Thú Phi Thiên Hạ: Thần Y Đại Tiểu Thư

Chương 301: Đầu óc có bệnh




Editor: LaOngDao142

Song Phượng Vô Nhai không biết Tiêu Cửu Uyên trúng độc, chỉ cho là Tiêu Cửu Uyên đang cùng hắn đối chiến bị thương, cho nên sắc mặt khó coi.

Hai mắt hoa đào híp lại nói với Vân Thiên Vũ: "Như thế nào, bản quân đã giúp ngươi trút giận rồi."

Vân Thiên Vũ nghĩ đến mọi chuyện phát sinh tối nay đều có liên quan đến người này, nếu không phải hắn tự nhiên bắt trói Tiểu Linh Đang, Họa Mi chưa chắc bị Liễu thị thuận lợi trói đi như vậy, nàng phải giải quyết chuyện của Họa Mi chuyện tình, lại lo lắng cho Tiểu Linh Đang, vội vàng tới đây cứu Tiểu Linh Đang, kết quả lại phát hiện Tiểu Linh Đang bị chính ca ca của mình bắt cóc.

Hắn đang đùa giỡn nàng sao? Còn nói giúp nàng trút giận.

Vân Thiên Vũ thiếu chút nữa tức chết, cắn răng nhìn chòng chọc Phượng Vô Nhai nói: "Chúng ta có tốt như vậy sao?"

Nàng nói xong không thèm quan tâm đến lý lẽ của Phượng Vô Nhai mà nhìn về Bạch Diệu và Hắc Diệu: "Chúng ta đi."

Bọn họ xoay người muốn rời đi, sau lưng Phượng Vô Nhai nhướng đôi mắt hoa đào, kêu lên: "Vân tiểu thư, ngươi đúng là quên suy nghĩ có phải hay không, ta giúp ngươi ra xả giận, ngươi không cảm kích cũng không sao, tại sao không nói tiếng nào liền bỏ đi, ngươi có đi cũng phải mang theo Tiểu Linh Đang cùng nhau rời đi chứ."

Vân Thiên Vũ im lặng quay đầu nhìn Phượng Vô Nhai: "Đầu óc ngươi không có bệnh đi, ngươi cũng đã tìm đến Tiểu Linh Đang, còn không mang nàng về nhà, để nàng đi theo ta làm gì."

Vân Thiên Vũ mắng người vừa xong.

Tất cả thủ hạ Ma Ảnh Cung đều trợn mắt cùng nhau nhìn chằm chằm nàng, có người thậm chí vèo một tiếng rút ra bảo đao bên hông, muốn dạy dỗ Vân Thiên Vũ, nữ nhân đáng chết, dám mắng Ma Quân đại nhân của bọn họ.

Đáng tiếc Ma Quân đại nhân không tức giận, khoát tay, thủ hạ sau lưng không dám manh động.

Đừng xem nhẹ dáng vẻ tươi cười mị hoặc của Ma Quân giờ phút này, nhưng thủ đoạn trừng phạt của hắn, đúng là khiến cho người sống không bằng chết.

Phượng Vô Nhai không để ý đến thủ hạ sau lưng, mà là nhìn Vân Thiên Vũ nói: "Tối nay do bản quân làm sai, mong rằng Vân tiểu thư đại nhân đại lượng không so đo."

"Nếu như ta muốn so đo thì sao. Ta xưa nay không thích thua thiệt, chuyện đêm nay khiến cho ta cảm thấy mình rất chịu thiệt, cho nên ta sẽ không mang theo Tiểu Linh Đang trở về, để tránh sau này ngươi động một tý làm ra chuyện như vậy, ta không chịu nổi kinh sợ."

Vân Thiên Vũ sau khi nói xong tính toán rời đi, không muốn để ý tới Phượng Vô Nhai.

Phượng Vô Nhai thân hình vừa động, phảng phất như một đóa hoa Hồng Vân xinh đẹp ngăn cản Vân Thiên Vũ.

"Nói đi, ngươi muốn thế nào mới không ăn thua thiệt, rồi nguyện ý giữ lại Tiểu Linh Đang."

Vân Thiên Vũ tức giận nhìn chằm chằm Phượng Vô Nhai, mặt lạnh hỏi: "Trước tiên ta hỏi ngươi, tối nay ngươi vô duyên vô cớ bắt cóc Tiểu Linh Đang để làm cái gì, còn muốn để cho ta tới đổi nàng."

Rõ ràng là muội muội của hắn, hắn làm như vậy để làm gì chứ.

Phượng Vô Nhai nhướng mi, tà mị mở miệng: "Bản quân muốn nhìn xem ngươi đối xử với muội muội của bản quân như thế nào, có phải thật lòng quan tâm hay không, bây giờ xem ra, bản quân có thể xác nhận, ngươi đúng là thật lòng đối với muội ấy rồi, cho nên bản quân để nàng lưu lại ở bên cạnh ngươi, rất yên tâm."

Cho nên hắn bắt cóc Tiểu Linh Đang, thu xếp một vở kịch này, chỉ vì muốn thử lòng nàng có thật sự quan tâm tới Tiểu Linh Đang hay không.

Đầu óc thật có bệnh.

Vân Thiên Vũ đen mặt nhìn chằm chằm Phượng Vô Nhai, Phượng Vô Nhai mị hoặc nhẹ cười lên, cười một tiếng, phảng phất như ngàn vạn cây ngân hoa nở, không nói ra được xinh đẹp.

Vân Thiên Vũ nhìn hắn, còn chưa kịp nói chuyện, sau lưng Tiêu Cửu Uyên vẫn cứng rắn chịu đựng, đột nhiên lắc người vọt tới, đưa tay lôi kéo Vân Thiên Vũ, trầm giọng quát lên: "Chúng ta đi."

Hắn nói xong bá đạo lôi kéo Vân Thiên Vũ xoay người liền đi.