Thú Sủng Thiên Hạ, Toàn Năng Triệu Hoán Sư

Chương 40: 39: Không Khỏi Dọa Tù Trưởng Lão!






"Tù trưởng lão, thi đấu cũng đã kết thúc!"
Người chủ trì nhìn luyện dược sư trên đài, có mặt ở đây đều là tinh anh ở các nơi đổ về, tới nơi đây cùng chung mục đích là bước chân vào Phong Vân học viện, cho nên tất nhiên sẽ trổ hết tài lực ra chỉ mong được Phong Vân học viện chọn lựa, trở thành đệ tử của Phong Vân học viện.
"Xướng tên xem thử."
Tù trưởng lão thản nhiên nói với mọi người, ánh mắt lại nhìn chằm chằm Như Phong. Vừa nãy nàng chỉ mất thời gian hai nén hương đã luyện chế hai mình dược tễ, thiếu nữ này so với bất cứ người nào đều lợi hại hơn.
"Đàm gia Đàm Bân luyện linh khí dược tễ tứ cấp, phẩm chất hoàn mỹ!"

"Linh khí dược tễ?"
Như Phong híp mắt nhìn thiếu niên đối diện, đoán chừng so với nàng lớn hơn vài tuổi, không ngờ lại luyện chế được linh khí dược tễ, không biết hắn có chịu cho nàng thỉnh giáo phương thuốc một tý không?
"Thiên tài a!" Dưới đài một mảnh huyên náo.
"Ngô gia Ngô Hiểu Hiểu, dịch dung dược tễ, phẩm chất bậc trung!"
"Triệu Viên, cấp bổ huyết dược tễ, phẩm chất hoàn mỹ..."
"..."
"Ngươi tên là gì?"
Đến phiên Diệp Như Phong, tài phán cư nhiên quên tên của nàng, liền vội vàng hỏi.
"Diệp Như Phong!"
"Diệp Như Phong, trú nhan dược tễ hai bình, tam cấp, phẩm chất hoàn... Hoàn mỹ!"
Người chủ trì nói lắp, thời gian ngắn như vậy, vậy mà luyện chế ra trú nhan dược tễ có phẩm chất hoàn mỹ! Phải biết đã rất lâu rồi không có người luyện chế được trú nhan dược tễ hoàn mỹ, nếu đẳng cấp nàng hơn tý nữa, thì không phải có thể luyện chế ra trú nhan tễ thuốc tốt hơn sao?
Dưới đài một mảnh huyên náo, không dám tin nhìn thiếu nữ, ở tuổi này cư nhiên luyện chế ra tam cấp trú nhan hoàn mỹ, thiên phú này là thiên tài của những thiên tài!

"Như Phong, ngươi có hứng thú muốn vào Phong Vân học viện không?" Tù trưởng lão nhìn nàng hỏi Lúc nãy hắn nghe được nha đầu này nói, nàng chỉ mới vừa học được không lâu, mà không biết cái không lâu này là bao lâu, nhưng bất kể là bao lâu, thiên phú kinh thế như vậy, không mời vào học viện thì uổng công hắn tới nơi này một chuyến a.
"Hắn có đi không?"
Như Phong chỉ vào Đàm Bân (cái anh luyện linh khí dược), vẻ mặt hiếu kỳ, Đàm Bân nhìn thiếu nữ đối diện, nàng sao hỏi mình có đi không, bọn họ có quen sao?
"Hắn đương nhiên có thể đi!"
Thiên phú của hắn không tệ, Như Phong nhìn hắn, "Bên cạnh ta có hai người cùng đi, có thể vào không? Bọn họ không phải vào để học tập, chỉ là cùng theo ta thôi!"
"Có thể, cùng đi!"
Tù trưởng lão rất hào phóng đáp ứng, lại tỏ vẻ rất bình thường. Như Phong nhìn hắn, nhíu nhíu mày, "Phong Vân học viện có phải sẽ có rất nhiều tễ thuốc phối phương không?"
"Ha ha ha... Ngươi nha đầu này thật nhiều chuyện!"
Tù trưởng lão cười to lên, đối với người thiếu nữ này cảm thấy hứng thú, nhỏ giọng nói, "Ngươi nói cho ta ngươi đã học luyện đan được bao lâu, ta sẽ nói cho ngươi biết!"
"Nói cho ta, ta sẽ nói cho ngươi biết!"
Như Phong không chút khách khí mở miệng, Tù trưởng lão cười càng lớn tiếng, "Được, ta cho ngươi biết, phong vân học viện phương pháp phối dược là toàn diện, đáp án như vậy ngươi hài lòng chứ."
"Tốt lắm, ta đi!"

Như Phong nói xong liền muốn ly khai, lại bị Tù trưởng lão kéo, "Nha đầu, ngươi còn chưa có nói ngươi chế thuốc bao lâu!"
Hắn nói nhiều như vậy, nha đầu này không thể như vậy làm hắn lỗ chứ.
"Ngươi xác định ngươi muốn biết?"
Tù trưởng lão nhìn nàng, "Đương nhiên, dù cho thiên phú thế nào thì chẳng lẽ bản trưởng lão sợ ngươi!"
Như Phong gật gật đầu, nhỏ giọng ở hắn bên tai nhỏ tiếng một câu, Tù trưởng lão chân mềm nhũn, ngã ngồi trên ghế, Như Phong cười cười, "Bí mật nga!" Rồi xoay người rời đi.
Tù trưởng lão nhìn nàng rời đi, liền hôn mê bất tỉnh...
"Tù trưởng lão!"
Thanh Dật nhìn một màn này, lắc lắc đầu theo Như Phong rời đi.
"Diệp Như Phong, đứng lại!"