Thú Sủng

Chương 37: Bàn điều kiện




Bảy ngày đi công tác này Lan Nô Tu Đốn thật sự rất bận rộn, ban ngày vội vã đi xử lý công vụ, ban đêm lại nôn nóng giường sự, thật sự là bận đến chết đi được, còn Nhan Tử Kì trên danh nghĩa là người theo hầu đi công tác, thực tế lại nằm trên giường suốt 7 ngày, không phải hắn không muốn xuống giường mà là hắn không thể đi xuống được.

Lan Nô Tu Đốn không hổ là có huyết thống dã thú cao quý, không nói về hình thể sức mạnh, ngay cả tính dục cũng cao gấp n lần con người, ban ngày không thấy bóng dáng đâu, ban đêm lại như hình với bóng bám dính vào Nhan Tử Kì, có nhiều lúc vật tà ác bên dưới lại suốt đêm chen chúc vào cơ thể hắn không thèm lấy ra, làm lúc dược hiệu bắt đầu tới giai đoạn co rút, hai người trực tiếp bị cơn đau làm tỉnh ngủ, một là thu lại không được mà phát đau, một là bị kẹp chặt quá mà đau đớn.

Đối với hành vi cầm thú của Lan Nô Tu Đốn, Nhan Tử Kì vô cùng oán giận, nhưng bắt đầu từ kháng nghị đến giãy dụa đều dễ dàng bị Lan Nô Tu Đốn coi thường! Hơn nữa những lúc hứng trí lên còn có thể làm suốt buổi tối, cũng không biết có phải bị con quỷ nào ám theo không.

Sau một tuần Nhan Tử Kì bắt đầu xuất hiện cảm giác choáng váng đầu, ù tai, thắt lưng tay chân bủn rủn, toàn thân mệt mỏi…….này rõ ràng là suy nhược đến phát bệnh! Nhan Tử Kì hung hăng dậm chân: Lan Nô Tu Đốn chết tiệt, nếu còn tiếp tục như vậy, sớm muộn gì cũng bị ngươi hành chết!

Vì thế, thành phố Tây Nhĩ Trạch phồn hoa xinh đẹp trong truyền thuyết, Nhan Tử Kì ngay cả nửa con mắt cũng không được nhìn thấy, trong lúc mơ mơ màng màng ngủ lại bị Lan Nô Tu Đốn ôm rời khỏi.

Chờ đến khi hắn tỉnh lại, đã thấy mình đang nằm trên giường lớn phòng Lan Nô Tu Đốn, bời vì tỉnh lại ở đây cũng không phải một lần nên Nhan Tử Kì chỉ có một chút kinh ngạc nho nhỏ, liền nhẹ nhàng thở ra, thầm nghĩ, rốt cuộc cũng đã trở về nơi quen thuộc, có một đống người quen, hẳn là Lan Nô Tu Đốn cũng không thể muốn làm gì hắn thì làm nữa.

Nhớ lại 7 ngày ngu dại lúc trước, Nhan Tử Kì liền nổi da gà toàn thân, không ngừng bị áp trên giường, phòng khách, phòng tắm, có khi là cạnh cửa sổ, dù là đứng, ngồi hay nằm dã thú kia đều có thể mọi lúc mọi nơi động dục.

Tuy rằng trước khi đi đã có cảm giác mình sắp bị ăn, chính là bị ăn đến sạch sẽ triệt để như vậy, Nhan Tử Kì cũng không thể ngờ tới.

Xoa xoa thắt lưng vô cùng đau nhức, Nhan Tử Kì chậm chạp lết thân xuống giường, thầm nghĩ, mấy ngày nay căn bản không có lần nào được ngủ an ổn, mặc kệ giường có thoải mái thế nào cũng không bằng miếng ván gỗ của mình ở nhà gỗ, hơn nữa đã vài ngày không gặp, hắn cũng rất nhớ lão cha, phải nhanh chóng trở về nhìn một cái mới an tâm.

Lúc Nhan Tử Kì chầm chậm tới góc cầu thang thì ngoài ý muốn đối mặt với Niên Vân.

Thân người gầy gò, mặc một bộ quần áo bạch sắc, khẽ cắn môi đứng trước mặt hắn, vẻ mặt vô cùng điềm đạm đáng yêu, bộ dạng nhu nhược như vậy làm Nhan Tử Kì một đầu hắc tuyến, nam nhân trưởng thành mà như vậy, quả thực là nghiệp chướng a!

Hướng cậu ta gật đầu một cái xem như chào hỏi, Nhan Tử Kì tiếp tục đi xuống.

“Tu phục vụ tốt không?” Trong nháy mắt hai người gặp thoáng qua, Niên Vân nhẹ giọng nói một câu như vậy.

Nhan Tử Kì ngây ra một lúc sau đó quay đầu lại nhìn Niên Vân, chỉ thấy miệng cậu ta cong lên thành một nụ cười nhàn nhạt, không có nửa phần độ ấm.

Địch ý rõ ràng như vậy? !

Nhan Tử Kì nhớ rõ trước đây lão cha nói nới hắn, Niên Vân này vì chạy theo vương mà phản bội Lan Nô Tu Đốn, nhưng lúc này nghe thấy giọng điệu của cậu ta sao cứ như thê tử kiêu ngạo đang chất vất tiểu tình nhân a?

Trong chuyện này quả nhiên có ẩn tình nha, Nhan Tử Kì nhíu mày kết luận.

Hắn hướng về Niên Vân tươi cười, làm như thành thật tới gần bên tai cậu ta, ngừng một chút mới nhỏ giọng nói: “Không nói cho ngươi biết.”

Nói xong lại tiếp tục lết cơ thể đau nhức về phía cửa.

Niên Vân hơi sửng sốt cau mày nói: “Cơm chiều chuẩn bị xong rồi, ngươi không ăn sao?”

Nhan Tử Kì quay đầu lại liếc mắt một cái, khoát tay nói: “Mệt chết được, ta phải về hảo hảo ngủ vài ngày.”

Giống như Nhan Tử Kì không hề quan tâm tới Niên Vân nhu nhược yếu đuối, ngay cả Niên Vân cũng muốn thờ ơ với hắn, nhưng ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy người đồng loại này, Niên Vân đã có ấn tượng rất sâu sắc, người tên Nhan Tử Kì kia căn bản không cần bất cứ gì trên thế giới này.

Nhưng sự thật cũng chính xác như vậy, tuy rằng Nhan Tử Kì hoàn toàn không để tâm tới bất cứ thứ gì, nhưng trên người vô thức đã phát ra một loại sức quyến rũ, nó giống như tia sáng rực rỡ của mặt trời, sự quyến rũ từ tinh thần mạnh mẽ, khiêu vũ cũng tốt, nói chuyện cũng hay, luôn làm cho người bên ngoài vô thức cảm thấy thích thú, cho dù Niên Vân không muốn thừa nhận cỡ nào, cho dù chỉ gặp mặt vài lần nhưng loại sức quyến rũ này không thể làm như không thấy.

Ghen tị, đây là một từ ngữ xấu xí, nhưng mấy hôm nay ở Lan gia Niên Vân lúc nào cũng có thể cảm nhận được từ ngữ này trên người mình, kỳ thật cậu ta không tình nguyện bản thân bị nó vấy bẩn, nhưng chỉ cần nhìn thấy Lan Nô Tu Đốn vì người kia mới có thể lộ ra vẻ mặt lo lắng trước mặt người khác, cậu ta liền ghen tị đến phát điên.

Nếu Nhan Tử Kì không xuất hiện thì thật tốt…….

Lúc Nhan Tử Kì trở lại nhà gỗ, lão cha đang ngồi ăn thịt uống rượu, vẻ mặt hưởng thụ vô cùng thỏa mãn làm Nhan Tử Kì không vui chút nào.

“Mấy ngày ta không ở đây ngươi thực thanh nhàn đi.” Nhan Tử Kì đi vào ngồi bên cạnh lão cha, cướp lấy một miếng thịt trên bàn, to mồm cắn xé, mấy ngày nay vì sợ chạy đi WC nên hắn chỉ ăn một chút trái cây mà thôi, giờ được cắn thịt đúng là mỹ vị nhân gian a!

“Xú tiểu tử, ngươi còn biết đường trở về sao?” Lão cha chụp một chưởng lên ót hắn, hung dữ mắng một tiếng.

Nhan Tử Kì đã quen với phương phức nói chuyện như thế, bị mắng vẫn tươi cười: “Lão cha, ngươi vẫn mắng chửi nhiệt tình như vậy.”

“Ít nịnh đi, Tây Nhĩ Trạch ngoạn vui không?” Lão cha cũng không ngăn cản hắn ăn thịt, vài ngày không gặp đúng là có chút nhớ tiểu gia hỏa này, cảm giác hắn như một con chim nhỏ, líu ríu suốt ngày nghe rất phiền, nhưng không có lại thấy trống trải.

Nhan Tử Kì bị hỏi như vậy có chút ngây người, vội vàng trả lời: “Hảo ngoạn, chơi vui muốn chết!” Có gặp quỷ mới hảo ngoạn, hắn chỉ biết chính mình ở trên giường suýt chút nữa bị vờn đến chết, giờ nhắc Tây Nhĩ Trạch với hắn, trong lòng lại cảm thấy đau đớn!

“Thế còn muốn tới đó nữa không?” Lão cha uống một hớp rượu, tùy ý hỏi.

Nhan Tử Kì tiếp tục rứt thịt: “Nơi hảo ngoạn đi một lần là đủ rồi, đi nhiều sẽ cảm thấy chán.”

Lão cha liếc nhìn hắn một chút: “Tiểu tử, ngươi nhất định có chuyện.”

“Ta có thể có chuyện gì cứ, tay chân vẫn không thiếu món nào.”

“Ta nói là trong lòng ngươi ấy!” Lão cha liếc mắt cắt ngang lời hắn, vươn tay chụp lấy thịt trong tay hắn: “Được rồi được rồi, còn ăn nữa lại tiêu chảy.”

Nhan Tử Kì không cam tâm rời khỏi đĩa thịt kia, thầm nghĩ, mấy ngày nay đi còn không ít sao? Sớm cũng quen rồi.

Gãi gãi đầu, Nhan Tử Kì ngồi xỗm bên cạnh lão cha, nhíu mày trầm tư một hồi, quanh co nói: “Lão cha, ta…. ta bị chủ tử nhà ngươi ăn rồi.”

Lão cha liếc mắt nhìn hắn, cũng không có phản ứng gì nhiều: “Chỉ là chuyện sớm hay muộn.”

“Lão cha ngươi lạnh lùng quá a, cũng không chịu an ủi ta một câu, gì mà chuyện sớm hay muộn chứ!” Nhan Tử Kì vỗ đùi lão cha kháng nghị.

Lão cha gạt tay hắn ra, chậm rì rì hớp rượu, lại chậm rì rì nói: “Ta đã sớm bảo ngươi không có việc thì đừng tiếp cận chủ tử, ngươi không nghe cho nên bị ăn là chuyện sớm hay muộn thôi.”

Nhan Tử Kì tiếp tục vò đầu: “Ai, hiện giờ trong đầu rối thành một cục.”

Nhìn bộ dạng phiền não của hắn, lão cha thở dài, vỗ vỗ vai hắn nói: “Xú tiểu tử, nếu chủ tử đã muốn ở chung một chỗ với ngươi, ngươi tốt nhất là từ bỏ ý niệm trở về trong đầu đi, ngoan ngoãn ở lại đây.”

Nhan Tử Kì giật thót quay lại nhìn ông: “Vì sao….. ta…….”

“Tin tưởng lão cha, chuyện mà chủ tử đã muốn thì không ai có thể thay đổi, ngươi phải nhớ kỹ lời lão cha nói, ngàn vạn lần không được chọc giận y.”

Nhan Tử Kì gục đầu xuống không nói nữa, trong lòng hắn vẫn không cam lòng, trước kia hắn muốn tiếp cận Lan Nô Tu Đốn vì muốn lợi dụng năng lực của y, có thể giúp mình quay về địa cầu, bây giờ lão cha lại nói như vậy làm hắn sao không buồn bực cho được.

Bởi vì cơ thể thật sự rất mệt mỏi, Nhan Tử Kì tán gẫu với lão cha một chút liền tìm cớ đi ngủ, chưa ngủ được bao lâu thì tên cầm thú kia đã mò tới.

“Sao lại trở lại đây?” Lan Nô Tu Đốn ngồi ở bên giường, không hài lòng nhìn hắn, vừa rồi lúc ăn cơm không thấy được tiểu gia hỏa này đã định đi tìm người nhưng bất đắc dĩ lại bị Lý Đức bám mãi không tha, qua loa ứng phó một chút liền chạy lại đây, quả nhiên nhìn thấy tiểu tử kia đang nằm trên giường nhỏ, vẻ mặt vô cùng thoải mái.

Nhan Tử Kì nghe thấy âm thanh quen thuộc luôn làm hắn có cảm giác bùng nổ này, lập tức trở mình đưa lưng về phía y: “Ta vốn ở đây.”

Lan Nô Tu Đốn nghe hắn trả lời xong cũng không nói gì nữa, cúi người muốn ôm hắn, khi tay vừa chạm vào Nhan Tử Kì, hắn lập tức nhảy nhỏm lên: “Chờ một chút Lan Nô Tu Đốn, chúng ta nói điều kiện một chút được không?”

Lan Nô Tu Đốn nhíu mi sau đó gật đầu, chính là đôi tay vẫn cố chấp ôm hắn, kéo vào trong ngực mới thản nhiên hỏi: “Điều kiện gì?”

Tuy rằng không tình nguyện bị ôm, bất quá Nhan Tử Kì cũng không giãy dụa, dù  sao đang muốn ra điều kiện với chồng mình, dĩ nhiên phải ngoan ngoãn một chút: “Cái kia có thể cùng ngươi, nhưng không thể yêu cầu ta dọn tới nhà chính, đây là yêu cầu duy nhất của ta.”

Lan Nô Tu Đốn nhíu mày: “Cái kia?”

Biết rõ y đang giả ngu, Nhan Tử Kì vẫn nghiến răng nghiến lợi hộc ra hai chữ: “Trên giường!”

“Nga.” Lan Nô Tu Đốn gật gật đầu, lập tức nhìn xuống giường gỗ của Nhan Tử Kì, nghiêm túc phân tích: “Ngươi xác định giường này có thể chịu được lúc chúng ta làm?”

Nhan Tử Kì liếc mắt: “Giường gỗ này rất chắc chắn!”

“Vậy ngươi xác định lúc đó sẽ không quấy nhiễu tới Na Cổ?”

Nghe y nói như vậy, Nhan Tử Kì lập tức lúng túng, hắn sao lại quên mất việc lão cha ở ngay sát vách, tuy là lão cha đã biết chuyện bọn họ, cũng biết đã làm tới nhưng nếu để ông nghe được vẫn rất xấu hổ.

Nhìn thấy hắn lâm vào tình thế khó xử, Lan Nô Tu Đốn lập tức chứng minh mình là người trí tuệ  thay hắn ra một chủ ý: “Như vậy đi, ban ngày ngươi có thể tới hậu hoa viên, buổi tối thì ở chổ ta, như vậy có thể tránh được chuyện xấu hổ.”

Nhan Tử Kì nghe y nói xong, liền cảm thấy rất có lý nhưng cũng có gì đó không ổn, nhưng trong khoảng thời gian ngắn cũng không tìm ra được chỗ nào không ổn chỉ có thể gật đầu đồng ý.

Nhan Tử Kì đáng thương hoàn toàn không biết một điều bất cứ ai ở Nạp Tây đại lục, thậm chí là cả phiến hệ Pháp Địch Lỗ cũng biết, Lan Nô Tu Đốn là một cao thủ trong đàm phán, chỉ cần y chịu suy nghĩ một chút dù có nghĩ nát óc cũng không ai qua mặt được, vì thế Nhan Tử Kì muốn đàm điều kiện với y thực sự là tự mình đào hố chôn mình.

Lúc này Lan Nô Tu Đốn chỉ cần nói vài ba câu đã có thể túm được Nhan Tử Kì trong tay, còn đối phương tự tay bán mình cũng không hề hay biết.

Rất lâu về sau, Nhan Tử Kì mới bi thúc lãnh ngộ ra hóa ra ngày nọ hắn tự đem mình đi bán, cái gì mà kêu là ban ngày tới hậu hoa viên, ban đêm trụ chỗ y chứ, kia không phải nói từ đấy về sau cứ buổi tối hắn lại phải tùy ý cho tên cầm thú này chà đạp à!