Thụ Ốm Yếu Muốn Làm Cá Mặn Trong Truyện Ngược

Chương 37: C37: 1 giản úc quả nhiên thích hắn




Lục Chấp thấy Giản Úc té xỉu, thần sắc ngưng trọng, cúi người ôm ngang Giản Úc lên.

Hắn vừa mới mơ hồ nghe được Giản Úc nhắc tới từ "xe", hẳn là có ý tứ bình xịt hen suyễn đang ở trên xe.

Trước khi Lục Chấp ôm Giản Úc rời đi, hắn quay đầu nói với người Lục gia phía sau: "Đây là lần cuối cùng. Nếu sau này vẫn còn có người phản đối việc của tôi với Giản Úc, đừng trách tôi không lưu tình."

Ánh mắt hắn rất sâu, sắc mặt lạnh như băng, từng câu từng chữ phảng phất như mang theo băng sương.

Nháy mắt, những người Lục gia có mặt ở đó, mỗi một người sắc mặt đều cứng đơ.

Bọn họ đều biết thủ đoạn của Lục Chấp, nếu Lục Chấp không so đo còn tốt, một khi hắn đã so đo, vậy thì hậu quả tuyệt đối không phải ai cũng có thể dễ dàng chấp nhận được.

Từ lúc một nhà cô Năm bị Lục Chấp làm cho sợ hãi, phải suốt đêm chạy ra nước ngoài, là có thể nhìn thấy được sự lợi hại của hắn.

Đại sảnh nhất thời im lặng không một tiếng động, tất cả mọi người giống như bị ấn phải nút tạm dừng.

Giờ khắc này, bọn họ giống như Giản Úc, phảng phất như bị tước đoạt đi không khí, không thể hô hấp được.

Lục Chấp cũng không nói nhiều thêm nữa, xoay người ôm Giản Úc bước nhanh ra chỗ để xe bên ngoài nhà cũ.

Chờ bọn họ rời đi, mọi người rốt cuộc mới có thể hít thở bình thường được, hai mặt nhìn nhau.

" Lục Chấp vừa mới nói lời kia là có ý gì?"

" Còn có thể là ý gì nữa? Sau này mọi người nên biết điều thu liễm một chút, đừng suốt ngày làm ra mấy động tác nhỏ. Chỉ bằng các người mà muốn khống chế hôn nhân của Lục Chấp? Cười chết, cũng không nhìn xem bản thân được mấy cân mấy lượng. Thật đúng là ỷ vào quan hệ thân thích, cho nên không sợ gì cả sao?"

" Tôi đồng ý, Lục Chấp là người mà ai cũng có thể chọc đến được sao? Hiện tại hắn quản lý toàn bộ tập đoàn Lục thị, tùy tiện động động ngón tay, cũng có thể làm cho người khác sống không bằng chết."

" Vậy theo lời của các người, những con cháu khác của chúng ta cũng chỉ có thể đưa mắt trông mong mà nhìn một mình hắn độc chiếm tập đoàn Lục thị sao? Mọi người đều phải có phần mới đúng chứ?"

" Ngày thường Lục Chấp đối đãi với các người cũng không tệ đi, nên chia hoa hồng thì vẫn chia, nên cấp cổ phần thì vẫn cấp, có điểm nào làm không đúng không? Chính mình không có năng lực ngồi được vị trí tổng tài tập đoàn Lục thị, liền giống như một vai hề cứ nhảy nhót lung tung."

" Ái chà, chú Ba, nói chuyện thì nói chuyện, sao còn mắng người khác vậy? Nói ai là vai hề nhảy nhót hả? Ngay cả tên khác họ Cố Bắc kia đều muốn tranh gia sản, chúng ta đều là người có cùng quan hệ huyết thống, còn không thể tranh một chút sao?"

"......."

Trong khoảng thời gian ngắn, thanh âm ồn ào nổi lên bốn phía toàn bộ đại sảnh, mỗi người đều muốn phát biểu quan điểm của chính mình, thậm chí có người còn muốn đục nước béo cò, nhân cơ hội mượn sức một ít quan hệ.

Lục lão gia tử đứng ở phía sau cùng, nhìn nửa ngày, cuối cùng chỉ thở dài một hơi thật sâu, chống quải trưởng trở về phòng mình.

Ông hiện tại đã già rồi, việc muốn làm nhất chính là ngậm kẹo đùa cháu mà thôi, nhưng mà có những việc trên đời này, không phải lúc nào cũng được như ý của mình.

Ông chỉ có thể né tránh, mắt không thấy tâm không phiền.

Ngay lúc đang ồn áo nhốn nháo, Cố Bắc đột nhiên che một đầu đầy máu từ phòng vệ sinh chạy ra, mặt đầy oán giận: "Giản Úc đâu? Giản Úc ở đâu?"

Vốn mọi người đang vô cùng nhốn nháo ồn ào, lại bị hắn một đầu đầy máu làm cho hoảng sợ, vội vàng lùi về phía sau vài bước.

Rốt cuộc Cố Bắc vẫn là con nhà người ta, ở Lục gia tự nhiên là không được hoan nghênh.

Chỉ có mình Triệu Mộ Nhã sau khi phát hiện, vội vàng chạy qua chỗ Cố Bắc, nôn nóng: "Đầu con làm sao vậy hả?"

Nói xong, bà lại vội vàng gọi người: "Bác sĩ gia đình ở đâu rồi? Còn không nhanh tới băng bó cho đại thiếu gia!"

Toàn bộ đại sảnh một mảnh hỗn loạn.

Bên kia.

Lục Chấp nhanh chóng đem Giản Úc ôm lên xe, sau đó mở cửa sổ xe, làm cho không khí mới mẻ tiến vào.

Hắn vỗ vỗ Giản Úc, muốn làm cho cậu bảo trì thanh tỉnh: "Giản Úc, bình xịt của cậu đâu?"

Giản Úc lúc này đang khó chịu cực kỳ.


Cậu hé miệng, muốn hít thở từng ngụm từng ngụm, nhưng hết thảy đều phí công.

Cậu giống như ngập trong một mảnh đầm lầy lầy lội, lại giống như đã chìm vào đáy biển sâu, không hô hấp được một chút không khí nào.

Trán của cậu không ngừng toát mồ hôi lạnh, sắc mặt một mảnh trắng bệch, cả người đang lâm vào tình trạng vừa như hôn mê vừa như thanh tỉnh, ngay cả lời nói cũng không nói nên lời.

Cậu bắt một cái đã nắm được ống tay áo của Lục Chấp, cậu há miệng th ở dốc, nhưng khó chịu đến không nói được một chữ nào.

Thậm chí có một khắc, cậu cảm thấy chính mình sắp hít thở không thông mà đã chết.

Lục Chấp nhìn Giản Úc như vậy, trong lòng căng thẳng, đôi mắt đen trầm nhanh chóng mà nhìn quét một vòng trong xe, sau đó ở ghế sau phát hiện được cặp sách của Giản Úc.

Hắn xoay người, duỗi tay lấy cặp sách qua, kéo khóa kéo, nhanh chóng tìm kiếm bên trong.

Cuối cùng, ở trong ngăn nhỏ thứ hai, hắn phát hiện bình xịt.

Lục Chấp lấy bình xịt hen suyễn ra, nhanh chóng lắc hai cái, sau đó để vào trong miệng của Giản Úc.

Vài giây sau, Giản Úc rốt cuộc một lần nữa hít được không khí trong lành.

Giống như có người kéo cậu ra từ đầm lầy, rồi từ trong biển sâu kéo cậu lên, cái loại cảm giác hít thở không thông lập tức biến mất.

Đôi tay Giản Úc cầm bình xịt, cả người dựa vào trong khuỷu tay của Lục Chấp, mơ hồ có chút phát run.

Mỗi lần hen suyễn phát tác kịch liệt, cậu đều có cảm giác như đã trải qua cái chết một lần, trong thời gian ngắn rất khó để khôi phục lại bình thường được.

Thể xác và tinh thần đều giống như bị thương nặng.

Lục Chấp rũ mắt nhìn Giản Úc đang nằm trong vòng tay hắn.

Cả người Giản Úc có chút không chịu khống chế được mà run rẩy rất nhỏ, mồ hôi trên trán đổ ròng ròng, trong mắt mang theo một mảnh hơi nước, lông mi cũng ướt dầm dề.

Cậu hơi hơi cúi đầu, lộ ra một đoạn cổ trắng đến lóa mắt, nhưng lại có chút nhỏ gầy.

Thật giống như một động vật nhỏ vừa mềm mụp, vừa có sinh mệnh thật sự yếu ớt.

Trong xe nhất thời yên tĩnh không một tiếng động.

Trời bên ngoài đã hoàn toàn tối đen, chỉ còn ánh sáng trên đỉnh xe chiếu xuống hai người.

Lục Chấp trước tiên chưa khởi động xe vội, mà là đợi Giản Úc khôi phục lại.

Cùng lúc đó, hắn không nhịn được mà hồi tưởng lại sự việc vừa mới xảy ra ở nhà cũ.

Hắn cũng không giống như những người khác, sẽ cảm thấy Giản Úc vì thương tâm quá độ mà ngất xỉu. dù sao hắn cũng biết Giản Úc là do phát tác bệnh hen suyễn, thở không nổi, ccho nên mới té xỉu.

Nhưng mà vấn đề cũng ở chỗ này, Giản Úc nghe ba hắn nói xong, bị k1ch thích đến nỗi phát tác bệnh hen suyễn, đây cũng đủ nói lên được vấn đề.

Một người có bệnh hen suyễn lúc ở tình huống tinh thần bị chịu áp lực, chẳng hạn như cảm thấy căng thẳng, ngạc nhiên, v v, nói cách khác là có cảm xúc tiêu cực, liền sẽ dẫn đến phát bệnh.

Điều này liền chứng minh được, lúc ba hắn nói không đồng ý cho hai người bọn họ ở bên nhau, Giản Úc đã sinh ra cảm xúc tiêu cực.

Lục Chấp sâu chuỗi những suy nghĩ có tính căn cứ này lại một lần, kết hợp với những chi tiết đã phát hiện trước đó, hiện tại hắn cơ bản đã có thể xác định một điều, chính là......

Giản Úc thật sự thích hắn.

Tại thời điểm ý thức được vấn đề này, cảm xúc của Lục Chấp nhất thời khá phức tạp, hắn không nói rõ được chính mình đang có cảm thụ gì.

Chỉ có thể lại lần nữa rũ mắt, nhìn về phía Giản Úc.

Giản Úc vẫn đang rúc vào trong vòng tay của hắn, một bộ dạng vô cùng tín nhiệm, ỷ lại hắn, giống như một con mèo con đáng yêu, đang ở trước mặt chủ nhân mà lộ ra cái bụng mềm mại.


Lục Chấp cứ như vậy mà nhìn Giản Úc, ánh mắt rất sâu.

Hơn mười phút sau, Giản Úc mới miễn cưỡng nhấc lên một chút tinh thần.

Cậu ngước mắt lên, nhìn về phía Lục Chấp, vừa định nói gì đó, giây tiếp theo liền dừng lại.

Lục Chấp đang nhìn cậu, đôi mắt luôn luôn không gợn sóng hình như bây giờ cùng bình thường không quá giống nhau, mang theo một chút sóng ngầm mãnh liệt.

Giản Úc ngẩn ra: "Lục tiên sinh?"

Vì sao lại nhìn cậu như vậy?

Lục Chấp không dấu vết mà thu hồi tầm mắt về phía Giản Úc, đem cánh tay cũng rút ra, sau đó khởi động xe: "Chúng ta trở về thôi."

Giản Úc tự nhiên là làm theo quyết định của Lục Chấp, rốt cuộc đây vẫn là sinh nhật của ông nội Lục Chấp, vì thế cậu liền gật đầu: "Vâng."

Xe chạy về phía trước.

Giản Úc bắt đầu cẩn thận mà thu thập lại cặp sách của mình, vừa rồi trong lúc hỗn loạn, rất nhiều đồ vật bị làm cho lung tung rối loạn, trong đó còn có mấy cái tài liệu muốn giao cho trường học.

Thu thập xong xuôi, cậu đem cặp sách ôm vào trong ngực, cả người thoạt nhìn rất ngoan ngoãn.

Lúc này, cậu như nghĩ tới cái gì, hỏi Lục Chấp: "Đúng rồi, Lục tiên sinh, lúc nãy ba của anh nói những lời đó......."

Lục Chấp nhìn cậu một cái, ngay sau đó thu hồi tầm mắt: "Cậu rất để ý sao?"

Giản Úc gật gật đầu: "Có một chút."

Dù sao Lục Thiệu Hoa đều đã nói ra lời hung ác như vậy rồi, hắn tuyệt đối sẽ không đồng ý cuộc hôn sự này.

Khẳng định sau này sẽ làm ra một ít hành động để ngăn cản đi?

Giản Úc muốn trước tiên tìm hiểu cho tốt, để đến lúc đó còn biết đường mà ứng đối.

Lúc này vừa vặn đến đèn đỏ, Lục Chấp dẫm phanh dừng lại, sau đó nhìn về phía Giản Úc: "Bộ dáng này của cậu, không giống như chỉ để ý một chút thôi đâu."

Bây giờ, trên trán Giản Úc vẫn còn mồ hôi lạnh chưa có khô hoàn toàn, sắc mặt cũng chưa khôi phục lại, thoạt nhìn vẫn còn trắng bệch.

Đây đều do cảm xúc của cậu dao động, dẫn tới phát tác hen suyễn mà ra.

Giản Úc có chút mờ mịt mà chớp chớp mắt.

Cậu thoạt nhìn đặc biệt để ý chuyện này sao?

Thôi được.

Giản Úc cũng không nghĩ muốn tranh luận chuyện này, tiếp tục nói: "Nếu người nhà của anh vẫn luôn tiếp tục không đồng ý chuyện của chúng ta thì làm sao bây giờ?"

Nếu cậu và Lục Chấp đã ký hiệp nghị, vậy vẫn nên đem trận này diễn cho thật tốt, lỡ như cuối cùng vẫn không thành công, chẳng phải là cậu không thể lấy được năm ngàn vạn của người ta sao?

Lục Chấp nhướng mày nhìn cậu một cái: "Cậu vẫn luôn tự hỏi những việc này sao?"

Cũng đúng, nếu Giản Úc đã thích hắn, đương nhiên phải vì tương lai của bọn họ mà làm tính toán.

Chẳng qua, cậu có còn nhớ quan hệ của bọn họ chỉ là một cuộc hôn nhân hợp đồng hay không?

Lục Chấp muốn nhắc nhở chuyện hợp đồng với Giản Úc, nhưng nhìn đến bộ dạng sắc mặt tái nhợt đáng thương của cậu, cuối cùng vẫn là không nói gì.


Hắn sợ vừa mới nhắc tới, Giản Úc có thể sẽ té xỉu một lần nữa.

Giản Úc nghe Lục Chấp nói xong, không có sức lực gi mà cười cười: "Đây vốn dĩ là chuyện tôi nên suy nghĩ mà."

Ánh mắt Lục Chấp thật sâu.

Lúc này, đèn xanh sáng lên.

Lục Chấp tiếp tục lái xe đi về phía trước.

Hắn vừa lái xe, vừa nói: "Yên tâm, đêm nay tôi đã thể hiện thái độ của mình, bọn họ sẽ không dám tiếp tục ngăn cản nữa. Chỉ cần đến lúc đó chúng ta tổ chức nghi thức kết hôn, chuyện này liền cứ như vậy hoàn toàn xác định."

Nói xong, hắn ý thức được ý tứ trấn an trong lời nói của mình quá mạnh, vì thế có chút muốn tìm ý bổ sung thêm.

Dù sao hiện tại Giản Úc dường như đã thích hắn rồi, nếu như nghe xong những lời"trấn an" này của hắn, chẳng phải sẽ càng thêm lún sâu vào hay sao?

Nhưng mà, Lục Chấp còn chưa nói thêm lời nào, Giản Úc cũng đã mở miệng: "Như vậy a, vậy thật tốt quá."

Giản Úc mỹ mãn mà nghĩ, cứ như vậy. người Lục gia liền sẽ không đến tìm cậu nữa, vậy cậu có thể nhẹ nhàng mà vượt qua những ngày còn lại, sau đó cầm năm ngàn vạn mà chạy trốn.

Bên này, Lục Chấp nuốt xuống lời định nói.

Thôi được rồi, đêm nay Giản Úc vừa mới phát tác bệnh suyễn một lần, vẫn là không nên k1ch thích cậu thêm nữa.

Xe một đường chạy tới biệt thự.

Giản Úc ôm cặp sách, xuống xe.

Cậu đóng cửa xe, theo bản năng mà chờ Lục Chấp xuống xe.

Kết quả, Lục Chấp lại kéo cửa kính xuống, nói với cậu: "Cậu đi vào trước đi, tôi còn có chút việc."

Giản Úc có chút kinh ngạc: "Đã trễ thế này, anh còn muốn đi làm việc sao?"

Hiện tại đã gần 10 giờ tối rồi.

Lục Chấp nhàn nhạt nói: "Không phải chuyện công việc."

" Vâng." Giản Úc không rõ nguyên do mà gật đầu: "Được, vậy tôi đi vào trước đây."

Nói xong, cậu ôm cặp sách, hướng biệt thự đi đến.

Lục Chấp vẫn luôn nhìn theo Giản Úc đi vào biệt thự, lúc này mới quay đầu xe, đi theo một hướng khác.

Hai mươi phút sau, ở một hội sở xa hoa nào đó.

Trong một phòng riêng xa hoa, tổng cộng ngồi ba người.

Lục Chấp ngồi ở chính giữa, cầm một ly rượu, nhưng cũng không uống, giữa mày nhíu chặt như đang suy tư cái gì đó.

Tần Diễn uống nửa ly rượu, bắt đầu kêu quát quát: "Anh Lục, đêm nay nghĩ gì mà kêu em và Lâm Bác Vũ cùng nhau đi uống rượu vậy, lần trước ba người chúng ta tụ lại uống rượu là khi nào nhỉ?"

Lâm Bác Vũ thưởng thức ly rượu trong tay, nhắc nhở nói: " Là 5 năm trước, lúc đó Lục Chấp vừa mới tiếp nhận vị trí tổng tài của Lục thị, chúng ta cùng nhau tụ họp chúc mừng."

" Đúng đúng đúng!" Tần Diễn rốt cuộc cũng nhớ tới việc này, sau đó thần sắc hắn biến đổi, trừng lớn mắt: "Từ từ, anh Lục không dễ dàng gì sẽ cùng chúng ta uống rượu, nhất định là đã xảy ra sự kiện đặc biệt gì đó mới có thể như vậy. Lần trước là bởi vì trở thành tổng tài Lục thị, vậy lần này là bởi vì cái gì, chẳng lẽ, chẳng lẽ tập đoàn Lục thị muốn sụp?"

Lục Chấp lạnh lùng mà nhìn hắn một cái: "Câm miệng."

Tần Diễn vội vàng mà bưng kín miệng mình: "Thật xin lỗi, nhưng chuyện này thật sự dễ làm cho người khác liên tưởng đến mà!"

Lâm Bác Vũ một bên cười nói: "Cậu đừng có miệng quạ đen! Cậu nhìn kỹ biểu tình anh Lục của cậu xem, nếu là tập đoàn Lục thị thật sự sụp đổ, hắn sẽ vui vẻ như vậy sao?"

Tần Diễn nghe xong lời này, thật đúng là dám lại gần sát Lục Chấp, nghiêm túc mà đánh giá hắn, sau đó nghi hoặc nói: "Anh Lục có biểu tình sao? Đây không phải đều giống như ngày thường à?"

Lâm Bác Vũ: "Cậu nhìn cho kỹ lại xem, rõ ràng vẻ mặt của hắn đang lộ ra biểu tình xuân phong đắc ý kia kìa!"

Tần Diễn càng thêm tò mò, chuẩn bị đến gần hơn nữa để xem, đầu sắp dán lên mặt của Lục Chấp rồi.

Lục Chấp đạp hắn một chân: "Tránh xa một chút."

Tần Diễn bị ghét bỏ, la oai oái mà ngồi cách xa ra.


Lúc này, Lục Chấp buông xuống ly rượu, nói: "Hai người các cậu đừng có đoán mò nữa, không có việc gì cả."

Lâm Bác Vũ bày ra vẻ mặt " Cậu cứ giả bộ đi", sau đó nói: " Ai mà tin chứ? Lục Chấp là người nào? Đó chính là người một ngày 24 giờ đều nhào đầu vào công việc, vậy mà hiện tại lại có tâm nhàn rỗi phí thời gian ngồi với chúng tôi ở hội sở như vậy sao, tuyệt đối là đã xảy ra chuyện lớn gì rồi."

Lục Chấp liếc hắn một cái, thanh âm lạnh nhạt: "Cậu không đi làm thám tử, thật đúng là đáng tiếc mà."

Lâm Bác Vũ cười nói: "Cảm ơn, chờ khi nào tôi không làm bác sĩ được nữa, liền sẽ suy xét đi theo con đường thám tử này thử xem."

Tần Diễn là một người đặc biệt thích bát quái, ngồi ở một bên vò đầu bứt tai: "Cho nên rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Anh Lục, cầu xin anh nói cho em biết đi, bằng không đêm nay em tuyệt đối không ngủ được đâu."

Lục Chấp lạnh lùng vô tình: "Vậy cậu thức trắng cả đêm đi."

Tần Diễn: "......"

Được, đây đúng là phù hợp với phong cách làm việc của anh Lục mà.

Nhưng mà, trong lòng của hắn giống như mọc lông, ngứa ngáy không chịu được, vì thế vội vàng nhìn về phía Lâm Bác Vũ: "Nhanh lên nhanh lên, anh mau phân tích một chút đi, anh Lục rốt cuộc làm sao vậy. tôi rất muốn biết."

Lâm Bác Vũ lay động ly rượu trong tay, trầm tư vài giây, ngay sau đó nghĩ tới cái gì: "Có thể có quan hệ với Giản Úc hay không?"

Động tác của Lục Chấp chợt ngừng, sau đó bất động thanh sắc mà nói: "Cậu suy nghĩ nhiều."

Nói xong, hắn đứng dậy: "Tôi đi về trước, các cậu chậm rãi mà uống. Tiêu phí đêm nay cứ ghi vào số của tôi."

Sau đó hắn liền cầm chìa khóa xe, cất bước đi ra ngoài.

Tần Diễn nhìn bóng dáng Lục Chấp, còn chưa hồi phục lại tinh thần: "Anh Lục, cứ vậy mà đi rồi? Một ngụm rượu cũng còn chưa có uống nữa a!"

Đêm nay bọn họ mở một chai rượu vang đỏ, kết quả Lục Chấp không uống ngụm nào đã đi rồi.

Lâm Bác Vũ cười dựa vào trên ghế sô pha: "Đừng nói nữa, anh Luc của cậu phải đi về bồi ngủ."

Hắn xem như đã hoàn toàn thấy rõ được Lục Chấp, này kêu là khẩu thị tâm phi* a.

* Khẩu thị tâm phi(口是心非)kǒu shì xīn fēi: miệng thì nói vậy nhưng tâm lại không phải vậy, miệng nói một đằng trong lòng lại nghĩ một nẻo

Rõ ràng thích Giản Úc, có tình lại làm bộ dáng thờ ơ lạnh nhạt.

Lùi một vạn bước, dù cho không thật sự thích, khẳng định cũng có cảm tình, kết quả Lục Chấp lại không chịu mở miệng thừa nhận.

Lục Chấp ra khỏi hội sở, lập tức đi tới xe của mình.

Hắn ngồi vào trong xe, không có khởi động máy, mà là ngồi trầm tư một lúc lâu.

Hiện tại hắn cơ bản đã có thể xác nhận Giản Úc thích hắn.

Vậy kế tiếp hắn nên xử lý như thế nào đây?

Kỳ thật đây vẫn xem như là một cái ngoài ý muốn.

Nếu dựa theo kế hoạch, hắn cùng Giản Úc là hôn nhân hợp đồng, chờ sau khi kết thúc hợp đồng, hai người sẽ tách ra.

Nhưng mà hiện tại Giản Úc lại thích hắn.

Một bàn tay của Lục Chấp gác ở trên tay lái, nhẹ nhàng mà gõ gõ.

Trước mắt mà nói, hắn không có khả năng sẽ kết thúc hiệp nghị với Giản Úc, dù sao giấy kết hôn cũng đã lãnh rồi, nghi thức đính hôn cũng đã làm, chỉ chờ cử hành thêm nghi thức kết hôn nữa. Người Lục gia bên kia có thể hoàn toàn chấm dứt suy nghĩ nhét người vào bên cạnh hắn.

Tiếp theo, hắn cũng không có khả năng đáp lại phần tâm ý này của Giản Úc.

Từ nhỏ hắn đã lớn lên trong sự lạnh nhạt, môi trường xung quanh làm cho hắn đối với vấn đề tình cảm rất nhạt nhẽo, ít khi có người đối với hắn nổi lên cảm xúc lớn như vậy.

Mặc kệ lúc còn là học sinh sinh viên, hay là trong công việc, hắn đều có thói quen lập ra các mục tiêu rõ ràng cho mình, sau đó kiên định đi về phía trước theo quỹ đạo mà hắn đã thiết lập sẵn. Những việc hắn đối mặt, đều là một ít những việc có trong trình tự sắp xếp sẵn, còn tình cảm lại là một thứ hư vô mờ mịt, thật giả lẫn lộn, nên với những vấn đề tình cảm, hắn rất khó để đáp lại.

Lục Chấp ở bên trong xe ngồi suy nghĩ mười phút, làm ra quyết định cuối cùng ----- hắn chuẩn bị xử lý lạnh đối với chuyện này của Giản Úc.

Chỉ còn có mấy tháng nữa là hiệp nghị kết thúc rồi, mặc dù hiện tại có khả năng Giản Úc đã có cảm tình với hắn, nhưng đến lúc đó hai người cũng phải tách ra.

Lục Chấp đem hết thảy sự tình suy nghĩ rành mạch, cũng làm tốt ứng đối tương ứng phù hợp.

Nhưng mà kế hoạch thường không theo kịp biến hóa.