Thủ Tịch Ngự Y

Chương 166-2: Đánh mất mạng




Tăng Nghị biết rằng Bạch Gia Thụ đây đều là lấy cớ, nhân tiện nói:

- Trước khi đến đây, ở huyện đã đưa ra biện pháp giải quyết vấn đề. Thứ nhất, giải trừ hợp đồng. Huyện sẽ trả lại cho tập đoàn Vân Phàm năm triệu đồng tiền đầu tư, đồng thời lấy lãi suất cho vay ở ngân hành làm chuẩn, bồi thường tổn thất cho tập đoàn Vân Phàm. Khoản tiền này xem như là ở huyện mượn tập đoàn Vân Phàm vậy. Thứ hai, ở huyện cùng với nhà máy Tướng Quân phối hợp, đồng ý cho tập đoàn Vân Phàm thu trữ trà, cũng dựa theo quy mô thu trữ mà trao phí phục vụ.

Tăng Nghị nhìn Bạch Gia Thụ nói:

- Tôi biết Bạch tổng rất bận rộn, cho nên cũng không muốn lãng phí thời gian quý giá của anh. Hiện tại tôi đã đến đây nói lên ý kiến của mình, Bạch tổng có thể tiến hành thảo luận trong cuộc họp Ban giam đốc. Nếu đồng ý thì chúng ta lập tức tiến hành. Nếu không đồng ý, thì Bạch tổng cũng đưa ra vấn đề mấu chốt để giải quyết.

Bạch Gia Thụ không biết Tăng Nghị đến đàm phán hoàn toàn là một bộ dao sắc chặt đay rối, căn bản chẳng giống như đám quan liêu chỉ thích chơi trò hòa bình. Hắn cho rằng hai biện pháp giải quyết này đều rất khả thi, suy xét được lợi ích của hai bên. Nhưng Bạch Gia Thụ chỉ khai thác Tướng Quân Trà, quyền phát triển rất nhỏ, căn bản chẳng đáng để vào mắt.

- Trưởng phòng Tăng thống khoái như vậy, tôi đây không thể ướt át bẩn thỉu được.

Bạch Gia Thụ mỉm cười:

- Như vậy đi, khi nào trở về, tôi sẽ mời dự họp ban giám đốc nghiên cứu một chút.

Tăng Nghị liền đứng lên nói:

- Được, tôi trở về chờ kết quả của Bạch tổng.

Bạch Gia Thụ cười nói:

- Trưởng phòng Tăng làm việc thật nhanh gọn, dứt khoát. Để tôi tiễn anh.

Tăng Nghị khoát tay nói:

- Không cần đâu, Bạch tổng đang bận mà.

Tăng Nghị biết rằng Bạch Gia Thụ tất cả đều là mượn cớ, nhưng hắn cũng không nóng vội làm vì. Bạch Gia Thụ cũng chỉ có thể quấy rối được một hai ngày, thậm chí một hai tháng, nhưng trong một thời gian dài thì Bạch Gia Thụ cho dù là có tiền cũng không chịu được. Tăng Nghị không tin đến lúc đó Bạch Gia Thụ có còn tươi cười pha trò như hôm nay nữa không.

Bạch Gia Thụ cảm thấy chính mình có bản hợp đồng trong tay, nếu như buông tha cho thì thật là oan uổng. Nhưng Vi Hướng Nam năm ngoái đã đầu tư hai trăm triệu, toàn bộ cấp cho nông dân trồng chè vay không lấy lãi. Điều này cần rất nhiều quyết đoán, trong đó lại ẩn chứa sự phiêu lưu mạo hiểm. Phiêu lưu vì người khác, nếu quả đào này rơi vào tay mình thì trên đời này làm gì có chuyện như vậy.

- Phải tiễn, phải tiễn chứ.

Bạch Gia Thụ khách khí.

Hai người vừa mới bước ra phòng họp thì Vương thư ký đã đi tới nói:

- Bạch tổng, Phàn tổng nói anh ấy đi trước, đợi gặp anh ở Vinh Thành. Xe đã chuẩn bị rồi, ngay tại dưới lầu.

Bạch Gia Thụ gật đầu:

- Biết rồi!

Sau đó dẫn Tăng Nghị đến thang máy:

- Trưởng phòng Tăng, xin mời.

Khi xuống đại sảnh dưới lầu, chiếc Porsche đã đậu sẵn trước. Bạch Gia Thụ lên tiếng:

- Trưởng phòng Tăng, khi nào chúng ta liên lạc lại?

Tăng Nghị hơi khoát tay:

- Bạch tổng cứ tranh thủ thời gian, mau chóng đưa ra kết luận.

- Vâng, vâng!

Bạch Gia Thụ liền khách khí hai câu, sau đó leo lên xe của mình lái đi.

Tăng Nghị hướng chiếc xe của mình đi tới. Khi bước đến, hắn đột nhiên thấy kính xe của mình bị đập nát. Lúc này liền khẩn trương tiến lên kiểm tra, phát hiện thùng xe phía sau bị người ta mở ra. Hắn lập tức mở cái thùng y, thấy cái hòm y bên trong của mình đã biến mất. Tăng Nghị lập tức biến sắc. Cái hòm y này là sinh mệnh của hắn.

- Bảo an!

Tăng Nghị hô to một tiếng, lấy ra điện thoại, chuẩn bị báo cảnh sát.

Bảo an đi tới, hỏi:

- Có chuyện gì?

- Có thấy ai lượn lờ bên cạnh chiếc xe của tôi không?

Tăng Nghị hỏi.

Bảo an lắc đầu nói:

- Không phát hiện. Vừa rồi tôi vẫn đứng trong đại sảnh, có chuyện gì vậy?

Nói xong, y liền tiến lên, vừa thấy nói:

- A, chiếc xe bị cạy à? Vậy anh hãy mau báo cảnh sát đi. Mấy ngày hôm trước cũng có một chiếc xe bị cạy ở trong này.

Tăng Nghị trong lòng tức giận đến cực điểm, hận không thể bắt được cái tên đã cạy xe của mình đánh cho một trận. Đồng thời trong lòng cũng hối hận. Chính mình khi ra ngoài làm việc, tại sao lại đặt cái hòm y vào trong thùng xe như thế chứ. Tăng Nghị đã dưỡng thành thói quen đi đâu cũng mang theo hòm y. Đột nhiên gặp phải tình trạng như vậy, chính mình cũng không nghĩ tới là cái hòm y của mình lại bị đánh cắp.

Báo cảnh sát xong, Tăng Nghị lại hỏi bảo an:

- Cửa kính xe bị đập gây ra động tĩnh lớn như vậy, chẳng lẽ anh một chút cũng không phát giác?

- Ngoài đường xe cộ ầm ĩ như vậy, tôi như thế nào lại có thể nghe được. Hơn nữa, nơi này người đến người đi, thoạt nhìn đều là người tốt cả. Tôi cũng không biết có người đập xe như vậy.

Bảo an chối. Dù sao cái gì tôi cũng không biết mà. Anh ta còn chỉ vào một tấm biển bên cạnh nói:

- Anh xem xem, tấm bảng này chúng tôi viết rất rõ ràng. Anh thật sự là không cẩn thận mà.

Tăng Nghị nhìn, phát hiện có một tấm bảng, trên đó viết: “Khi đậu xe, xin bảo quản tài sản cá nhân của mình. Nếu có mất thì công ty không chịu trách nhiệm”.

- Anh có thấy ai khả nghi đi qua đi lại không?

Tăng Nghị lại hỏi.

Bảo an rất không kiên nhẫn lắc đầu:

- Đã nói rằng không có thấy ai mà. Anh chờ cảnh sát đến đây xử lý đi.

Nói xong, gã bảo an hướng tòa lầu bước tới.

Tăng Nghị lập tức phát hỏa. Chó chết, tại một chỗ trước tòa lầu chỉ bằng cái bàn tay, lại chẳng có một vật gì che chắn tầm mắt. Tôi không tin một tiếng đập kính xe lớn đến như vậy mà anh một chút cũng không phát giác được. Hắn túm áo bảo an lại hỏi:

- Tôi hỏi lại lần nữa, anh có nhìn thấy hay không?

Bảo an trừng mắt nói:

- Sao, anh muốn động thủ phải không? Tôi nói cho anh biết, nơi này là tập đoàn Vân Phàm chứ không phải cái địa phương nghèo nàn kia của anh đâu.

- Mau thành thật cho tôi, đừng có rượu mời không uống lại uống rượu phạt. Nếu anh dám bao che cho người đã đập xe của tôi, tôi nhất định sẽ bắt anh trả giá đấy.

Tăng Nghị vẻ mặt sát khí nhìn bảo an.

Gã bảo an bị ánh mắt của Tăng Nghị dọa cho sửng sốt cả nửa ngày mới nhảy dựng lên nói:

- Tiểu tử, cậu cho cậu là ai chứ? Nói cho cậu biết, bố đây không phát hiện, cậu muốn nói cái gì nào?

- Đừng ép tôi phải đánh đó.

Tăng Nghị ánh mắt đỏ lên. Cái hòm y là kỷ vật duy nhất ông nội để lại cho hắn, tuyệt đối không thể mất.

Gã bảo an vung cánh tay, muốn tránh Tăng Nghị kết quả lại giãy không ra. Gã liền hô lên:

- Người đâu, mau tới đây hết đi. Có người gây chuyện tại chỗ của chúng ta.

Nghe được tiếng gã bảo an kêu to, tập đoàn Vân Phàm liền chạy đến bốn gã bảo an nữa, bao vây Tăng Nghị lại:

- Buông tay, có nghe thấy không? Khẩn trương buông tay cho tôi.

- Tới kịp lúc đấy.

Tăng Nghị lúc này phẫn nộ vô cùng, nhưng vẫn còn suy nghĩ lý trí. Đám bảo an này toàn là thứ lưu manh, nếu không thì cái đám hại dân hại nước kia làm sao dám đến chỗ này gây rối. Nếu không có bảo an đồng ý và phối hợp thì Tăng Nghị có đánh chết cũng không tin. Hơn nữa, Tăng Nghị là Bạch Gia Thụ khách khí mời lên trên lầu. Bảo an tận mắt chứng kiến. Gã hiện tại nói chuyện với mình như vậy, hắn cảm thấy rất không thích hợp.

- Nói, rốt cuộc là ai đã đập xe của tôi. Đừng nên ép tôi động thủ.

Đám bảo an liền rút côn cảnh sát ra, chỉ thẳng vào Tăng Nghị:

- Chó chết, ai đập thì đi tìm người đó, tìm các ông đây làm gì. Nói cho cậu biết, mau khẩn trương bỏ anh em của chúng tôi ra. Đừng để chúng tôi phải động thủ. Nếu không thì cậu chịu không nổi đâu. Cậu cũng không biết hỏi thăm à, đây là địa phương cho một gã nông dân như cậu đến làm rối sao?

- Tôi hôm nay sẽ cho các người biết thế nào là nông dân.

Tăng Nghị trên tay dùng sức, ấn gã bảo an xuống mắt đất, thuận thế một cước giẫm lên, nói:

- Nói cho các người biết, hôm nay tôi mất đồ, nếu không tìm lại được thì các người tất cả đều xui xẻo hết cho tôi.

- Đánh đi, đánh đi!

Gã bảo an bị ấn xuống đất không thể nhúc nhích điên cuồng kêu gào:

- Mau dạy cho tên tiểu tử này một bài học. Gọi Đồn trưởng Mã đến đây, cho tên tiểu tử này nếm mùi đau khổ.

Tăng Nghị dưới chân lại dùng sức, gã bảo an lập tức gào lên giống như heo chọc tiết:

- Nói, rốt cuộc là ai đã đập xe của tôi?

- Mẹ nó, mày muốn chết mà!

Đám bảo an liền huy động gậy gộc vọt tới. Bình thường chẳng ai dám ở trước tòa lầu tập đoàn Vân Phàm gây rối. Tiểu tử này ăn phải gan báo rồi.

Bốp! Tăng Nghị tay chộp lấy một cây gậy, thuận thế bẻ qua, khiến tên bảo an kia bị ngã xuống đất, giống như la hán xếp chồng lên nhau.

Chỉ trong chốc lát, năm tên bảo an bị xếp chồng thành một khối. Tên bảo an dưới cùng bị ép đến không thở nổi.

- Tôi hỏi lại một lần cuối cùng, có thấy ai đập xe của tôi không?

Tăng Nghị lại dùng sức, khiến đám bảo an phải kêu cha gọi mẹ.

- Tiểu tử, mày nhớ kỹ các ông đây nhé. Sẽ có ngày các ông đây cho mày một bài học.

Đám nhân viên bảo an vẫn rất mạnh miệng.

- Dừng tay!

Từ xa truyền đến một tiếng hét to, liền thấy một gã cảnh sát béo ục ịch, thô kệch bước xuống từ trên xe cảnh sát, hướng bên này đi đến.

- Đồn trưởng Mã, ngài mau tới đây mà xem. Tiểu tử này giữa ban ngày ban mặt mà dám động thủ đánh người.

Đám nhân viên bảo an như thấy được cha mẹ của mình liền một đám hô lên.