Thủ Phụ Phu Nhân Trốn Chạy

Chương 26: 26: Việc Này Chỉ Có Một Mình Phu Nhân Biết Được





Trong bình phong truyền đến từng tiếng dội nước, chọc cho Tô Nhược Uyển không khỏi liên tục quay đầu lại, trong ngực ôm Tiểu Quất, trên mặt cũng không khỏi hiện lên sự lo lắng.
Hiện giờ việc nàng trộm nuôi mèo đã bị Tiêu Tuần biết được, tuy mới vừa rồi Tiêu Tuần chủ động đem mèo đưa cho nàng, nhưng nàng vẫn chưa chú ý đến sắc mặt của Tiêu Tuần, cũng không biết hắn có ghét Tiểu Quất hay không.
Đúng vào lúc này tiếng nước trong bình phong biến mất, một lúc sau Tiêu Tuần từ trong bình phong đi ra.

Tô Nhược Uyển cùng Tiểu Quất đều vô cùng ăn ý nhìn về phía Tiêu Tuần, một người một mèo có vẻ phá lệ co quắp.
"Phu quân..."
Tô Nhược Uyển nhẹ giọng gọi Tiêu Tuần một tiếng, trong con ngươi tràn đầy bất an, nhìn có vẻ rất đáng thương.

Thần sắc Tiêu Tuần dần đen lại, nhấc chân đi đến chỗ Tô Nhược Uyển, bất quá lại dừng lại cách Tiểu Quất một đoạn.
"Sau này nuôi nó ở trong điện đi, tránh cho nàng mỗi ngày phải đến chỗ hẻo lánh thăm nó."
Lời này vừa nói ra, trong mắt Tô Nhược Uyển lập tức nổi lên ánh sáng, ngay sau đó liền ôm Tiểu Quất đến trước mặt Tiêu Tuần.
"Tiểu Quất, mau cảm ơn cha ngươi."
Tiểu Quất giống như nghe hiểu, ngoan ngoãn kêu một tiếng với Tiêu Tuần.

Mà Tiêu Tuần lại hơi sửng sốt, hắn là lần đầu nghe nói đến chuyện coi mèo như hài tử.

Bất quá Tô Nhược Uyển nói xong lại khiến tim hắn đập nhanh hơn vài phần, thế nhưng lén chờ mong hình ảnh hài tử của hai người sau này kêu hắn là cha.
"Phu quân, nó thích chàng."
Ngày thường Tiểu Quất chỉ thân cận cùng Tô Nhược Uyển, mặc dù hạ nhân ngẫu nhiên cho nó ăn cơm, nó cũng đều phòng bị không dễ dàng tiếp cận.

Hiện giờ Tô Nhược Uyển ôm Tiểu Quất đến trước mặt Tiêu Tuần, chỉ thấy nó vui sướng múa may móng vuốt nhỏ, tựa hồ như muốn nhào vào trong lòng Tiêu Tuần.
Nhưng Tiêu Tuần lại theo bản năng lùi về sau mấy bước, "Ta..."
"Phu quân mau ngồi xuống sưởi ấm đi, đừng để cảm lạnh."
Hành động theo bản năng của Tiêu Tuần làm ánh sáng trong mắt Tô Nhược Uyển nhạt đi vài phần, nhưng nghĩ đến Tiêu Tuần dù không thích mèo vẫn nguyện ý nhân nhượng nàng, trong lòng Tô Nhược Uyển lại nổi lên đợt sóng.

Sau khi ôm Tiểu Quất vào ngực liền đỡ Tiêu Tuần ngồi bên lò than sưởi ấm.
"Được."
Lần này Tiêu Tuần cực kỳ chủ động ngồi bên cạnh Tô Nhược Uyển, mới vừa rồi lăn lộn một hồi, hiện giờ Tiểu Quất trong lòng Tô Nhược Uyển nhịn không được buồn ngủ.

Tô Nhược Uyển cẩn thận đặt nó xuống một bên ghế, sau đó liền lặng lẽ nhích sang cạnh Tiêu Tuần.

"Phu quân, vừa rồi chàng đi làm gì thế? Lúc về áo ngoài cũng không còn, nếu cảm lạnh thì phải làm sao?"
Tuy Tô Nhược Uyển đã tắm gội thay quần áo nhưng hiện giờ cơ thể vẫn như cũ chưa ấm lên, huống chi mới vừa rồi Tiêu Tuần quần áo đơn bạc, khi trở về trên người còn nhỏ nước.

Nghĩ đến đây Tô Nhược Uyển lại đưa lò sưởi tay cho Tiêu Tuần.
"Đi bắt nha hoàn đẩy nàng vào trong hồ nước."
"Vậy phu quân có bắt được không?"
Nói đến cái này Tô Nhược Uyển lại nhớ ra, lúc ấy khi nàng đi đến ven hồ xác thật cảm nhận được có người đẩy nàng.

Nhưng đáng tiếc là tình huống khi đó nguy cấp, nàng không thể thấy rõ là ai đẩy nàng.
"Đương nhiên là bắt được, bây giờ đang thẩm vấn."
Khi nhận lấy lò sưởi tay động tác của Tiêu Tuần dừng lại một chút.

Bất quá Tô Nhược Uyển lại không phát hiện dị thường mà hơi trầm ngâm suy nghĩ.
Người có thù sâu nhất với Tô Nhược Uyển là Tô Cẩm Ca, bất quá Tô Cẩm Ca từ trước đến nay đặc biệt thích giở một ít thủ đoạn bắt nạt kẻ yếu, nhưng việc sai người giết người thế này chắc là nàng không có can đảm để làm.
"Ta không đoán được người nào muốn hại ta, vẫn làm phiền phu quân thẩm vấn một phen."
Nói xong Tô Nhược Uyển còn không quên lấy lòng rót trà cho Tiêu Tuần, nhưng khi Tiêu Tuần duỗi tay ra, Tô Nhược Uyển lại đột nhiên phát hiện cổ tay hắn tựa hồ có chút không thích hợp.
Đầu ngón tay Tiêu Tuần vừa mới chạm vào chén trà, Tô Nhược Uyển đã thu chén trà về, nhân lúc Tiêu Tuần chưa phản ứng lại nhanh chóng nắm lấy cổ tay hắn, vén ống tay áo của hắn lên.
Chỉ thấy trên cổ tay trắng nõn đột nhiên xuất hiện rất nhiều đốm đỏ, dọc theo cánh tay lan lên phía trước.

Ống tay áo dần bị vén lên, Tô Nhược Uyển cũng theo đó nhíu chặt mày lại.
Đốm đỏ trải rộng toàn bộ cánh tay nhìn vô cùng doạ người.
"Đây là có chuyện gì? Ta lập tức đi tìm đại phu."
Tô Nhược Uyển hoàn toàn hoảng sợ buông tay Tiêu Tuần ra, rối loạn muốn đi ra ngoài.

Ai ngờ nàng vừa mới đứng dậy Tiêu Tuần đã bắt lấy cánh tay của nàng, chỉ hơi dùng sức nàng liền không chịu khống chế nhào vào trong ngực Tiêu Tuần, ngay sau đó trên môi liền truyền đến một xúc cảm mềm mại.
Nhìn gương mặt Tiêu Tuần gần trong gang tấc, chỉ kinh ngạc một lát Tô Nhược Uyển lại muốn giãy giụa đẩy Tiêu Tuần ra, thay hắn đi tìm đại phu.

Đôi tay vừa mới để trên ngực Tiêu Tuần, vị trí của hai người liền đảo lộn.
"Tiểu thư, người làm sao vậy?"
Vừa rồi Tô Nhược Uyển trong lòng sốt ruột nên không khống chế được thanh âm, mà Hoàn Nhi nghe thấy tiếng kêu cũng không rảnh lo lễ nghĩa, hốt hoảng đẩy cửa phòng ra.


Nhưng bộ dáng thân mật của hai người trong phòng lại khiến cho Hoàn Nhi sửng sốt.
"Nô...!nô tỳ ra ngoài ngay."
Thẳng đến khi đối diện với ánh mắt lạnh băng của Tiêu Tuần, Hoàn Nhi mới giật mình một cái, theo bản năng lùi về sau mấy bước, lập tức đi ra ngoài.

Sau khi cửa phòng đóng lại Tiêu Tuần mới buông Tô Nhược Uyển ra.
"Phu quân, tay chàng là như thế nào?"
Nhận thấy được Tiêu Tuần không muốn người khác biết được việc này, Tô Nhược Uyển cố tình đè thấp âm thanh, bất quá trên mặt vẫn như cũ tràn đầy lo lắng.

Khi nói chuyện còn không quên nắm lấy tay khác của Tiêu Tuần, vén ống tay áo lên chỉ thấy cánh tay này cũng nổi đầy đốm đỏ.
"Ta từ nhỏ đã không được chạm vào mèo, nếu chạm vào người sẽ bị dị ứng."
Sợ doạ đến Tô Nhược Uyển, Tiêu Tuần lại thu tay về, nhưng trong giọng nói lại mang theo một tia đáng thương.

Quả nhiên hắn vừa nói xong Tô Nhược Uyển lập tức áy náy, đứng dậy bế Tiểu Quất đi ra ngoài.
"Ta đưa nó đến trắc điện trước."
Tô Nhược Uyển vội vàng bước đi, sau khi sắp xếp xong cho Tiểu Quất liền lập tức trở về phòng.

Lúc này Tiêu Tuần vẫn như cũ ngồi bên bếp lò, nếu không phải mới vừa rồi Tô Nhược Uyển thấy trên tay hắn bị phát ban có lẽ sẽ không phát hiện được hắn có gì bất thường.
"Phu quân chính là sợ việc này bị người khác biết được?"
Sau khi đóng cửa phòng lại, Tô Nhược Uyển mới đi tới chỗ Tiêu Tuần.

Tuy rằng Hoàn Nhi đã rời đi, nhưng nàng vẫn không tự giác được hạ thấp giọng, trong con ngươi cũng tràn đầy lo lắng.
"Không sai, việc này chỉ có một mình phu nhân biết được, cho nên phu nhân phải giữ bí mật cho vi phu."
Nhìn thấy Tô Nhược Uyển nhíu chặt mày, trong mắt Tiêu Tuần nhiều thêm vài tia ý cười, nhưng khi Tô Nhược Uyển nhìn qua lại biến mất không còn một mảnh.
Mà lời này của hắn làm Tô Nhược Uyển cảm thấy áy náy, đồng thời trong lòng không khỏi sinh ra một chút vui sướng.

Nàng biết Tiêu Tuần tuy quyền cao chức trọng nhưng ở trong triều vẫn vô cùng gian nan.


Việc này nếu để người có mục đích biết được, sợ là sẽ lợi dụng nhược điểm này để đối phó Tiêu Tuần.
Nhưng hiện giờ Tiêu Tuần không chỉ đem bí mật này nói cho nàng, còn bảo nàng thay hắn giữ bí mật, điều này làm cho Tô Nhược Uyển sinh ra một cảm giác hưng phấn khó nói.

Chỉ thấy nàng nắm lấy tay Tiêu Tuần, trên khuôn mặt nhỏ tràn đầy vẻ trịnh trọng.
"Phu quân yên tâm, ta nhất định sẽ không nói việc này ra đâu.

Nhưng làm thế nào nốt đỏ mới có thể mất đi? Chàng có cảm thấy khó chịu ở đâu không?"
Lời này vừa mới hỏi xong, dưới cái nhìn chăm chú của nàng Tiêu Tuần thả lỏng thân mình ngồi dựa trên giường, mày cũng theo đó hơi nhăn lại, "Xác thật có chút không thoải mái."
"Vậy phu quân mau nằm xuống nghỉ ngơi đi."
Nói xong còn chưa chờ Tiêu Tuần phản ứng, Tô Nhược Uyển đã lập tức đỡ hắn nằm xuống.

Mặc dù Tiêu Tuần nằm bên bếp lò nhưng Tô Nhược Uyển vẫn không yên tâm đắp thêm chăn cho Tiêu Tuần.
Tiêu Tuần cũng vô cùng phối hợp theo ý Tô Nhược Uyển nằm xuống giường.

Tô Nhược Uyển lại vén ống tay áo hắn lên, đau lòng nhìn cánh tay bị phát ban của hắn.
"Phu quân lần trước bị bệnh sởi làm thế nào mới khỏi?"
"Đợi qua mấy ngày sẽ hết, không cần quá lo lắng,"
Khi nói chuyện con ngươi Tiêu Tuần dần tối lại, ngữ khí cũng trở nên trầm thấp.

Cha hắn lúc hắn còn chưa sinh đã mất, khi hắn mười tuổi nương cũng rời đi.

Hàng xóm trước kia có quan hệ tốt với nương lại để ý gia sản nương lưu lại.
Sau khi phát hiện hắn không được chạm vào mèo liền bày mưu nhốt hắn trong phòng cùng mấy chục con mèo.

Kỳ thật lúc nương hắn còn sống hắn cũng sẽ thường xuyên cho mèo hoang ăn, chỉ là trên tay ngẫu nhiên phát mấy nốt đỏ, rất nhanh sẽ biến mất.
Nhưng lần đó bệnh sởi lại lan đến toàn thân, thậm chí làm hắn không thở nổi, suýt nữa hít thở không thông ngất đi.

May mà mạng hắn cứng, kịp thời phá cửa sổ chạy thoát ra ngoài.

Bất quá cũng bởi vậy bị bệnh rất lâu, khi đó hắn không nơi nương tựa, chỉ có thể cứ vậy cho qua, còn phải đề phòng hàng xóm mang ý xấu.
Cũng từ lúc ấy trở đi hắn không chạm qua mèo nữa.

Tuy hắn nói nghe cực kỳ nhẹ nhàng, nhưng chỉ có chính hắn biết đoạn thời gian kia hắn trải qua khổ sở thế nào.
Nhận thấy được cảm xúc của Tiêu Tuần trầm xuống, Tô Nhược Uyển không khỏi có chút đau lòng.


Nàng biết Tiêu Tuần từ nhỏ đã không cha không mẹ, mấy năm nay nhất định là rất cực khổ.

Hiện giờ nàng đã trở thành phu nhân của Tiêu Tuần, đương nhiên không thể để Tiêu Tuần cố chịu cho qua.
"Bị bệnh sao có thể cố chịu? Ta nhớ ta có một quyển y thư, bên trong nói không chừng sẽ có biện pháp trị liệu, để ta tìm xem."
Vừa lúc này Tô Nhược Uyển nhớ ra nàng còn có một quyển y thư chưa từng lật qua.

Nói xong nàng liền nhét tay Tiêu Tuần vào trong chăn, đứng dậy đi về phía kệ sách.

Bất quá nàng không biết được Tiêu Tuần lúc này đang nhìn chằm chằm bóng dáng nàng, thần sắc hơi sững sờ, trong mắt cũng tràn đầy cảm xúc khiến người ta không hiểu.
Tuy rằng ngày thường Tô Nhược Uyển thích đọc sách, nhưng y thư quá mức nhàm chán, hơn nữa còn rất dày, nàng căn bản không có kiên nhẫn đọc kỹ.

Nàng còn giữ duy nhất một quyển y thư, cũng không biết bị bỏ quên ở đâu.

Lúc này tìm rất lâu mới tìm thấy ở trong một góc hẻo lánh.
"Phu quân chàng yên tâm, quyển y thư này là nhị ca vất vả tìm cho ta, ở bên trong nhất định có thể tìm được biện pháp chữa khỏi bệnh sởi."
Khi còn nhỏ Tô Nhược Uyển rất hay bị bệnh, có một thời gian liền nháo muốn học y thuật để có thể chữa bệnh cho chính mình, vì thế nhị ca nàng đã giúp nàng tìm một quyển y thư.

Nhưng sau đó Tô Nhược Uyển lại không có hứng thú nên không có xem qua quyển y thư này.
Nếu việc Tiêu Tuần bị bệnh sởi không thể để cho người khác biết được, như vậy cũng nhất định không thể đi xem đại phu.

Cho nên nàng chỉ có thể tự mình tìm phương pháp làm tiêu mẩn đỏ, lại âm thầm nấu chút thuốc mới có thể chữa khỏi bệnh sởi.
Lại lần nữa mở y thư ra, nội dung bên trong vẫn buồn tẻ như cũ, nhưng lần này Tô Nhược Uyển lại trở nên nhẫn nại.

Bất quá muốn tìm cách trị bệnh sởi trong này cần tốn chút thời gian.
Mà Tiêu Tuần quả thật cũng có chút khó chịu, yên lặng nằm trên giường nhìn Tô Nhược Uyển lật xem y thư.

Trong lúc nhất thời trong phòng trở nên vô cùng yên tĩnh, chỉ còn lại âm thanh lật sách thỉnh thoảng truyền đến.
Cuối cùng cũng không phụ lòng người, sau khi đọc hơn phân nửa cuốn sách, Tô Nhược Uyển rốt cuộc tìm được phương pháp chữa trị bệnh sởi.

Nàng hưng phấn ngẩng đầu lên, đang muốn cầm y thư đưa cho Tiêu Tuần lại phát hiện Tiêu Tuần đã ngủ.
Tuy rằng đã vào giấc ngủ nhưng mày Tiêu Tuần lại hơi nhăn lại, đường như ngủ không an ổn.

Tô Nhược Uyển không khỏi tiến đến trước mặt Tiêu Tuần, duỗi tay vuốt lông mày hắn, tình yêu trong mắt rốt cuộc không thể che giấu toát ra ngoài..