Thú Phu Cường Cường Thưởng

Chương 74




Sanaa ôm nàng trong ngực, tay lớn nhịn không được vươn vào trong ngực, tìm tòi đến hai khỏa mềm mại mà vuốt ve, ngực tiểu giống cái trong lòng không khỏi bị kích thích mà dựng đứng lên.

“Không cần…”

Thiên Dạ bối rối, nhịn không được mà thấp giọng kháng cự, mặc kệ ra sao, hiện tại nàng không muốn dễ dàng giao ra thân thể của chính mình.

Sanaa khựng người lại một chút, sau đó chậm rãi buông ra đôi môi như cánh hoa của nàng, si ngốc nhìn khuôn mặt đỏ bừng nhỏ nhắt trước mắt, hít sâu một cái, mạnh mẽ áp chế xuống dục vọng chính mình, thanh âm khàn khàn.

“Yên tâm đi, ta sẽ không bắt buộc ngươi.”

Thiên Dạ từ trong ngực hắn đi ra, tạo một khoảng cách giữa hai người, ánh mắt lơ đãng nhìn vào giữa hai chân hắn, không được tự nhiên mở miệng.

“Cái đó… ta.. Ta còn chưa có chuẩn bị tốt.”

“Ta biết, ngươi không phải sợ.”

Sanaa ôn nhu cười, thần sắc mang theo nồng đậm sủng nịch, nhìn nàng vươn hai tay ra.

“Đến, chúng ta phải đi rồi, sắc trời đang mau chóng tối.”

Nhìn vòng tay rộng lớn ấm áp của hắn, Thiên Dạ nghĩ nghĩ, cười cười.

“Cái này, ta có thể tự đi.”

Nói xong liền đứng lên đi về phía trước, dưới thân nam nhân này phản ứng rõ ràng như vậy, nếu tiếp tục tiếp xúc, vô tình lại chọc lên hỏa dục của hắn, như vậy không phải hiện tượng tốt.

Sanaa hơi hơi cười, hắn làm sao không nhìn ra được suy nghĩ của tiểu giống cái, thế là tự nhiên thu hồi song chưởng, nhanh theo sau.

“Được rồi, chờ thời điểm ngươi cảm thấy mệt mỏi, ta lại ôm ngươi.”

“ Ân…”

Gật gật đầu, Thiên Dạ đẩy nhanh bộ pháp. Nhìn bóng dáng yêu kiều trước mắt, nụ cười Sanaa vui vẻ câu tới khóe môi, thật sự là cái tiểu giống cái đáng yêu.

Sắc trời dần dần tối, cả hai đã đi được một đoạn dài trên con đường lớn trước mặt, nhìn địa phương quen thuộc chung quanh, Thiên Dạ thầm nghĩ, này không phải là nơi ở của con chuột thú nhân mà mình mới thoát ra được lúc trước sao, kỳ quái, không phải là đã tới một vùng biển khác ư, tại sao lại quay lại chỗ này rồi?

“Xảy ra chuyện gì?”.

Phát hiện ra thần sắc kỳ quái của tiểu giống cái, Sanaa nghi hoặc hỏi.

“Nơi này ta đã tới.”

Thiên Dạ quét mắt nhìn bốn phía nói.

Sanaa không hiểu hỏi.

“Từ sau khi ngươi rớt xuống vách núi ta liền tìm không thấy tung tích. Nếu ngươi từng tới nơi này, vì cái gì mà ta lại không ngửi được mùi của ngươi?”.

Nghe đến đây, con ngươi Thiên Dạ chợt hiện lên một tia ảm đạm.

“Ta cũng không biết là xảy ra chuyện gì, chỉ biết sau khi ta tỉnh lại liền bị một cái chuột thú nhân bắt đến trong hang động của hắn, tiếp tới bị hắn mạnh mẽ giao phối, chờ đến khi ta thoát khỏi liền đứng ở địa phương này.”

“Chết tiệt!”

Sanaa vẻ mặt lo lắng, con ngươi ôn nhuận trong phút chốc tràn ngập âm lãnh, trầm giọng nói.

“Hắn ở nơi nào?”.

“Ai?”

“Cái thú nhân ăn hiếp ngươi?”.

Thiên Dạ sửng sốt, lúc sau mới hiểu là hắn muốn đi thu thập cái chuột thú nhân ghê tởm nọ, thế là nâng con ngươi tìm xung quanh, chợt thấy không xa cửa một hang động bên cạnh một gốc cây thô to, ánh nhìn sáng ngời bước chân đi đến.

“Ở nơi nào?”.

Sanaa bình tĩnh theo qua. Hắn nhìn thấy một hang động không nhỏ, liền gọn gàng bế Thiên Dạ nhảy xuống, vững vàng đứng trên mặt đất.

“Hắn sống bên trong hang động này.”

Thiên Dạ chỉ vào con đường nhỏ phía trước dẫn vào hang động tối đen. Con chuột chết tiệt, lúc này cho ngươi nếm mùi đau khổ.

“Đi!”

Sanaa ôm nàng rất nhanh chạy vào bên trong, chẳng mấy chốc đến nơi nàng lần trước bị bắt vào. Thiên Dạ đưa mắt nhìn xung quanh, con chuột thú nhân thế nhưng không có ở đây.

“Hắn sẽ quay trở lại.”

Làm như nhìn ra được suy nghĩ của nàng, Sanaa nhìn nàng ôn nhu nói. Thiên Dạ gật gật đầu. Thế là cả hai liền ngồi trên mặt đất trong hang động cùng chờ con chuột kia quay lại.

Quả nhiên, khoảng mười mấy phút sau, cửa hang động liền truyền tới tiếng bước chân, Sanaa nâng mi, khóe miệng gợi lên một chút lạnh lùng. Thiên Dạ ung dung nhìn về phía cửa hang, dần dần, một bóng dáng quen thuộc làm cho nàng cực kỳ chán ghét xuất hiện trong mắt.

Boolean sau khi bước vào, ánh mắt đầu tiên chạm vào trên người tiểu giống cái xinh đẹp, trong lòng hắn liền căng thẳng, theo phản xạ quay đầu tính bỏ chạy, bóng dáng Sanaa trong chớp mắt nhanh nhẹn “Sưu” một cái lắc mình bay đến ngay trước mặt hắn hạ một cái tát liền đem hắn chụp trở về.

“A a, đau chết mất!”

Ôm lấy cánh tay bị ngã đau, khuôn mặt khó coi của Boolean nhăn thành một đoàn.

“Con chuột ghê tởm này, biết vì sao ta trở về không?”.

Thiên Dạ đi lên phía trước lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn.

Boolean lắc lắc mạnh đầu, khiếp đảm nhìn nàng, chỉ sợ cái thú nhân miêu tộc này hội đem hắn làm điểm tâm cho luôn vào bụng, bỗng dư quang ánh mắt hắn nhìn đến nam nhân cường tráng đứng bên cạnh, này, không phải cũng là cùng miêu tộc với nàng a? Bởi vì phàm là thú nhân trưởng thành đều học được che dấu mùi của bản thân, thú nhân ngoại tộc khác hầu như là xem không ra, trừ khi hắn nguyện ý hiện nguyên hình.

Thiên Dạ nhìn thấy bộ dạng hoảng sợ của hắn, trong lòng miễn bàn là có bao nhiêu thoải mái, con chuột đáng chết này, thế nhưng suy nghĩ dám chiếm đoạt nàng, nghĩ đến thôi là đã cảm thấy ghê tởm đến cực điểm.

“Nói cho con chuột thối nhà ngươi, ta mới không phải là miêu tộc thú nhân, lời nói lúc trước chỉ là hù dọa ngươi thôi.”

“Cái gì!”

Boolean sửng sốt, rồi mới theo kinh ngạc nhảy dựng lên trên mặt đất, hắn dùng cặp nhãn tình đen bóng tặc hề hề mà nhìn nàng từ đầu đến chân một lần, không xác định hỏi.

“Ngươi thật sự không phải là miêu tộc thú nhân?”.

“Đương nhiên không phải, nếu không lừa gạt ngươi, làm sao hội thoát khỏi.”

Thiên Dạ cười cười, hình dáng con chuột này thật sự là quá buồn cười.

Boolean vẻ mặt buồn bực nói.

“Tiểu giống cái giảo hoạt ngươi, thật đáng giận!”

Sanaa tiến lên che Thiên Dạ ở phía sau nhìn tới con chuột thú nhân trước mặt, lục mâu tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo bén nhọn.

“Đồ chết tiệt! Dám đụng đến giống cái của ta, lá gan quả nhiên không nhỏ, ngươi hẳn là chán sống rồi!”

Loại ánh mắt bén nhọn này dọa Boolean trong lòng sợ run, hai chân mềm nhũn, theo phản xạ muốn quỳ xuống, lắp bắp nói.

“Ta… ta… ta không phải cố ý… ta không biết nàng là giống cái của ngươi. Là do ta đã lâu không có thấy giống cái, nhất thời nhìn không được.”

“Nhịn không được?”.

Khóe miệng Sanaa cong lên một độ cong tà mị, sẵng giọng hỏi, lục mâu như thể muốn xé nát thân thể trước mặt.

“Thứ ghê tởm như vậy, giết ngươi chỉ làm ô uế tay ta.”

“Không, không, không nên! Ta sau này bảo đảm, sẽ không dám tái phạm!”

Cả người Boolean run lắc như cái sàng, thần sắc cực kỳ hoảng sợ, tựa hồ như sắp ngã sấp xuống dưới mặt đất một loại.

“Sanaa, hảo hảo giáo huấn hắn một phen, để giải mối hận trong lòng ta!”

Oán hận trừng mắt nhìn Boolean, Thiên Dạ nghĩ đến chính mình bị vật này đạp hư qua liền ghê tởm muốn phun.

Boolean vừa nghe xong, thân hình trực tiếp phủ phục trên mặt đất, run rẩy càng thêm lợi hại. Sanaa cười khẽ, liền đứng trước mặt Boolean nói.

“Như vậy đi, ta cho ngươi một cơ hội sống, chỉ cần ngươi ở trước mặt ta không té xỉu, ta liền tha cho ngươi, chỉ cần ngươi bị dọa ngất, ta liền đem lông trên người ngươi vặt xuống sạch sẽ, đem nướng trên lửa ăn.”

“Ta đáp ứng, ta đáp ứng! Chỉ cần các ngươi không giết ta, muốn làm gì ta cũng được hết!”

Boolean nghe tới trong lòng liền nổi lên hi vọng, chỉ cần có một tia cơ hội được sống sót, hắn liền nắm thật chặt.

“Ngươi ngẩng đầu nhìn ta.”

Boolean nghe thấy liền lập tức ngẩng đầu lên, chỉ thấy khuôn mặt vốn tuấn mĩ của Sanaa biến thành một cái đầu rắn cực đại dữ tợn, há miệng rộng vươn nanh bộ dáng như muốn cắn nuốt hắn vào trong bụng.

“Oa__rắn, rắn, ôi mẹ ơi rắn,oa oa_”

Boolean hét xong liền lập tức té xỉu ngã lăn trên mặt đất.

“Thật sự là cái thứ nhát gan.”

Thiên Dạ khinh miệt liếc nhìn Boolean ngã trên mặt đất, căn bản cũng không nghĩ qua, nếu như là chính mình bị dọa như vậy, khẳng định cũng sẽ sợ hãi ngất xỉu, huống chi, con chuột sợ nhất trừ mèo, là rắn, rắn vốn là nuốt chuột a.

“Hắn sợ tới xỉu như vậy, ngươi hẳn là hết giận?”.

Sanaa biến trở về khuôn mặt tuấn mĩ, sủng nịnh âu yếm nhìn nàng.

“Hừ, nào có đơn giản vậy!”

Thiên Dạ vuốt vuốt cằm, dạo một vòng xung quanh Boolean, âm hiểm cười.

“Không phải ngươi vừa mới nói qua, nếu hắn hôn mê ngươi liền nhổ trụi lông hắn, đem nướng ăn sao? Đối với thịt chuột ta không có hứng thú, nhưng nhổ trụi lông hắn, làm cho hắn trở thành một con chuột không có lông cũng tốt lắm, hắc hắc.”

“Ha ha, ngươi nha.”

Sanaa sủng nịch nhìn nàng, bộ dạng bây giờ của tiểu giống cái thực sự đáng yêu nha, càng làm cho hắn chỉ muốn như thế cả đời sủng ái nàng.

“Làm sao vậy, ta không có giết hắn, cũng là đủ nhân từ đi?”.

Thiên Dạ cười xấu xa, khóe miệng hiện lên hai má lúm đồng tiền thập phần mê người.

Không lâu sau, trong động chuột thú nhân liền truyền ra âm thanh gào thét tựa như giết heo, nghe cực kỳ thảm thiết, giằng co một thời gian rất lâu…

.....

Ánh nắng mặt trời lóng lánh chiếu rọi, chim hót líu lo, xung quanh thoảng mùi hoa cỏ thơm mát, Thiên Dạ tiêu sái bước nhẹ trong rừng rậm, miệng ngân nga tiểu khúc, theo phía sau là một cái nam nhân tinh tráng cao chừng 2 mét, phần thân trên trần trụi, phía dưới vây quanh bằng một cái hạ khố màu mực che chắn lấy bộ vị ẩn mật, hai bắp đùi thon dài kiện mĩ lộ ra bên ngoài. Đột nhiên nàng quay đầu lại nhìn, chỉ thấy trước mặt là một nam nhân da thịt màu đồng cổ sáng bóng, khỏe mạnh, bộ dáng thập phần mê người.

“Sanaa, ta có chuyện không rõ ràng.”

Thiên Dạ dừng bước, tiến đến trước mặt hắn, ngẩng đầu lên nhìn hỏi, nội tâm thầm than, hắn thật cao a, nàng còn không đứng tới ngực hắn, cổ thật mỏi ~~~

Sanaa nâng mi, lục mâu sáng bóng như ngọc ôn nhu nhìn tiểu giống cái trước mặt, thanh âm nồng hậu giàu từ tính vang lên.

“Ngươi nói.”

Nàng giơ lên tinh quang khuôn mặt tươi cười, lộ ra hàm răng chỉnh tề.

“Chúng ta là thế nào nhận thức?”.

Sanaa ngẩn ra, bị nụ cười sáng chói như ánh mặt trời của tiểu giống cái làm cho tinh thần lung lay, động tình nói.

“Là tươi cười của ngươi, hình dáng của ngươi, âm thanh của ngươi, đều thâm trầm hấp dẫn ta, làm cho ta kiềm lòng không nổi sa vào bể tình của ngươi, không thể khống chế.”

“Ngạch, khụ khụ…”

Thiên Dạ bị ánh mắt thâm tình này của hắn nhìn đến ngượng ngùng, nội tâm không khỏi thầm mắng chính mình không có tiền đồ, nàng là sao vậy hồi sự a, làm sao mỗi lần đều không thể chống lại ánh mắt nóng rực của hắn, thật là kỳ quái, nàng vốn dĩ không phải là cái nữ nhân háo sắc a.

“Xảy ra chuyện gì? Không thoải mái chỗ nào a?”.

Con ngươi Sanaa căng thẳng, vội vàng cúi gập người xuống kiểm tra thân thể nàng.

“Ta, ta không sao.”

Thiên Dạ ngăn lại bàn tay to của hắn. Này làm sao là kiểm tra, quả thực chính là đang chiếm tiện nghi của nàng a, nào có kiểm tra nào mà vói tay vào bên trong để làm đâu?

Nhìn bộ dáng mê ngượng ngùng quả thật mê người của tiểu giống cái, Sanaa cười nhẹ một tiếng, mạnh mẽ bế nàng lên.

“Ta bắt đầu chạy nhanh, ngoan ngoãn nằm yên trong ngực ta.”

Thiên Dạ vừa nghe, liền lập tức đánh rơi mất ý niệm trong đầu, vẫn là không nhúc nhích nằm trong ngực rộng lớn của nam nhân này, nghe đến mùi vị nhẹ nhàng dễ ngửi của hắn truyền vào trong mũi, thoải mái nhắm đôi mắt lại nghỉ ngơi, ở trong ngực hắn, nàng cảm thấy rất an toàn.