Thú Phi Thiên Hạ: Thần Y Đại Tiểu Thư

Chương 505: Muôn Hoa Qua Tay




Tiêu Cửu Uyên bị kinh động, hắn mang theo thuộc hạ ra khỏi vương phủ.

Vừa ra khỏi cửa đã thấy Phượng Vô Nhai một thân y phục màu đỏ, vô cùng kiều mị đang thong dong dựa vào xe ngựa đợi hắn.

Mặt Tiêu Cửu Uyên lạnh băng, trong đôi mắt phượng đen nhánh thâm thúy ánh lên một tia sát khí, u ám nhìn chằm chằm vào Phượng Vô Nhai: “Phượng Vô Nhai, xem ra bổn vương thật sự quá rộng lượng với ngươi nên mới khiến cho ngươi hỗn xược như thế, ngươi cho rằng bổn vương sợ ngươi sao.”

Tiêu Cửu Uyên lạnh lùng nói.

Trước đây hắn luôn nhường Phượng Vô Nhai vì bản thân bị trúng độc, không thể dùng quá nhiều linh lực, nhưng bây giờ hắn đã giải độc rồi, cho nên hắn không hề e sợ Phượng Vô Nhai.

Chính vì vậy lần này hắn tuyệt đối không tha cho Phượng Vô Nhai.

Phượng Vô Nhai cười ha hả, mặt mày hết sức hào hoa phong nhã, mê hoặc nói không nên lời: “Ly thân vương gia, bổn quân cũng không muốn đến nhưng vấn đề là ngươi làm việc quá kém cỏi, sao ngươi có thể ức hiếp muội muội của bổn quân, bổn quân chỉ có thể ra mặt thay cho muội muội.”

Những lời của Phượng Vô Nhai khiến cho ánh mắt Tiêu Cửu Uyên lóe lên sự thù địch tàn nhẫn, nhìn thẳng vào Phượng Vô Nhai.

Ánh mắt kia giống như mủi tên nhọn hoắt nhắm thẳng vào người Phượng Vô Nhai, chỉ hận không thể đâm thủng người Phượng Vô Nhai để giải hận.

Muội muội trong lời nói của Phượng Vô Nhai đương nhiên là Vân Thiên Vũ.

Tiêu Cửu Uyên cười lạnh một tiếng, tức giận giễu cợt Phượng Vô Nhai: “Phượng Vô Nhai, ngươi thật không biết xấu hổ, bên trái là một muội muội, bên phải cũng là một muội muội, chẳng trách người ta nói Ma quân của Ma Ảnh cung trời sinh phong lưu, muôn hoa qua tay nhưng phiến diệp không dính thân, bản lĩnh này của ngươi cũng thật lợi hại.”

Ánh mắt Phượng Vô Nhai tối sầm lại, giận dữ trừng mắt nhìn Tiêu Cửu Uyên, sau đó cười vang: “Tiêu Cửu Uyên, hôm nay ta đến đây để nói chuyện đúng sai với ngươi, không phải là đánh nhau với ngươi, lúc trước có phải ngươi thường phái thuộc hạ đi sang thành tây làm mấy chuyện không tốt? Ngươi không thể buông tha Vũ Mao sao?”

Bộ dạng đau lòng vì Vân Thiên Vũ của Phượng Vô Nhai, vẻ mặt y như vậy càng kích thích Tiêu Cửu Uyên.

Tiêu Cửu Uyên toàn thân phẫn nộ điên cuồng, mắt phượng lườm về phía Phượng Vô Nhai, lạnh giọng quát: “Phượng Vô Nhai, đó là chuyện của bổn vương, liên quan gì đến ngươi.”

Tiêu Cửu Uyên vừa nói xong, Phượng Vô Nhai cười ha ha, vô cùng đắc chí.

Những lời hắn vừa nói có chút mơ hồ không rõ, dụng ý chính là chỉ Tiêu Cửu Uyên làm khó Vũ Mao.

Đáng tiếc Tiêu Cửu Uyên đang trong cơn thịnh nộ nên không chú ý đến, cho nên mới mở miệng quát lớn.

Nhưng hắn quát lên chứng tỏ hắn thực sự cố ý làm khó Vân Thiên Vũ.

Trong xe ngựa, lúc này Vân Thiên Vũ đã thay đồ trang sức, đổi lại mặt của mình và y phục.

Khi nghe được lời nói của Tiêu Cửu Uyên, sắc mặt trở nên khó coi, đưa tay nhấc tấm vải che rồi nhảy xuống khỏi xe ngựa đứng cạnh Phượng Vô Nhai, nàng ngẩng đầu, ánh mắt lạnh băng nhìn về phía Tiêu Cửu Uyên đang đứng trước cửa phủ Ly thân vương: “Tiêu Cửu Uyên, vậy những việc người làm có liên quan đến ta không?”

Tiêu Cửu Uyên sửng sốt, không ngờ được là Vân Thiên Vũ lại ở trong xe ngựa của Phượng Vô Nhai.

Trong nháy mắt, Tiêu Cửu Uyên biết mình đã bị mắc bẫy của Phượng Vô Nhai, Phượng Vô Nhai cố ý ra tay phá cửa phủ Ly thân vương để chọc giận hắn, sau đó dùng những lời nói mơ hồ đưa hắn vào bẫy.

Câu trả lời của hắn dường như đã thừa nhận chuyện hắn làm hôm qua và hôm nay là cố ý làm khó Vân Thiên Vũ.

Tiêu Cửu Uyên chỉ có một ý nghĩ rõ ràng, đó là muốn thẳng tay giết chết tên Phượng Vô Nhai giả dối âm hiểm này.

Nhưng khi Tiêu Cửu Uyên ngẩng đầu nhìn về phía Phượng Vô Nhai và Vân Thiên Vũ trong màn đêm.

Hai người, một người toàn thân y phục màu đỏ yêu mị, hào hoa phong nhã giống như một yêu hoa.

Một người khác toàn thân toát ra vẻ trong trẻo lạnh lùng, trên người mặc y phục màu tím, mặc dù trên mặt có những vết sẹo mờ như lúc trước nhưng đôi mắt nàng lại sáng như ngôi sao lấp lánh trong đêm.

Hai người đứng cùng nhau hết sức đẹp đôi.