Thú Thế Chi Tế Thế An Dân

Chương 34




Nháy mắt đã đến hôm sau, người của các bộ lạc từ từ tụ tập dưới tế đài bộ lạc Khải Khai, đám người Yến Hằng bắt đầu triển lãm những thứ mình mang theo.

Quay đầu thì nhìn thấy bọn người Tiền đứng lẫn trong đám đông bên dưới, Yến Hằng thấy vậy không khỏi nhướn nhướn mày, vốn cho rằng bọn họ sau khi trải qua chuyện ngày hôm qua sẽ có đôi chút tự mình hiểu lấy? Không nghĩ tới cư nhiên dám đụng súng lên đầu hắn.

Mắt thấy mọi người chậm rãi vây quanh lại đây, Pha trên đài nói với Yến Hằng: “Người đã đến không sai biệt lắm rồi, chúng ta có thể bắt đầu!”

“Ừ.” Yến Hằng gật gật đầu.

“Mọi người cũng biết ta cùng bộ lạc Bác Hồ có chút sâu xa, hiện tại bộ lạc Khải Khai nơi nơi truyền lưu chuyện cũ Trưởng của ta. Này làm cho ta rất khó chịu!” Hiện tại cơ hồ toàn bộ Hỗ thị trên dưới đều chuyện xấu của vợ hắn, nếu nói cùng đám đó không có quan hệ, Yến Hằng chắc chắn không tin. Lúc trước hắn chế tạo dư luận áp lực khiến cho đám người bộ lạc Viễn Sơn lộ đuôi, hiện tại lại có kẻ dám dùng dư luận áp bách hắn. Nhưng cũng không xem lại hắn là loại người nào.

Người bên dưới vừa nghe Yến Hằng nói như thế nào nhất thời xôn xao nghị luận, chuyện tranh chấp lúc trước của Yến Hằng với đám người đó mọi người đều biết. Hiện tại Yến Hằng thế mà dám khui ra trước mặt mọi người, e rằng không có chuyện tốt đâu! Nghĩ đến đây mọi người không khỏi nhìn về phía đám người trước mặt.

“Một khi đã như vậy, ta đây cũng không cần khách khí làm gì, nếu người của bộ lạc Bác Hồ muốn học mấy thứ này, ta chỉ có một yêu cầu, đó chính là khiến kẻ năm đó mưu hại Trưởng của trước mặt mọi người giải thích kỹ càng.” Yến Hằng chậm rãi nói.

Đám người Tiền nghe Yến Hằng nói như vậy, trong lòng không khỏi “Lộp bộp”, này rõ ràng cùng với kết quả bọn họ dự đoán không giống nhau, bọn họ lúc đầu vẫn cho rằng Yến Hằng sẽ trực tiếp cự tuyệt họ, không nghĩ tới bây giờ hắn lại chỉ kêu mọi người giải thích, nhưng một khi tự mình giải thích, chẳng phải là thừa nhận năm đó quả thật do bọn họ hãm hại Tề.

“Ngươi nói bậy, năm đó rõ ràng là Tề đã tư thông với giống đực khác, người nọ còn tự mình thừa nhận đấy.” Nguyên vừa nghe thấy lời này nhất thời nổi giận đùng đùng. Dữ tợn nói.

Trực bên cạnh nghe thế cũng phụ hoạ: “Không sai, lúc trước quả thật chính Tề đã tư thông với giống đực khác.” Dù sao giống đực đó cũng đã chết vào mùa khô kia, chết không đối chứng.

“À, nói tiếp đi.” Yến Hằng nhìn bọn họ lạnh lùng nói.

“Việc này đều có tộc nhân ta tận mắt nhìn thấy.” Tây đúng lý hợp tình lên tiếng.

“Đúng!” “Đúng thế!”… Người bên cạnh bắt đầu phụ họa.

“Phải không? Ta đây ngược lại muốn hỏi hùng phụ của ta một chút, bên trong ly nước năm đó rốt cuộc bỏ cái gì vậy?” Tề đứng bên cạnh Yến Hằng chậm rãi nói.

“Này, nước gì chứ, ta làm sao biết được, rõ ràng là ngươi đang muốn vu hại ta? Ta thế nhưng là hùng phụ của ngươi đó!” Trực chỉ vào Tề run rẩy nói.

“Vậy được rồi, ta lại hỏi ngươi, trong lòng ngươi, có phải tên tạp chủng này, đều so với đứa con thân sinh như ta nặng hơn phải không?!” Tề chỉ Tiền, cười lạnh hỏi, y đã sớm muốn hỏi như vậy, chỉ là vẫn không có cơ hội mà thôi.

Pha bên cạnh nghe thấy lời này, không khỏi đen mặt. Mà Tiền nghe Tề mắng gã như vậy không khỏi siết chặt nắm đấm, móng tay đâm sâu vào trong da thịt cũng không phát giác.

“Ta thật hận khi có đứa con như ngươi đấy, nếu không phải thư phụ của ngươi, Tiền mới chính là con ruột của ta, luận hiếu thuận, luận năng lực, hắn chỗ đó so kém ngươi, nhưng ngươi cố tình đều chặn đầu hắn, không cho hắn có cơ hội xoay mình. Hắn thích Nguyên như vậy, cố tình ngươi còn cướp đi.” Trực nói đến đây, lửa giận không khỏi xung thiên.

“Phải không? Ta chặn đầu, không cho hắn xoay người? Ta đoạt Nguyên của hắn? Thật nực cười, ngươi cũng đừng quên, ngay từ đầu kẻ định hạ hôn ước với Nguyên chính là ta. Kết quả thì ngươi lại đem mọi chuyện hết thảy đều đổ lên đầu thư phụ của ta. Cho nên ngươi tình nguyện đuổi ta ra khỏi bộ lạc, cũng muốn phù cáo loại tạp chủng kia lên vị trí Trưởng của tộc trưởng.” Dù cho sớm biết, trong lòng Tề vẫn không nén được chua xót.

Người xung quanh vừa nghe thấy lời này nhất thời một trận thổn thức, ánh mặt nhìn về phía bọn người Trực tràn đầy miệt thị.

Yến Hằng một phen giữ chặt tay Tề, nói với bọn họ: “Nếu các ngươi đã không muốn giải thích, vậy tộc Trưởng Pha, nhờ ngươi mời người của bộ lạc Bác Hồ rời khỏi đây đi!”

Pha vừa nghe thấy lời này, không khỏi sửng sốt: “Này, có vẻ không được tốt lắm!”

Người bên dưới cũng vô cùng sửng sốt, sự tình này không phải còn chưa làm rõ sao? Cứ thế trực tiếp đuổi người ta đi, này không phải quan báo tư thù hả?

“Ngươi không thể đối xử với chúng ta như vậy, cho dù ngươi là sứ giả Thú Thần –” Nguyên kích động nói, không nghĩ tới Yến Hằng dám làm công khai như vậy, hắn không sợ người của bộ lạc khác lên án sao? Dù hắn có là sứ giả Thú Thần cũng không thể lớn mật như vậy.

“Ngươi cũng biết ta là sứ giả Thú Thần. Chuyện ta làm tất nhiên sẽ bị Thú Thần nhìn thấy, ta còn không sợ, các ngươi lo lắng cái gì.” Lời này thật sự là nói cho tất cả mọi người nghe. Nếu là lúc trước, Yến Hằng còn có thể cố gắng mà ép buộc một phen, ít nhất cũng phải khiến người khác tin phục, nhưng hiện tại, hắn đã dự định ngốc ở bộ lạc Kỳ Đông cả đời, còn lo lắng chuyện này làm gì, về phần Thú Thần, hắn còn chưa trách tội y lợi dụng mình, lại còn có thể nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh thực hiện lời hứa thế này đã quý lắm rồi, y dám đến quản hắn à.

Người bộ lạc Khải Khai không có động tĩnh, đội hộ vệ bên hắn trực tiếp đi xuống đuổi người, Tiền ngăn trở Trực còn muốn dây dưa tính toán, lôi kéo đám người đó trực tiếp rời đi, chỉ là trước khi còn quay đầu nhìn Yến Hằng rất khinh thường. Cho dù hiện tại đám người gã rời đi, chỉ cần bọn Yến Hằng vừa về, gã vẫn biết được mấy chuyện này như thường.

Yến Hằng cũng không phải hoàn toàn chặn đường bọn họ, dù sao đây cũng là bộ lạc trước kia của Tề, y tuy không nói, nhưng vẫn còn vài phần cảm tình trong đó.

Đám người Yến Hằng ngốc ở đây gần 10 ngày, mới đưa mọi thứ từ tài liệu thu thập đến quá trình chế tác hoàn hoàn chỉnh chỉnh nói với bọn họ. Yến Hằng ngược lại cũng không có giữ lại, từ đại đao cho đến cung tiễn, từ đồ làm bếp đến các vật dụng hằng ngày đều nhất nhất truyền thụ kỹ càng.

Đương nhiên vẫn phải ém lại vài thứ, Yến Hằng cũng đâu thể giao ra hết cả chứ, hắn lúc trước chỉ đáp ứng Thú Thần giúp các thú nhân thoát khỏi cảnh ngộ hiện tại, mấy thứ này tạm thời đã đủ để bọn họ tiêu hóa một đoạn thời gian, huống hồ Yến Hằng dù sao cũng phải giữ vài con bài chưa lật, tỷ như □□…, Yến Hằng đã tính toán trở về liền tạo ra, đạn dược của hắn đã không nhiều, □□ chính là vũ khí bảo mệnh ngày sau của hắn đấy.

Kỹ thuật gieo trồng các loại cây này nọ, Yến Hằng cũng có nhắc đến, tuy nhiên phần lớn các bộ lạc đều chẳng hề để ý, chỉ một phần nhỏ là có chút suy tư đến, thật sự đặt trong lòng. Chuyện Yến Hằng có thể làm đều đã làm, kế tiếp chỉ có thể trông cậy vào bản thân họ thôi.

Hai ngày sau, đám người Yến Hằng bắt đầu cuộc càn quét lớn, các loại hạt giống, thảo dược chưa từng gặp qua hoặc đáng giá, Yến Hằng đều góp nhặt hết. May mà, trước khi Yến Hằng dạy mọi người học tập các thứ tiên tiến đã đưa ra điều kiện, nếu không mấy thứ này chỉ sợ đã bị trao đổi mất hết.

Đến lúc này, hành trình đến Hỗ thị của Yến Hằng, xem như tạm thời kết thúc.

Cáo biệt với đám người Pha, nhóm Yến Hằng bắt đầu hành trình về nhà.

Gữa trưa cùng ngày rời đi bộ lạc Khải Khai, đoàn người hạ trại tại một sườn núi, vẫn như cũ là đám người Tề đi săn. Yến Hằng gọi tới mấy dực sư từng thuộc bộ lạc Viễn Sơn.

“Hai người kia trực tiếp phế bỏ hai tay cho ta, còn Trực cùng Tây, mỗi người phế bỏ một chân. Các ngươi đi đi! Ra tay dứt khoát một chút.”

“Dạ.”

Nhìn mười mấy dực sư bay lên trời, Yến Hằng không khỏi mỉm cười, hắn cũng đâu nói sẽ thả bọn họ, hắn đã cho người tìm hiểu ngày bộ lạc Bác Hồ rời đi, cư nhiên bên hắn chỉ chậm hơn một lát, phỏng chừng chỉ cần khoảng 1 tiếng, bọn họ đã có thể vượt qua bộ lạc Bác Hồ.

Quả nhiên, hơn 1 tiếng sau, bọn họ liền bay trở về. Đầu lĩnh trực tiếp dừng ở trước mặt Yến Hằng nói: “Dựa theo ngài phân phó, mọi việc đã hoàn thành xong. Bất quá lúc trở về hình như gặp được nhóm bên thống lĩnh thì phải.”

“Hử? Cũng đi đến hướng đó?”

“Đúng vậy.”

Ầy, xem ra phu phu nhà hắn thiệt là tâm linh tương thông, nghĩ đến đây, Yến Hằng không khỏi cười cười.

Quả nhiên chỉ chốc lát sau, đám người Tề mang theo con mồi trở lại. Thấy Yến Hằng cười cười nhìn y, một bộ bộ dáng tranh công, lòng Tề không khỏi mềm nhũn, nói: “Đói bụng không? Hôm nay bắt được một đầu dê vàng, lát nữa nướng cho ngươi ăn.”

“Được.” Yến Hằng cười đầy mặt.

Ăn xong cơm trưa, Yến Hằng trèo lên lưng Tề, sờ sờ lỗ tai nhung nhung trước mắt, nói: “Về nhà thôi!”