Thủ Tịch Ngự Y

Chương 328: Khó thoát khỏi đại kiếp nạn (2)




- Sự việc sân bay bị ngừng lại đã được giải quyết chưa?

Tăng Nghị hỏi.

Yến Trị Đạo lên tiếng:

- Đã giải quyết. Ở tỉnh sáng nay đã hạ văn kiện, trải qua UBND tỉnh, Bộ bảo vệ tài nguyên môi trường và cục quản lý hàng không dân dụng ba phương hiệp thương kết nối. Bộ Bảo vệ Môi trường đồng ý cho sân bay khôi phục lại thi công, nhưng cam đoan xây dựng sau này phải nghiêm khắc chấp hành chính sách quy định trong việc bảo vệ môi trường. Bộ Bảo vệ Tài nguyên môi trường yêu cầu cục quản lý hàng không dân dụng trong việc xây dựng sân bay phải tăng cường giám sát. Cho nên ở tỉnh mới đề cử được Chu Cương đến đây.

Tăng Nghị liền hiểu được chuyện gì xảy ra. Tổng giám đốc tập đoàn quản lý sân bay của tỉnh Chu Cương, nhất định là người của Tôn Dực, đánh mạnh cờ hiệu giám thị, để tiếp nhận công trình xây dựng sân bay Long Sơn.

Lãnh đạo thành phố Long Sơn tất nhiên là hy vọng sân bay sớm ngày được xây dựng xong. Đây chính là công trình mang ý nghĩa ích nước lợi dân nhất, tương lai có thể được tính là một thành tích trong lý lịch của mình. Nếu ở tỉnh phối hợp giải quyết vấn đề khởi công, bọn họ khẳng định là vui không giới hạn.

Dựa vào tình huống như vậy, Yến Trị Đạo cho dù không hài lòng, cũng chỉ có thể giữ lại. Ông ta nếu dám nói ra việc mình không hài lòng, sợ là sẽ có người nghi ngờ động cơ.

Cho nên việc này trong cuộc họp gần như là toàn bộ thông qua.

- Mỗi một đồng chí đều có tác phong độc đáo của mình. Đồng chí Chu Cương đến, đối với việc xây dựng sân bay Long Sơn khẳng định là tạo được tác dụng xúc tiến rất lớn. Điểm này là không thể nghi ngờ. Nhưng cái khó là không có được quá trình thích hợp.

Yến Trị Đạo uyển chuyển nói. Ông đây là nhắc nhở Tăng Nghị. Nhất triều thiên tử nhất triều thần. Vua nào thần nấy. Chu Cương đến đây, sợ là sẽ làm ra rất nhiều việc và tình huống sẽ xuất hiện biến số.

Tăng Nghị nói:

- Mặc kệ nói như thế nào, sân bay có thể được khởi công lại thì đó là chuyện tốt.

- Ừ!

Yến Trị Đạo gật đầu:

- Tảng đá trong lòng tốt, rốt cuộc cũng đã rơi xuống.

Ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng ai có thể cam tâm tình nguyên quyền lực trong tay của mình cứ như thế mà bị đoạt đi. Thật nếu có thể nói thoải mái như vậy thì Yến Trị Đạo hôm nay cũng không gọi cho Tăng Nghị.

Cúp điện thoại, Tăng Nghị tay phải chống cằm, ngồi một chỗ suy tư. Hạng mục hồ Tinh Tinh bị bức dừng lại, là vì muốn cho Tôn Dực đi vào khuôn khổ, khiến sân bay Long Sơn một lần nữa khởi động xây dựng. Nhưng hiện tại xây dựng sân bay được khôi phục nhưng thật ra cũng không phải kết quả mình muốn.

Chiêu thức này của đối phương thật sự là cao minh đến cực điểm.

Đầu tiên, dựa vào cơ hội đình lại và chỉnh đốn sân bay, đối phương đã đem quyền phụ trách xây dựng sân bay thật to trong tay chính quyền thành phố Long Sơn toàn bộ chuyển sang cho mình. Hơn nữa danh chính ngôn thuận, đường đường chính chính, khiến cho anh tìm không ra bất cứ một lý do nào để đâm vào. Ở tỉnh giúp đỡ phía dưới giải quyết khó khăn, cũng không phải là chuyện xấu. Thậm chí lãnh đạo thành phố Long Sơn còn tập thể ủng hộ, khiến Yến Trị Đạo không nói nên lời.

Tiếp theo, lần này Chư Cương đến, coi như là người của phía hàng không dân dụng. Ông ta bởi vậy cũng khiến cho việc hàng không dân dụng bức hạng mục hồ Tinh Tinh dừng lại bị sụp đổ. Nếu không phải phương diện hàng không dân dụng cố ý làm khó dễ hạng mục hồ Tinh Tinh, thì hạng mục này khởi động lại cũng là chuyện một sớm một chiều.

Việc bức dừng này vừa mới diễn ra, lại bị đối phương vài chiêu đơn giản đã làm vô hình. Thậm chí đối phương còn phản kích, đoạt lấy hạng mục sân bay trong tay.

Người trong quan trường hơn mười năm cũng chưa chắc có thể phát huy được tính thể chế này một cách nhuần nhuyễn được.

Tăng Nghị sờ sờ mũi. Đây tuyệt đối không phải là cái tên thanh niên tài tử lêu lổng đó có thể làm được.

Chẳng lẽ là Chủ tịch tỉnh Tôn?

Tăng Nghị suy nghĩ như vậy, mới phát giác đối phương chính là đại nhân vật chân chính. Đây cũng chẳng phải là chuyện thoải mái gì. Đối phương lật ngược ván cờ, dễ dàng phá giải thế bủa vây hắn giăng ra. Chiêu tiếp theo sẽ là thí tốt, vây chết chính mình.

Đây chính là độ mạnh yếu của một cao thủ.

Buổi chiều, Cố Hiến Khôn đến, cười khổ sau khi tiến vào:

- Tăng Nghị, tình huống rất không tốt.

Tăng Nghị gật đầu nói:

- Chuyện sân bay Long Sơn anh cũng biết?

- Đâu chỉ có biết!

Cố Hiến Khôn mở cặp xách, lấy ra một thông báo, đặt trước mặt Tăng Nghị nói:

- Vừa nhận được thông báo của bộ chỉ huy sân bay. Cậu xem qua đi.

Tăng Nghị cầm lấy, thì thấy đây là thư thông báo của Chu Cương vừa mới nhậm chức, nói là vì muốn phối hợp chỉnh đốn, tiến hành xét duyệt, thống nhất nghiệm thu xây dựng kỳ thứ nhất, khiến các thầu khoán nhận thầu công trình đến công trường sân bay tiến hành phối hợp.

- Công trình sân bay vừa mới bắt đầu, có cần nghiệm thu không?

Tăng Nghị quơ tờ thông báo trong tay.

- Tôi đã hỏi thăm qua!

Cố Hiến Khôn cũng không khách khí, ngồi xuống ghế sofa trong văn phòng:

- Chu Cương muốn công trình sân bay một lần nữa khoán trắng. Cho nên bắt chúng tôi những thầu thương nhận công trình trước đó phải nghiệm thu chạy lấy người.

Tăng Nghị lắc đầu. Thật sự là quan tự hai cái miệng. Nói một đằng làm một nẻo. Chu Cương vì đem công trình cho Tôn Dực mà thật nhọc lòng. Đã bỏ đi thể diện, không ngờ lại còn đòi chỉnh lại công trình kỳ thứ nhất nữa. Công trình kỳ thứ nhất xong rồi, bước tiếp theo là khoán trắng công trình kỳ thứ hai.

Buổi sáng nhận được điện thoại của Yến Trị Đạo, Tăng Nghị chỉ biết Chu Cương sau khi đến nhận chức khẳng định sẽ nghĩ biện pháp phủ định hết kết quả trước kia. Nhưng hắn không nghĩ đối phương sẽ nhanh như vậy. Hơn nữa, dùng một phương thức để tiến hành. Quả thực là không có sợ hãi.

- Chỉ huy Chu thật sự là rất nôn nóng.

Tăng Nghị mỉm cười, rồi đặt tờ thông báo dưới tay.

Cố Hiến Khôn nhìn một chút, phát hiện Tăng Nghị sau khi xem xong thông báo, tuyệt không chút lo lắng, sóng yên biển lặng. Y thầm nghĩ Tăng Nghị sẽ không giống như lần trước, còn có thủ đoạn tiếp theo còn chưa xuất hiện? Chỉ có điều, lần này khác với lúc trước, Tăng Nghị đối mặt không phải là Tôn Dực. Lần này nhân sự sân bay Long Sơn thay đổi rõ ràng là có tỉnh nhúng tay vào.

- Cùng lắm thì không làm công trình này nữa. Dù sao cũng chẳng tổn thất gì. Giai đoạn trước chúng ta bỏ ít tiền, còn lần này Chỉ huy Chu chắc phải mở hầu bao nhiều đây.

Cố Hiến Khôn biết rõ sự kiện lần này đặc biệt, nên cũng không thúc giục Tăng Nghị nữa, nói:

- Lát nữa tan làm, chúng ta cùng nhau đi ăn cơm. Đã lâu rồi không ăn cơm với nhau.

Tăng Nghị nhìn đồng hồ, thấy cũng sắp tới giờ tan làm, nói:

- Đi thôi, để tôi gọi thêm một số người bạn, chúng ta tụ họp

Nói xong, Tăng Nghị cầm lên cái cặp xách, rồi thuận tay cho công văn trên bàn vào trong ngăn kéo.

Khi thu dọn xong thì điện thoại vang lên, Tăng Nghị cầm lấy, nhìn qua, sau đó cười nhạt với Cố Hiến Khôn:

- Thật đúng là linh không chịu được. Chúng ta vừa mới nói tụ họp, thì điện thoại của Cục trưởng Trần đã đến.

Ấn nút nghe, Tăng Nghị lên tiếng:

- Anh Trần, tối nay có bận gì không? Cùng nhau ăn bữa cơm nhé. Cố tổng cũng đang ở đây.

- Không ăn gì hết!

Trần Long trong điện thoại giọng điệu có chút lo lắng nói:

- Tăng Nghị, hình hình không ổn rồi.

Tăng Nghị trong bụng suy nghĩ sao Trần Long lại nói những lời này:

- Chuyện gì xảy ra vậy?

- Lão Lưu đồn công an Nhị Mã đã bị người của Ủy ban Kiểm tra Kỷ luật thành phố gọi đi nói chuyện rồi.

Trần Long nói.

Tăng Nghị hơi sững lại. Trần Long là từ đồn công an Nhị Mã được đề bạt lên, cùng với vị lão Lưu này làm việc chung rất nhiều năm. Hôm nay, lão Lưu bị Ủy ban Kỷ luật gọi đi nói chuyện, sợ là Hạng Trang múa kiếm bái công đây.

Tăng Nghị nói:

- Anh Trần, anh nói thật cho tôi biết, anh và lão Lưu ở giữa không có việc gì chứ?

- Tôi lão Trần này là ai cậu còn không biết sao? Ngoại trừ những vui chơi giải trí bình thường, tác phong công tác khá thô bạo thì những phương diện khác tôi có thể cam đoan, tuyệt đối không có bất cứ vấn đề gì.

Trần Long nói như đinh đóng cột.

Tăng Nghị gật đầu. Đối với điểm này, hắn trong lòng biết rất rõ. Nói cách khác, nếu Trần Long thật sự là loại người ăn hối lộ trái pháp luật, tội ác tày trời, Tăng Nghị căn bản sẽ không có khả năng giao tiếp. Hắn nói:

- Vậy thì anh còn có gì lo lắng chứ. Cứ tập trung làm việc của mình.

- Nói thì nói như vậy, nhưng cậu cũng rõ ràng, làm việc sợ nhất là hai chữ “thật sự”.

Trần Long có chút lo lắng. Y bình thường phụ trách tra án, như thế nào lại không rõ ràng nước sâu nước cạn của phương diện này. Đã hạ quyết tâm tra người thì làm gì mà không tra ra được vấn đề. Chính mình tuy nói là không bao giờ không làm tròn trách nhiệm nhưng có một việc, anh căn bản không thể giải thích rõ ràng. Ví dụ như ngày lễ tết, một số người ân tình lui tới tiêu tiền lì xì, anh nhất định phải thu. Điểm này cho dù là Chủ tịch tỉnh, Bí thư Tỉnh ủy cũng không ngoại lệ. Nhưng thật nếu có người vịn vào đó làm cớ thì anh cũng nói không thành tiếng.

- Như vậy đi, trong điện thoại nói không rõ, anh tới gặp chúng tôi một chuyến, chúng ta nói chuyện với nhau.

Tăng Nghị nói. Hắn trong lòng rất rõ ràng, việc này không phải là hướng Trần Long mà là hướng về phía mình.

Cúp điện thoại, Cố Hiến Khôn hỏi:

- Tăng Nghị, việc này không ổn, cậu cẩn thận đó.

Cố Hiến Khôn tuy rằng không phải người trong quan trường, nhưng đối với những tinh diệu trong đó cũng hiểu biết rất nhiều. Trần Long đây là gây ra đại họa. Lần trước y gióng trống khua chiêng đến công ty Xây dựng Bình Xuyên bắt người, cũng đã chôn xuống mầm tai họa. Ủy ban Kỷ luật hiện tại tìm người của đồn công an Nhị Mã nói chuyện, tuy nhiên chỉ là cái mở đầu thôi. Đây là thuận nước đẩy thuyền, cuối cùng là sẽ hướng tới Tăng Nghị.

Xem ra tình huống cực kỳ không ổn.

Cố Hiến Khôn không khỏi vì Tăng Nghị mà đổ mồ hôi. Lúc này Phương Nam Quốc đã rời khỏi Tăng Nghị, tuy người của Phương hệ vẫn còn ngồi ở vị trí của mình, nhưng bọn họ cũng không thể vì một mình Tăng Nghị mà mất đi lợi ích chính trị của mình, lựa chọn đắc tội với Tôn Văn Kiệt.

Tăng Nghị lần này sợ là lành ít dữ nhiều.