Thủ Tịch Ngự Y

Chương 182-1: Con người chết vì tiền tài, chim chết vì miếng ăn




Tăng Nghị chạy đến thành đông, từ trên quốc lộ chưa tới ba trăm dặm đã nhìn thấy được tình hình. Lúc ấy trong lòng chìm xuống. Cùng với công nhân của hai công trường, xe nâng, máy ủi đất cũng đều được mọi người huy động tới.

Tăng Nghị vọt tới trước mặt, nhanh chóng hãm phanh, lao ra khỏi xe, hô to một tiếng:

- Dừng tay hết cho tôi.

Đáng tiếc những người này đều đang tức giận, tuy nghe lời nói của Tăng Nghị, nhưng ai cũng không chịu dừng tay.

Tăng Nghị lúc này đã nghĩ tới cây súng mà Địch lão cho mình. Mẹ nó, khi thật sự đến thời điểm dùng súng thì mới nhớ tới nó.

Lập tức Tăng Nghị vừa hô dừng tay, vừa vọt lên, thấy người thì liền đánh, một quyền đi xuống, người bị trúng quyền tuyệt đối là nằm ngã xuống đất.

- Mẹ nó, mau dừng tay hết lại cho tôi.

Tăng Nghị giận dữ, nhảy lên một cái xe nâng, mở phăng cánh cửa xe, sau đó ấn mạnh vào cái còi.

Uuuuuuuuuu!

Một trận còi điên cuồng vang lên. Lúc này mọi người mới quay đầu lại, giương mắt nhìn, vừa thấy thì liền cuống quýt bốn phía. Chỉ thấy Tăng Nghị khởi động cái xe nâng, lao thẳng vào một chiếc xe nâng khác.

Đầu cái xe nâng này đụng vào đuôi của chiếc xe nâng kia. Những người đang đánh nhau chạy tán loạn.

- Chó chết, tính chọc bố mày à?

Trần Nhị Cẩu kinh hãi không ngừng. Y chính là Trần tổng mà Dương Phúc Tinh vừa nói. Y vừa rồi thiếu chút nữa là đã cho xe nâng đẩy đi rồi.

Tăng Nghị nhảy ra quát to:

- Trần Nhị Cẩu, trên địa bàn của huyện Nam Vân, anh không muốn sống nữa à?

Trần Nhị Cẩu vừa thấy Tăng Nghị, nhất thời đầu óc có điểm tỉnh táo hơn nói:

- Trưởng phòng Tăng…..

Lời nói còn chưa nói hết thì Tăng Nghị đã nhảy tới trước mặt Trần Nhị Cẩu đá một cước, nhất thời đem Trần Nhị Cẩu đá văng ra vài thước, quỳ rạp trên mặt đất không thể động đậy.

Công nhân ở dưới Trần Nhị Cẩu thấy ông chủ của mình bị đánh thì cầm gậy chuẩn bị xông lên.

Tăng Nghị giơ tay chụp lấy một cây sắt, đâm thẳng vào trong cửa xe nâng. Chỉ thấy cây gậy tựa như đâm vào miếng tàu hủ, thẳng tắp cắm vào, còn lộ ra bên ngoài có nửa tấc.

- Muốn chết thì cứ nhảy vào đây.

Tăng Nghị trừng mắt nhìn.

Công nhân vừa thấy thì tất cả đều hít một hơi lạnh. Má ơi, nếu cái cây này mà đâm vào mình chắc sẽ giống như xiên vào miếng mứt quá.

Từ xa, Trương Hắc thấy Tăng Nghị ra tay, chân bắt đầu co rút lại, đang muốn quay đầu bỏ chạy thì đã bị Tăng Nghị túm sau lưng. Sau đó là một quyền đi lên, răng của Trương Hắc lập tức văng ra vài cái.

- Gan dạ thật! Dám ở huyện Nam Vân mà coi thường lời nói của Tăng Nghị tôi sao?

Những người công nhân đang dùng binh khí đánh nhau trong chớp mắt toàn bộ đều si ngốc. Hai ông chủ của hai bên đều bị Tăng Nghị đánh ngã.

Một người đang nằm trên mặt đất, một chút phản ứng đều không có.

Hiện trường còn có người quen biết với Tăng Nghị, biết Tăng Nghị là người làm việc như thế nào.

Hắn có thể đánh người.

- Các người đều là kẻ khốn kiếp!

Tăng Nghị giận không thể át, chỉ vào mấy chục người đối diện.

- Các người ăn no rửng mỡ, ra ngoài làm công chính là đánh nhau à?

- Có phải đánh nhau chết người rồi không cần đền mạng không?

Mấy chục người vừa nghe nói thì liền cảm thấy sợ. Ai nói đánh chết người không cần đền mạng chứ?

Chỉ có điều khi giận lên đánh nhau thì không suy nghĩ đến việc này.

- Các người có muốn tiếp tục ở lại huyện Nam Vân làm công, nhận lấy tiền lương của mình không?

- Tôi đếm đến ba, nếu ai không đồng ý thì cứ bước ra ngoài cho tôi.

Tăng Nghị nói xong rồi chỉ vào hai người dẫn đầu đang hôn mê.

- Nếu không tỉnh lại thì cứ cùng với hai gã khốn kiếp này ngồi xổm trong tù đi.

Công nhân vừa nghe đến việc phải ngồi tù thì lúc này mới luống cuống lên. Bọn họ đến huyện Nam Vân làm công chính là muốn nhận được ít tiền.

Nếu thật phải ngồi tù thì cha mẹ, con cái trong nhà ai nuôi?

Một! Tăng Nghị hô một tiếng.

Hai!

Tiếng hai còn chưa dứt thì một trận âm thanh vang lên. Toàn bộ gậy gộc được ném xuống mặt đất.

Ống nhựa, cờ lê, ống sắt, kềm…tất cả đều nằm trên mặt đất.

Mọi người tới đây chỉ là bị quản đốc lôi kéo.

Sau khi nhận được hai tháng tiền công, có lẽ về sau sẽ không ở đội của ông chủ làm công nữa.

Ông chủ nói nếu hôm nay ai đi thì ngay lập tức trả hai trăm đồng. Mọi người nghe thấy vậy nên mới đồng ý đi.

Đi theo trợ uy, nhưng tình huống đổ máu thì chính mình có thể không khống chế được.

- Các người thật là một đám khốn kiếp!

Tăng Nghị mắng một câu:

- Còn đứng ở đó nữa à? Còn không đi mau?

Chạy nhanh thôi!

Mọi người lúc này mới cuống quít nhìn những người đã bị đánh ngã nằm dưới mặt đất. Tại hiện trường đang có mười bảy mười tám người bị đánh ngã.

Một nửa trong số đó đang bất tỉnh.

- Ai bị thương nặng thì khẩn trương đưa tới bệnh viện, còn ai bị thương nhẹ thì tự mình đi đến bệnh viện.

Tăng Nghị lớn tiếng nói.

Tại hiện trường có nhiều người bị thương nặng, một mình Tăng Nghị làm sao mà có thể xử lý được. Trước chỉ có thể đưa tới bệnh viện.

- Chỉ vì một sự tranh giành vốn có thể thương lượng giải quyết mà làm ra sự kiện đánh nhau đổ máu như vậy?

- Dùng binh khí đánh nhau, đả thương nhiều người, chẳng lẽ như vậy chính là không làm thất vọng mình?

- Mạng các người không đáng giá à?

Giảng giải đạo lý với những người chất xám không nhiều này cũng không có tác dụng, cho nên Tăng Nghị liền đi đến trước hai người dẫn đầu.

Hiện trường rất nhanh được khống chế. Tăng Nghị liền chạy đến sơ cứu cho một số người đang bị thương.

Bước đầu sơ cứu, sau đó bảo người đưa tới bệnh viện.

Đội cảnh sát có vũ trang của huyện sau khi nhận được mệnh lệnh, rất nhanh liền xuất động, sự dẫn đường của hai xe cảnh sát.

Đoàn người hướng tới thành đông chạy đến.

Đội cảnh sát có vũ trang mang súng nhảy xuống, bao vây đám công nhân tại hiện trường.

Mọi người đều cảm thấy sợ hãi. Nếu như Tăng Nghị không chạy đến đúng lúc thì chắc lúc này người bị bắt vào tù sẽ không ít.

Không phải ai cũng có thể đánh lại. Cảnh sát có vũ trang khi xử trí loại sự kiện dùng binh khí đánh nhau này bình thường sẽ không hỏi nguyên nhân.

Trước đánh trói lại, rồi mang về hỏi sau.

Trưởng phòng Vương từ trên xe cảnh sát nhảy xuống, nhìn thấy cảnh tượng liền đổ mồ hôi hột, thầm nghĩ mình đã đến chậm rồi.

Không phải là đánh xong rồi chứ? Theo kinh nghiệm như trước kia thì toàn bộ khẳng định sẽ có người bị thương và thậm chí là người chết.

Tăng Nghị liếc mắt một cái, liền nhìn thấy được trưởng phòng Vương liền hô to một tiếng:

- Trưởng phòng Vương!

A! Trưởng phòng Vương đang chuẩn bị truyền đạt mệnh lệnh bắt người, nhìn thấy Tăng Nghị, liền cảm thấy kinh ngạc vô cùng.

- Tiểu Tăng, sao cậu lại ở đây?

Tăng Nghị trước không giải thích, chỉ nói:

- Trưởng phòng Vương, khẩn trương mang những người bị thương nặng đến bệnh viện đi. Nếu không cứu gấp, xảy ra mạng người thì việc hôm nay sẽ phiền toái.

Trưởng phòng Vương vừa nghe lời Tăng Nghị, thì biết hiện trường đã được khống chế, liền khẩn trương mệnh lệnh cho cảnh sát có vũ trang mở đường, khiến cảnh sát tiến lên hỗ trợ, đem những người bị thương nặng đến bệnh viện.

- Không có xảy ra mạng người chứ?

Trưởng phòng Vương nhỏ giọng hỏi Tăng Nghị.

- Trước mắt thì không có, nhưng có hai người bị thương khá nghiêm trọng.

- Trưởng phòng Vương nhanh chóng thu thập hiện trường, vì nơi này là quốc lộ, người đi qua nhiều lắm.

Trưởng phòng Vương trong lòng rùng mình. Nơi này là quốc lộ, tất yếu phải nhanh chóng giải quyết tốt hậu quả.

Sự việc khá quan trọng. Nếu như tin tức truyền ra ngoài thì chức trưởng phòng của ông là ngồi không yên rồi.

Ông ta liền quát to một tiếng:

- Mau bắt tất cả bọn xấu về cho tôi.

Cảnh sát có vũ trang nghe được mệnh lệnh, lập tức hành động ngay, bắt tất cả những người có mặt tại hiện trường về.

Nhìn thấy cảnh sát muốn đem Trần Nhị Cẩu và Trương Hắc đến bệnh viện thì Tăng Nghị liền nói:

- Hai tên khốn kiếp này không đưa đến bệnh viện.

Vừa nghe là người đi đầu gây rối, cảnh sát vốn định đỡ thì liền đổi thành kéo hai tay bắt chéo sau lưng, rồi dùng còng khóa lại ném lên trên xe.

Chỉ trong chốc lát, tại hiện trường, tất cả những người tham gia đánh nhau đều bị bắt về hết.

- Xe nâng và máy ủi mang về luôn chứ?

Trưởng phòng Vương hỏi.

- Tôi sẽ cho người đến mang về.

Tăng Nghị liền lấy ra điện thoại gọi cho Dương Phúc Tinh, lập tức phái vài người đến khiêng đồ về.

Trưởng phòng Vương thấy Tăng Nghị đã có biện pháp giải quyết thì không trì hoãn nửa, chỉ lưu lại hai cảnh sát ở lại hiện trường. Sau đó nhanh chóng thu đội trở về thị trấn.

Sự kiện rất nhanh được khống chế. Người tham gia sự kiện dùng binh khí đánh nhau tổng cộng có chín mươi hai người. Bị thương có mười bảy người, trong đó bị thương nặng sáu người. Hai người bị thương nghiêm trọng nhất, được chuyển thẳng đến bệnh viện huyện để chữa trị.

Sau khi khẩn cấp cấp cứu ở bệnh viện huyện thì liền khẩn trương chuyển lên bệnh viện thành phố.

Chỉ trong vòng hai ngày đã xảy ra liên tiếp hai sự cố, khiến hơn bốn mươi người bị thương. Còn có hai người sống chết chưa biết ra sao.

Sau khi nhận được tin tức, Khang Đức Lai giận dữ đập bàn, quăng tách trà trên bàn xuống đất.

- Trưởng phòng Vương, đối với những kẻ coi trời bằng vung này thi nhất định phải nghiêm trị.

- Vâng!

Trưởng phòng Vương cũng là mồ hôi lạnh đầy lưng. Hôm nay cũng may là Tăng Nghị đi sớm trước một bước. nếu không khi mình chạy tới thì cũng đã xảy ra tai nạn chết người rồi.

Phải biết rằng cứu một mạng người thì rất khó, nhưng để lấy đi một mạng người thì chỉ cần vài phút đồng hồ mà thôi.

Những người coi thường pháp luật, không đếm xỉa đến an nguy của người dân thì nhất định phải dạy cho một bài học thật nghiêm.

Khang Đức Lai lửa giận trong lòng không thể áp chế. Bởi vì huyện Nam Vân suýt chút nữa là phải trả một cái giá thật đắt.

- Mạng người, cái danh từ này quả thực khiến người nghe phải kinh sợ.

- Vâng!

Trưởng phòng Vương lại vội vàng đáp lời. Cho dù Khang Đức Lai không lên tiếng nghiêm trị thì chính mình cũng sẽ phải ra tay, tránh cho chuyện này phát sinh thêm lần nữa.

Loại sự kiện có tính chất ác liệt như thế này thì phải kiên quyết đánh mạnh tay.

Khang Đức Lai vỗ bàn:

- Huyện Nam Vân mỗi năm đều có sự kiện núi lở, thiên tai. Nhưng không có nhiều người bị thương như hôm nay.