Thủ Tịch Ngự Y

Chương 123: Ẩn hình giai vị




Dương Bảo Tài nói:

- Thật sự là trùng hợp, không nghĩ tới ở đây lại gặp được cô. Cô tới nơi này chơi sao?

Diệp Thanh Hạm gật đầu:

- Là bạn bè họp mặt.

Dương Bảo Tài cười nói:

- Vậy thì cùng nhau vào đi.

- Anh cứ đi trước, tôi chờ bạn của mình.

Diệp Thanh Hạm vẫn không nhúc nhích.

- Đứng ngoài cửa không tốt. Tôi ở bên trong đã đặt phòng, trước tới chỗ tôi ngồi một chút, nếm thử loại rượu vang của hầm rượu nhà tôi. Khi nào bạn của cô tới thì chúng ta cùng nhau qua. Vừa lúc cũng là làm quen với nhau.

Dương Bảo Tái có chút bám riết không tha.

Diệp Thanh Hạm là mỹ nữ có tiếng của khoa, Dương Bảo Tài đối với Diệp Thanh Hạm cũng có chút ý tưởng. Nhưng đáng tiếc lại đụng phải khối băng. Diệp Thanh Hạm thủy chung vẫn hờ hững với y, chỉ xem y như một người bạn học. Hôm nay ở ngoài cửa Venus gặp được Diệp Thanh Hạm, Dương Bảo Tài cho rằng đây là một cơ hội tuyệt hảo, có thể đem thực lực kinh tế và mạng lưới quan hệ của mình hoàn toàn thi triển ra ngoài.

- Thật sự không cần đâu, bạn của tôi sẽ tới ngay.

Diệp Thanh Hạm lại từ chối.

Dương Bảo Tài xấu hổ cười:

- Vậy tôi đứng đây cùng với cô.

- Thật sự không cần mà. Anh không vào thì bạn của anh cũng không thể vào.

Diệp Thanh Hạm nhíu mày:

- Anh mau vào đi.

Những người đi theo Dương Bảo Tài lúc này ít nhiều cũng nhìn ra được tâm tư của y.

Có một người quan sát rất cẩn thận, thấy Diệp Thanh Hạm ăn mặc bình thường, không phải là người giàu có có thể đến Venus, liền nói:

- Diệp tiểu thư, cô có phải đã quên mang theo thẻ khách VIP?

Diệp Thanh Hạm sắc mặt hơi có chút xấu hổ. Cô không phải là quên mang theo mà căn bản là không có để mang theo. Cho nên mới bị bảo vệ ngăn lại ngoài cửa.

Dương Bảo Tài bừng tỉnh ngộ:

- Thanh Hạm, không có vấn đề gì. Tôi có thẻ khách VIP, nếu như bạn của cô chưa tới thì tôi có thể mang cô vào.

- Đúng vậy, Dương thiếu của chúng tôi là khách quý siêu cấp của Venus này.

Một số người đi theo liền nói giúp Dương Bảo Tài:

- Ở Venus, từ tầng năm trở đi, chỉ có khách quý bạch kim mới có thể lên đó. Nơi đó tụ tập nhân vật nổi tiếng của giới thương nhân. Thực lực không đủ thì căn bản không thể có được thẻ VIP bạch kim.

- Đúng vậy, chỉ có Dương thiếu nhân vật tuổi trẻ tài năng trong thương giới mới có thể có được thẻ bạch kim.

- Lát nữa vào bên trong, nói không chừng còn có thể nhìn thấy một số minh tinh. Dương thiếu sẽ giúp cô làm quen với họ.

Mấy người thay phiên nhau thổi phồng, Dương Bảo Tài cảm thấy ngượng ngùng. Thẻ bạch kim của y kỳ thật là lấy trộm của bố. Bố của y có thẻ ở Venus là do quen biết một số bạn bè trong giới thương nhân. Nhiều khi cần thầu một công trình, có đôi khi cũng mời một số cán bộ đến chỗ này dùng cơm.

Bởi vì Venus tiêu chuẩn xét duyệt hội viên rất khắc nghiệt. Cấp bậc nào có thể tiêu phí ở chỗ nào đều quy định rất rõ. Thực lực của người đó ra sao thì sẽ làm thẻ VIP theo cấp bậc đó. Bố của Dương Bảo Tài có không ít mối quan hệ nên mới được một tấm thẻ bạch kim. Dùng thẻ bạch kim này mới cán bộ đến dùng cơm, cán bộ cũng cảm thấy mình được nể mặt. Từ đó mang đến nhiều tiện lợi cho ông ta.

Diệp Thanh Hạm vẫn đứng ở nơi đó, muốn bỏ đi nhưng không có cách nào khác để đi. Nghe những người đó ra sức thổi phồng Dương Bảo Tài, cô trong bụng thầm nhủ đó có liên quan gì đến cô.

Quan mười phút vẫn chưa thấy bạn của Diệp Thanh Hạm đến, Dương Bảo Tài mới nói:

- Thanh Hạm, tôi thấy hay là vào đi. Nói không chừng bạn của cô không tới nữa.

Dương Bảo Tài lúc này đối với thân phận bạn của Diệp Thanh Hạm cũng đã có đại khái phỏng chừng. Hẳn là một hội viên thẻ hoàng kim. Ở Venus này, khách VIP cao cấp nhất căn bản không cần mang theo thẻ. Tất cả nhân viên công tác ở đây đều nhận ra anh. Thậm chí bạn của anh cũng không cần mang theo thẻ. Khi đến chỉ cần nói ra tên của anh thì nhân viên công tác sẽ cho anh vào ngay. Đây chính là đãi ngộ của khách VIP cao cấp nhất.

Chỉ có khách VIP bình thường như hoàng kim, bạch kim thì khi vào cửa sẽ được yêu cầu trình ra thẻ hội viên. Nhưng nếu hội viên bạch kim thường xuyên đến đây thì có đôi khi không cần thẻ cũng vào được.

Diệp Thanh Hạm bị chặn ở cửa, chờ bạn đến trình thẻ ra, rất hiển nhiên là bạn của cô ấy cấp bậc không cao. Dương Bảo Tài có chút không muốn đợi nữa.

- Đúng, đi vào đi. Dương thiếu ở trong này cất không biết bao nhiêu rượu ngon. Hôm nay vừa lúc có thể mở.

Mọi người đang đứng nói chuyện thì một chiếc xe taxi trờ tới trước cửa Venus. Tăng Nghị mang theo cái túi bước xuống với bộ dạng của một cán bộ nông thôn.

- Tăng Nghị!

Diệp Thanh Hạm lập tức mặt mày hớn hở, bước nhanh tới:

- Tôi chờ anh hơn nửa ngày rồi đấy.

Tăng Nghị cười ha hả nhìn Diệp Thanh Hạm:

- Sao lại không vào đi?

- Không có việc gì, tôi thích như vậy.

Diệp Thanh Hạm cười:

- Anh ở Nam Vân thế nào rồi? Người ốm và đen đi rất nhiều.

- Gầy nhưng khỏe!

Tăng Nghị khoanh tay đứng nhìn:

- Mẹ của cô gần đây sức khỏe thế nào?

- Rất tốt, sau khi xuất viện xong thì khỏe hơn trước. Hiện tại mỗi ngày đều đi làm.

- Vậy là tốt rồi!

Tăng Nghị cười:

- Tôi khi nào rảnh sẽ đến nếm thử tay nghề của cô Lý.

- Vậy thì ngày mai đi.

Diệp Thanh Hạm mở to đôi mắt trong trẻo:

- Mẹ tôi biết được anh trở lại Vinh Thành sẽ rất vui.

- Ngày mai sợ là không được.

Tăng Nghị lắc đầu:

- Ở huyện còn giao cho tôi một đống nhiệm vụ. Sau khi làm xong tôi sẽ gọi điện cho cô.

- Lần này anh ở lại Vinh Thành bao lâu?

Diệp Thanh Hạm hỏi.

- Nói không chừng khoảng bảy tám ngày gì đó.

Tăng Nghị tán gẫu với Diệp Thanh Hạm:

- Khi nào rảnh, cô hãy đến Nam Vân, tôi sẽ dẫn cô đi dạo. Phong cảnh núi ở đó rất đẹp.

Diệp Thanh Hạm giọng nói trở nên trịnh trọng:

- Đây là anh nói đấy. Đến lúc đó đừng có đổi ý.

Dương Bảo Tài lúc này tiến lên, cười ha hả vươn tay:

- Anh chính là bạn của Thanh Hạm? Xin chào, tôi là Dương Bảo Tài, là bạn học của Thanh Hạm.

- Xin chào!

Tăng Nghị bắt tay một chút, rồi quay đầu sang nói với Diệp Thanh Hạm:

- Sao không giới thiệu một chút?

Diệp Thanh Hạm lên tiếng:

- Trong lúc ở cửa chờ anh thì gặp phải.

Tăng Nghị liền cười:

- Thật đúng là duyên phận. Phòng của cậu ở đâu, lát nữa tôi sang mời một ly rượu.

Dương Bảo Tài nói:

- Tôi đã đặt phòng Hối Phong rồi. Bên anh chỉ có vài người thì cùng nhau qua đó luôn. Nhiều người thì lại càng náo nhiệt.

Tăng Nghị khoát tay:

- Cám ơn ý tốt của cậu, chúng tôi đã đặt sẵn phòng rồi.

Thấy cách ăn mặc giống như nhà quê của Tăng Nghị, chắc cũng chỉ là làm phó một cơ quan nào đó dưới nông thôn. Thậm chí ngay cả tên phòng cũng không muốn nói cho mình, Dương Bảo Tài trong lòng lập tức khó chịu. Diệp Thanh Hạm sao lại qua lại cùng một chỗ với hạng người như thế? Chính mình so với anh ta mạnh hơn gấp mấy lần, nhưng cũng không lọt vào mắt Diệp Thanh Hạm. Diệp Thanh Hạm mắt bỏ đi đâu rồi chứ?

- Đứng ở bên ngoài nói chuyện nhiều không tiện. Mọi người cùng nhau đi vào đi.

Dương Bảo Tài đề nghị. Y liệu định, tiểu tử này không dám nói cho mình biết tên phòng, khẳng định là cấp bậc quá thấp, thấy ngại. Cho nên y mới đề nghị cùng nhau vào, như vậy mới có thể khiến cho Diệp Thanh Hạm thấy thực lực của ai cao hơn.

Diệp Thanh Hạm hơi nhíu mày:

- Nếu không thì anh vào trước đi. Chúng tôi đã lâu rồi không gặp, còn nhiều chuyện cần nói với nhau.

Dương Bảo Tài lại cảm thấy tức giận. Cái loại nông dân này thì có gì mà tán gẫu chứ. Đơn giản chỉ là hai cây lúa, ba cây táo mà thôi. Nhưng y lại không có cách nào phát hỏa.

- Cậu cứ vào trước đi, lát nữa tôi sẽ sang tìm cậu. Hôm nay rượu của phòng Hối Phong sẽ tính cho tôi.

Tăng Nghị cười khoát tay. Nếu là bạn học của Diệp Thanh Hạm, mặt mũi đương nhiên phải nể, không nên khiến Diệp Thanh Hạm mất mặt trước bạn bè.

Dương Bảo Tài trong bụng thầm nhủ giọng điệu của anh thật là lớn. Được, bố hôm nay bằng bất cứ giá nào cũng phải uống cho anh hộc máu. Y vẫy tay một cái, mọi người chuẩn bị bước vào.

Vừa mới đi được mấy bước thì thấy Tổng giám đốc của Venus Vệ Tử Cương bước ra. Dương Bảo Tài liền dừng lại, nét mặt mỉm cười.

Vệ Tử Cương không phải là nhân vật bình thường. Nhìn qua chỉ giống như một giám đốc hội sở tư nhân bình thường. Nhưng nếu không có bối cảnh thâm hậu thì khách sạn này làm sao mà uy danh lớn đến như vậy được. Vệ Tử Cương kết giao với rất nhiều quan to, quý nhân. Năng lượng thật sự không nhỏ. Cho nên, địa vị của Vệ Tử Cương so với tuyệt đại đa số phú hào và quan liệu còn muốn cao hơn. Dương Bảo Tài cùng với bố của y Dương Phúc Tinh ở Venus tiêu phí không biết bao nhiêu tiền cũng chưa chắc có thể khiến cho Vệ Tử Cương chủ động tiến đến mời rượu.

Dương Bảo Tài không nghĩ hôm nay sẽ gặp được Vệ Tử Cương ngoài cửa, trong bụng thầm nhủ đây là một cơ hội tốt. Nếu có thể quen biết với Vệ Tử Cương, thì mối quan hệ sẽ được mở rộng ra nhiều lần.

- Vệ tổng, chào ngài. Tôi là Dương Bảo Tài.

Dương Bảo Tài cười ha hả vươn tay ra:

- Ba của tôi là Dương Phúc Tinh, đã từng uống rượu qua với ngài.

Vệ Tử Cương bước chân vội vàng ừ một tiếng, cũng không biết có nghe hay không lời nói của Dương Bảo Tài, chỉ giống như cái quả cầu thịt lăn về phía Tăng Nghị, từ thật xa đã vươn hai tay ra, nhiệt tình cười nói:

- Phó trưởng Phòng Tăng, tôi đã lâu rồi vẫn mong cậu đến đây. Nói cho cậu biết, nếu cậu không đến Venus chúng tôi thì tôi sẽ đến Nam Vân tìm cậu.

Dương Bảo Tài tay vươn ra liền đụng phải khoảng không, không biết nên làm gì bây giờ. Y quay đầu lại chỉ thấy một màn như vậy, thiếu chút nữa là cặp mắt nổ tung. Tình huống gì đây? Vệ Tử Cương không ngờ tự mình xuống tiếp đón một gã nông dân.

- Vệ tổng, ngài hình như mập lên đấy.

Tăng Nghị cười.

- Khi nhớ đến Phó trưởng Phòng Tăng, tôi liền cái gì cũng ăn, nên không khỏi phát phì.

Vệ Tử Cương cười ha hả. Người khác thì muốn giảm béo, nhưng ông ta thì lại muốn phát phì.

Dương Bảo Tài không khỏi hút một ngụm khí lạnh. Khi nào lại thấy Vệ Tử Cương khiêm tốn như vậy, ngay cả cái lời buồn nôn nhất mà cũng nói ra được.

- Xin giới thiệu với ngài một chút, đây là bạn của tôi Diệp Thanh Hạm.

Tăng Nghị giới thiệu.

- Hạnh ngộ, hạnh ngộ. Thanh Hạm tiểu thư quả nhiên là người cũng như tên.

Vệ Tử Cương vươn tay ra:

- Đến đây sao lại không vào. Mau mời vào, mời vào.

Diệp Thanh Hạm trong lòng hơi tức giận:

- Tôi thật ra muốn vào, nhưng bảo vệ cửa ở đây không cho vào.

Tăng Nghị vừa nghe thì lên tiếng:

- Nếu sau này cô đến thì cứ nói tên tôi là được. Chi phí đều tính cho tôi mà.

Vệ Tử Cương hơi xấu hổ, vội vàng cam đoan:

- Đúng, đúng, cứ nói tên của Phó trưởng Phòng Tăng, tuyệt đối là cho qua.

Ai ngờ Diệp Thanh Hạm lại nói:

- Nhưng tôi vừa rồi là nói tên Tăng Nghị mà.

Vệ Tử Cương sau lưng lập tức đổ mồ hôi lạnh. Mẹ ơi, hôm nay là Đường đại thư ký mở tiệc, chính mình nào không dám coi trọng, sớm dặn dò, hễ thấy người của thư ký Đường và Phó trưởng Phòng Tăng thì đều khoản đãi theo quy cách cao giống nhau, nhưng sao lại để xảy ra sự kiện ô long náo loạn như thế này. Nếu làm hỏng bữa tiệc của thư ký Đường, thư ký Đường không hận ông ta đến chết sao? Nghĩ mình không đủ coi trọng thư ký Đường.

Ông ta trầm mặt xuống, kêu lại hai gã bảo vệ cửa quát lớn:

- Các người nếu không muốn làm thì sớm cuốn gói khỏi chỗ này. Con mẹ nó, tôi đã nói hàng trăm lần rồi, hễ là bạn của Phó trưởng Phòng Tăng, tất cả đều là khách quý của Venus chúng ta. Các người lỗ tai chạy đi đâu thế? Ngay cả óc heo cũng phải nhớ kỹ chứ.

Bảo vệ cửa chưa từng thấy Vệ Tử Cương tức giận như vậy, sợ đến mức run lên, giải thích nói:

- Vệ tổng, chúng tôi…chúng tôi thật không biết Phó trưởng Phòng Tăng lại là Tăng Nghị. Chúng tôi vẫn đang đợi Phó trưởng Phòng Tăng mà.

Vệ Tử Cương thẹn vô cùng. Đụng phải cấp dưới ngu xuẩn như vậy, chính mình thật không biết phải tốn bao nhiêu công sức nữa đây. Các người không biết Phó trưởng Phòng Tăng tên là gì, chẳng lẽ không thể cẩn thận hỏi một câu sao? Ông ta cau mày:

- Khách tôn quý nhất mà các người cũng dám chặn bên ngoài. Chuyện này tôi nhất định sẽ xử lý nghiêm túc. Mau lại đây xin lỗi cho tôi.

Bảo vệ cửa vội vàng bước lại, hướng Diệp Thanh Hạm xin lỗi:

- Rất xin lỗi, chúng tôi thật không biết Phó trưởng Phòng Tăng tên là…

Tăng Nghị vừa thấy thì biết rằng bảo vệ cửa không có nói dối. Hắn nói:

- Tôi còn tưởng rằng tôi đến Nam Vân rồi thì Vệ mập lại quên mất tên của tôi.

- Nào dám, Phó trưởng Phòng Tăng hay nói đùa.

Vệ Tử Cương một phen lau mồ hôi trên trán:

- Đầy tớ làm việc, thật sự khiến cho người ta không khỏi không yên tâm. Cũng may là tôi tự mình xuống dưới, nếu không thì hôm nay xảy ra họa lớn rồi.

Tăng Nghị và Vệ Tử Cương coi như cũng thân thiết, nên cũng không so đo:

- Thôi đi, lần sau chú ý vậy.

- Sau này tôi nhất định sẽ dạy dỗ lại cấp dưới cho nghiêm túc.

Vệ Tử Cương lúc này mới liên tục nói lời xin lỗi, từ đâu lấy ra một cái thẻ, đưa tới trước mặt Diệp Thanh Hạm:

- Tiểu thư Thanh Hạm, thật sự là có lỗi. Người ở dưới làm việc không xong, khiến cô phải tức giận. Đây là thẻ VIP ở đây, mong cô nhận lấy, xem như là lời xin lỗi của chúng tôi.

Dương Bảo Tài ánh mắt mở to. Thẻ Chí Tôn sao? Bố của y và y tốt xấu gì cũng tiêu ở đây mấy chục triệu bạc, nhưng vẫn chỉ có được thẻ bạch kim. Còn thẻ mà Vệ Tử Cương đưa cho Diệp Thanh Hạm không ngờ lại là thẻ Chí Tôn. Toàn bộ Nam Giang này cũng không có mấy người có thẻ Chí Tôn. Cái tên Phó trưởng Phòng Tăng nông dân này rốt cuộc là làm cái gì vậy?

Diệp Thanh Hạm cũng biết phân lượng của cái thẻ này nên không dám nhận, từ chối nói:

- Không cần đâu, chỉ là sự hiểu lầm nhỏ thôi mà. Giải thích xong là được.

- Cô nhất định phải nhận lấy. Nếu cô không nhận thì chính là còn giận tôi.

Vệ Tử Cương kiên quyết nói.

Diệp Thanh Hạm liền nhìn Tăng Nghị, ý nói mình tuyệt đối sẽ không nhận.

- Được rồi, Vệ béo, ngài không cần phải đóng kịch đâu. Mau thu lại thẻ đi.

Tăng Nghị cười ha hả nhìn Vệ Tử Cương:

- Thanh Hạm đến chỗ của ngài còn cần dùng đến thẻ sao?

Vệ Tử Cương lập tức sửng sốt, nhưng rồi lại bừng tỉnh:

- Vâng, vâng, là tôi hồ đồ. Thanh Hạm tiểu thư là khách quý của Venus. Cánh cửa Venus lúc ào cũng mở rộng chào đón cô. Dùng thẻ thì thật sự quá khách khí. Hoan nghênh tiểu thư Thanh Hạm sau này thường đến.

Diệp Thanh Hạm sắc mặt ửng đỏ. Chính mình cũng chẳng phải là khách quý gì. Mặc dù nghĩ sau này khi đến đây, cũng không cần dùng thẻ trong lòng cảm thấy có chút thỏa mãn nho nhỏ. Ai cũng đều có điểm hư vinh. Có thể đến mà không cần thẻ thì chỉ sợ không có mấy người.

Vệ Tử Cương duỗi tay ra:

- Ở trên đều đã chuẩn bị tốt. Chúng ta có nên đi hay không?

Tăng Nghị gật đầu:

- Đi, chúng ta vừa đi vừa nói chuyện.

Vệ Tử Cương khẩn trương đi trước dẫn đường, chuẩn bị nhấn thang máy.

Đi ngang qua Dương Bảo Tài, Tăng Nghị đột nhiên nói:

- Đúng tồi, đêm nay chi phí của phòng Hối Phong đều tính cho tôi. Đây là những bạn học của Thanh Hạm.

Dương Bảo Tài không nghĩ tới những lời nói trước đây của Tăng Nghị không phải là thuận miệng nói thì trong lòng không khỏi có chút kích động. Có thể khiến cho Vệ Tử Cương làm ra bộ dạng nịnh bợ như vậy, vừa ra tay thì đưa ngay thẻ Chí Tôn cho Diệp Thanh Hạm, người bạn này của Diệp Thanh Hạm thật sự khó lường. Một câu này của hắn chính là giới thiệu mình với Vệ Tử Cương.

Vệ Tử Cương lên tiếng:

- Ồ, đây là Dương….Dương…

Dương Bảo Tài vội vàng nói:

- Ba của tôi tên là Dương Phúc Tinh.

Ồ! Vệ Tử Cương gật đầu:

- Đúng rồi, tôi với ba cậu đã từng uống rượu qua. Tiểu Dương à, về sau nên thường đến chơi nhé. Có cần cái gì thì cứ nói, không cần khách sáo. Cho tôi gửi lời thăm ba của cậu, nói có rảnh tôi mời ông ấy uống rượu.

Dương Bảo Tài mừng rỡ, hận không thể ngay lập tức gọi điện thoại bảo bố mình đến ngay:

- Cám ơn Vệ tổng, cám ơn chú Vệ.

- Thôi, đi vào chơi đi!

Vệ Tử Cương khoát tay, quay mặt sang chuyển thành một bộ mặt tươi cười, dẫn Tăng Nghị vào thang máy.

Diệp Thanh Hạm nhìn thoáng qua Dương Bảo Tài, phát hiện Dương Bảo Tài lúc này ánh mắt nhìn mình hoàn toàn tôn trọng, phát ra từ chính nội tâm, nên gương mặt nở nụ cười thỏa mãn. Diệp Thanh Hạm nhìn theo bóng dáng của Tăng Nghị, trong lòng rất cảm kích. Hôm nay, trước mặt bạn học của mình, Tăng Nghị đã khiến mình được tôn trọng rất nhiều. Nếu không, Dương Bảo Tài tuyệt đối sẽ không có thái độ như hiện tại.

- Đang nghĩ cái gì vậy?

Tăng Nghị hô một câu, vẫy tay:

- Nhanh lên!

Diệp Thanh Hạm mặt đỏ lên, khẩn trương bước nhanh vào thang máy, trong lòng tim cũng đập không ngừng.

Sau khi đến tầng cao nhất của Venus, Đường Hạo Nhiên cùng một vài người khác đang ngồi uống trà chờ sẵn. họ đang uống loại trà mà hôm nay Tăng Nghị đưa tới.

- Tăng Nghị, mọi người đang đợi cậu đấy.

Đường Hạo Nhiên duỗi tay ra.

Tăng Nghị cười ha hả:

- Các người trước đừng nói, để tôi nói trước.

Nói xong, hắn bước qua, cẩn thận nhìn kỹ mọi người, sắc mặt nghiêm túc nói:

- Ừ, các người đều bệnh không nhẹ, đều chính là bệnh tốt.

Mọi người cười to. Tất cả đều muốn chờ để chọc Tăng Nghị một chút, không ngờ Tăng Nghị lại nói ra trước. Một đám cười nói:

- Phó trưởng ban tổ chức cán bộ lên tiếng, xem ra mọi người thăng tiến không còn xa nữa.

Diệp Thanh Hạm không hiểu ra sao:

- Ai là Phó trưởng ban tổ chức cán bộ?

Mọi người cùng nhau chỉ vào Tăng Nghị:

- Chính là cậu ta.

- Anh ấy không phải là Phó trưởng phòng Tăng của phòng Y tế sao?

Diệp Thanh Hạm buồn bực nói.

Vi Hướng Nam vẫy tay, bảo Diệp Thanh Hạm đến bên cạnh giải thích vài câu. Diệp Thanh Hạm liền mỉm cười:

- Đây không phải là mê tín sao? Nếu có thể bắt mạch mà biết thăng quan thì chỉ sợ anh ấy trước đã bắt mạch cho mình rồi.

- Cô hiểu tôi đấy, Thanh Hạm.

Tăng Nghị giơ ngón tay cái lên:

- Quan đại một bậc đè chết người. Trong phòng chức quan của tôi là nhỏ nhất nhưng áp lực lại là lớn nhất.

Mọi người cười to, cùng nhau ngồi vào vị trí, hỏi Tăng Nghị tình hình gần đây ở Nam Vân.

Vi Hướng Nam nói:

- Em bảo chị xây dựng nhà máy, nhà máy cũng đã xây xong, khi nào thì bắt đầu thu trà? Còn nữa, vận tác trên thị trường thì em có ý tưởng gì?

- Hôm nay em đã tặng cho Bí thư Phương một hộp trà Trướng Quân, ý định là muốn cho ông ấy dẫn đầu trong việc uống trà Tướng Quân, làm một lần tuyên truyền. Nhưng ông ấy không đồng ý.

Tăng Nghị cười.

Mọi người cũng cười. Tăng Nghị thật đúng là gan lớn, dám tìm đến Bí thư Phương để nhờ làm tuyên truyền trà. Bí thư Phương làm sao mà đồng ý được. Tuy nhiên, ý tưởng này thật là hay. Nếu Phương Nam Quốc đồng ý trong việc dẫn đầu uống Tướng Quân Trà thì toàn bộ quan trường Nam Vân, rất nhanh sẽ uống loại trà này. Ông chủ lớn cổ động thì phía dưới có thể nào không động.

Tăng Nghị cười nói:

- Bí thư Phương không đồng ý thì tôi đành phải nghĩ biện pháp khác. Tháng sau, tôi chuẩn bị mang Tướng Quân Trà đến Anh quốc thử xem, xem ở đó có thể mở ra thị trường hay không?