Thủ Tịch Ngự Y

Chương 222-1: Mâu thuẫn




Sau khi đến thăm Phương Nam Quốc xong, Tăng Nghị lại cùng với những người bạn cũ gặp mặt. Lần này người cũng không đến đủ. Thang Vệ Quốc và Đỗ Nhược đang có nhiệm vụ. Cố Hiến Khôn thì đi công tác bên ngoài.

Nghe lão Tả nói, Cố Hiến Khôn là muốn đi tìm người hợp tác. Y đối với dự án hồ Tinh Tinh rất có hứng thú, nhưng đây không phải là một hạng mục nhỏ, điều động đến tiền tỷ. Cố Hiến Khôn cần phải chia sẻ phiêu lưu. Mặt khác, chuyện này còn phải có thành phố Bạch Dương phối hợp và thúc đẩy. Muốn đem một số tài nguyên công cộng về lại bên này, thì việc này cũng đủ cho Cố Hiến Khôn bận đến đầu tắt mặt tối.

Diệp Thanh Hạm và Tôn Duệ đều đang bận hoàn thành luận văn của mình, lại còn phải tìm công việc. Tăng Nghị hỏi có cần hỗ trợ gì hay không, hai người đều tỏ vẻ sẽ tự mình tìm. Đồng thời phải tận hưởng cho viên mãn cuộc sống sinh viên cái đã.

Ngày hôm sau, Tăng Nghị trở lại Bạch Dương, vừa mới tiến vào Ban quản lý, Lý Vĩ Tài giống như mọi khi, chạy tới nghênh đón.

Khi Tăng Nghị tiến vào trong văn phòng, Lý Vĩ Tài lên tiếng:

- Phó chủ nhiệm Tăng, hôm nay khu công nghệ cao sẽ có một cuộc họp thu hút đầu tư, được cử hành tại khách sạn Thiên Dương ở thành phố. Chủ nhiệm Mưu chủ trì.

Tăng Nghị liền thoáng nhíu mày một chút. Hắn đã hiểu được ý tứ của Lý Vĩ Tài. Việc này có chút thú vị. Chính mình là lãnh đạo phân công quản lý trưởng phòng, không ngờ lại không biết chuyện này. Hàm súc trong đó nhìn qua sẽ hiểu.

- Công tác thu hút đầu tư là công việc quan trọng nhất của công tác. Anh cần phải phối hợp với Chủ nhiệm Mưu, làm tốt công tác thu hút đầu tư lần này.

Lý Vĩ Tài vừa nghe, còn tưởng rằng Tăng Nghị không hiểu được ý tứ của mình thì lên tiếng:

- Phó chủ nhiệm Tăng, việc này phải do cậu chủ trì mới đúng.

Tăng Nghị khoát tay chặn lại:

- Chủ nhiệm Mưu ra mặt đại diện cho khu công nghệ cao, có thể khiến cho nhà đầu tư cảm giác được sự tôn trọng. Điều này đối với thu hút đầu tư rất có lợi.

Lý Vĩ Tài liền hướng bàn làm việc của Tăng Nghị, ngồi ở ghế đối diện, rồi hạ thấp giọng:

- Phó chủ nhiệm Tăng, cậu nếu không ra mặt, tôi sợ thu hút đầu tư sẽ bị phá vỡ….

Tăng Nghị liền giương mắt nhìn Lý Vĩ Tài, thầm nghĩ đây là ý tứ gì.

Lý Vĩ Tài thấy bộ dạng của Tăng Nghị, chỉ biết là Tăng Nghị không biết nội tình bên trong, thuận tiện nói:

- Lần trước, đoàn khảo sát đầu tư đến, Chủ nhiệm Mưu đại diện cho khu công nghệ cao làm báo cáo ở tỉnh…

Đoàn khảo sát lần trước, Gia Cát Mưu làm ra hy vọng rất lớn, cũng đã có sự chuẩn bị cặn kẽ. Chỉ có điều, đến cuối cùng, cái tính sĩ diện của ông ta lại tái phát. Ông ta thấy đoàn khảo sát đều là người nước ngoài, nếu chính mình có thể nói được ngoại ngữ lưu loát, khẳng định sẽ gia tăng thiện cảm cho người nước ngoài, lưu lại ấn tượng tốt cho bọn họ.

Vì thế, Gia Cát Mưu bảo thư ký của mình đem tài liệu báo cáo dịch thành tiếng Anh, nhất là đoạn mở đầu tự giới thiệu lại chuyển thành tiếng Anh, tiếng Hàn nhiều loại ngôn ngữ. Kỳ thật là Gia Cát Mưu chỉ cần đoạn này là được rồi, nhưng thư ký lại không hiểu hết. Kết quả liền xuất hiện đường rẽ.

Khi đi báo cáo, Gia Cát Mưu chỉ mang theo văn bản báo cáo bằng tiếng nước ngoài. Khi mở tài liệu ra, Gia Cát Mưu liền trợn tròn mắt, trong lòng hoảng hốt. Mặc dù phần giới thiệu đã được luyện tập trước, nhưng khi nói cũng vấp váp. Còn tình huống phía sau, Gia Cát Mưu thuần túy chỉ là hai mắt một chút đen. Ông ta dồn hết lực của mình vào trong phần mở đầu, căn bản là không nhìn qua bản báo cáo. Vốn nghĩ muốn máy móc, không ngờ kết quả lại trở nên kém cỏi. Đành phải dựa vào ấn tượng mà nói. Nhà đầu tư hỏi mấy vấn đề ông ta cũng không ứng phó được, đành phải trả lời cho có lệ. Kết quả từ đó có thể nghĩ.

Tăng Nghị nghe xong, cũng là lắc đầu. Gia Cát Mưu này không có trí thông minh của Gia Cát lượng, lại bất tài. Toàn bộ tâm tư đều dùng cho việc đầu cơ trục lợi. Nếu ông ta có thể dồn tâm suy nghĩ nhiều hơn cho việc thu hút đầu tư, làm tốt công tác thật chặt ở khu, thì khu công nghệ cao tuyệt sẽ không có cái dạng như ngày hôm nay.

- Có đồng chí của phòng Xúc tiến đầu tư tham dự không?

Tăng Nghị hỏi.

- Cuộc họp lần này là do Trưởng phòng Hoàng Châu của phòng Xúc tiến đầu tư tổ chức.

Lý Vĩ Tài nói.

Tăng Nghị liền gật đầu. Nếu có người của phòng Xúc tiến đầu tư đi theo, thì cũng sẽ không có vấn đề gì. Nếu Gia Cát Mưu tự mình đi thu hút đầu tư thì Tăng Nghị thật ra cũng chẳng có ý kiến. Ít nhất là không cần cả ngày cân nhắc quyền đấu. Tuy nhiên, Tăng Nghị cũng biết, Gia Cát Mưu sợ là sẽ mượn thành quả của lần thu hút đầu tư này để một lần nữa đoạt lại quyền lên tiếng tại khu công nghệ cao.

- Đồng chí Hoàng Châu đối với tình huống và chính sách của khu công nghệ cao rất quen thuộc. Có anh ấy ở đó, tôi rất an tâm.

Lý Vĩ Tài thấy Tăng Nghị nói vậy thì cũng đành phải thôi, thầm nghĩ Phó chủ nhiệm Tăng cái gì cũng tốt. Duy nhất chỉ có cái không tốt chính là rất dễ bị gạt. Ý đồ của Gia Cát Mưu rất rõ ràng. Nếu Phó chủ nhiệm Tăng không vội thì y vội làm gì. Lý Vĩ Tài lên tiếng:

- Nếu không còn chuyện gì khác thì tôi xin phép đi ra.

Tăng Nghị đợi Lý Vĩ Tài đi ra ngoài xong thì gõ cửa phòng Gia Cát Mưu. Tuy rằng hắn không muốn trộn lẫn vào chuyện của Gia Cát Mưu, nhưng nếu Lý Vĩ Tài đã biết, nói cách khác những người của ban quản lý cũng đã biết. Dưới tình huống như vậy, Tăng Nghị vẫn muốn biểu lộ thái độ:

- Chủ nhiệm Mưu, nghe nói hôm nay khu công nghệ cao tổ chức một cuộc họp thu hút đầu tư?

Gia Cát Mưu mỉm cười, mời Tăng Nghị ngồi xuống:

- Tôi cũng vừa mới biết. Là phòng Xúc tiến đầu tư tự mình tổ chức. Hôm nay bọn họ hướng tôi báo cáo, muốn mời lãnh đạo Ban quản lý đến tham dự một chút. Tôi đang muốn tìm cậu thảo luận việc này. Công tác thu hút đầu tư vẫn là do cậu phụ trách. Lẽ ra phải do cậu đại diện đến tham dự là thích hợp nhất. Nhưng văn phòng bên kia nói cậu hiện tại rất bận, cho nên tôi tính toán phái đồng chí Mạc Hữu Vi đi một chuyến.

Tăng Nghị cười. Lý do này của Gia Cát Mưu thật sự là quang minh chính đại. Đem trách nhiệm đẩy cho văn phòng. Văn phòng nhiều người như vậy, ai biết Gia Cát Mưu là từ ai mà biết được tin tức:

- Việc này Chủ nhiệm Mưu định là được rồi. Tôi lại đây xem có giúp đỡ gì được hay không.

Gia Cát Mưu liền khoát tay nói:

- Lần thu hút đầu tư này, đồng chí Hoàng Châu chuẩn bị trước đó rất lâu. Tin rằng mọi việc đã được chuẩn bị.

Tăng Nghị sớm đoán được Gia Cát Mưu sẽ nói như vậy, lập tức không nói gì nữa. Nói thêm vài câu, hắn rời khỏi văn phòng Gia Cát Mưu, ngồi xe đến công trường của tập đoàn Bình Hải.

Lý Vĩ Tài đôi khi làm việc sẽ khiến cho anh phải xem thường y. Ví dụ như y không hề có nguyên tắc. Thấy gió chiều nào ngả chiều nấy. Ai mạnh thì lập tức đi theo người đó. Nhưng không thể phủ nhận, y làm việc hiệu suất rất cao. Đây có lẽ chính là trí tuệ sinh tồn của Lý Vĩ Tài trong quan trường.

Ban đêm, Lý Vĩ Tài nhận được báo cáo của Lý Vĩ Tài.

- Cuộc họp báo thu hút đầu tư rất thành công. Tuy rằng trước mắt không có đại hạng mục nhưng tiểu hạng mục thì có đến bảy tám cái.

Tăng Nghị nói một tiếng đã biết rồi cúp điện thoại. Có xí nghiệp lớn của tập đoàn Bình Hải ngụ lại, khó khăn thu hút đầu tư tự nhiên giảm đi rất nhiều. Xem ra bộ máy lãnh đạo Ban quản lý sẽ làm ra náo nhiệt.

Hai ngày sau, Cố Hiến Khôn đến tìm hắn. Khi y đến Ban quản lý thì vừa lúc tan tầm.

- Tăng Nghị, tối nay ở Tử Hải sơn trang nhé.

Cố Hiến Khôn là tới tìm Tăng Nghị dùng cơm, thuận tiện bàn công việc luôn.

- Hai chúng ta không cần phải phô trương lớn như vậy. Tử Hải sơn trang sẽ do tôi an bài.

Tăng Nghị cười.

Tử Hải sơn trang là khách sạn cao cấp nhất của thành phố Bạch Dương. Cũng cùng một loại với Venus ở Vinh Thành. Là nơi dành cho các nhân sĩ hội họp dùng cơm. Nhưng chi phí khá cao, thậm chí còn cao hơn so với Venus.

- Chủ tịch của Tứ Hải sơn trang quan hệ với tôi không tệ. Tối nay ông ấy cũng ở đó.

Cố Hiến Khôn cười. Tăng Nghị có cái bệnh là không dùng tiền công khoản đãi cơm. Có bạn bè ở đây, đều là Tăng Nghị tự mình thanh toán hóa đơn.

Tăng Nghị nghe Cố Hiến Khôn nói như vậy thì thôi, cùng với y rời khỏi Ban quản lý.

Tử Hải sơn trang nằm ở ngoại vô Tử Hải Sơn phía tây nam Bạch Dương. Cho nên được gọi là Tử Hải sơn trang. Từ khu công nghệ cao đến đó cũng không tốn bao nhiêu thời gian. Thành phố Bạch Dương đã nhanh chóng xây dựng một tuyến đường chính đến đó. Trên đường xe rất ít.

- Cố tổng!

Một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi mang theo vẻ mặt tươi cười, rất nhiệt tình bắt tay với Cố Hiến Khôn, sau đó lại bắt tay Tăng Nghị:

- Vị này chính là Phó chủ nhiệm Tăng, đã sớm nghe nói đến đại danh của cậu. Ngưỡng mộ từ lâu, muốn đi thăm hỏi, nhưng chỉ sợ Phó chủ nhiệm Tăng không thích những thương nhân hôi mùi tiền như chúng tôi. Hôm nay Cố tổng ra mặt, mời Phó chủ nhiệm Tăng đến đây, chính là một vinh hạnh lớn cho Tử Hải sơn trang chúng tôi, và cũng là cá nhân tôi.

Ông chủ Tử Hải sơn trang tên là Uông Trường Giang. Gặp ai ông ta cũng cười, chẳng khác nào Phật di lặc.

- Uổng tổng quá khách khí. Khu công nghệ cao bất cứ lúc nào cũng hoan nghênh đại tài chủ như anh đến.

Tăng Nghị cười. Hắn đã nghe Cố Hiến Khôn nói đến lai lịch của vị Uông tổng này. Đây là một nhân vật mánh khóe thông thiên. Tử Hải sơn trang này nghe nói là cùng với một số vị con ông cháu cha ở thủ đô cùng nhau đầu tư. Uông Trường Giang ở đây là Chủ tịch, ngoại trừ có bối cảnh sâu đậm ở Bạch Dương thì quan hệ ở thủ đô cũng không nông.

- Mau mời vào, mời vào!

Uông Trường Giang đi trước dẫn đường:

- Nghe Cố tổng nói Phó chủ nhiệm Tăng muốn tới. Tôi cao hứng đến nỗi ngồi không yên, đứng ở ngoài này chờ khách quý đến.

Tăng Nghị thầm nghĩ miệng lưỡi của Uông Trường Giang còn hơn Vệ Tử Cương nữa. Một đường đi vào, Tăng Nghị thấy không ít những chiếc xe mang biển số Vinh Thành, trong đó có đủ loại xe công. Vinh Thành rốt cuộc là phồn hoa, nhưng lại ngay dưới tầm mắt của người khác. Làm chuyện gì cũng đều bị người khác chú ý đến, không bằng đến Tử Hải sơn trang thanh tĩnh hơn.

Tử Hải sơn trang khá lớn, cây cỏ tươi tốt, đường ngoắt nghéo đến tơi sâu thẳm. Ytg dẫn hai người Tăng Nghị, vòng qua vòng lại, rồi đến một ngôi lầu cao nhất ở Tử Hải sơn trang, tên là Tử Khí Các.