Thủ Tịch Ngự Y

Chương 345-2: Bất động đại phật




Đổng Lực Dương lúc này bước nhanh tới, lắc lư cái thân hình to béo hướng tới phía Tăng Nghị.

- Chú em Tăng!

Đổng Lực Dương thở dốc nói:

- Cậu có thể giúp tôi một chuyện không?

Tăng Nghị mỉm cười, trong lòng đoán được Đổng Lực Dương tính toán điều gì. Hắn nói:

- Đổng Tổng, ngài đừng đánh giá cao tôi quá, tôi chỉ là một vị Chủ nhiệm nhỏ của ban quản lí thôi. Người nhỏ lời nhẹ, chỉ sợ không thể giúp được những việc lớn lao đâu!

- Cậu xem cậu đi, tôi còn chưa mở miệng nữa, cậu đã dùng lời nói công kích ta rồi!

Đổng Lực Dương cười ha hả nói:

- Mặc kệ nói như thế nào đi nữa, nhà lưu niệm này là chúng ta quyên góp tiền mà xây dựng nên, không cần tỉnh Nam Giang phải bỏ một đồng tiền nào! Từ điểm đó, Đổng Lực Dương tôi đối với tỉnh Nam Giang kiến thiết công tác một cách minh mẫn, không có công cũng có khổ!

- Đổng Tổng, lúc trước đề nghị quyên góp, chính ngài là người chủ động đề ra!

Tăng Nghị không hiểu được những lời kêu khổ của Đổng Lực Dương, y nói:

- Huống chi những lời nói này nói với tôi cũng vô dụng!

Đỗng Lực Dương liền nắm lấy cánh tay của Tăng Nghị cười nói:

- Người anh em Tăng, người anh em tốt của tôi! Bức tượng Phật như Kiều lão, tôi còn không có hy vọng lay động. Cậu xem có nên mời Chủ nhiệm Mạnh đến công trường kiểm tra công tác không?

Hôm nay nhìn thấy Mạnh Quần Sinh xuất hiện tại buổi lễ này, Đổng Lực Vương liền lay động tâm tư. Nếu như có thể mời được Mạnh Quần Sinh tới công trường, chỉ sợ rằng một câu nói thôi là không đủ. Chỉ cần đi theo hướng vừa đứng, không cần thiết chính mình phải nhiều lời. Tin tức tập đoàn Cửu Thái và Ủy ban kế hoạch và Phát triển có mối quan hệ rộng rãi, liền được lan truyền ra khắp đại giang Nam Bắc. Hiện nay tập đoàn Cửu Thái đang làm dự án gì, độ khó khăn nhất định đã hạ xuống rất nhiều..

Tăng Nghị xua tay nói:

- Nếu muốn khiến lão lãnh đạo biết công lao phía sau là của ai, có thể tôi sẽ giúp được. nhưng nếu là chuyện này thì tôi không có khả năng. Ngài cùng chủ nhiệm Mạnh cũng có liên hệ với nhau. Chính ngài đi thử đi!

Dựa vào sự hiểu biết của Tăng Nghị về Mạnh Quần Sinh, Mạnh Quần Sinh sẽ không đi tới tập đoàn Cửu Thái đâu. Nếu là bản thân mình nói, Mạnh Quần Sinh có thể đem bán mặt mũi của ông ta, miễn cưỡng đến đó đi vài bước. Nhưng sau này tự mình mà tìm đến chỗ Mạnh Quần Sinh, đối phương nhất định đóng cửa không tiếp khách.

Những gì không làm được thì đừng áp đặt người khác. Những việc không thể làm, Tăng Nghị không bao giờ làm. Cho nên hắn quyết liệt từ chối Đổng Lực Dương.

Đổng Lực Dương cân nhắc, cũng hiểu việc này thật sự có chút khó xử cho Tăng Nghị, lập tức xóa bỏ, nói:

- Tôi ở chỗ của Chủ nhiệm Mạnh, căn bản là không thể nói được gì. Nếu không được thì thôi vậy!

Tăng Nghị cười nói:

- Yên tâm đi, sống như lôi phong nhất định sẽ không bị người khác quên mất đâu!

- Ngài mau vào đi, nếu không vào các vị lãnh đạp có thể đi mất đấy!

Đổng Lực Dương nghĩ cũng thấy đúng. Chính mình tuy không thể khiến cho Chủ nhiệm Mạnh tới công trường, nhưng Chủ nhiệm Mạnh không thể nào giả vờ không quen biết mình được.

- Tự mình đi tới đó cùng nhau chụp tấm ảnh, nói vài ba câu, cũng có thể làm được. Nhất là ngay trước mặt các vị lãnh đạo tỉnh Nam Giang, phần đó cũng không nhẹ!

- Được, thế thì tôi đi trước đây!

Đổng Lực Dương không trì hoãn, lại bước nhanh vào trong nhà lưu niệm.

Tăng Nghị lắc lắc đầu, đứng trước đầu xe buýt, đợi lệnh mới. Khi nghi thức kết thúc bước tiếp theo là làm gì đến bây giờ vẫn là một bí mật. Lần bảo mật này tỉnh nội làm rất tốt.

- Tiểu Tăng!

Lỗ Quốc Lượng lúc này bước xuống đài chủ tịch, hướng Tăng Nghị vẫy tay một cái:

- Cậu lại đây một chút!

Tăng Nghị nhẹ bước lên trước, nói:

- Trưởng ban thư kí có chỉ thị gì?

- Người vừa rồi nói chuyện phiếm với ngươi là Đổng Tổng của tập đoàn Cửu Thái à?

Lổ Quốc Sáng hỏi.

Tăng Nghị gật đầu, nói:

- Vâng, trước kia tôi ở huyện Nam Vân phụ trách công tác thu hút đầu tư, cùng Đổng Tổng có chút quan hệ. Lúc nãy gặp mặt, tiện thể chào hỏi lun!

- Ồ!

Lổ Quốc Lượng khoanh tay đứng đó. Tăng Nghị có mối quan hệ ở thương giới, việc này, các vị lãnh đạo đều có biết. Ngày trước có một đoàn khảo sát trăm triệu đến, trong đó còn có Đổng Lực Dương:

- Đã lâu không làm công tác bảo vệ sức khỏe rồi.

Sau đó đột nhiên nói tiếp:

- Không có gì khó khăn chứ?

Tăng Nghị cười nói:

- Không thể nói hoàn toàn không có khó khăn, nhưng tôi sẽ cố gắng vượt qua!

Lỗ Quốc Lượng kì thực là muốn hỏi chuyện Địch lão, nhưng ngẫm nghĩ một chút, cảm thấy không tiện mở miệng. Vừa rồi chính mình cũng làm bộ như không nhìn thấy ông, bây giờ lại hỏi, chẳng phải tự tìm đến sự xấu hổ. Ông mỉm cười một tiếng, nói:

- Thái độ này của Tiểu Tăng rất tốt, làm cho các vị lãnh đạo ở đâu cũng rất vui vẻ!

Tăng Nghị ngập ngừng một chút, hỏi:

- Trưởng ban thư kí, các vị lãnh đạo sẽ tham gia hoạt động tiếp theo chứ?

Lỗ Quốc Lượng trong lòng bắt đầu cân nhắc. Ông đã hiểu rõ ý của Tăng Nghị. Đây là việc mà đoàn cán bộ lão thành quyết định. Đương nhiên là đều sẽ tham gia. Câu hỏi này của Tăng Nghị còn có ý nào khác sao? Ông nói:

- Nhiệm vụ của cậu là phụ trách sức khỏe trọng đại của các cán bộ lão thành trong hoạt động này. Nếu chỉ có một vị lãnh đạo tham gia thì cậu cũng phải toàn lực ứng phó, hiểu chưa?

- Hiểu rồi!

Tăng Nghị gật đầu.

Lỗ Quốc Lượng thấy Tăng Nghị không hỏi gì thêm, liền dặn dò vài câu. Sau đó vội vàng đi vào nhà lưu niệm.

Nghi thức hôm nay kết thúc, lúc này Hùng Thiệu Hải tìm được Lỗ Quốc Lượng và nói:

- Đồng chí Quốc Lượng, con đường hồng sắc có khả năng sẽ thay đổi, tôi cần phải nói chuyện với anh một lúc.

Lỗ Quốc Lượng trong lòng hồi hộp, vội vàng hỏi:

- Chủ nhiệm Hùng, nghi lễ hôm nay có phải là bị bại lộ điều gì không, khiến cho lão thủ trưởng không hài lòng?

Hùng Thiệu Hải khoát tay nói:

- Anh không cần nghĩ nhiều thế. Hôm nay nghi thức rất tốt, tôi thấy lão thủ trưởng đều rất vừa lòng. Kế hoạch đi con đường hồng sắc, cũng chiêu thường lệ mà làm, chỉ có điều nhân viên sẽ có chút thay đổi! Lí do sức khỏe của lão Trọng có chút không tốt, không thể tham gia sự kiện đi con đường hồng sắc. Tôi đem tình huống này nói cho anh nghe, để tránh quấy rối sự an bài của anh!

Lỗ Quốc Lượng có chút kinh ngạc, vừa rồi Tăng Nghị có hỏi mình một câu kì quái. Chẳng lẽ hắn đã nhìn ra Chung lão thân thể không được tốt? Y thuật của tiểu tử này thần kì đến thế sao?

- Tốt, tôi biết rồi

Lỗ Quốc Lượng gật gật đầu nói:

- Thế sự an bài của Chung lão là..

- Tạm thời lưu tại Nam Giang tĩnh dưỡng, và đợi đến khi hoạt động kết thúc, cùng với các vị lão thủ trưởng trở về thủ đô!

Hùng Thiệu Hải nói.

Lỗ Quốc Lượng trong lòng vẫn còn chút so đo. Chung lão không thể tham gia hoạt động, các phương diện khác đã được an bài xong, cũng không có gì thay đổi. Chỉ là tổ bảo vệ sức khỏe sẽ có chút thay đổi. Bác sĩ bảo vệ sức khỏe của Chủ tịch Tôn có thể sẽ không cần tham gia, lưu lại điều trị cho lão Chung. Bây giờ thì nhanh chóng tìm ra người có trình độ như ông thay thế.

- Bác sĩ bảo vệ sức khỏe của Chủ tịch tỉnh Tôn Văn Kiệt, bác sĩ Lưu y thuật rất cao, rất có tiếng tại tỉnh của chúng tôi. Có nên đưa ông ấy tới, kiểm tra sức khỏe của Chung lão?

Lỗ Quốc Lượng hỏi.

Hùng Thiệt Hải liền gật đầu nói:

- Tình hình hệ thống bảo vệ sức khỏe Tỉnh Nam Giang đồng chí Lỗ Quốc Lượng nắm rõ nhất, dựa theo ý của anh mà làm!

Giữa trưa ăn cơm xong, tổ bảo vệ sức khỏe nhận được thông báo, chiều nay sẽ theo đoàn cán bộ lão thành đi tới thành phố Mai Châu, cần nhanh chóng chấp hành nhiệm vụ bảo vệ sức khỏe.

Người đến truyền đạt thông báo này, không phải là Tổ trưởng Lưu của tổ bảo vệ sức khỏe như trước, mà là viện trưởng Thiệu Hải Ba của bệnh viện Nhân dân tỉnh, khiến cho nhân viên của tổ bảo vệ sức khỏe hết sức bất ngờ.

Thiệu Hải Ba truyền đạt thông báo, nói lên vài điều

- Thứ nhất nếu không cần thiết, không nên quấy rầy lão cán bộ. Thứ hai không nhìn những thứ không nên nhìn, nói những điều không nên nói. Thứ ba thực hành chế độ thay phiên nhau, thay phiên trực ban mỗi hai mươi bốn tiếng đồng hồ. Thứ tư khi xuất phát, kiểm tra lần cuối các thiết bị, xem công dụng của các thiết bị có bình thường không, còn có để quên điều gì.

Truyền đạt hoàn toàn chỉ thị, mọi người đều bận rộn chuẩn bị. Chỉ có Tăng Nghị là rất nhàn. Trong tổ bảo vệ sức khỏe chỉ có duy nhất hắn là bác sĩ Trung y. Chỉ cần phụ trách hòm thuốc của mình là được.

Thiệu Hải Ba ngồi vài kế bên Tăng Nghị, thấp giọng nói:

- Tại sao lại thế này, lúc đầu không phải chỉ thị Giáo sư Lưu phụ trách tổ bảo vệ sức khỏe sao?

Tăng Nghị nói:

- Buổi chiều Chung lão cũng tham gia nghi thức nhà lưu niệm, xe ông dừng ở kế xe buýt của chúng ta. Khi ông đi lướt qua tôi, tôi nhìn thoáng qua, phát hiện sắc khí của ông không được tốt!

Thiệu Hải Ba liền truy hỏi:

- Không có vấn đề gì lớn chứ?

Tăng Nghị cười cười. Nếu là vấn đề lớn, theo điều lệ của bảo vệ sức khỏe, chỉ sợ Chung Thiết Phong không thể đến Nam Giang. Hắn nói:

- Hẳn là hôm qua đi đường xa rất mệt, lại còn bị cảm lạnh nữa, xin đừng lo lắng!

Thiệu Hải Ba dựa vào lưng ghế. Thì ra là bị cảm lạnh. Cũng may, đây không phải là căn bệnh tồi tệ nào. Có giáo sư Lưu đích thân chữa trị, nhất định sẽ không có vấn đề gì! Bây giờ chỉ lo trong thời gian hoạt động lần này, bản thân sẽ vướng vào sự phiền toái nào đó.