Thú Phi Thiên Hạ: Thần Y Đại Tiểu Thư

Chương 540: Bừng tỉnh




Dù thế nào, đám hắc y phía sau cũng không có ý định tha cho họ, đuổi theo không ngừng, tiểu thiếu niên đã bị chấn động bởi chưởng linh khí trước đó, khí huyết trong lồng ngực quay cuồng, miệng có chút máu, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.

Ngay lúc này, linh lực tên hắc y lại đánh tới.

Tiểu thiếu niên nhanh chóng ép linh lực trong tay mình, phản kích lại linh lực cường đại của tên hắc y. 

Chỉ là linh lực của y quá yếu ớt, cho nên uy lực không dủ nên bị linh lực của tên áo đến đẩy ngược lại, đập vào ngực của người thiếu niên, khí huyết trong ngực y bị kích thích, lại hộc máu ra.

Đồng thời thân thể nhanh chóng rơi xuống.

Tiểu thiếu niên cảm thấy không còn sức lực, yếu ớt vô cùng. 

Tiểu nữ tử trên lưng y thấy vậy vội vàng hoảng hốt hét lên: “Ca ca, người sao vậy, ca ca, người không sao chứ.”

Tiểu thiếu niên nghe thấy tiếng nói, trong lòng rung động, dùng hết sức lực đi tới khe núi bên cạnh.

Nhưng linh lực không đủ, hai người không rơi lên trên khe núi bên cạnh mà rơi xuống vách núi. 

Bóng dáng một lớn một nhỏ nhanh chóng rơi xuống vách núi.

Tiểu thiếu niên dùng hết sức lực vươn tay ra, xoay người chống đỡ thân thể mình. Rốt cuộc hai người cũng dừng lại được.

Mấy tên hắc y đứng ở trên vách núi, tận mắt chứng kiến hai người rơi xuống vách núi, không hề biết họ bị kẹt trong khe núi nên nhanh chóng liếc nhìn xuống rồi bỏ đi. 

Tiểu thiếu niên không còn sức nữa, y bị thương cực kỳ nghiêm trọng, không ngừng hộc máu, sắc mặt tái nhợt, càng ngày càng trắng.

Y cố gắng tập trung lắng nghe, biết những tên sát thủ ngoài kia đã đi khỏi.

Lúc này tiểu nữ tử trên lưng mới òa khóc: “Ca ca, người hộc máu rồi, người đừng xảy ra chuyện gì nhé, tuyệt đối không được xảy ra chuyện gì.” 

Tiểu thiếu niên cố gắng thở hổn hển, ngẩng đầu nhìn tiểu nữ tử trên lưng: “Muội muội đừng khóc nữa, nghe ca ca nói này, ca ca không còn sức nữa, ta đưa ngươi lên, ngươi lập tức tìm người đến giúp ca ca, nhanh đi đi.”

“Ca ca, ta không đi, ta muốn ở cùng người, ta không muốn đi.”

Tiểu nữ tử lắc đầu òa khóc, ca ca vì nàng ta mới bị thương. 

Nàng ta không đi, nàng ta muốn ở cạnh ca ca.

Tiểu thiếu niên lại lắc đầu: “Nếu người không tìm người tới, ca ca sẽ chết, người cũng sẽ chết, nếu ngươi tìm được người tới đây, ca ca sẽ không chết, ngươi cũng không phải chết.”

Tiểu nữ tử nghe lời người thiếu niên, rốt cuộc gật đầu: “Được, ca ca, ta đi tìm người tới giúp.” 

Người thiếu niên buông lỏng bàn tay đang chống đỡ, nhanh chóng cởi đai lưng đang buộc tiểu nữ tử, sau đó y xoay người thi triển linh lực, đưa tiểu nữ tử lên khỏi vách núi.

Sau đó y ngẩng đầu nhìn lên vách núi, cho đến khi bóng dáng của tiểu nữ tử biến mất.

Đôi mắt tiểu thiếu niên thâm thúy lóe lên tia hi vọng. 

Mà tiểu nữ tử được đưa lên khởi vách núi lập tức chạy đi, nàng ta liều mạng chạy, thầm nghĩ phải tìm người cứu ca ca.

Nhưng nàng ta chạy mãi, chỉ cảm thấy hai chân không thể chạy nổi nữa.

Lúc này Vân Thiên Vũ đang ngủ trên giường cũng sốt ruột giãy giụa và đạp chân mình dùng sức chạy. 

Nhưng tại sao không thể chạy được.

Nàng lo lắng vô cùng, trên đầu mồ hôi lấm tấm rơi xuống.

Cuối cùng vì quá gắng sức mà tỉnh giấc. Vân Thiên Vũ tỉnh lại, nằm trên giường không hề động đậy, ánh mắt mơ hồ. 

Nàng vô cùng tò mò tại sao lại mơ một giấc mơ kỳ lạ như vậy.

Vân Thiên Vũ cố gắng nghĩ lại, nhưng sau khi nàng tỉnh lại, mọi chuyện trong mộng trở lên mông lung không hề chân thực.