâu cũng không giúp ta sao? Ta thực là…rất muốn nhị ca mau chóng bình phục.”

Nam tử ôn nhuận như ngọc, ánh mắt như ngọc che dấu thâm trầm cùng đau thương, Cẩm Nương không khỏi vì ánh mắt của hắn mà động lòng, vô thức đưa tay ra nhận lấy dược, Vân Nương lại đột nhiên hỏi “Tam công tử, ngươi mới từ bên ngoài phủ vào sao? Có thấy nha đầu Ngọc Nhi của ta không, lúc nãy nàng theo nha đầu của nhị phu nhân đi chơi, hiện giờ lại không thấy quay lại.”

Cẩm Nương bị lời nói của nàng làm ngẩn người, quay đầu nhìn nàng, chỉ thấy ánh mắt Vân Nương sáng lên, trừng mắt với nàng, không có phản ứng mà quay lại nhìn Lãnh Hoa Hiên nói tiếp “Lúc nãy thấy hai nàng đi vào rừng trúc này, lâu như vậy còn chưa thấy quay lại, nha đầu kia ngày càng ham chơi.”

Lãnh Hoa Hiên nhìn theo hướng tay nàng chỉ, vẻ mặt mờ mịt “Thế tử phu nhân, tại hạ mới từ chỗ thư phòng tới, cũng không thấy, cho nên…không gặp nha hoàn của ngươi.”

Vân Nương thất vọng a một tiếng, ngẩn đầu đưa mắt, như là nhìn về phía hòn non bộ xa xa, giống như đang thực sự tìm nha hoàn vậy.

Cẩm Nương mỉm cười, đối với Vân Nương phục sát đất, Vân Nương vừa hỏi như thế có hai chỗ tốt, nếu vừa rồi nam tử kia thật sự là Lãnh Hoa Hiên, mà mình rất nhanh đụng phải hắn, như vậy hắn sẽ hoài nghi hai nàng, nói như vậy là giá họa cho hai nha hoàn, hơn nữa, cũng ám hiệu với Lãnh Hoa Hiên, nàng có khả năng sẽ biết bí mật của hắn, hơn nữa còn đem mình loại bỏ ra ngoài cuộc, miễn cho việc lung túng khi gặp nhau ở trong phủ.

Nếu Lãnh Hoa Hiên không phải nam nhân kia, vậy lời nói chẳng vào đâu này, bất quá chỉ là một câu vui đùa, hôm nay thấy Lãnh Hoa Hiên bình tĩnh thong dong như thế, Cẩm Nương không khỏi hoài nghi, nghiêng qua nhìn Lãnh Hoa Hiên.

Thật lâu, nàng vẫn không nhìn ra nửa điểm sơ hở, chỉ phải trong lòng thầm than trí tuệ cùng lòng dạ của cổ nhân, thật đúng là không phải người con gái trong trắng thời hiện đại như nàng vượt qua được.

“Công tử không gặp, chẳng lẻ các nàng đã trở về, chúng ta nhanh chóng trở về phòng a, bên ngoài thật đúng là lạnh” Vân Nương vừa cười vừa nói, kéo Cẩm Nương tiếp tục đi về phía trước.

Lãnh Hoa Hiên nép người nhường đường, chính mình cũng không đi theo tỷ muội của Cẩm Nương, ngược lại vòng đi đường khác.

Cẩm Nương cùng Vân Nương hai người đi đến ngoài viện nhị phu nhân, liền thấy được nha hoàn có tướng mạo ngọt ngào đi từ hướng khác đến, thần sắc u buồn, giống như mới khóc, nhìn lại nàng, tóc tai lôn xộn, cước bộ lảo đảo, đi ngang qua người Cẩm Nương và Vân Nương giống như không thấy, ánh mắt ngây ngốc giống như u hồn.

Cẩm Nương cùng Vân Nương trao đổi ánh mắt, xem ra, nha hoàn này là nữ tử đứng sau hòn non bộ, Vân Nương tiến đến đứng sau nha hoàn kia, đột nhiên hô lên “A nha, công tử gia…”

Nha hoàn kia nghe xong thân thể cứng đờ, quả nhiên xoay đầu lại, hai mắt nhìn xung quanh, chỉ thấy hai người xa lạ là Cẩm Nương cùng Vân Nương, thấy Cẩm Nương mặc đồ không tầm thường, thì nhanh chóng cúi đầu lui qua một bên, nhường đường cho hai người Cẩm Nương.

Vân Nương sau khi đến gần, còn cố ý dừng lại trước mặt nàng một lúc, nhưng cái gì cũng không nói, mà tiếp tục đi tiếp.

Nha đầu kia có chút khẩn trương cúi thấp đầu, không dám nhìn Vân Nương.

Trong phòng nhị phu nhân, Lãnh Uyển cùng nhị phu nhân nói chuyện rất vui vẻ, thấy Vân Nương trở về, thì thản nhiên cười, cầm trong tay bức họa đã cuốn lại kích động bừng bừng mở ra cho Cẩm Nương và Vân Nương cùng xem “Chị dâu, mau nhìn, nhị phu nhân cho Uyển Nhi bức họa.”

Cẩm Nương cùng Vân Nương nhìn một cái, là một bức tranh thủy mặc, vẽ khu rừng lệ trúc nhỏ cómột vị nữ tử đang nhàn nhã ngồi trên ghế đá trong rừng trúc, đôi mắt đẹp chuyển động, nhìn rừng trúc, nhìn người trong tranh tướng mạo giống như nhị phu nhân, Cẩm Nương không khỏi cười thầm, hóa ra nhị phu nhân cũng là người tự kỷ.

Bức tranh vẽ rất tốt, bất quá, Cẩm Nương đối với tranh thủy mặc không hiểu nhiều, liền theo Vân Nương khen vài câu, nhưng Uyển Nhi lại khen không dứt miệng, bức tranh hợp với ý cảnh, người trong cảnh, cảnh trong người, nhìn tranh phân tích từng tí, nói nó tốt như thế nào, tuy Cẩm Nương nghe xong thì cảm thấy không thú vị, nhưng trên mặt phải tỏ ra bộ dáng ngưỡng mộ.

Vân Nương ngồi không lâu, nhìn sắc trời không còn sớm, liền cáo từ, nhị phu nhân cũng không giữ lại, chỉ mời Lãnh Uyển sau này lại đến, thần sắc của Lãnh Uyển có chút thất vọng, thỉnh thoảng lại nhìn ra ngoài cửa, cuối cùng cũng bị Vân Nương kéo ra khỏi cửa.

Vân Nương đi, Cẩm Nương tất nhiên phải tiễn, để cho Tứ nhi hồi phủ, cầm chút ít đồ hồi trước Vương phi đưa tặng cho Vân Nương cùng Lãnh Uyển.

Đưa đến cửa thùy hoa, nhìn Vân Nương cùng Lãnh Uyển đi tiền viện, Cẩm Nương mới trở về Vương phủ.

Trên đường đi liền đem chuyện nam tử đằng sau hòn non bộ để qua một bên, dù sao chuyện này cũng là chuyện nhảm nhí mà thôi, cũng không có quan hệ lớn, nam nhân cổ đại tam thê tứ thiếp, thu thông phòng là chuyện quá bình thường, cho dù trước hôn lễ cùng nha hoàn có dính dấp, cũng không tính gì là mới lạ, không có gì để suy nghĩ, nhưng mà Vân Nương lại đối với chuyện này rất hứng thú, làm cho nàng có chút nghi ngờ.

Trong đầu vẫn nghĩ đến chuyện của cửa hàng mà Vân Nương đã nhắc đến, Vân Nương bất quá chỉ là một tiểu phụ nhân trong nhà cao cửa rộng, nàng làm sao biết rõ nhiều chuyện bí mật của Giản vương phủ? Mình là người trong phủ, còn không rõ ràng như vậy, có lẽ ngó chừng cửa hàng thành đông không ít người, mà Vân Nương chỉ là một trong số đó.

Vừa vào vương phủ, liền thấy Vương mama bên người vương phi đứng chỗ cửa nhỏ, vội vàng nhìn quanh, vừa thấy Cẩn Nương tới, ánh mắt sáng lên, quỳ xuống thi lễ.

Cẩm Nương đâu chờ nàng thi lễ, bước lên nâng tay nàng lên “Mama khách sáo.”

Vương mama thấy vậy vành mắt liền đỏ, âm thanh run run “Nhị thiếu phu nhân, nô tỳ chờ người đã lâu.”

Trong nội tâm Cẩm Nương liền hiểu, ngày ấy vương phi nhờ Vương mama cầm sổ sách phòng bếp đến, ình đích thân tra xét, chỉ là mấy ngày nay gặp phải chuyện này, chính sự quấn lấy, không có thời gian, Vương mama cũng không tìm nàng, nàng liền cho rằng vương mama sợ mình đi tra, không nghĩ tới, lại chờ ở chỗ cửa nhỏ.

“Mẫu phi tìm Cẩm Nương có việc sao?” Cẩm Nương cố ý tránh mà không nói rõ, chuyện tra sổ sách, vẫn là nên nói bày lên mặt bàn công khai, nói đằng sau, sẽ làm người khác nghi ngờ, mình vốn muốn mượn chuyện sổ sách để cho Vương phi, để những người ở trong nội viện có lòng dạ quá nặng, hành vi tham lam, hãy sớm thu lại tâm tư, làm tốt việc mà không sai sót, hơn nữa, nàng cũng cho các nàng hai ngày bù đắp, làm những việc cần làm, đương nhiên nên sớm làm xong, coi như là cho Vương mama mặt mũi.

Sắc mặt Vương mama cứng đờ, trong mắt ẩn chứa nôn nóng nói “Vương phi đang nghỉ ngơi, nô nì đến tìm thiếu phu nhân không phải là ý của Vương phi.”

Sắc mặt Cẩm Nương lộ ra mệt mỏi, cười nói “Mama có việc gì cứ nói.” Lời nói là như thế nhưng trong lúc vô tình lại đưa tay nhéo eo mình “Mới vừa rồi chỗ nhị thẩm thấy Trữ vương thế tử phi, nên hàn huyên một hồi, có chút đói bụng, cũng không biết tướng công ăn cơm chưa.”

Vương mama vừa muốn mở miệng nói liền rụt trở về, xấu hổ nhìn Cẩm Nương, lùi cũng không được, mà tiến cũng không xong, Cẩm Nương liền nói “Mama không bằng cùng Cẩm Nương vào nội viện, dùng chút đồ ăn được không? Khí trời này thật là lạnh a.”

Vương mama nghe xong liền không tiện ở lại, trên mặt cố nặn ra vẻ tươi cười, tiếp lời “Đúng vậy a, trời lạnh, thiếu phu nhân nên nhanh chóng trở về phòng, cũng đừng để bị lạnh.”

Cẩm Nương gật nhẹ đầu, liền dẫn Tứ Nhi tiếp tục đi về phí trước, đi chưa được mấy bước Vương mama lại đuổi theo, mặt lại có chút do dự, sau đó nổi lên dũng khí nói “Thiếu phu nhân, xin ngài giúp nô tỳ.”

Cẩm Nương nghiêm mặt nhìn nàng, đã không muốn động đến, mình không phải không cần để ý mặt mũi của nàng?

“Vương mama nói quá lời, nếu như mama là vì việc sổ sách, ta nghĩ ngài không cần nói nữa, ngài nên biết, Cẩm Nương cho ngài thời gian, nếu vẫn khó có thể thu xếp, điều này chỉ có thể nói ngài không nên phụ sự tín nhiệm của mẫu phi.” Vẻ mặt đáng tiếc của Cẩm Nương nhìn Vương mama, trong vương phủ Vương mama thân phận là người hầu, tiền tiêu hàng tháng rất cao, tới mười lượng bạc một tháng, Cẩm Nương là thiếu phu nhân nhưng hàng tháng chỉ có năm mươi lượng, mỗi ngày Vương phi khen thưởng Vương mama bởi vì nàng là người thân thiết bên người, khách nhân đến phủ cũng có khen thưởng, phía dưới cũng có người cho, một tháng thu vào rất nhiều, vậy mà nàng còn muốn tham ô, quả thật không còn gì để nói.

Vương ma ma nghe xong mặt liền đỏ bừng, trên mắt hiện lên tia xấu hổ, cúi thấp đầu, trầm ngâm nói “Nhị thiếu phu nhân, nô tỳ biết rõ người đã giúp nô tỳ, chỉ là nô tỳ sơ xuất, cũng không phải việc sổ sách, mà là…”

Cẩm Nương nghe xong thì có chút ngoài ý muốn, không phải việc đó, vậy là chuyện gì? Mình vào phủ không bao lâu, cũng không cầm quyền, lại mặc kệ việc, thậm chí lời nói còn không bằng Vương mama nói ở trong phủ, có thể giúp nàng cái gì a?

“Nếu không phải việc sổ sách, chuyện Cẩm Nương có thể giúp sẽ cố hết sức” Sắc mặt Cẩn Nương ngưng trọng, mỉm cười nói với Vương mama, việc sổ sách quá sức mẫn cảm, liên quan đến việc Vương phi quản lý nội viện, Giản Thân Vương phủ to lớn như vậy, Vương phi lại là người chưởng gia, chỉ một phòng bếp nho nhỏ mà đã tồn tại vấn đề kinh tế lớn như vậy, xem một phòng liền biết tất cả mọi chuyện trong phủ, trong phủ to lớn, sợ chỉ là mặt bề ngoài, bên trong sớm đã thối rữa, cứ thế mãi, cho dù Vương gia ở bên ngoài kinh doanh kiếm nhiều tiền, cũng không thể chống đỡ tiêu hao bên trong, một ngày nào đó, thu không bằng chi, cuối cùng sẽ phá sản.

Cho nên, Cẩm Nương theo giúp Vương phi tra từ phòng bếp tra lên, tận tực giúp vương phi thay đổi cách quản lý, xử lý một số người tham ô, giết vài con khỉ, dọa những con gà, cho dù không thể hoàn toàn đổi mới, cũng có thể trì hoãn tốc độ xuống dốc cũng tốt.

Vương mama thấy Cẩm Nương thở ra, nội tâm an tâm một chút, trù trừ mới lên tiếng “Thiếu phu nhân, nô tỳ biết nô tỳ thẹn với sự tín nhiệm của vương phi, chỉ là, lần này, nô tỳ tuyệt không thể để lộ chuyện này ra ánh sáng, chỉ là chị dâu của nô tỳ… chính là người trong phòng bếp Lưu thị, sợ là nàng …”

Thì ra là thế, đây còn không phải là chuyện sổ sách sao? Lưu thị sớm đã bị hiềm nghi rất lớn, nàng là quản sự phòng bếp, chi phí trong phòng bếp toàn bộ là do nàng báo lên, ngày ấy thấy nguyên liệu nấu ăn lãng phí rất nhiều, mộc nhĩ nấm hương các loại hoa quả khô bị hư hỏng chất thành từng giỏ, thịt cũng nhiều vô kể, đã mua đến đây, nếu Vương gia Vương phi ăn không hết, thì có thể đi nơi nào? Thật sự là trơ mắt nhìn nó hư hết sao? E là đưa ra ngoài phủ để đổi tiền a.

Nghĩ đến đây, Cẩm Nương không khỏi cười lạnh lên tiếng “Vương mama, ngài nói, vẫn là chuyện sổ sách, Lưu Thị đã trông coi phòng bếp, mọi chuyện nhất định phải qua nàng kiểm tra, hôm nay ngài vì nàng cầu tình, bảo Cẩm Nương làm sao mà tra xuống tiếp? Mới vừa rồi Ngài còn nói ngài thẹn với sự tín nhiệm của Vương phi, vậy mà hiện tại ngài lại vì chị dâu của mình mà cầu xin, lời này thật quá mâu thuẫn đi.”

Vương mama nghe xong lúng túng một lúc lâu cũng không lên tiếng, vẻ mặt xấu hổ, Cẩm Nương lắc đầu nói “Ngài vì Lưu thị, thì Cẩm Nương chỉ có thể nói một câu bất lực” Nàng hạ quyết tâm phải giúp Vương phi, không thể vì mặt mũi của một hai người mà tha, dù sao, Giản thân vương phủ từ nay về sau là nhà của nàng, nàng còn phải dựa vào chỗ này để sống cuộc sống sâu gạo, giản thân vương thịnh vượng, thì cuộc sống sau này của nàng mới an nhàn sung sướng.

Trong mắt Vương mama lộ ra vẻ thất vọng, trên mặt lúc đỏ lúc trắng, thi lễ với Cẩm Nương xong thì quay người đi.

Cẩm Nương ở sau lưng nàng thở dài sau đó quay về viện của mình, Lãnh Hoa Đình đã đi thư phòng, Cẩm Nương mới ở ngoài về nên bị lạnh chân run cả lên, vừa vào nhà liền đi đến chậu than ngồi, Tú cô cầm hòn bi tròn giúp nàng phủi bụi trên người, thần sắc có chút u buồn.

Cẩm Nương duỗi tay ra sưởi ấm, Tứ Nhi mới theo nàng trở về, tất nhiên cũng bị lạnh tay lạnh chân, nhưng nàng không đến lò sưởi ngay, mà ra phía sau Cẩm Nương ngâm trà, Phong nhi thấy vậy cười hì hì “Tứ nhi tỷ tỷ, ngươi nghỉ ngơi đi, việc này để ta làm cho.”

Lúc này Tứ Nhi mới cười ngồi xuống cùng Cẩm Nương, mày của Tú Cô vốn nhíu chặt lại, thấy nàng như vậy, mới giãn ra, kéo tay nàng xaa xoa, trong miệng nói “Nha đầu ngươi, thiếu phu nhân đứng ngoài bị lạnh, ngươi không khuyên, còn đứng yên để mình cũng bị lạnh luôn, xem đi, tay đều bị đông cứng lại rồi.”

Tứ Nhi cười rụt tay về, gần đây Tú Cô đối với nàng nhiệt tình quá mức, làm cho nàng nhất thời không được tự nhiên, trước kia tại Tôn phủ, Bình Nhi với nàng quan hệ rất khá, Tú Cô mặc dù đối tốt với nàng, nhưng không đặc biệt thân cận, hôm nay Bình Nhi…phải đi, mà Tú Cô đột nhiên nhiệt tình với mình, nàng không phải đứa ngốc, con của Tú Cô nàng đã gặp qua, người nọ cũng trung hậu, nhưng có thể là nàng xem không hợp mắt, mà Tú Cô thì mặt ngoài đối xử với nàng rất nhiệt tình, Tú Cô không nói rõ, nàng cũng không trực tiếp từ chối, chỉ là vẫn duy trì khoảng cách, để tránh về sau khó nói chuyện.

Cẩm Nương vừa hơ bàn tay nóng hổi, thì Ngọc nhi tiến đến “Nhị thiếu phu nhân đã trở về, gia đang ồn ào muốn đi tìm ngài.”

Cẩm Nương nghe xong tim liền mềm nhũn, giống như trải một tầng tuyết sa, mềm nhẹ, còn mang theo ngọt ngào, con mắt cũng cười thành hình bán nguyệt, đứng lên nói “Tướng công ở tại thư phòng sao?”

Ngọc Nhi gật nhẹ đầu nói “Lãnh thị vệ đẩy gia trở về, thiếu phu nhân ngài từ từ, gia một hồi sẽ đến đây.”

Cẩm Nương cười, đi vào trong phòng, gọi Mãn Nhi đem chậu than vào, chờ Lãnh Hoa Đình trở về, nàng đang có một đống chuyện muốn hỏi hắn.

Lãnh Hoa Đình quả nhiên nhanh chóng đến, trên khuôn mặt tuấn tú bị gió thổi hồng nhuận, tăng thêm vài phần diễm sắc, Cẩm Nương thấy lại muốn đui mù, hôm nay rất quái lạ, chỉ rời đi vài canh giờ, mà đã nhớ đến hắn…

“Nàng không ở trong Đông phủ hoa mắt si, sao lại chạy tới đây mắt hoa si tiếp hả?”Lãnh Hoa Đình vừa mở miệng, Cẩm Nương liền có cảm giác muốn đánh người, thằng nhãi này đúng là cứ hướng lên đầu nàng mà dội nước đá, không làm nàng nổi trận lôi đình thì không bỏ qua.

“Phải, ta hôm nay lần đầu tiên gặp tam thiếu gia, hắn đúng là như trích tiên, ai nha nha, thật sự là phiêu dật xuất trần, vân đạm kinh phong.” Hai mắt Cẩm Nương bắn ra đầy sao, rất háo sắc nói tiếp “Nhìn đẹp nhất là má trái hắn có lún đồng tiền, khi cười rộ lên trông thật đẹp mắt, lại ôn hòa, không giống người nào đó tuy rằng đẹp, nhưng lớn lên lại giống như yêu nghiệt, ai nha nha, tướng công chàng nói xem yêu nghiệt đẹp hay là trích tiên đẹp?” Hôm nay không tức chết ngươi, ta sẽ không mang họ Tôn.

Quả nhiên mặt Lãnh Hoa Đình đều tái lại, mắt phượng nhắm lại, đôi mi thanh tú chau lại, trong mắt sắp phun lửa

Ở đằng kia Cẩm Nương tiếp tục nói về Lãnh Hoa Hiên “Hắn đối với hạ nhân cũng rất ôn hòa, thanh âm nói chuyện dễ nghe, giọng nói không lớn không nhỏ, không giống như người nào đó, mở miệng ra là móc họng, làm cho người khác tức giận.”

“Thay dược cho ta!” Lãnh Hoa Đình rốt cuộc không chịu được nàng nữa, giơ lên hai cánh tay băng bó, quát to.

Đầu tiên là Cẩm Nương khẽ giật mình, sau đó lập tức cười haha lên “Tướng công, chàng yêu thích cái chày ta băng bó sao, trước khi đi ta không phải bảo Ngọc Nhi thay thuốc cho chàng rồi sao?”

Lãnh Hoa Đình tức giận đến nỗi mắt trợn trắng, nữ nhân háo sắc này, đối với nam nhân khác cũng có ánh mắt hoa si, chính mình ngồi thật lâu mới ngồi đợi được nàng trở về, vậy mà ở còn trước mặt mình nói đến mắt sáng rỡ, thật sự là quá đáng, xem bộ dáng nghịch ngợm của nàng kia, hắn thật rất muốn véo mũi nàng, nhưng hai tay bất tác dĩ đã bị băng, không nhúc nhích được, không khỏi lại la lên “Mau lại đây thay dược cho ta, đứng đó mà cười.”

Cẩm Nương cũng cảm thấy chọc hắn đủ rồi, cười cười đi tới đẩy hắn vào phòng trong.

Cẩm Nương đem lò than đến gần hắn, còn mình thì như mọi ngày lấy cái ghế nhỏ ngồi trước mặt hắn, bắt đầu giúp hắn tháo băng gạc.

Tứ Nhi đem điểm tâm cùng trà tiến vào, thấy thiếu gia cùng thiếu phu nhân yên lặng ngồi đối diện nhau, thiếu phu nhân cẩn thận tỉ mỉ giúp thiếu gia thay băng, mà thiếu gia…thần sắc chuyên chú nhìn thiếu phu nhân, ánh mắt kia…Bộ dáng nổi cáu vừa rồi ở trong phòng đâu mất rồi? Rõ ràng là mang theo nhu tình, còn có vẻ cưng chiều, thiếu gia thật đúng là rất yêu thương thiếu phu nhân, tuy nhiên miệng thường độc, làm thiếu phu nhân tức giận đến muốn giơ chân, nhưng Tứ Nhi nhìn ra được, thiếu gia thích thiếu phu nhân, bằng không, tại sao thay băng cũng không để người khác làm, cứ náo loạn chờ thiếu phu nhân trở về, làm cho Châu Nhi cùng Ngọc Nhi xấu hổ.

Tứ Nhi sau khi buông điểm tâm và trà xuống, thì cười đi ra ngoài, hôm nay cùng thiếu phu nhân đi đến viện của nhị phu nhân, tuy không biết thiếu phu nhân cùng đại tiểu thư nói gì, nhưng các nàng ở trong rừng trúc nói lâu như vậy, nhất định là có việc, thiếu phu nhân không chừng còn có việc riêng muốn nói với thiếu gia, thiếu gia hắn, cũng không giống như biểu hiện bên ngoài, chỉ là một tiểu tử thích quậy phá, trong lòng Tứ Nhi nghĩ thế, nên miệng liền hiện lên một độ cong đẹp mắt, rồi thuận tay thả rèm xuống.

“A đúng rồi, tướng công, lúc nãy tam đệ còn cho dược, nói là hắn ở bên ngoài mua được, có lẽ đối với chân của chàng có tác dụng, chàng có muồn nhìn qua một chút hay không?” Cẩm Nương vừa giúp hắn tháo băng gạc vừa nói.

“Không nhìn” Lãnh Hoa Đình lạnh lùng trả lời, Cẩm Nương ngẩn đầu nhìn hắn một cái, muốn hỏi nhưng cố nhịn lại, đáp án này nàng đã sớm đoán được, xem ra giữa bọn họ đã xảy ra vấn đề, chỉ là, hiện tại hỏi hắn, hắn nhất định sẽ không trả lời, vì vậy nàng cúi đầu làm việc tiếp tục.

Cởi bỏ xong băng gạc, liền lộ ra làn da trắng tinh, băng bó hết một ngày, nó có hơi trắng bệch, da hơn xưng lên, Cẩm Nương nhìn một hồi thì đau lòng, tiếng nói cũng mang theo nén giận “Xem đi, da mới, khó khăn lắm mới kéo da non, băng lâu như vậy nhất định sẽ không thông khí, chàng cũng thiệt là, không phải nói nên sớm tháo ra sao? Nếu ta không trở về, chàng nhất định không chịu tháo ra hả? Sẽ bị nhiễm trùng thối rữa …”

Cẩm Nương còn đang nói, Lãnh Hoa Đình nhìn bộ dáng chăm chú của nàng, giọng nói phàn nàn nhỏ vụn của nàng, trong nội tâm như đang bị một làn gió lạnh, đột nhiên lại được uống vào chén trà nóng, ấm áp mà lại giải khát, sưởi ấm mọi nơi.

“Nếu nàng không về, ta vẫn băng như vậy, đến khi nàng trở về mới thôi.” Hắn cười mị mắt, nhưng tiếng nói lại cố gắng giả bộ lạnh lùng.

Thật là người làm cho người khác mất tự nhiên, Cẩm Nương ngẩn đầu nhìn hắn, lại chạm vào ánh mắt sóng nước nhu tình của hắn, nàng không khỏi giật mình, tim liền không kiềm chế được mà đập mạnh bình bịch, mặt cũng bắt đầu nóng lên, trời ạ, mặt bắt đầu đỏ lên, sẽ bị hắn mắng háo sắc cho coi, Cẩm Nương thật vất vả mới dời đi tầm mắt, cúi đầu không dám nhìn hắn, lại nghe hắn nói:

“Nương tử, Hoa Hiên thực tốt vậy sao?” Trong giọng nói mang theo vài phần không phục, còn có…một chút ghen tuông.

Cẩm Nương phù một cái bậc cười, cố ý nghiêng đầu, loạng choạng cầm tay hắn, thỉnh thoảng lại nhíu mày, một lúc lâu mới lên tiếng “Lại nói tiếp a…tướng công chàng thật đẹp, chàng là mỹ nhân hiếm thấy nhất thế gian, tam thiếu gia nếu so với chàng thì kém hơn, bất quá…tam thiếu gia hắn tuấn tú, là loại khí chất, chàng hiểu không? Tuy tướng mạo bình thường, nhưng khí chất rất tốt, như trăng như trúc, tựa như thế ngoại tiên nhân, còn…”

“Nàng nói ta như nữ nhân đúng không” Không đợi nàng nói xong, Lãnh Hoa Đình giơ lên cái tay chưa tháo băng gõ vào trán nàng, nghiến răng nghiến lợi nói.

Cẩm Nương nghe xong càng cười đến rất vui vẻ, khẽ vươn tay, cũng ngắt mũi hắn “Phải, chàng chính là tuyệt đại giai nhân, nếu mặc quần áo nữ nhân ra ngoài, tất nhiên là khuynh quốc khuynh thành, mê hoặc đại đa số nam nhân.”

Hắn vung tay lên, thoát khỏi tay nàng, thu lại cái tay nàng đang tháo băng gạc, xoay người đẩy xe ra ngoài.

Cẩm Nương kinh ngạc một hồi, rồi đuổi theo xem, đã thấy sắc mặt Lãnh Hoa Đình tái nhợt, hai môi đều đang phát run, trong mắt cũng toát ra tầng nước, trán nổi gân xanh, bộ dáng giống như gặp được địch nhân, lúc nào cũng có thể sống chết với nhau một phen

Cẩm Nương bị hù sợ, biết mình đã đùa dai, hoặc là chạm vào chỗ đau trong lòng hắn, làm hắn tức giận.

“Tướn công…chàng tức giận sao? Ta chỉ là nói giỡn thôi.” Cẩm Nương đi qua muốn đẩy hắn, hắn lại vung tay lên, băng gạc trên tay cũng bay bay, “Bỏ đi” giọng nói rất lạnh.

Cẩm Nương thật sự bị dọa, sắc mặt hắn rất khó nhìn, trong lòng liền biết hắn không muốn thấy mình, nên đành đi ra ngoài, vừa đi vừa nói “Ta đi qua chỗ nương.”

Nàng hiện tại phải nhanh chóng tìm người để hiểu rõ, vì sao hắn nghe xong lời nói vừa rồi lại tức giận như vậy, hay là, lúc trước hắn ôn nhu bất quá chỉ là giả vờ trêu chọc nàng, kỳ thật trong lòng hắn không có nàng?

Tâm nhất thời rất loạn, cũng không nhìn hắn nữa, nói xong nàng liền nâng váy đi ra ngoài.

Lúc thân ảnh nhỏ bé biến mất, tinh thần Lãnh Hoa Đình càng thêm buồn bực, đẩy xe hướng ra cửa sổ, bàn tay vốn đang bị thương càng thêm chảy máu, giương mắt nhìn ngoài cửa sổ, thấy Cẩm Nương đi ra ngoài cửa viện, thần sắc nàng ảm đạm, hơn nữa vừa đi vừa quay đầu nhìn lại, đi được vài bước thì dừng lại, vẻ mặt do dự, muốn trở về, lại do dự, nghiêng đầu nhìn quanh trong phòng.

Nhìn nàng như vậy, ngọn lửa cháy loạn giờ đã tắt, nàng vừa rồi…Chỉ là nói giỡn, hắn biết rõ, nhưng người kia, đã từng nói hắn như thế, hắn vẫn…

Lãnh Hoa Đình tay nắm thành quyền, trong mắt lộ ra hận ý, ngẩn đầu nhắm mắt lại, cố nén đau thương trong nội tâm, lúc mở mắt ra thân ảnh trong nôi viện giờ đã không thấy, hắn không khỏi cảm thấy lạc lõng, hối hận vì vừa rồi đối với nàng quá thô lỗ, sợ là nàng rất đau lòng a, một lát nàng trở về, phải nói lời xoa dịu nàng, nàng là người mềm lòng, la hét lên một hồi thì thôi, hắn tự an ủi chính mình, nhất thời lại lo lắng, trời lạnh như vậy, nàng còn tới chỗ mẫu phi làm cái gì? Mẫu phi lúc này đang nghỉ ngơi, đi cũng không gặp…

“Tướng công bên cửa sổ rất lạnh” Sau lưng truyền đến thanh âm êm ái, mang theo vài phần thận trọng.

Lãnh Hoa Đình nén xuống vui sướng trong lòng, cúi đầu cố gắng làm cho thần sắc mình bình tĩnh một chút.

Cẩm Nương vừa ra cửa, liền lo lắng tay của hắn, băng gạc chỉ tháo một nửa, da non còn chưa mọc lên, hắn lại đẩy xe, sợ là sẽ bị thương nữa, nàng đi được nửa đường thì không yên lòng, nên vòng trở về, chứng kiến hắn ở trước cửa sổ ngẩn người, sắc mặt cô độc mà đau thương, tựa như con sói cô độc chạy trên thảo nguyên, đang tự liếm láp vết thương của mình, trong nội tâm nàng nơi mềm mại nhất có chút đau nhức, lẳng lặng đi qua, nắm lấy tay vịn, đẩy hắn vào trong phòng.

“Không phải nói đi qua chỗ nương sao? Tại sao lại trở về?” Hắn cố gắng làm cho âm thanh của mình không phát run trong lúc hỏi, cũng không nhìn ánh mắt nàng, hắn sợ nhìn một cái, liền tiết lộ ra nội tâm hắn yếu ớt không muốn xa rời nàng, bàn tay lại vô thức muốn nắm lấy tay nàng.

“Tướng công! Tay của chàng chảy máu, chàng làm sao mà…Nhanh, thay thuốc.” Cẩm Nương cảm giác tay của hắn không ấm giống ngày thường, có cảm giác ẩm ướt, nên nhanh chóng kéo lấy mà nhìn, quả nhiên miệng vết thương đã bị hắn làm nứt ra, nàng vừa tức vừa đau lòng, buôn xe lăn của hắn rồi tiến nhanh đến bên giường.

Lãnh Hoa Đình rốt cuộc đã không nén được vui sướng trong lòng, khi nàng buông xe ra đôi môi đã cong lên, nàngvội vàng đi múc nước, lấy thuốc, hắn nhìn nàng bận rộn, thở hổn hển lại bối rối chạy tới chạy lui, trong nội tâm như được rót mật.

Sau đó hắn cũng im lặng nhìn nàng bôi thuốc, cuối cùng Cẩm Nương cũng nhẹ nhàng thở ra, hiện tại nàng không băng nhiều tầng băng gạc nữa, chỉ thoáng bao lại thôi, đồng thời, nàng thoáng nhớ lại lời của Vân Nương nói lại trong rừng trúc.

“…Nàng nói, cửa hàng thành đông có mấy bên hợp tác, hơn nữa, cũng đều là người thân thiết trong phủ, tức là những người khác làm được, ta cũng có thể làm, chẳng qua, tướng công, Vân Nương làm sao biết rõ chuyện tình trong phủ chúng ta chi tiết như vậy? Người nào hợp tác với cửa hàng đều biết rõ, ta cảm thấy có gì không đúng lắm.”

“Cửa hàng thành đông là tam hoàng tử hùn cổ phần, không phải ai muốn hợp tác cũng được, còn phải xem người đó là ai.” Lãnh Hoa Đình nghe xong cũng nhíu mi, lại không trả lời ngay vấn đề của nàng, ngược lại loại bỏ đi ý nghĩ lộn xộn trong đầu của nàng.

Cẩm Nương nghe xong không khỏi sợ ngây người, thốt ra “Ta đã đề nghị tam thúc tiếp nhận cửa hàng, vì sao không có người nào phản đối, nếu tam thúc đem mọi chuyện phá hỏng thì làm sao bây giờ? Đây không phải là đem tiền hợp tác với tam hoàng tử làm hao tổn sao?”

Lãnh Hoa Đình nghe xong thì nở nụ cười, búng vào trán nàng “Bây giờ mới biết chủ ý của mình như thế nào rồi chứ? Lúc trước chắc còn nghĩ là mình đưa ra chủ ý tốt a.”

Cẩm Nương nghe hắn nói xong thì cảm thấy thất bại “Vậy sao chàng cũng không phản đối a, ta làm sao biết nhiều chuyện như vậy a”.

Lãnh Hoa Đình liếc nàng một cái sẵn giọng “Kỳ thật, biện pháp của nàng cũng rất tốt, tại hắn không biết tự lượng sức mình, mặt dày mày dạn muốn chiếm của chung, nhưng không biết cửa hàng này đụng vào là phỏng tay, tuy có kiếm được tiền thì cũng bị rất nhiều người dòm ngó, những kẻ hùn hạp làm ăn kia, không có kẻ nào mà không có bối cảnh hơn người, đi nhầm một bước, sẽ đắc tội rất nhiều người, hơn nữa, sợ chết như thế nào cũng không biết, hắn muốn giống như trước, là không có khả năng, nhưng phụ vương chắc là chưa nói rõ với hắn, nên hắn một mực quậy, biện pháp của ngươi cũng có thể làm cho hắn đi xem thử, sau khi hắn nếm qua mùi vị thiệt thòi, thì sau này sẽ thu mình lại không ít.”

Cẩm Nương tưởng tượng, cái lý này thật đúng, trách không được, sau khi Vương gia trở về, biết chuyện rồi cũng không phản đối, vừa nghĩ như thế, thì tâm tình liền tốt hơn nhiều, chỉ là Vân Nương nói những chuyện kia làm nàng có chút khó hiểu vì vậy lại hỏi “Chuyện cửa hàng thành đông là chuyện nội bộ, việc này, người khác cũng biết sao?”

Lãnh Hoa Đình nghe xong lại muốn gõ trán nàng một cái, Cẩm Nương quay đầu đi, mặt nhăn nhó, nên hắn nói “Làm sao có thể, cho dù biết, cũng là vài người trong hoàng gia, trữ vương phủ với hoàng gia coi như cũng có quan hệ mật thiết, bất quá, chị ngươi có thể nghe được, quả thật là làm cho người ta không ngờ, Trữ Vương thế tử dù có biết, nhưng hắn sẽ không nói cho nàng biết mới đúng, ta nghe nói, vợ chồng bọn họ không hợp, không nghĩ tới, một bao phấn độc có thể có tác dụng như vậy, ha ha ha.”

Quả nhiên là hắn, nhìn hắn cười đắc ý như vậy, Cẩm Nương không học hắn trợn mắt mà hô lên “Biết rõ chàng vì tốt cho ta, thay ta trả thù nàng, bất quá, hôm nay nghĩ lại, nàng coi như là đáng thương, hạnh phúc cả đời của nữ nhân không phải là gả vào nhà tốt sao, gả cho người chồng tốt sao? Nàng chẳng được trượng phu yêu thương, từ nay về sau trôi qua sẽ rất thê lương.”

“Đó cũng là nàng ta tự tìm, không như thế, nàng ta tất nhiên còn tìm biện pháp chỉnh nàng, nàng nghĩ kỹ lời nói của nàng ta xem, không có chút ý tốt nào, cái gì mà muốn cùng nàng hợp tác làm ăn, cửa hàng này nàng có thể nhúng tay vào sao? Ngay cả Tam lão gia mang tiếng là quản sự, bên trong sự cong cong quẹo quẹo mà còn chưa mò được gì nữa, còn nữa, nàng nhìn mấy người hùn vốn xem, một ngươi là đương kim quốc cửu, anh ruột của hoàng hậu nương nương, một cái khác là phụ than của quý phi, còn có Dụ Thân vương phủ, hiện tại nàng nói xem, mấy nhà này có thể loại ai ra ngoài hả? Nàng tốt nhất là an phận một chút, thành tâm phục thị cho tướng của công của nàng là ta, là được rồi” Lãnh Hoa Đình vừa cười vừa nói.

Cẩm Nương bị hắn khiển trách một hồi, trong nội tâm cũng không có tức giận, biết rõ hắn vì muốn tốt ình thôi, có lúc mình thật quá mềm lòng, không thể nhìn người khác chịu khổ, cho dù người đó đã từng hại qua nàng, có khi nàng cũng không thể ra tay được, haizz, cái khuyết điểm này ở cổ đại, không phải là chuyện tốt, nói không chừng có ngày sẽ chết vì mình quá mềm lòng, nghĩ đến việc hắn mới nói, mồ hôi lạnh không khỏi chảy ròng ròng, may mắm là mình không hứa với Vân Nương chuyện gì, bằng không hiện tại từ chối thật sẽ hết sức khó khăn.

Bất quá nghĩ lại, Vương phi cũng biết bí mật của cửa hàng này a, vì vậy lại hỏi “Nương biết việc này của cửa hàng không?”

Lãnh Hoa Đình nghe xong quay đầu đi, bộ dáng không muốn trả lời, Cẩm Nương buồn bực, tại sao ngay cả mẹ mình hắn cũng không tin thế? Chẳng lẽ chân của hắn bị thương có liên quan đến Vương phi? Không thể a, Vương phi rất thương hắn, cái này mình có thể nhìn ra, chẳng lẽ có gì hiểu lầm sao?

Hơn nữa, cho dù nương từng làm sai cái gì, cũng không nên mang hận trong lòng a, đang nghĩ ngợi, thì Lãnh Hoa Đình đột nhiên hỏi “Nàng không phải đồng ý giúp nương kiểm tra sổ sách sao? Vì sao chưa đi gặp người?”

Cẩm Nương nghe xong liền bĩu môi nói “Chuyện này liên quan đến Vương mama, chàngcũng biết, Vương mama là người đắc lực nhất bên cạnh nương, hơn nữa tuổi tác đã cao, biết rõ sự tình phòng bếp, xử lý không đúng sẽ rất chộn rộn, ta cũng thể đuổi quá sát, phải cho người ta có cơ hội sửa sai, nếu hai ngày qua các nàng làm biên lai thực tế như trước đây, ta tra xong trướng mục, có thể cầu nương tha thứ cho họ một lần, vì cũng không thể bỏ qua mặt mũi của Vương mama.”

Hai người đang nói, thì Tứ Nhi vén rèm đi vào “Thiếu phu nhân, Lưu mama trong viện vương phi tới đây.”

Cẩm Nương vừa nghe liền thất thần, nói với Tứ Nhi “Ngươi đi nói cho nàng biết, ta đã nghỉ ngơi, không tiếp khách” Vương mama cũng thật là, mình đã nói tra xét nghiêm túc, sao nàng lại nói cho Lưu thị tới đây, cái này không phải là muốn tạo phiền phức ình sao? Mình đã không để ý đến mặt mũi nàng, đương nhiên cũng sẽ không quan tâm đến mặt mũi Lưu thị, cho dù Lưu thị cầu xin, cũng không có tác dụng.

Tứ Nhi nghe xong liền đi ra, không bao lâu, chợt nghe bên ngoài phòng có tiếng ồn ào, Cẩm Nương không khỏi nhíu mi, Lưu Thị này thật to gan lớn mật, cũng dám xông vào phòng mình, Cẩm Nương sợ Lãnh Hoa Đình nghe thấy sẽ mất kiên nhẫn, nên cười khuyên nhủ “Ta để Tứ nhi đi xử lý, đem bà này ném ra ngoài.”

“Ồn ào không phải Lưu mama, mà là nha hoàn hồi môn của nàng” Lãnh Hoa Đình cười lạnh nói, trừng mắt với Cẩm Nương “Cũng đã sớm nói với nàng đuổi nàng ta đi, nàng lại cứ mềm lòng giữ lại, xem đi, không biết sẽ gây ra chuyện gì nữa.”

Cẩm Nương cẩn thận nghe, thật đúng là tiếng khóc của Bình Nhi, nàng còn tới làm gì? Mình không phải nói rõ ràng rồi sao?

Nghe tiếng khóc ngày càng tới gần, xem ra trong nội viện lại là người của mình, nên không có ai ngăn cản, Cẩm Nương đang tính đi ra ngoài, thì bị Lãnh Hoa Đình kéo lại “Nàng đi làm cái gì, làm dơ lỗ tai nàng, ở yên trong phòng đi.”

Cẩm Nương đành phải dừng lại, nghe Bình Nhi bên ngoài hô “Thiếu phu nhân, thiếu phu nhân, dù sao người cũng phải gặp nô tỳ một lần a, nô tỳ đến tột cùng là làm sai cái gì? Tại sao người muốn đuổi nô tỳ đi? Nô tỳ đã quen hầu hạ thiếu phu nhân, tính nết sớm đã hiểu rất rõ, đối với thân thể của người càng hiểu rõ, có nô tỳ hầu hạ bên người, người cũng có thể yên tâm không phải sao? Thiếu phu nhân, van cầu người, đừng đuổi nô tỳ đi.”

Tứ Nhi ở bên ngoài ngăn Bình Nhi lại, nhưng mà, nàng không có khí lực lớn như vậy, chỉ là tận lực cản không cho Bình nhi đi vào trong phòng, nhưng vẫn để Bình nhi lấn vào một chút, khiến cho lời nói của nàng làm thiếu phu nhân nghe thấy, đây là sự giúp đỡ duy nhất của nàng cho Bình Nhi.

Nhưng hôm nay nghe Bình Nhi nói cái gì mà hiểu rõ thân thể của thiếu phu nhân như lòng bàn tay? Bình Nhi lại dám uy hiếp thiếu phu nhân. Nàng nói lời này cũng là cho thiếu phu nhân nghe, nàng biết rõ chứng bệnh của thiếu phu nhân, ý là, muốn lấy nó làm lệnh bài sao? Quá vô sỉ, quá lớn mật, bất quá, nàng ta không biết bệnh tình của thiếu phu nhân đã lành bảy tám phần hay sao? Nguyệt sự gần nhất cũng bình thường, nàng nhớ Lưu thái y đã từng nói qua, chỉ cần nguyệt sự có quy luật, chứng bệnh này sẽ khỏi, những ngày này mình cũng giúp thiếu phu nhân chuẩn bị thuốc, một ngày ba bữa, chưa từng gián đoạn, xem ra, qua mấy tháng nữa là có thể khoẻ hẳn.