Thủ Tịch Ngự Y

Chương 309-1: Cậu là mạnh nhất




- Chiếc chặn giấy này là do phu nhân Vi Hướng Nam tặng cho. Vì thế Vi phu nhân còn đặc biệt chuẩn bị một bức tự tặng cho người mua được khối chặn giấy này, hi vọng anh ta về sau có thể bảo quản nó một cách tốt đẹp.

Người chủ trì cười cười, nói:

- Xem ra chiếc chặn giấy này quả thực là vật yêu thích cuả phu nhân, vậy thì, trước tiên hãy để chúng ta thưởng thức bức tự này một chút!

Sau khi tháo sợi quấn ra, trục cuốn tranh từ từ được mở ra, chữ bên trên dần dần được hiện ra trước mắt khách quý, chỉ nhìn thấy ở trên một hàng chữ lớn: “Tích thiện chi gia, tất hữu dư khánh!”

Câu nói này được lấy từ quẻ khôn “Chu Dịch”, hình dáng chữ tựa mây bay nước chảy, hoàn toàn tự nhiên, tản ra một khí thế hào hùng, lại vừa chính nghĩa lẫm liệt, giống như núi lớn sừng sững, bất động bất rung, đáng xưng là hình thần vẹn toàn, câu đề tặng viết là “Tăng Nghị”.

Bên dưới còn có một hàng chữ: “ Qủa trường thọ; quả phú quý; quả vô bệnh; quả tử tôn mãn đường hiền hiếu; quả thiện chung.”

Đây là lời dùng của nhà Phật,.“ Quả” là chỉ nhân quả, chữ được kết hợp lại, ý nói rằng: bởi vì tích thiện, cho nên có thể nhận được những kết quả tốt đẹp này.

Câu đề tặng cũng có hai chữ: “Minh Không”.

- Là bút tích của Minh Không đại sư à?

Hội trường tức khắc có người kinh hô phát biểu, ngày thường thường nghe Minh Không giảng thiền, nhưng lại rất hiếm khi nhìn thấy bút tích của ông ấy. Giá trị của bức tự này, đặt ở bên cạnh chiếc chặn giấy kia, Vi Hướng Nam này rõ ràng là “Sở nhân bán châu”.

Lúc trước, Dung Đạo Nhất vốn đã đứng dậy rời cuộc, lúc ngẩng đầu nhìn thấy chữ trên màn hình lớn, ánh mắt không khỏi bừng sáng, lại lần nữa ngồi trở lại ghế.

- Năm trăm ngàn!

Một người lập tức hô to báo giá mới. Cái giá này lại gấp đúng năm lần cái báo giá đầu tiên.

- Năm trăm năm mươi ngàn!

Tôn Dực cũng đưa ra một giá.

Thường Tuấn Long liền nghiêng mặt sang nói:

- Tôn thiếu, đây không phải là cậu cho Tăng Nghị thể diện sao?

Tôn Dực cười nói:

- Anh nên vì Tăng thiếu của chúng ta mà cảm thấy thảm thương mới phải. Chữ của cậu ta tuy lớn, nhưng trong mắt người bình thường, lại không đáng một đồng. Mọi người tâng bốc, thật ra là vì chữ của Minh Không. Cái giá này càng cao, mặt Tăng thiếu của chúng ta sẽ càng không rạng rỡ!

Thường Tuấn Long vừa nhìn sang hai bên, phát hiện ra đúng như Tôn Dực nói, cái mà mọi người bàn luận, đều là Minh Không, mà hoàn toàn không có ai nhắc tới Tăng Nghị. Chữ của Tăng Nghị to như vậy bày trước mặt mọi người, nhưng mọi người lại ngoảnh mặt làm ngơ. Điều này dù ít dù nhiều cũng làm sao chịu nổi, lại chẳng là quá xấu hổ còn gì nữa.

- Sáu trăm ngàn!

Thường Tuấn Long cũng giơ bảng hô lên một tiếng, sau đó thấp giọng cười nói:

- Đều là người quen lâu năm, tôi cũng cho ít cổ động!

- Bảy trăm ngàn!

- Tám trăm ngàn!

“ …”

Trong nháy mắt, giá của bức tự này đã lên tới một triệu năm trăm ngàn. Đợi đến giá này rồi, mọi người ra giá đều thận trọng hơn. Một trăm hai trăm cứ thế mà tăng lên. Suy cho cùng chữ của Minh Không dù quá nhỏ, nhưng cái chữ to đằng trên lại phá hỏng giá trị tổng thể của bức tự. Thật đúng là một viên cứt chuột làm hỏng một nồi cháo. Vật kèm phụ tặng này, thực là quá chướng mắt rồi, cũng không biết ai đã đốn mạt như vậy, viết bậy vẽ bậy lên trên!

Lúc này Dung Đạo Nhất ghé sát vào người Liêu Thiên Hoa của thành phố Bạch Dương, hỏi:

- Bí thư Liêu, thỉnh giáo một chút, vị Tăng Nghị này, có đúng là đại pháp gia cuả tỉnh Nam Giang?

Liêu Thiên Hoa có hơi khó hiểu, với vấn đề Dung Đạo Nhất hỏi có đôi chỗ không rõ, Tăng Nghị với thư pháp đại gia tựa hồ không liên quan, ông nói:

- Kỳ thực không phải là nhà thư pháp gì cả. Đồng chí Tăng Nghị là một cán bộ trẻ của thành phố Bạch Dương chúng tôi, hiện tại đang làm phó chủ nhiệm Ban quản lý khu công nghệ cao.

Nói xong, Liêu Thiên Hoa còn quay sang hai bên nhìn nhìn một chút, tìm thấy Tăng Nghị, liền chỉ cho Dung Đạo Nhất nhìn theo, nói:

- Vị mặc âu phục màu xanh thẫm kia, chính là đồng chí Tăng Nghị đó!

Dung Đạo Nhất thuận mắt nhìn theo hướng chỉ của Liêu Thiên Hoa, hơi hơi gục gặc, nói:

- Người này quả thực không tầm thường à!

Nói xong, lại giơ bảng số trong tay, nói:

- Hai triệu tám trăm ngàn!

Gía vừa được đưa ra, cả hội trường tĩnh lặng, ngay cả người chủ trì đài cũng sửng sốt giây lát, mới hồi phục lại được tinh thần, run giọng nói:

- Dung…Dung đại sư ra giá hai triệu tám trăm ngàn!

Hội trường liền bắt đầu hỗn loạn lên. Lần ra giá này của Dung Đạo, đã nằm ngoài dự đoán của mọi người. Một nhân vật cấp đại sư nổi tiếng về thư pháp, vậy mà lại đưa ra giá mua một tác phẩm pháp khác, điều này tựa hồ quá khác thường rồi. Hơn thế vừa ra tay, còn đưa giá lên cao hơn một triệu. Đây đúng là quyết chí ắt làm nên à!

Mọi người lại một lần nữa đem tầm mắt di chuyển đến chiếc chặn giấy tối đen như mực kia. Lẽ nào Dung đại sư đã thích chiếc chặn giấy này, chuẩn bị mua về sưu tầm?

Hội trường cũng có không ít người trong nghề sưu tầm, nhìn cả nửa ngày, cũng không nhìn ra chiếc chặn giấy này có chỗ nào đặc biệt. Đồ vật này, tương đối dễ bảo tồn, ở trong văn phòng tứ bảo, lại không thuộc loại nhu yếu phẩm, càng không phải làm tiêu hao. Dù coi như chất liệu, tạo hình của chiếc chặn giấy màu đen này đều thuộc loại tốt, nhưng thế nào cũng không thể vượt qua số hai trăm ngàn được.

Liêu Thiên Hoa cách Dung Đạo Nhất gần nhất, ông cẩn thận quan sát một chốc, phát hiện ra tầm mắt của Dung Đạo Nhất, căn bản không hề đặt tại chiếc chặn giấy đó, mà lộ vẻ thưởng thức đối với bức tự kia, không ngừng gục gặc.

Liêu Thiên Hoa liền cảm thấy kinh ngạc, lẽ nào Dung Đạo đã nhìn trúng lại là vài chữ này cuả Tăng Nghị?

Mẹ ôi, tám chữ, đã đáng hai triệu tám trăm ngàn đồng. Hơn nữa lại khiến cho đại sư thư pháp nổi tiếng Dung Đạo Nhất đích thân bỏ tiền túi ra mua. Chữ của Tăng Nghị thật là đẹp vậy sao? Liêu Thiên Hoa cũng nhìn chằm chăm vào bức tự đó. Ông ta không hiểu thư pháp, nhìn không ra cách thức bên trong, chỉ cảm thấy rất kinh ngạc, vô cùng kinh ngạc, kinh ngạc đến mức không thể nào lý giải.

Hội trường yên tĩnh chừng hai mươi phút, trong khoảng thời gian đó không có bất kỳ người nào kêu giá. Mọi người đều bị lần ra tay này của Dung Đạo Nhất, làm cho mơ màng rồi, có phần không hiểu rõ được tình hình.

Người chủ trì định thần, quét một vòng hội trường, chuẩn bị tuyên bố kết quả bán đấu giá cuối cùng, nói:

- Hiện tại, cái này….

- Ba triệu!

Người chủ trì vẫn chưa nói hết, hội trường đã lại có người báo giá rồi!

Mọi người nhất tề xem qua, phát hiện người giơ bảng, là một vị đại biểu tập đoàn Bình Hải cả buổi chưa một lần ra giá. Lúc này đại biểu của tập đoàn Bình Hải giơ cao bảng số, lại là đối mặt với một cô gái trẻ ở bên cạnh, vẻ mặt kính cẩn, tựa hồ như đang trao đổi gì đó với đối phương. Xem ra lần xuất thủ của cậu ta, chính là xuất phát từ sự gợi ý của cô gái này.

Dung Đạo Nhất khẽ nhíu mày. Ông ta lần đầu tiên ra tay, đã đưa ra giá cao như vậy, mục đích chính là muốn truyền đạt ý “quyết chia ắt làm nên”. Nếu như người ở hội trường không phải là đặc biệt yêu thích bức tự này, cũng không là lời nói của người trong nghề, thì sẽ chủ động nhượng bộ rồi. Ông không ngờ rằng bản thân đã đưa ra giá cao đến thế, mà vẫn có người nâng giá!

Điều này khiến cho Dung Đạo Nhất rất bất ngờ, nghiêng mặt liếc nhìn Thôi Ân Hi một cái, thầm nghĩ một cô gái trẻ như thế, mà cũng hiểu thư pháp sao?

Dung Đạo Nhất cũng không nghĩ nhiều, lại giơ bảng, nói:

- Ba triệu hai trăm ngàn!

Lần này, toàn hội trường chấn động, ngay cả Liêu Thiên Hoa ngồi bên cạnh Dung Đạo Nhất, cũng có chút cảm giác hãi hùng khiếp vía, cái mông bên dưới tựa như bị châm vậy.

Ba triệu hai trăm ngàn, cái giá này đã là giá mua cao nhất của ngày hôm nay. Hơn nữa trước đó Dung Đạo Nhất đã duy trì giá tác phẩm pháp của bản thân, hiện tại ông hô ra một giá giống vậy, nhất định là làm cuộc đọ sức cuối cùng rồi.

Loại chuyện này đặt ở chính đàn, cực kỳ là điều tối kỵ. Bởi vì một khi đối phương lại nâng giá tiếp, thì Dung Đạo Nhất vốn không có đường rút lui. Nếu như ông không muốn bỏ đi, thì chỉ có thể sử dụng giá cao hơn tác phẩm thư pháp của mình để ganh đua thôi.

Đây chẳng phải là tự nhận thua kém hơn sao? Lẽ nào một kẻ hậu bối trẻ tuổi vô danh trong giới thư pháp mà lại có thể vượt qua Dung Đạo Nhất sao?

Không thể nào, tuyệt đối không thể!

Người ở hiện trường đều có quan điểm như vậy, thầm nghĩ giá mua đã phong kín. Có thể cùng tác phẩm của Dung Đạo Nhất đưa ra giá giống vậy, đã là một vinh dự vô cùng lớn lao rồi.

Đó là lý do mọi người cũng đều vứt bỏ dự định nâng giá tiếp, cho dù là tăng thêm một tệ, cũng đã vượt qua Dung Đạo Nhất. Anh để cho mặt của Dung đại sư vào đâu chứ?

Tăng Nghị đứng ở hành lang, lúc này cũng đổ mồ hôi. Hắn không ngờ rằng loại tình huống này lại phát sinh. Lần ra tay của Dung Đạo Nhất, dứt khoát nằm ngoài dự đoán của mọi người, trong đó bao gồm cả Tăng Nghị.

Thôi Ân Hi chỉ hướng về vị đại biểu ngồi bên cạnh gật đầu một cái, vị đại biểu kia liền lần nữa giơ cao bảng sỗ ở trong tay.

Người ở hội trường thấy màn này, lập tức đều cảm thấy tim chịu không nổi. Quá điên khùng rồi, quá điên khùng rồi! Bọn họ nhất tề nhìn chằm chằm vào vị đại biểu kia, một bộ phận người nhìn về phía Dung Đạo Nhất, muốn biết Dung Đạo Nhất lúc này sẽ biểu lộ như thế nào.