Thử Thách Của Số Phận

Chương 32: Kẻ thua cuộc




Hôm nay trời thật trong xanh, nắng nhẹ chiếu trên bãi biển xanh ngọc trông thật huyền ảo....

- Hạ Như...Em dậy...đi- Băng Tâm cố gắng gọi nhưng Hạ Như cứng đầu khong chịu dậy, vẫn cứ cuộn mình trong tấm chăn bông to lớn. Đến lúc Hạ Như khong chịu được nữa, cô lèm bèm:

- Chị Tâm, chị nói nhiều quá! Hôm nay em vẫn còn muốn ngủ nữa...

5s sau....

- HỂ! CHỊ NÓI ĐƯỢC RỒI SAO? THIỆT HÔK VẬY?

- Mới sáng sớm mà em khong cho ai ngủ hết vậy...

- Tại em vui quá hihi!!!

- Em vui vì việc gì vậy?- Tiến Phong tò mò

- Em nói được rồi!- Băng Tâm khong thể chờ được nữa nên buộc miệng nói ra.

- Em nói được sao?- Tiến Phong hoàn toàn khong tin nổi những điều mà minh vừa nghe thấy.

- Vậy là vui quá rồi! Anh qua chỗ bác sĩ Minh nói chuyện tí, mọi người cứ tự nhiên nha.- Hải Nhật gắng nặn ra một nụ cười nói lơ đi. Thực ra khong phải anh ghét Băng Tâm mà là do chuyện của Hạ Như nên anh mới lảng tránh như vậy...

Sau khi Hải Nhật len lầu được vài phút, mọi người đang ăn sáng thì nghe tiếng gõ cửa, bác quản gia sai người ra mở, ít phút sau bác đến Thông báo với Băng Tâm:

- Thưa cô Lục, có một người Con trai tự xưng là Tiến Trung muốn vào. Có mở khong ạ?

Băng Tâm lo lắng hướng mắt về Hạ Như, co chỉ thoáng gật đầu, nhưng có lẽ cô chưa sẵn sàng cho việc này thôi...Tiến Phong cũng lo lắng đâu kém gì Tiểu Băng, anh sợ thằng em trai ngốc nghếch khong hiểu chuyện của anh sẽ gây chuyện mất!

Thế là cổng mở ra, một bóng hình chạy vào ôm Chầm lấy Hạ Như vừa nói:

- Anh nhớ em quá!

Sau đó anh buông cô ra, nhìn vào Băng Tâm, định chào một tiếng thì phát hiện cô đang ngồi xe lăn.

- Chị Băng Tâm, chị có sao không?

- Chị khong sao, Chỉ là trật chan thôi!

- Cô ấy còn...- Chưa nói hết cau thì TP đã nhận được một cú thúc vào bụng của BT- Các em len lầu nói chuyện đi

- Dạ!- Tiến Trung kéo tay Hạ Như

Sau khi hai đứa kia rời đi, TP mới hỏi Băng Tâm:

- Sao em khong nói thật?

- Nói chi phiền lắm!

- Bộ em thấy đường rồi à?

- Chưa. Anh hỏi ngộ vậy? Anh mau ăn nhanh khong thì em ăn hết giờ!

- À, ừ, thoi thức ăn ngon lắm, anh khong để em ăn đâu!

Băng Tâm cốc yêu Tiến Phong một cái.

- Ngốc! Ăn nhanh đi

- Biết rồi! Trần phu nhân!- Tiến Phong cười đểu

- Anh...Hứ- Băng Tâm bực mình muốn chết, anh đã cưới cô đâu mà nói là Trần phu nhân chứ. Co đi ra ngoài hóng gió biển một chút chứ ở trong Nhà khó chịu muốn chết!

……………………

- Anh muốn gì nữa? Em còn tưởng anh mang luôn cô gái kia tới để nhạo báng em chứ?

- Em đừng giận nữa! Co gái đó và anh chẳng có quan hệ gì cả! Chỉ vì anh trai anh

Kêu anh làm vậy thoi!

- Ý Anh là sao?

- Em hẳn là nghe anh Phong kể rồi! Anh trai anh bảo rằng Nếu anh chia tay em thì em sẽ tốt hơn vì anh trai anh và chị em đang hiểu lầm nhau, nếu hai ta quen nhau thì sẽ thiệt thòi cho nhau!

- Vậy mà anh cũng chấp nhận ư! Hức hức...Anh quá đáng, bỏ em, huhuhuhu- Hạ Như oà khóc Lên

- Ngoan! Giờ mọi chuyện Ổn rồi!

Hạ Như khong chần chừ mà lao vào om Tiến Trung nhưng khong biết cảnh đó vo tình Bị một người nhìn thấy...

Hải Nhật sau khi nhìn thấy cảnh đó cũng tự Nhủ mình nên rời đi sớm, khong đấu anh cũng đã biết Anh đã thua từ lau rồi! Nhiệm vụ cuối của anh hiện giờ là phải báo cho Tiến Phong biết về đôi mắt của Băng Tâm đã.

…............................

- Tiến Phong!

- Hả?– Tiến Phong hỏi

- Tôi cần nói với cậu một chuyện!

- Chuyện gì!?

- Về Băng Tâm!

Tiến Phong gấp tờ báo sang một bên hỏi:

- Sao!?

- Bác sĩ Minh bảo mắt cô ấy đáng lí ra phải nhìn được rồi! Nhưng khong hiểu sao giờ này vẫn chưa thấy được. Nguy hiểm là nếu khong hồi phục thì sẽ dẫn đến mù Vĩnh viễn. Bay giờ đôi mắt ấy càng ngày càng tối đi chưa không nhoè như trước. Toi nói xong rồi. Giờ toi chuẩn bị quần áo đi đây!

- Cậu đi đâu?

- Đi qua Mỹ. Ba mẹ toi kêu toi sang đó thừa kế cong ti

- Vậy còn Tiểu Như?

- Tôi thua rồi! Tiểu Như đã chấp nhận Tiến Trung! Tôi nên chúc phúc cho họ! Cậu hãy gửi dùm tôi đến họ:

- Nếu một ngày Tiến Trung làm Hạ Như đau khổ, toi sẵn sàng cướp đi co ấy đấy.

- Cậu yên Tâm đi! Khong có chuyện đó đâu!- Tiến Trung từ trên lầu bước xuống dõng dạc nói

Hạ Như bước xuống cười nhẹ với anh:

- Anh đi chuẩn bị đi...Đi bình an nhé! Cảm ơn anh vì thời gian qua rất nhiều!

Hải Nhật đau nhói ở lòng, anh đã yêu co quá nhiều, giờ làm sao có thể nói quên llà quên chứ, anh cố chịu đựng về phòng thu dọn đồ đạc, căn dặn người hầu và bác sĩ Minh sau đó rời ra sân bay.

Sau khi Hải Nhật rời đi, mối quan tam lo ngại nhất là đôi mắt Băng Tâm.....Nhưng Băng Tâm đâu rồi! Nói sẽ ra ngoài một tí về ngay mà nãy giờ vài tiếng rồi cũng chẳng thấy bóng dáng đâu hết! Chợt một cú điện thoại reo lên

- Tiến Phong, cô người yêu bé nhỏ của anh đang ở chỗ Tuyết Trình toi đấy!!!!