Thụ Ốm Yếu Muốn Làm Cá Mặn Trong Truyện Ngược

Chương 24: C24: 1 xuân tiêu nhất khắc thiên kim




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương có nội dung bằng hình ảnh

*Một phút đêm xuân đáng giá ngàn vàng

Ngày hôm sau.

Thời điểm Giản Úc tỉnh lại, quả nhiên bệnh cảm càng thêm nghiêm trọng, đầu rất nặng, cổ họng cũng đau, ngay cả rời giường đều khó khăn.

Cậu che miệng ho khan hai tiếng, uể oải nằm lại gối đầu, bình ổn lại hơi thở của mình.

Thân thể này của cậu quá yếu rồi, mỗi lần chỉ cần nhiễm lạnh một chút, vậy thì cách cảm mạo không xa nữa.

Dưới tình huống này, thức dậy rời giường quá gấp là không thể, nếu không khẳng định sẽ bị một trận đầu váng mắt hoa, sau đó đều đứng không vững mà té ngã.

Giản Úc đối với chuyện này đã có kinh nghiệm rồi.

Lúc vừa mới xuyên qua, cậu còn chưa có thích ứng tốt với cái thân thể này.

Điểm yếu này cũng không khác mấy với cậu đời trước, nhưng mà hen suyễn thì là bệnh cậu chưa từng trải qua bao giờ, cậu phải dùng thời gian rất lâu mới thích ứng được cảm giác hít thở không thông đó.

Giản Úc nằm trên giường nghỉ ngơi một chút, mới chịu đựng cảm giác đầu choáng váng, chậm rì rì mà đi vào phòng tắm rửa mặt.

Bên kia, thư phòng.

Lục Chấp theo thường lệ dậy rất sớm, sau đó cùng với mấy công ty nước ngoài mở một cuộc hội nghị qua video, xác định ý tưởng hợp tác kế tiếp.

Mở họp xong, Lục Chấp gấp máy tính lại, xoa xoa giữa mày.

Lúc này, hắn nghĩ tới gì đó, quyết định đứng dậy, bước nhanh ra khỏi thư phòng, đi đến phòng ngủ của Giản Úc.

Giản Úc vừa mới rửa mặt xong, liền nghe thấy tiếng gõ cửa.

Cậu đi qua mở cửa ra, sau đó thấy được Lục Chấp đang đứng bên ngoài.

Lục Chấp cao ráo thon dài, bởi vì vừa mới mở hội nghị, hắn mặc một cái áo sơ mi trắng, quần tây đen, cả người lạnh lùng mà đẹp mắt.

Giản Úc nuốt nước bọt để giảm cảm giác đau đớn trong cổ họng, rồi mới khàn giọng mở miệng: "Lục tiên sinh, anh có việc gì sao?"

Giọng nói của cậu bình thường mềm như bông, hiện tại lại có chút khàn khàn, như là có người rải một chút đất đá lên cây kẹo bông gòn mềm mại vậy, phá hủy tốt đẹp vốn có của nó.

"Cậu bị cảm nặng hơn rồi?"

Lục Chấp nhíu mày, vừa nói chuyện đồng thời vừa cẩn thận quan sát Giản Úc một phen.

Sắc mặt Giản Úc có chút tái nhợt, ngày thường luôn cười đến cong cả mắt, nay lại uể oải, mặt mày ủ rũ, môi cũng có chút khô.

Cậu mặc một bộ áo ngủ bằng nhung, dùng một tay chống cửa, miễn cưỡng đứng thẳng, cả người có vẻ gầy yếu đơn bạc.

Giản Úc nhấp miệng nói: " Đầu có chút nặng, cổ họng cũng hơi đau."

Nói xong, cậu quay đầu đi, che miệng ho khan vài tiếng.

Lộ ra một đoạn cổ trắng nõn, mảnh khảnh.

Giản Úc ho một hồi lâu mới dừng lại được, hô hấp cũng có chút dồn dập, cậu cảm thấy phổi của mình như bị ai đó dùng sức lôi kéo vậy, từng đợt phát đau.

Rất nhanh, lông mi của cậu đều lây dính hơi nước, bộ dạng đáng thương hề hề.

Lục Chấp thấy thế, nhanh chóng quyết định nói: "Cậu thay quần áo đi, tôi đưa cậu đi bệnh viện."

Giản Úc đối với tình trạng thân thể của mình cũng rất rõ ràng, cho nên cũng không cậy mạnh, gật gật đầu: "Vâng."

Nói xong, cậu đóng cửa lại, đi vào thay quần áo.

Lúc này, Lục Chấp lấy di động ra, nhắn cho Lâm Bác Vũ một tin: [ Thuốc bồi bổ thân thể, cậu đã hỏi thầy của mình chưa?]

Có thể Lâm Bác Vũ bên kia đang bận, nên không có trả lời lại hắn.

Lục Chấp đợi một lát, thu hồi di động.

Thôi được, dù sao lát nữa cũng phải đến bệnh viện một chuyến, đến lúc đó trực tiếp hỏi Lâm Bác Vũ luôn.

Mười phút sau, hai người đều đã chuẩn bị xong xuôi, sau đó xuống lầu.

Dì Trương đã chuẩn bị bữa sáng, cười nói với hai người: "Lục tiên sinh, Giản tiên sinh, lại đây ăn cơm đi."

Giản Úc lắc đầu một cái, uể oải nói: "Lục tiên sinh ăn đi, tôi không muốn ăn."

Ngày thường cậu còn rất thích ăn uống, nhưng sáng nay thật sự không muốn lắm.

Dì Trương tức khắc cảm thấy lo lắng mà nhìn cậu: "Vì sao lại không ăn cơm sáng, là chỗ nào không thoải mái sao?"

Trương Tiểu Lỗi cũng ở một bên, mở to đôi mắt trông mong nhìn về phía Giản Úc: "Anh Giản, Giản Úc, không cần sinh, sinh bệnh."

Giản Úc sờ đầu Trương Tiểu Lỗi một chút, miễn cường cười: "Không cần lo lắng, chỉ là cảm mạo mà thôi."

Những người làm khác nghe thấy Giản Úc sinh bệnh, cũng đều đi tới, sôi nổi hỏi thăm tình huống của cậu.

Giản Úc cười, nhất nhất trả lời.


Lục Chấp đứng ở một bên, lẳng lặng mà nhìn một màn này.

Hắn phát hiện Giản Úc thật sự có bản lĩnh "lung lạc" lòng người. trên người cậu hình như có một khí tràng nhu hòa, ấm áp, cùng cậu ở chung một đoạn thời gian, trên cơ bản đều sẽ thích cậu.

Giản Úc nhất định không chịu ăn cơm, dì Trương sốt ruột nói: "Không ăn cơm làm sao được, vậy không phải đối với thân thể càng thêm không tốt hay sao? Tôi nấu cháo đậu đỏ, còn có màn thầu, bánh quẩy, ít nhiều gì cũng ăn một chút đi."

Giản Úc vẫn cự tuyệt: "Không ăn đâu."

Cậu bây giờ nói chuyện đều có chút lao lực, cảm giác yết hầu như bị kim đâm vậy, nếu ăn cái gì đó khẳng định càng thêm khó chịu.

Dì Trương còn muốn nói gì đó, Lục Chấp lại phân phó: "Cho cậu ấy một ly sữa bò nóng đi."

Dì Trương sửng sốt, sau đó phản ứng lại: "Được, để tôi đi lấy."

Nói xong liền chạy nhanh vào phòng bếp, hâm nóng sữa bò.

Giản Úc liếc nhìn Lục Chấp một cái, chớp chớp mắt.

Còn không đợi cậu nói thêm cái gì, Lục Chấp liền mở miệng trước một bước: "Ít nhất cũng phải uống chút sữa bò."

Thân thể Giản Úc thật sự quá yếu, thật giống như, nếu không dưỡng thật tốt, sớm muộn gì có một ngày sẽ suy sụp.

Chỉ là một ly sữa bò mà thôi, Giản Úc cũng không cự tuyệt nữa.

Uống xong, cả người thật sự ấm áp không ít.

Miễn cưỡng ăn xong bữa sáng, Lục Chấp mang Giản Úc đi đến bệnh viện.

Dì Trương nhìn hai người ra cửa, cười vui mừng.

Lần trước Giản Úc bị cảm, Lục Chấp không có tỏ thái độ gì nhiều, lần này lại chủ động đưa cậu đi bệnh viện.

Này nói lên cái gì? Chứng tỏ cảm tình vợ chồng son tuyệt đối đã tiến thêm một bước nữa rồi.

Bệnh viện, trong phòng bệnh.

Bác sĩ làm kiểm tra cho Giản Úc một phen, xác định cậu cũng chỉ là bị cảm lạnh bình thường, vì thế truyền cho cậu hai bình thuốc.

Giản Úc dựa vào giường bệnh, vươn một tay trắng nõn tinh tế ra, tùy ý để y tá ghim kim cho mình.

Lục Chấp đứng bên cạnh, lẳng lặng nhìn cậu.

Y tá là một người phụ nữ trung tiên đã lớn tuổi, bà lo lắng Giản Úc sẽ sợ hãi kim tiêm, vì thế một bên ghim, một bên tìm đề tài: " Bạn nhỏ này, xem tuổi này của con, hẳn là vừa mới vào đại học phải không? Con trai của dì tuổi cũng xấp xỉ cỡ con vậy, cũng vừa mới vào đại học."

Giản Úc cười nói: "Con năm ba đại học rồi ạ."

Y tá có chút kinh ngạc: "Dì thật sự không nhìn ra."

Giản Úc năm nay 22 tuổi, nhưng bộ dáng lại giống thanh niên mới lớn không bao lâu, ngây ngô mà ngoan ngoãn.

Y tá kinh ngạc qua đi, lại lần nữa nói: "Vậy con nên cố gắng rèn luyện cơ thể thật tốt, dì thấy thể chất của con khá kém, nếu vẫn thường xuyên đau đầu nhức óc thì phải làm sao bây giờ?"

Giản Úc cười cười: "Vâng ạ, con cảm ơn."

Tuy rằng cậu cười, nhưng đôi mắt lại rất bình tĩnh.

Cơ thể cậu như vậy, cũng không cần phải chú ý thân thể làm gì, dù sao cũng chỉ còn hơn một năm nữa thôi, có lệ một chút là được.

Chủ yếu bệnh nan y là kết cục đã định, bởi vậy ở phương diện tình huống của thân thể này, cậu có muốn nổ lực, cũng không thay đổi được gì.

Toàn bộ quá trình Lục Chấp đều đứng một bên quan sát, cũng chưa nói một lời.

Hắn nhìn Giản Úc cười, nhưng trong nụ cười kia cất giấu một thứ gì đó không thể nắm lấy được.

Giống như cậu thật sự không hề để ý đến thân thể của mình vậy, có một loại cảm giác buông xuôi tất cả.

Lục Chấp nhíu mày, có chút không rõ vì sao Giản Úc lại biểu hiện ra cái dạng này.

Rốt cuộc ngày thường Giản Úc đều mang lại cho người khác cảm giác rất lạc quan, hoạt bát, có một nỗ lực đem mỗi ngày trôi qua đều sống thật sự vui sướng.

Vì cái gì đối với thân thể của mình ngược lại không thèm để bụng?

Đem thân thể dưỡng cho tốt, tương lai vài thập niên nữa đều luôn khỏe mạnh không được sao?

Tuy rằng trong lòng Lục Chấp có nghi hoặc, nhưng từ trước đến nay hắn luôn không lộ ra vui buồn, sắc mặt luôn bình tĩnh, chờ y tá ghim kim xong rồi, lúc này hắn mới nói với Giản Úc: "Tôi đi tìm Lâm Bác Vũ một chút."

Giản Úc ngoan ngoãn gật đầu: "Được, anh đi đi."

Lục Chấp xoay người, bước ra khỏi phòng bệnh.

Văn phòng bác sĩ.

Lâm Bác Vũ mới vừa làm xong một cuộc đại phẫu, trở lại văn phòng của mình ngồi xuống nghỉ ngơi.

Hắn vừa ngồi xuống, Lục Chấp liền gõ cửa đi vào.

Lâm Bác Vũ thấy Lục Chấp, sửng sốt một chút: "Sao cậu lại tới đây?"

Thanh âm Lục Chấp đạm mạc: "Giản Úc bị cảm, tôi đưa cậu ấy đến đây truyền dịch."


" Giản Úc lại sinh bệnh?" Lâm Bác Vũ đầu tiên là cả kinh, sau đó lại tấm tắc hai tiếng: "Thật là đáng thương a, ba ngày hai bữa lại sinh bệnh truyền dịch, mu bàn tay đều bị kim đâm xanh tím rồi đi."

Nếu một người hàng năm đều phải truyền dịch, mu bàn tay không biết bị ghim kim bao nhiều lần, cứ thế mãi, khẳng định sẽ lưu lại dấu vết khó có thể biến mất được.

Đặc biệt là tay của Giản Úc lại trắng nõn tinh tế, một đôi tay như vậy nếu đánh đàn dương cầm, nhất định là một cảnh đẹp ý vui, nhưng lại lâu lâu phải truyền dịch bị kim đâm vài lần.

Mỗi lần đâm, đều phải chịu đựng một lần đau đớn.

Lục Chấp nghe đến đó, không biết như thế nào, trái tim hơi hơi co chặt một chút.

Hắn thu liễm cảm xúc bất ngờ này lại, sau đó hỏi Lâm Bác Vũ: "Việc tôi nhờ cậu, cậu đã hỏi chưa?"

Lâm Bác Vũ ngã lưng ra ghế: " Tôi vừa mới làm xong một cuộc phẩu thuật phức tạp, mệt muốn chết, để tôi nghỉ ngơi một lúc đi."

Lục Chấp nghiêng người dựa vào trước bàn làm việc, nhìn thoáng quá đồng hồ: "Mười phút đủ rồi chứ?"

Lâm Bác Vũ: "......."

Hắn lập tức câm nín: "Lục Chấp, cậu vẫn còn là người sao? Cậu như này quá là trọng sắc khinh bạn rồi đó."

Lục Chấp không dao động nhìn hắn: "Còn lại 9 phút."

Lâm Bác Vũ: "??"

Khóe miệng hắn co giật: "Cấp dưới làm việc cho cậu, thật sự không bị cậu dày vò đến chết sao? Ngày nào đó tôi gặp Trần Hoài, nhất định phải hỏi thăm cậu ta một chút."

Lâm Bác Vũ không ngừng lên án, Lục Chấp làm như không nghe thấy, thần sắc không hề dao động.

Lâm Bác Vũ: "......."

Được rồi, hắn cũng không phải là ngày đầu tiên quen biết Lục Chấp bi3n thái như vậy.

Lâm Bác Vũ nghỉ ngơi vài phút, sau đó ngồi ngay ngắn, nghiêm mặt nói: "Tôi đã hỏi qua thầy rồi, ông ấy nói bên trung y xác thật có một số loại thuốc có thể điều trị thân thể được, nhưng mà có hiệu quả hay không, vẫn khó nói lắm. Giống như có người, dưỡng thân thể được nhiều năm, gặp một hồi bệnh nặng lại quay về như cũ......"

Lục Chấp lẳng lặng nghe Lâm Bác Vũ nói xong, sau đó nói: "Làm kiểm tra cho Giản Úc một chút, xem cậu ấy cần bồi dưỡng như thế nào mới được."

Lâm Bác Vũ: "Không nhất định là có hiệu quả đâu."

Ngữ khí Lục Chấp trầm ổn mà kiên định: "Mặc kệ phương pháp gì, đều phải thử một lần, tiền không là vấn đề."

Lâm Bác Vũ chậc chậc nói: "Được rồi được rồi, biết cậu có tiền. Nhưng mà có đôi khi, dù cậu có bỏ ra nhiều tiền như thế nào cũng không đủ đâu, lỡ như thân thể Giản Úc vẫn luôn như vậy, cậu còn muốn nghịch thiên cải mệnh à?"

Lục Chấp trầm mặt trong chớp mắt, ngữ khí vẫn như cũ không cho phản bác: "Trước tiên cứ kiểm tra cho cậu ấy đã."

Lâm Bác Vũ bị ngữ khí của Lục Chấp làm cho sửng sốt, sau đó cười nói: "Không chịu được rồi sao? Còn nói không thích người ta, vậy vì cái gì quan tâm thân thể cậu ấy như vậy?"

Lục Chấp lạnh lùng liếc nhìn Lâm Bác Vũ một cái.

Lâm Bác Vũ nháy mắt làm ra thủ thế đầu hàng: " Được được, tôi không nói nữa."

Lúc này, Lục Chấp mới xoay người ra khỏi văn phòng.

Lâm Bác Vũ vội vàng đứng dậy, đuổi theo hắn: "Ấy từ từ, đợi tôi cùng đi thăm Giản Úc."

Trong phòng bệnh.

Giản Úc ngồi dựa ở trên giường bệnh, nhìn mu bàn tay của chính mình mà xuất thần.

Không biết có phải do nhiệt độ không khí quá thấp hay không, cảm giác ngay cả nước thuốc cũng hơi lạnh lẽo, từng giọt từng giọt chuyển vào trong thân thể, khiến cả người đều có chút rét run.

Giản Úc sợ nhất là lạnh.

Cậu nhịn không được xả chăn ra, đem chân của mình che lại, như vậy có thể ấm áp một chút.

Lúc này, cửa phòng bệnh mở ra.

Giản Úc ngước mắt nhìn qua.

Sau đó liền thấy Tần Diễn vội vội vàng vàng chạy vào.

Giản Úc có chút kinh ngạc: "Sao cậu lại tới đây?"

Tần Diễn vài bước đến bên cạnh giường bệnh, sốt ruột nói: "Em đi đến biệt thự tìm anh, nghe dì Trương nói anh cùng anh Lục đi đến bệnh viện."

Nói xong, Tần Diễn lo lắng mà nhìn Giản Úc: "Anh dâu, anh sao lại sinh bệnh nữa rồi?"

Trong ấn tượng của Tần Diễn, Giản Úc là người sinh bệnh thường xuyên nhất trong những người mà hắn quen biết, động một chút là lại chạy đến bệnh viện truyền dịch.

Giản Úc cười cười: "Từ nhỏ thân thể của tôi đã tương đối kém. Chẳng qua, cậu cũng không cần lo lắng, lần này tôi chỉ bị cảm mạo thôi."

Nghe được Giản Úc chỉ là bị cảm thôi, Tần Diễn thở dài một hơi nhẹ nhõm, đặt mông ngồi bên mép giường nhỏ bên cạnh.

Lúc này, Lục Chấp cùng Lâm Bác Vũ đi vào phòng bệnh.


Lục Chấp đi đến trước giường, đứng yên, rũ mắt hỏi Giản Úc: "Khá hơn chút nào không?"

Giản Úc gật đầu một cái: "Tốt hơn một chút rồi."

Không biết có phải do Lâm Bác Vũ đã nói, mỗi lần đều dùng thuốc tốt nhất hay không, dù sao cậu truyền dịch xong, đầu sẽ không còn choáng váng, chỉ là cổ họng còn đau một chút.

Lục Chấp "Ừ" một tiếng, ngay sau đó nói: "Đợi lát nữa kiểm tra thân thể một chút, sau đó lấy một ít thuốc bổ trung y. Thầy của Lâm Bác Vũ ở phương diện này có chút nghiên cứu."

Giản Úc nghe được lời này, theo bản năng muốn từ chối.

Dù sao tình trạng thân thể của cậu đã như vậy rồi, cậu cũng rất rõ ràng, thậm chí nắm như lòng bàn tay, ngay cả tương lai phát triểu như thế nào đều biết rõ.

Nhưng mà Lục Chấp không phải muốn kiểm tra ra vấn đề của thân thể cậu, mà chỉ muốn lấy thuốc bồi bổ thân thể.

Nếu như cậu từ chối, ngược lại phụ một mảnh ý tốt của Lục Chấp.

Nghĩ đến đây, Giản Úc phối hợp nói: "Được."

Nói xong chính sự, không khí trong phòng bệnh hơi thả lỏng một chút.

Tần Diễn xoa xoa quầng thâm mắt của chính mình, sau đó tùy tiện nằm lên giường nhỏ bên cạnh: "Buồn ngủ quá a, kỳ thật hôm qua em nghỉ ngơi không tốt, nhưng vừa nghe thấy anh dâu bị bệnh, liền vội vàng chạy đến bệnh viện luôn."

"Cảm ơn cậu." Giản Úc nói xong, lại thuận miệng: "Tối hôm qua tôi với Lục tiên sinh cũng ngủ trễ á."

Bọn họ đầu tiên là ăn khuya, sau đó cùng nhau xem phim cẩu huyết, chờ đến lúc đi ngủ, đều sắp rạng sáng 1 giờ.

Tần Diễn: "!!"

Hắn xoay người, từ trên giường ngồi dậy, đầy mặt đều là thần sắc bát quái: "Anh dâu, anh nói cái này làm tôi tỉnh cả ngủ!! Anh xác định những lời này có thể nói cho chúng em nghe sao?!!"

Giản Úc không hiểu ý tứ của Tần Diễn, nghi hoặc nói: "Vì sao không thể nghe?"

Cậu hình như cũng chưa nói cái gì đi?

Tần Diễn ngay lập tức hưng phấn: "Vậy anh nói đi, không cần bận tâm em là cẩu độc thân đâu, chi tiết cụ thể cũng có thể nói rõ luôn cũng được."

Giản Úc: "??"

Cái gì với cái gì vậy?

Lúc này, Lục Chấp lên tiếng, hắn nhắc nhở Giản Úc: " Đầu óc Tần Diễn có vấn đề, cậu đừng để ý đến hắn."

Còn chưa đợi Giản Úc nói chuyện, Lâm Bác Vũ cư nhiên cũng mở miệng, hắn nói với Lục Chấp: "Lục Chấp, cái kia, thân thể Giản Úc không quá tốt, cậu cũng biết mà. Ngày thường cậu khắc chế một chút, động tác đừng làm quá mức."

"......."

Đã nói đến như vậy rồi, Giản Úc cũng loáng thoáng hiểu được cái gì.

Cậu có chút kinh ngạc, hai người bạn này của Lục Chấp khả năng não bổ quá cường đại rồi đó?

Cậu cũng chỉ nói, mình và Lục Chấp rất khuya mới ngủ thôi mà? Bọn họ vậy mà có thể liên tưởng nhiều như vậy.

Giản Úc có chút không biết ứng phó như thế nào với trường hợp này, chỉ có thể mang ánh mắt hướng về phía Lục Chấp cầu cứu.

Ánh mắt của cậu trong suốt giống như nai con, còn mang theo vài phần không biết làm sao xin giúp đỡ.

Lục Chấp bị ánh mắt như vậy nhìn đến ngẩn ngơ trong chốc lát, sau đó lạnh lùng mà nói với Lâm Bác Vũ và Tần Diễn: "Hai người các cậu, nhanh cút ra khỏi phòng bệnh."

Tần Diễn nói nhanh: " Em không đi, em còn chưa có ở chung đủ với anh dâu đâu!"

Lục Chấp lạnh lùng nói: "Có cần tôi gọi cho hai người anh trai của cậu hay không?, để cho bọn họ trừ tiền tiêu vặt của cậu."

Chiêu này quả nhiên độc ác.

Tần Diễn nháy mắt từ trên giường nhảy cẩng lên: "Đừng đừng đừng! Trước đó em đã bị trừ một lần rồi, hiện tại mỗi tháng chỉ còn có 50 vạn tiền tiêu vặt thôi, trừ nữa thì thật sự không còn đó!!"

Nói xong, hắn nhanh chân bảo đảm: "Em liền đi đây, không quấy rầy hai anh nữa."

Lâm Bác Vũ bỏ tay vào trong túi áo blouse, cũng chậm rì rì mà đi theo ra ngoài.

Mắt thấy hai người đều phải đi, cửa phòng bệnh sắp đóng lại, Tần Diễn lại ló đầu vô tới, đầy mặt là nụ cười xấu xa: "Cái kia, giường bệnh này chất lượng cũng khá tốt, nếu hai anh muốn......ai da!"

Tần Diễn bị Lục Chấp tùy tiện ném một thứ vào người, vội vàng bỏ trốn mất dạng.

Trong phòng bệnh một lần nữa trở lại an tĩnh.

Lục Chấp nói với Giản Úc: "Lời của hai người bọn họ, cậu đừng để trong lòng."

Giản Úc gật đầu: "Tôi biết mà."

Cậu và Lục Chấp chỉ là kết hôn hợp đồng thôi, chỉ là làm bộ thôi, sao có thể thật sự phát sinh gì chứ?

"Ừ"

Lúc này, di động Lục Chấp rung lên hai lần, hắn lấy ra trả lời lại.

Giản Úc thấy Lục Chấp đang trả lời tin nhắn, cũng không biết có phải công việc hay không, vì thế cậu chủ dộng nói: " Lục tiên sinh, nếu anh có việc thì cứ đi đi, tôi ở một mình cũng được."

Lục Chấp nhàn nhạt nói: "Không có gì, gần cuối năm, hạng mục của tập đoàn cũng sắp tiến vào thời kỳ kết thúc, tôi cũng không có bận như vậy."

Hạng mục của tập đoàn cũng có phân giai đoạn, hiện tại sắp tới thời điểm ăn tết, các hạng mục đều đã hoàn thành không sai biệt lắm, năm sau mới tiến hành thảo luận an bài các bước tiếp theo của công tác.

Giản Úc nghe thấy Lục Chấp nói như vậy, như có điều suy nghĩ gật gật đầu.

Xem ra không phải cả năm Lục Chấp đều luôn bận, trong khoảng thời gian ăn tết, vẫn sẽ có chút thời gian ngắn ngủi tạm nghỉ.

Rốt cuộc công nhân của tập đoàn đều phải nghỉ về nhà ăn tết, dù cho Lục Chấp muốn triển khai công tác nào, cũng không làm được.

Nghĩ đến đây, đôi mắt Giản Úc sáng lên một chút, vội vàng nói với Lục Chấp: "Lục tiên sinh, nếu như anh không bận, vậy lát nữa chúng ta đi siêu thị sắm tết đi?"

Dù sao đây cũng là cái tết đầu tiên từ lúc cậu xuyên thư đến đây, vẫn nên có chút nghi thức.


"Sắm Tết?"

Lục Chấp giật mình vài giây ngắn ngủi.

Từ trước đến nay, hắn chưa bao giờ đi mua sắm đồ tết cả.

Dù cần thiết phải mua, cũng có người làm trong biệt thự đã sớm chuẩn bị tốt, không cần hắn tự tay động thủ.

Đôi mắt Giản Úc sáng lấp lánh gật đầu: "Đúng vậy, tốt xấu gì cũng là ăn tết, đương nhiên phải chuẩn bị tốt một chút."

Lục Chấp lại càng không biết ăn tết thì cần chuẩn bị cái gì.

Trong mắt hắn, ăn tết cùng những ngày thường không có gì khác nhau. Nhiều lắm chính là chút thời gian nhàn rỗi ngắn ngủi mà thôi, chờ qua đoạn thời gian này, lại sẽ tiếp tục công tác bận rộn.

Tuy rằng Lục Chấp đối với những thứ Giản Úc nói có hơi xa lạ, nhưng hắn nhìn vào cặp mắt sáng của cậu, vẫn là gật đầu: "Ừ, tùy cậu."

Giản Úc được Lục Chấp đáp ứng, lập tức hưng phấn mà lấy di động, bắt đầu tìm siêu thị ở phụ cận.

Rất nhanh, Giản Úc đã truyền dịch xong, sau đó kiểm tra thân thể một phen.

Làm xong hết mọi việc ở bệnh viện, cậu cùng Lục Chấp rời đi, đến siêu thị.

Không khí ăn tết đang bao trùm khắp nơi, trên đường lớn đâu đâu cũng giăng đèn kết hoa.

Bên trong siêu thị càng có thể cảm nhận được điều này, nơi nơi đều treo đèn lồ ng đỏ, phát những bài hát mừng năm mới tràn đầy không khí rộn ràng.

Người tới siêu thị mua sắm cũng rất nhiều, trên mặt mọi người đều là tươi cười vui sướng tràn đầy, tích cực mà chuẩn bị tân niên.

Giản Úc cười đến cong cả mắt, nói với Lục Chấp: "Lục tiên sinh, anh xem, có phải rất náo nhiệt hay không?"

Bởi vì siêu thị người rất nhiều, thanh âm cũng ồn ào, hơn nữa còn có âm nhạc, cho nên Giản Úc cất cao giọng, nói chuyện với Lục Chấp.

Lục Chấp nghiêng đầu nhìn cậu một cái, nhắc nhở: "Không phải cổ họng của cậu còn đau sao? Không cần dùng sức nói chuyện như vậy. Tôi có thể nghe được."

Giản Úc bị nhắc nhở, ngây người một chút, sau đó gật đầu: "Vâng."

Cậu phát hiện đôi khi Lục Chấp cực kỳ tinh tế.

Cho nên khác nhau ở chỗ là cậu không cẩn thận chú ý bao giờ ha?

Chỉ là một nút nhạc đệm nhỏ, sau đó hai người bắt đầu mua sắm.

Giản Úc phụ trách chọn lưa, còn Lục Chấp đẩy xe mua sắm, lẳng lặng mà đi bên cạnh cậu.

Hai người nhan sắc giá trị đều rất cao, thỉnh thoảng sẽ đưa tới một ít ánh mắt chòng chọc vây xem.

Chỉ là hai người không ai chú ý tới những tầm mắt đó.

Lục Chấp thuần túy là không quan tâm.

Còn Giản Úc thì mọi chú ý của cậu đều đặt ở trên đồ muốn mua, cậu không ngừng nói chuyện với Lục Chấp: "Phải mua đèn lồ ng, câu đối, chữ phúc, còn phải mua bánh trôi nước, buổi sáng mùng một phải ăn bánh trôi. Đúng rồi, còn phải mua pháo hoa, nội thành không cho bắn pháo hoa, vậy mình mua cây hoa lửa đi, cầm ở trên tay là được......"

Giản Úc cứ nói mãi không ngừng.

Lục Chấp cứ như vậy mà nhìn cậu, nghe cậu nói này đó, trong lòng dâng lên chút cảm xúc xa lạ.

Sau khi nói xong, Giản Úc thấy Lục Chấp nhìn mình chằm chằm, còn tưởng rằng mình nói sai cái gì, chớp chớp mắt: "Làm sao vậy?"

Lục Chấp đúng sự thật nói: "Trước kia tôi không có ăn tết như vậy."

Giản Úc theo bản năng hỏi: " Vậy anh ăn tết như thế nào?"

Lục Chấp trầm tư một chút.

Trước kia hắn ăn tết như thế nào?

Ngày 30 tết, đám người làm đều nghỉ về nhà, toàn bộ biệt thự chỉ còn lại một mình hắn.

Hắn sẽ đi về nhà cũ, cùng người Lục gia ăn một bữa cơm, sau đó lái xe về biệt thự.

Bắt đầu từ mùng một, hắn sẽ đi chúc tết.

Cái gọi là chúc tết chính là mang quà mà đám người làm đã chuẩn bị, đến chỗ Lục lão gia tử, còn có mấy vị chú bác trong nhà.

Phần lớn mọi người đều sẽ nhân cơ hội này mượn sức quan hệ, chiếm chỗ tốt của tập đoàn, bàn luận đều là các vấn đề quan hệ ích lợi.

Lục Chấp hoặc là hứa cho đối phương chút chỗ tốt, hoặc là nói dăm ba câu tống cổ đối phương đi.

Ngày thường hắn cơ bản đều đem toàn bộ thời gian vào sự vụ của tập đoàn, chợt rảnh rỗi một chút, sinh hoạt cũng chỉ có hai chữ đơn điệu.

Đương nhiên, Lục Chấp không nói kỹ càng tỉ mỉ những cái đó cho Giản Úc nghe, chỉ miêu tả đại khái.

Chẳng qua, mặc dù hắn không nói tỉ mỉ, nhưng Giản Úc vẫn rất rõ ràng.

Cậu biết, Lục Chấp cùng người Lục gia quan hệ không tốt, còn những thân thích khác đều là một đám đầu cơ trục lợi.

Không cần nghĩ cũng biết, trước kia Lục Chấp ăn tết, cũng không có chút vui vẻ nào.

Lúc này, Giản Úc nâng mắt lên, mi mắt cong cong nhìn Lục Chấp: "Lục tiên sinh, năm nay tôi bồi anh cùng nhau ăn tết."

Còn sang năm, bọn họ đã mỗi người một nơi rồi.

Trong con ngươi Lục Chấp có nhàn nhạt ý cười: "Ừ."

Đây vẫn là lần đầu tiên trong 28 năm cuộc đời, hắn đón một năm mới khác biệt.



Cây hoa lửa

Editor có điều muốn nói:

Chương này dài quá, nên mình edit mới được một nửa thôi. mai lại dịch tiếp rồi đăng nửa còn lại nha.