Thủ Tịch Ngự Y

Chương 142: Qua cầu rút ván, mượn gió bẻ măng




Trước khi họp, tài liệu thảo luận đã được phát đến tay mọi người. Tuy rằng không thấy có đề cập đến những việc mà mọi người đang thảo luận, nhưng mọi người cũng cảm thấy không khó hiểu. Phải biết rằng Nho Tử Ngưu là Bí thư Huyện ủy, ông ta có quyền lực gia tăng đề tài thảo luận cho mọi người.

Trên thực tế, trong phần lớn tình huống, đề tài thảo luận trong Hội nghị thường vụ phải được thông báo trước đó. Khi cơ bản đạt được nhất trí thì mới có thể tiến hành thảo luận trong hội nghị, tránh cho việc xuất hiện cái gọi là không thể khống chế, hoặc đối chọi gay gắt làm mất mặt nhau. Lâm thời gia tăng đề tài thảo luận là đột nhiên tập kích, rất ít khi xuất hiện. Nhưng điều này không có nghĩa Nho Tử Ngưu sẽ từ bỏ quyền chủ động này của mình.

Hôm nay Hội nghị thường vụ không khí hơi buồn một chút. Mọi người trong cuộc họp ngoại trừ uống trà, thì là hút thuốc. Thoạt nhìn chẳng có chút gợn sóng, nhưng kỳ thực thì mọi người trong lòng đều lo lắng, nghĩ lát nữa sẽ xuất hiện tình huống hỗn loạn và mình nên ứng phó như thế nào. Cái gọi là “gió mạnh mới biết cỏ cứng, hỗn loạn mới biết trung thần”. Trong thời khắc mấu chốt, việc đứng thành hàng rất quan trọng.

Hội nghị thường vụ được diễn ra trong hai giờ. Mười đề tài thảo luận gần như được thông qua không trì hoãn.

Thấy các đề mục mà Hội nghị thường vụ nêu ra toàn bộ được biểu quyết xong, một số Ủy viên thường vụ có chút nóng vội, bắt đầu đem thuốc nhét vào trong túi, chuẩn bị lui ra.

Nho Tử Ngưu lúc này mới nâng tay, nhìn đồng hồ rồi nói:

- Hội nghị thường vụ hôm nay rất thành công, bây giờ vẫn còn một chút thời gian, nếu không chúng ta gia tăng đề tài thảo luận? Đồng chí Trung Nhạc, cậu không cho rằng tôi đột nhiên tập kích chứ?

Mọi người trong lòng đều đánh bộp một cái. Cái muốn đến rốt cuộc cũng đã đến.

Tương Trung Nhạc trong lòng mắng thầm Nho Tử Ngưu. Ông cái này không phải là đột nhiên tập kích sao? Thế ông muốn như thế nào mới là đột nhiên tập kích?

Nho Tử Ngưu là Bí thư Huyện ủy, có quyền chủ trì Hội nghị thường vụ, cũng như là đề xuất đề tài thảo luận. Cho dù có người phản đối, nhưng đề tài thảo luận mà Nho Tử Ngưu đề xuất thì nhất định phải thảo luận. Tương Trung Nhạc lúc này ngoại trừ mắng thầm trong lòng thì cũng không còn biện pháp.

Tuy nhiên, Tương Trung Nhạc cũng không ngại chống chọi với Nho Tử Ngưu. Y đã đến huyện Nam Vân được nửa năm, thông qua dự án cung ứng lao động và hạng mục Tướng Quân Trà thì căn cơ đã ổn. Lúc này nếu chuyện gì cũng nhượng bộ như trước kia thì chỉ sợ là khiến cho ích lợi của mình và những người ủng hộ mình phải thất vọng.

- Hiện tại trung ương vẫn đề cao hiệu suất làm việc. Tôi cảm thấy chúng ta cũng nên biểu hiện việc đề cao hiệu xuất làm việc.

Tương Trung Nhạc ha hả cười, trên mặt căn bản nhìn không ra một tia tức giận.

Nho Tử Ngưu thầm nghĩ Tương Trung Nhạc đây là cảm thấy sức mạnh của mình hữu hạn, cố phất cờ mà thôi. Cũng được, lát nữa tôi sẽ khiến cho cậu đầu rơi máu chảy.

Ông ta châm một điếu thuốc, rít một hơi rồi nhả ra một làn khói, che khuất gương mặt của ông ta, khiến cho mọi người nhìn không rõ vẻ mặt của ông:

- Trưởng phòng Tăng chủ trì công tác của phòng Y tế cũng đả một khoảng thời gian rồi nhỉ?

Lời vừa nói ra, các Ủy viên thường vụ đều có chút không ngờ. Ai cũng biết rằng Tăng Nghị và Tương Trung Nhạc đều là từ tỉnh thành đi xuống. Có thể nói Tăng Nghị gần như là người của Tương Trung Nhạc. Vấn đề đãi ngộ của Tăng Nghị mọi người đều nhìn thấy. Nhưng đề xuất vấn đề này thì hẳn nên là Tương Trung Nhạc mới đúng. Hiện tại Nho Tử Ngưu lại đề xuất việc này, thật là nằm ngoài dự kiến của mọi người.

Ngay cả Khang Đức Lai cũng có chút bất ngờ. Ông ta đã sớm nhắc đến vấn đề chức vụ của Tăng Nghị, nhưng suy xét đến việc sẽ khiến cho Nho Tử Ngưu nghi kỵ nên vẫn không nói.

Nho Tử Ngưu lại nói tiếp:

- Đồng chí Tăng Nghị tuổi trẻ nhiệt huyết, là một cán bộ tốt hiếm có. Lần này đã cống hiến thật lớn cho thành tích của đoàn thương mại. Một cán bộ ưu tú như thế thì hẳn nên sớm đề bạt lên vị trí thích hợp rồi.

Tương Trung Nhạc trong lòng buồn bực, không biết Nho Tử Ngưu đang có ý gì, nhưng vẫn mỉm cười gật đầu:

- Đồng chí Tăng Nghị quả thật là một cán bộ ưu tú. Điều này, tin rằng các Ủy viên thường vụ ngồi đây đều không có hoài nghi.

Những người khác đều bật cười ha hả:

- Đúng vậy, đồng chí Tăng Nghị là một cán bộ rất ưu tú.

Nho Tử Ngưu rất chán ghét giọng điệu của Tương Trung Nhạc, giống như y là nhân vật số một. Ông ta chuyển điếu thuốc từ tay phải sang tay trái, sau đó nâng tách trà lên, rồi lại nói:

- Phòng Xúc tiến đầu tư khiến Tăng Nghị khơi mào được không?

Nói xong, ông ta lại uống một ngụm trà, quan sát phản ứng và vẻ mặt của những người khác.

Tương Trung Nhạc thầm nghĩ Nho Tử Ngưu quả thật là âm hiểm. Phòng Y tế tốt xấu gì cũng là một bộ môn thực quyền, còn phòng Xúc tiến đầu tư tính là cái gì. Nói trắng ra chỉ là văn phòng thu hút đầu tư, trong tay không có thực quyền. Kéo được đầu tư thì công lao thuộc về lãnh đạo, nhưng không kéo được đầu tư thì anh lại chờ bị thu thập. Có thể nói, trong nước vốn không có một vị Cục trưởng Xúc tiến đầu tư nào lại cảm thấy thoải mái. Hiện tại, các nơi nhiệm vụ thu hút đầu tư cũng giống như thả vệ tinh. Anh có thể làm, nhưng cũng không có khả năng thỏa mãn nhu cầu chiến tích của các lãnh đạo.

- Đồng chí Tăng Nghị tốt nghiệp đại học y, làm công tác về y tế thì phù hợp với chuyên môn hơn.

Tương Trung Nhạc liền phản đối:

- Dưới sự chủ trì của cậu ấy, phòng Y tế thành tích cũng là rõ như ban ngày.

Xếp hạng sau đó Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật huyện Trương Hoài Dân cũng nhẹ nhàng thở ra. Hóa ra chỉ là thảo luận về vấn đề chức vụ của Tăng Nghị. Mặc kệ là phòng Xúc tiến đầu tư hay là phòng Y tế, tuy rằng có sự khác biệt, nhưng cũng đều là nhân vật số một, cấp bậc trưởng phòng. Ông ta lên tiếng:

- Đồng chí Tăng Nghị quả thật rất ưu tú, làm công tác y tế rất vững chắc. Làm công tác giúp đỡ người nghèo thì thành tích văn hoa. Công tác thu hút đầu tư thì lại rất sinh động.

Nói như thế này thì cũng tương đương với việc chưa nói gì cả. Trương Hoài Dân không nghĩ sớm biểu đạt thái độ của mình. Ông ta muốn xem ý kiến của người khác như thế nào rồi nói sau.

Chánh văn phòng Vương Khánh Giang là tâm phúc của Nho Tử Ngưu, lúc này đứng ra, nhắm thẳng vào Tương Trung Nhạc:

- Những người làm công tác thu hút đầu tư này, trong chúng ta có mấy ai chuyên nghiệp đâu. Công tác của phòng Y tế tuy rằng rất quan trọng, nhưng tôi cảm thấy công tác của phòng Xúc tiến đầu tư lại càng quan trọng hơn. Rất cần một vị cán bộ dám nghĩ dám làm như Tăng Nghị xông ra, như vậy một cục diện mới, một làn không khí mới mới được mở ra.

Hướng Tiểu Quần cũng gật đầu:

- Tôi làm công tác tổ chức cán bộ, đối với tình huống cán bộ huyện khá hiểu biết. Huyện Nam Vân chúng ta trong những năm gần đây, tôi cảm thấy không ai thích hợp hơn Tăng Nghị đến nhận trọng trách của phòng Xúc tiến đầu tư.

Khang Đức Lai thật ra hơi hiểu được dụng ý an bài của Nho Tử Ngưu. Đem Tăng Nghị đặt tới phòng Xúc tiến đầu tư tuyệt đối là thích hợp. Chỉ bằng bối cảnh và mạng lưới quan hệ của Tăng Nghị, kéo thêm vài vụ đầu tư thì quả thực rất nhẹ nhàng. Đến lúc đó có được thành tích, Nho Tử Ngưu đề bạt Tăng Nghị lên làm lãnh đạo, phân công cán bộ chính xác cũng là có công.

Cứ như vậy, bất động thanh sắc, Nho Tử Ngưu hẳn đã đoạt đi một phần công lao của Tương Trung Nhạc. Đây thật sự là một chiêu rất diệu kỳ. Nhưng điều khiến cho người ta nói không nên lời chính là việc phân công cán bộ vốn chính là chức trách của Nho Tử Ngưu.

- Đồng chí Tăng Nghị là một cán bộ đa tài. Về phần phụ trách bộ môn nào, tôi cảm thấy nên tôn trọng ý nguyện bản thân của cậu ấy. Dưa hái xanh thì không ngọt.

Khang Đức Lai thật ra nói đúng vào trọng tâm. Không thể bởi vì cần mà không cần quan tâm đến vấn đề cá nhân của Tăng Nghị.

Thảo luận một vòng, ý kiến của Nho Tử Ngưu vẫn chiếm thượng phong. Cuối cùng, quyền quyết định vẫn là ở Nho Tử Ngưu. Ông ta nói:

- Mọi người ai nói cũng đều có lý, tuy nhiên lại tồn tại một chút khác nhau. Công tác y tế là liên quan đến toàn bộ sức khỏe của người dân trong toàn huyện. Nó quan trọng nhưng cũng rất vụn vặt. Nếu có thể tìm được một vị cán bộ lão thành điềm đàm, chắc chắn, kiên nhẫn cẩn thận thì tương đối thích hợp hơn. Đồng chí Tăng Nghị tuổi còn rất trẻ, công tác chắc hẳn cũng phỉa xảy ra sai sót. Tôi cảm thấy nên giao cho cậu ấy trọng trách có tính sáng tạo, như vậy mới có thể phát huy ưu thế của cậu ấy.

Nho Tử Ngưu nhìn lướt qua hội trường:

- Đây là cái nhìn cá nhân tôi, mọi người còn có cái gì cần bổ sung không?

Hội nghị thường vụ thường vụ không ai lên tiếng. Nho Tử Ngưu nói như vậy thật sự chẳng còn gì bổ sung.

- Nếu không ai bổ sung, thì biểu quyết một chút đi.

Nho Tử Ngưu nói xong, liền giơ tay phải của mình lên. Ông ta rất tin tưởng đề tài thảo luận này của mình tuyệt đối được thông qua.

Quả nhiên, ngoại trừ Khang Đức Lai, tất cả Ủy viên thường vụ đều giơ tay đồng ý.

Tương Trung Nhạc cũng không có biện pháp phản đối. Nho Tử Ngưu lý do rất thuyết phục. Đem Tăng Nghị đến phòng Xúc tiến đầu tư, đối với kinh tế toàn cục huyện Nam Vân tuyệt đối có trăm ích mà không có một hại.

Khang Đức Lai phản đối là nằm ngoài dự kiến của mọi người, bao gồm cả Nho Tử Ngưu. Mọi người đều không hiểu tại sao ông ta lại quyết định như vậy.

Khang Đức Lai cũng là người của huyện Nam Vân. Khi Nho Tử Ngưu làm Bí thư Huyện ủy thì ông đã là Trưởng ban tuyên giáo. Ông ta đối với phong cách của Nho Tử Ngưu có thể nói là phi thường hiểu biết. Nho Tử Ngưu đề bạt Tăng Nghị làm Trưởng phòng Xúc tiến đầu tư tuyệt đối không phải là trọng điểm. Đề tài kế tiếp mới chính là trọng điểm cần thảo luận.

Trong thời khắc mấu chốt, đề cập đến vấn đề đứng thành hàng, Khang Đức Lai rất khó phản đối Nho Tử Ngưu, thậm chí phải ủng hộ Nho Tử Ngưu. Nhưng ông ta có thể thông qua chuyện nhỏ này cho thấy thái độ của mình, không ủng hộ toàn diện khai hoa.

Khang Đức Lai rốt cuộc có ý tứ gì thì chỉ là râu ria. Nho Tử Ngưu cũng lười quan tâm. Ông ta trực tiếp tiến vào đề tài thảo luận kế tiếp:

- Tình huống của Tướng Quân Trà trước mắt thì rất là tốt. Tin rằng chỉ trong một thời gian ngắn, Tướng Quân Trà sẽ là nền kinh tế trọng tâm của huyện chúng ta. Mọi người có đồng ý như vậy không?

Nho Tử Ngưu không hổ danh là lão chính khách. Trong hội nghị thường vụ liền khiến cho mọi người cùng nhau chơi trò tàu lượn siêu tốc, khi cao rồi lại khi thấp. Anh tưởng rằng ông ta sẽ đề cập đến chuyện Tướng Quân Trà nhưng ông lại cố tình không nói. Khi anh cảm thấy ông ta không nói thì ông ta sẽ nói ra.

- Đúng vậy, tình huống của Tướng Quân Trà rất tốt.

Tất cả mọi người đều phụ họa theo.

Nho Tử Ngưu nhả khói, hỏi:

- Theo tôi được biết, huyện Nam Vân chúng ta vẫn chưa thành lập hội liên hiệp trà?

Tương Trung Nhạc trong lòng khó hiểu. Thành lập hội liên hiệp trà thì là việc nhỏ, chẳng lẽ cũng đem ra thảo luận trong Hội nghị thường vụ sao? Huyện Nam Vân lúc trước tuy có dã trà, nhưng không có nhà máy chuyên chế biến trà. Dã trà cơ bản được giao dịch theo trạng thái mua bán tự do. Lượng giao dịch rất đáng thương. Lúc này thành lập tức hội liên hiệp trà thì thứ nhất là không cần thiết, thứ hai khả năng sẽ đem thị trường dã trà đang phồn vinh toàn bộ tiêu diệt hết.

Tính chất của hội liên hiệp trà trong nước tất cả mọi người đều rõ ràng. Nó có tác dụng xúc tiến, nhưng cũng có tác dụng tiêu cực. Hiệp hội tùy tiện định tiêu chuẩn một ngành sản xuất, huấn luyện anh một chút, ban hành giấy phép hành nghề. Đây là một khoản phí tổn không nhỏ. Nếu ngành sản xuất còn làm ra lợi nhuận thì còn có thể gánh vác, nhưng nếu ngành sản xuất bản thân tiêu điều thì phải gánh thêm khoản phí tổn đó thì sợ là lập tức xong đời.

Trong nước không thiếu những tiền lệ như vậy. Một số ngành sản xuất vốn đang rất náo nhiệt, nhưng bởi vì quản thúc ngang ngược nên cuối cùng chết mất.

Huyện Nam Vân lúc này thành lập hội liên hiệp trà thì hơi sớm, nhưng cũng không thể nói rằng không thích hợp. Tiềm lực của Tướng Quân Trà liếc mắt một cái cũng có thể nhìn ra.

- Điều này chứng minh chúng ta vẫn không đủ coi trọng.

Nho Tử Ngưu giọng điệu tăng mạnh rất nhiều, trầm giọng nói:

- Tướng Quân Trà quan hệ đến mạch máu của huyện chúng ta. Là người quy hoạch và chấp hành kinh tế địa phương, chúng ta nhất định phải coi trọng nó. Không chỉ nói ngoài miệng mà phải chứng thực hành động. Chúng ta phải đem hết toàn lực để phục vụ, càng phải vì sản nghiệp đang phát triển này mà dẫn đường, chân chính đem sản nghiệp Tướng Quân Trà của chúng ta được kiêu ngạo.

Trong lòng các Ủy viên thường vụ toàn bộ đều bất ngờ. Nho Tử Ngưu ý tứ không phải là toàn diện khai hoa sao? Như thế nào lại nói về siêu quần xuất chúng?

- Xét thấy tình hình trước mắt, chúng tôi đề nghị thành lập tổ lãnh đạo dự án Tướng Quân Trà, bản thân tôi đảm nhiệm chức tổ trưởng. Đồng chí Tương Trung Nhạc đảm nhiệm chức Phó tổ trưởng, đem ngành sản xuất này chân chính coi trọng hẳn lên.

Khang Đức Lai khóe mặt đột nhiên run lên. Nho Tử Ngưu chiêu này quả thật độc ác, rút củi dưới đáy nồi. Có tổ lãnh đạo thì sau này sản nghiệp Tướng Quân Trà của huyện đều phải dưới sự quy hoạch của tổ lãnh đạo này để phát triển. Tương lai có phát triển thì cũng là công lao của tổ lãnh đạo này.

Tướng Quân Trà lúc này vừa mới có được một chút thành tích thì Nho Tử Ngưu đã khẩn cấp hái quả đào. Phương diện này ngoại trừ lợi ích chính trị thì còn lợi ích kinh tế thật lớn. Hội liên hiệp trà đến lúc đó định ra tiêu chuẩn cho ngành sản xuất. Chỉ cần tiêu chuẩn tùy tiện di động một chút, ai có thể làm, ai không thể làm thì sẽ một phen bị tẩy trừ.

Nho Tử Ngưu cầm lấy tách trà, nhấp một ngụm rồi chậm rãi nói:

- Mọi người thảo luận đi.

Tương Trung Nhạc trong lòng rất tức giận. Thảo luận cái rắm đấy! Ông đã khởi xướng lên rồi, ai còn dám phản đối.

Tổ lãnh đạo thuộc loại lâm thời cơ cấu, căn bản không cần đem ra Hội nghị thường vụ để thảo luận. Chỉ cần nhân vật số một, số hai đồng ý thì có thể thành lập. Nhưng Nho Tử Ngưu muốn đem ra Hội nghị thường vụ để thảo luận, mục đích chính là khiến cho Tương Trung Nhạc không cách nào cự tuyệt.

Tôi đã đoạt của anh cái gì thì cũng muốn cho anh nói không ra lời.

Khang Đức Lai liền cảm thấy Nho Tử Ngưu rất không tốt. Ông ta rất thích chơi cái trò này. Cái này không thể gọi là trí tuệ chính trị mà phải là nói lòng tham thì chuẩn xác hơn. Ông ta muốn ăn cái gì, nhưng lại sợ dính lại trên miệng. Trên đời này làm gì có việc gì tốt như thế.

Khang Đức Lai rốt cuộc cũng hiểu vì sao Nho Tử Ngưu trong Hội nghị thường vụ lại chủ động thăng chức cho Tăng Nghị. Kỳ thật đây cũng chỉ là đem lợi ích của Tăng Nghị lấy đi nhưng không nghĩ muốn cho kẻ khác nói cái gì. Thậm chí càng tiến thêm một bước, khiến Tăng Nghị phải mang ơn ông ta.

Ông thành lập tổ lãnh đạo Tướng Quân Trà còn chưa tính, vì sao lại muốn đem Tăng Nghị đá đi? Không có Tăng Nghị thì làm sao có Tướng Quân Trà như ngày hôm nay?

Khang Đức Lai trong lòng có chút khó chịu. Ông ta muốn nói vài lời cho Tăng Nghị, nhưng hiện tại thế cục đã định, Tương Trung Nhạc vị Chủ tịch huyện này rốt cuộc vẫn còn điểm non nớt. Trước mặt lão chính khách như Nho Tử Ngưu thì căn bản không trả đòn được.

Hôm nay trong Hội nghị thường vụ, người thua khẳng định là Tương Trung Nhạc. Nhưng người thiệt nhất vẫn là Tăng Nghị. Hắn chính là người làm nên Tướng Quân Trà, nhưng kết quả hiện tại lại bị đá văng một cước. Đến phòng Xúc tiến đầu tư làm một vị trí chẳng được gì.

Khang Đức Lai nhiều ít cũng biết bối cảnh của Tăng Nghị, trong lòng âm thầm nhỏ mồ hôi giùm Nho Tử Ngưu. Nho Tử Ngưu rất có trí tuệ chính trị, cũng hiểu được lợi ích cùng chung. Ông ta thành lập tổ lãnh đạo, mục đích chính là muốn chia xẻ ích lợi với nhiều người. Như vậy càng khiến cho nhiều người đoàn kết, ủng hộ ông ta.

Nhưng Nho Tử Ngưu cũng là sai rồi. Ông ta chỉ nguyên ý chia sẻ lợi ích với người đồng cấp với mình, đem Tăng Nghị đá văng khỏi đại cục. Đây có lẽ là sai lầm lớn nhất của ông ta.

- Nếu mọi người không có ý kiến, vậy thì vất vả cho đồng chí Khánh Giang một chút, sự việc cụ thể của tổ lãnh đạo Tướng Quân Trà liền giao cho cậu phụ trách.

Nho Tử Ngưu trong lòng thầm nghĩ, Tương Trung Nhạc muốn phất cờ với ông thì vẫn còn kém xa lắm.

Sau khi tan họp, Tương Trung Nhạc vẻ mặt âm trầm bước vào văn phòng của mình. Hội nghị thường vụ hôm nay, y đã bị bại hoàn toàn. Hơn nửa năm tích góp, vốn tưởng rằng thực lực của mình có thể ngang nhau với Nho Tử Ngưu, ít nhất là không cần chịu sự an bài của Nho Tử Ngưu. Không nghĩ tới sự thật hung hăng lại đá cho y một kích. Nho Tử Ngưu ở huyện Nam Vân làm nhân vật số một đã mười năm, thật sự không thể khinh thường.

Hướng Tiểu Quần gọi điện thoại thông báo Tăng Nghị đến Ban tổ chức cán bộ nói chuyện. Ông ta muốn truyền đạt lại quyết định mới nhất của Hội nghị thường vụ.

Tăng Nghị vừa mới cúp điện thoại, chuẩn bị đi thì liền nhận được điện thoại của Tương Trung Nhạc:

- Tiểu Tăng, cậu hãy làm tốt tư tưởng chuẩn bị. Tổ chức sẽ phái cậu đến phụ trách công tác của phòng Xúc tiến đầu tư.

- Phòng Xúc tiến đầu tư?

Tăng Nghị có chút bất ngờ, Chính mình đang làm tốt công tác của phòng Y tế, như thế nào lại bị đẩy tới phòng Xúc tiến đầu tư?

- Ở huyện thành lập tổ lãnh đạo Tướng Quân Trà, do Bí thư Nho làm tổ trưởng. Chánh văn phòng huyện ủy Vương đảm nhận công tác cụ thể. Còn dự án cụ thể của Tướng Quân Trà cậu hãy chuẩn bị, sau đó giao lại cho tổ lãnh đạo.

Tương Trung Nhạc nói.

- Không cần tôi nữa?

Tăng Nghị hỏi.

Tương Trung Nhạc không trả lời ngay mà chỉ nói:

- Cậu không cần phải nghĩ nhiều. Tổ lãnh đạo của huyện được thành lập cũng chính là để làm tốt hạng mục Tướng Quân Trà này.

Tăng Nghị trong lòng thầm nghĩ, mẹ nó, đây không phải là qua cầu rút ván, mượn gió bẻ măng sao? Cật lực làm việc toàn bộ đều do tôi, nhưng khi cầm dao cắt bánh thì lại đá tôi sang một bên.

Tăng Nghị cũng không phải là cầu hư vinh gì. Nhưng huyện làm việc như vậy quả thật là ức hiếp người khác. Hắn nuốt không nổi cái giọng điệu như vậy. Cho dù tổ lãnh đạo có thành lập, nhưng Tăng Nghị cũng là người có công lao nhất. Nhưng hiện tại không thèm nói một tiếng, đá văng Tăng Nghị sang một bên. Truyền ra ngoài, thì hắn không phải là thằng ngốc sao?

Tăng Nghị không phải là Tăng Nghị vừa mới đến Nam Vân nữa. Khi vừa mới đến phòng Y tế huyện. Tăng Nghị còn nhượng bộ, nhưng người khác lại không nghĩ rằng hắn rộng lượng mà lại cảm thấy hắn dễ bắt nạt, là thằng ngốc. Lúc đó mới xảy ra việc một Chánh văn phòng lại dám khiêu chiến với một Phó phòng.

Hắn nguyện ý rộng lượng, nhưng tuyệt sẽ không nhượng bộ với bất cứ kẻ nào.