Thu Phục Bảo Bối!

Chương 52: Anh chỉ yêu mình em




Toàn thân phát ra sự u ám đến đáng sợ, Khải Hà gương mặt lạnh lẽo đi xuống phòng khách.

" Bà à, bây giờ cũng đã muộn, con xin phép đưa Uyển Nhi về, ngày mai cô ấy còn phải lên trường nữa."

Thái độ vẫn rất bình tĩnh, không bộc lộ sự tức giận ra bên ngoài, đối với bà chính là một vẻ nhẹ nhàng, hiếu thảo.

Bà Vương đương nhiên nhanh chóng đồng ý.

" Được được, hai đứa về cẩn thận, sau này hãy ghé chơi."

Dừng lại một lúc, bà Vương như nhận ra thêm điều gì nữa.

" Ông ấy, hay khó tính như vậy, hai đứa đừng suy nghĩ nhiều."

Bà Vương đề cập tới ông Vương.

" Con biết rồi ạ, con xin phép."

Uyển Nhi lễ phép cúi đầu chào bà Vương một tiếng, rồi bước về phía Khải Hà.

" Tạm biệt."

Mỹ Sênh nở nụ cười, vẫy tay chào tạm biệt hai người. Khải Hà lúc này mới nói thêm.

" Mỹ Sênh, sau này cứ ở lại Vương gia, em thay anh chăm sóc ông bà, nếu muốn đi làm, có thể đến công ty của anh."

Mỹ Sênh nhanh chóng gật đầu.

" Bà nghỉ ngơi sớm đi, con về đây ạ."

Khải Hà nói xong ôm eo Uyển Nhi, kéo cho sát lại gần anh, rồi giữ như vậy bước ra ngoài.

Chiếc xe đen bóng sang trọng chậm rãi rời khỏi biệt thự Vương gia. Trong xe, một bầu không khí yên lặng đến ám muội. Rốt cuộc là không chịu được, Uyển Nhi nhỏ giọng.

" Hà, chúng ta đi dạo một vòng rồi về có được không?"

Khải Hà nhìn cô, ánh mắt thập phần ôn nhu, dĩ nhiên là đồng ý nghe theo bảo bối nhỏ.

Uyển Nhi biết anh đang có chuyện không vui trong lòng, sở dĩ anh muốn về là vì có chút không bằng lòng với ông Vương, sự thật là ngày mai cô không phải lên trường. Cô muốn chia sẻ cùng anh một chút, giải quyết được hay không, cô cũng sẽ cảm thấy mình ở cạnh anh sẽ không là vật vô dụng.

Chiếc xe đậu bên vỉa hè, hai người từ từ bước xuống xe.

Đi cạnh nhau mãi, đi mãi, hai người im lặng, không ai nói gì, tựa như đang hoà mình vào khung cảnh thơ mộng của thành phố, nhưng nhìn kĩ một chút sẽ thấy, trong họ có những tâm tình chưa thể nói ra.

" Ông, không đồng ý cho em ở cạnh anh sao?"

Uyển Nhi dừng lại, đôi mắt mang một chút gì đó khó hiểu nhìn anh.

" Dù ông có muốn vậy, anh cũng sẽ không bỏ em."

Khải Hà đem cô giấu vào trong lồng ngực ấm áp, hai cánh tay xiết chặt lấy vòng eo mảnh khảnh, như muốn hoà cô vào với chính mình.

" Hình như em chưa đủ tốt với anh...Cái gì cũng chưa đủ, mọi mặt đều chưa đủ."

Hít hương thơm dịu nhẹ trên mái tóc của tiểu tâm can được anh bảo bọc trong lòng, Khải Hà giọng khàn khàn phủ nhận.

" Mối quan hệ của chúng ta, cần tình yêu của anh là đủ."

Uyển Nhi vẫn ngoan ngoãn tựa đầu áp vào khuôn ngực anh.

" Vậy không cần tình yêu của em sao?"

Khải Hà hôn lên mái tóc cô, bàn tay vuốt ve mái tóc mềm mại của cô.

" Tình yêu của chúng ta, dành cho nhau ở mức độ nào, còn cần phải nói sao?"

Uyển Nhi vòng tay ôm chặt lấy anh, cả người anh đều là khí chất cao ngạo, quyến rũ. Cái ôm này sở dĩ rất chặt, vì cô sợ, hai cánh tay nhỏ bé này sẽ để vụt mất anh.

Tìm ra người mình yêu đã khó, nhưng tìm ra người mình nhất nhất không muốn buông lại còn khó hơn.

Tuổi thanh xuân này của cô đều trong sạch như tờ giấy trắng, cô không biết bản thân đã hiểu được cái hương vị của tình yêu qua những trang sách ngôn tình kia hay chưa, cô chỉ biết, thanh xuân này sẽ không muốn đánh mất một Vương Khải Hà.

Ở cái tuổi 21, được đón nhận dư vị ngọt ngào của tình yêu, hơn nữa còn là sự nâng niu, che chở của anh, Uyển Nhi cô tự cảm thấy bản thân đã may mắn đến nhường nào.

" Anh, đối với em, liệu sau này có giống với Mỹ Sênh trong quá khứ?"

Khải Hà vẫn khư khư xiết chặt lấy cô.

" Quá khứ chính là những điều đã cũ, đối với những điều đã cũ người ta chọn hai cách, một là quên đi, hai là vương vấn coi nó mãi mãi là thứ vĩnh cửu. Anh đối với Mỹ Sênh chính là loại ba."

Uyển Nhi ngửa mặt nhìn anh.

" Loại ba? Là sao?"

" Chính là loại hành động không chọn quên đi quá khứ để biết ơn và không lưu luyến quá khứ để giống một kẻ ăn mày."

Khải Hà hôn lên trán cô. Uyển Nhi lại áp mặt vào ngực anh, Khải Hà thuận thế đặt cằm lên đầu cô.

Uyển Nhi im lặng lắng nghe anh nói tiếp.

" Đối với em, anh lại có một ngoại lệ thứ tư."

" Ngoại lệ gì cơ?"

" Anh chọn nhớ mãi giây phút lần đầu anh gặp em, tức là anh muốn biết ơn ông trời khi đó đã để anh gặp em."

" Một người đàn ông chỉ biết đến công việc và những con số như anh cũng biết nói những lời đường mật này?"

" Không, chúng là thật lòng. Sau này, khi chúng ta về già, anh vẫn muốn nói với em rằng khi đó, em chính là nàng thơ đẹp nhất mà anh từng gặp."

Uyển Nhi dướn người, hôn lướt qua môi anh, cái hôn vừa sâu lại vừa mỏng.

" Hà, sau này, không phải đợi đến lúc về già, em nhất định sẽ chứng minh cho anh thấy một điều."

" Điều gì?"

" Em yêu anh."

" Tiểu tâm can, anh đời này nhất nhất cũng chỉ yêu một mình cô ngốc họ Trương nhà em."