Thủ Tịch Ngự Y

Chương 362: Khuỷu tay




Khi trời sắc sáng rõ hơn, thư ký từ bên ngoài gõ cửa, bước vào và nói:

- Ông chủ, ban quản lý khu công nghệ cao đồng chí Tăng Nghị đến rồi ạ.

- Mời đồng chí Tăng Nghị vào!

Liêu Thiên Hoa tắt điếu thuốc trong tay, tinh thần phấn chấn, theo phía sau bàn làm việc đi ra.

Chỉ chốc lát Tăng Nghị đã cùng thư kí bước vào, hắn hướng đến Liêu Thiên Hoa chào hỏi:

- Liêu Bí thư!

- Tiểu Tăng, đến đây!

Liêu Thiên Hoa bước đến trước, một tay nắm cánh tay Tăng Nghị và bước đến cái sô pha bên cửa sổ, ông bảo:

- Vất vả rồi, mau ngồi xuống uống ngụm nước, đem tình hình nói rõ cho tôi biết.

Thư kí trong lòng kinh hãi, ông chủ hôm nay không ngờ lại đích thân mời Tăng Nghị đến ngồi trên ghế. Đãi ngộ kiểu này, bình thường chỉ có Chủ tịch thành phố Triệu Chiếm Binh mới có thể hưởng thụ. Các ủy viên thường ủy khác mà tới, ông chủ nhiều lắm cũng chỉ là chỉ vào sô pha và khách khí mời một tiếng! Gã cũng không dám cân nhắc nhiều, vội vàng đi rót nước cho Tăng Nghị rồi liền lui ra ngoài, đồng thời đóng chặt cửa phòng làm việc.

- Tình hình lão thủ trưởng như thế nào?

Liêu Thiên Hoa hỏi.

Tăng Nghị biết rằng trong lòng Liêu Thiên Hoa lúc này cực kì khẩn thiết, nên hắn cũng không uống gì nước mà trực tiếp nói thẳng:

- Ngày hôm qua thành phố đã cứu viện đúng lúc, thật ra lão thủ trưởng cũng không bị thương tích gì, chỉ là cực kì tức giận! Liêu bí thư cũng biết rõ là tính tình lão thủ trưởng rất nóng nảy, là một người ghét ác như cừu, trong mắt giống như một hạt cát trong con mắt!

Liêu Thiên Hoa hơi gật đầu, sắc mặt ngưng trọng. Từ lão tướng quân uy danh ai mà không biết, ai mà không hiểu! Trước mắt thấy bất bình, Từ lão tướng quân cũng dám đến phía thủ trưởng lớn đập bàn. Trên thiên hạ này còn việc nào mà lão không dám làm! Nhưng mà cũng chỉ vì cái tính khí này của lão, lão không thể trở thành phương đại đô đốc của một trấn, nhưng vẫn chả ảnh hưởng tới địa vị của Từ lão. Tương phản, một thân huyết tính gan hổ của lão, trong văn hóa quân đội, có uy vọng cực cao!

Liêu Thiên Hoa trong lòng đắn đo không chừng, ông sợ chính mình mà đi qua giải thích, cửa thì chả vào được mà còn bị Từ lão đánh ra ngoài. Thế thì lại không tốt rồi!

Tăng Nghị nhìn Liêu Thiên Hoa, trong lòng cũng đang cân nhắc. Đêm qua Từ lão đúng là cực kỳ nổi giận. Nhưng cuối cùng nói những lời nặng như thế trước mặt Liêu Thiên Hoa, lại là cố ý vì mục đích thúc đẩy thành phố Bạch Dương coi trọng cao độ, nghiêm trị đám côn đồ một cách thích đáng. Dẹp yên đám ô dù phía sau lưng, mang lại một thành phố Bạch Dương thanh tĩnh và sáng rực.

Hồi lâu, Liêu Thiên Hoa lấy lại tinh thần, vươn tay lấy thuốc lá và cái bật lửa đặt ở trên bàn và hỏi:

- Hôm qua việc Từ lão đến chợ đêm, làm sao cậu biết được?

Tối hôm qua, tình huống khẩn cấp Liêu Thiên Hoa cũng không lo lắng mà nghĩ lại, về sau mới nhớ tới vấn đề này. Tăng Nghị, một Chủ nhiệm Ban quản lý nho nhỏ, làm sao có thể chạm mặt Từ lão tướng quân đại danh đỉnh đỉnh ở chợ đêm được.

- Liêu bí thư, tôi trước kia là thành viên của Cục bảo vệ sức khỏe, lần này..

Tăng Nghị nói tới đây liền ngừng lại.

Liêu Thiên Hoa khoát tay lại, khẩn trương nói:

- Nên nói thì nói, không nên nói thì kiên quyết không nói, quy luật này tôi hiểu!

Ông cũng đã biết mấy ngày trước Tăng Nghị xin nghỉ phép, sợ là đi chấp hành nhiệm vụ bảo vệ sức khỏe. Tổ bảo vệ sức khỏe có rất nhiều chuyện, đều thuộc về bí mật không thể hỏi thăm. Cho nên Liêu Thiên Hoa liền ngăn cản Tăng Nghị nói tiếp. Tăng Nghị đại khái có thể trong lúc chấp hành nhiệm vụ lần này mà quen biết Từ lão.

- Từ lão tướng quân thích uống rượu Bàn Sơn, chợ đêm thành phố có một quán bán loại rượu này!

Tăng Nghị nói tiếp:

- Hôm qua tôi đã đuổi tới chợ đêm thành phố, ngay trước tiên liền hồi báo cho Bí thư Liêu.

Liêu Thiên Hoa không có tâm tư truy cứu vấn đề này, chân là của Từ lão, lão muốn đến thành phố Bạch Dương thì ai mà có thể cản nổi. Chỉ là câu trả lời của Tăng Nghị khiến Liêu Thiên Hoa sáng mắt, ông nói:

- Hôm qua xảy ra việc như thế, Từ lão nhất định không thể uống sáng khoái được!

- Từ lão ở quán đó đặt mười cân rượu Bàn Sơn, vốn đang định đem đi, nhưng kết quả lại xảy ra chuyện như vậy, cuối cùng cũng quên mất tiêu!

Tăng Nghị nói tới đó rồi dừng lại.

Đôi chân mày cau lại của Liêu Thiên Hoa lập tức giãn ra. Còn không phải là cái cớ hay để đi gặp Lão Từ sao: Ông nói:

- Nếu rượu đã đặt rồi, cũng không thể khiến cho người ta nghĩ rằng lão thủ trưởng lật lọng. Như vậy đi, phái người đến quán đó lấy rượu về! Tiểu Tăng, chúng ta hãy hội ý một chút, làm thế nào đem rượu qua cho lão tướng quân!

Tăng Nghị liền nói:

- Tôi có phương thức liên lạc với nhân vien công tác của đoàn cán bộ lão thành, vốn là muốn đem qua cho Từ lão, nhưng không biết có thích hợp hay không. Nếu Bí thư Liêu thấy thích hợp, thế tôi phải đi liên lạc rồi?

- Tốt!

Liêu Thiên Hoa gật đầu nhè nhẹ. Tăng Nghị có cách đó, thì sự việc cứ thế mà làm, ông mở cái bật lửa:

- Tiểu Tăng, lát nữa nhất định vất vả cho cậu, chúng ta tranh thủ hôm nay đem đồ qua đó, thuận tiện thì cũng đem việc hôm qua, báo cáo cho Từ lão tướng quân, khiến cho Từ lão tướng quân biết thành phố Bạch Dương chúng ta đối với vấn đề đen tối trước giờ đều không nương tay!

Tăng Nghị liền cầm điện thoại lên, đi qua một bên liên hệ, rất nhanh trở lại và trả lời Liêu Thiên Hoa:

- Từ lão mở miệng rồi, bảo đem rượu đến khách sạn Giải Phóng!

Trong lòng Liêu Thiên Hoa bình tĩnh trở lại, lúc này liền phái người đến chợ đêm thành phố lấy rượu Bàn Sơn, lại cho Trưởng ban thư ký thành ủy Lý Kiến Tân đích thân đi chọn ra một số đặc sản của thành phố Bạch Dương, thu thập lại, rồidẫn theo hai chiếc xe chạy thẳng tới Vinh Thành. Đương nhiên Liêu Thiên Hoa không hề quên mớ tài liệu của Trần Chí Quân, đó mới là trọng điểm của buổi gặp mặt hôm nay với Từ lão.

Ở trên xe số một của thành phố Bạch Dương, Liêu Thiên Hoa nghiêng mặt qua, thần sắc ngưng trọng, hỏi han:

- Tiểu Tăng, chuyện tối hôm qua, cậu không nghe thấy thuyết pháp gì khác chứ?

Ý nghĩa lời nói này của Liêu Thiên Hoa là hỏi Tăng Nghị có nghe thấy nội tình gì không. Chủ yếu là chuyện đêm qua, có bị đem báo lên trên không. Việc này, trước sau khiến Liêu Thiên Hoa khó mà bình tâm được.

Tăng Nghị cười nói

- Liêu Bí thư, tôi là cán bộ của thành phố Bạch Dương!

Liêu Thiên Hoa liền nhẹ nhàng thở ra, giơ tay vỗ nhẹ lên vai Tăng Nghị, cười hài lòng và nói:

- Tiểu Tăng, hôm nay có thể xem biểu hiện của cậu rồi. Đợi việc này kết thúc, tôi sẽ ghi nhớ công của cậu!

Ý của Tăng Nghị, tôi là cán bộ thành phố Bạch Dương, trong câu hỏi trên là chúng ta có vinh cùng hưởng có họa cùng chia. Thành phố khó coi, tôi nhất định cũng khó nhìn, cho nên không có đạo lý khuỷu tay xoay ra ngoài. Bên Từ lão cũng không có đề cập đến, tôi nhất định sẽ đi khuyên bảo, tranh thủ khiến việc lớn hóa nhỏ, việc nhỏ hóa không.

Liêu Thiên Hoa cực kỳ hài lòng với câu trả lời này của Tăng Nghị, thầm nghĩ chính mình hôm qua cũng thật làm oan uổng cho mọi người rồi. Đồng chí Tiểu Tăng không chỉ biết rõ phải trái vấn đề, mà còn có nguyên tắc phi thường. Có thể cùng ở thành phố duy trì nhất trí. Hơn nữa khi đối đãi cấp trên, thái độ cũng rất đoan chính. Có thể nghĩ rằng, chuyện này nếu không có Tăng Nghị ở giữa linh hoạt, với tình huống hôm qua, cục cảnh vệ trung ương chỉ sợ đã sớm xuất hiện rồi.

Còn trẻ như thế mà đã phong thái như vậy, nếu như có thể có thêm vài người nữa thế thì hay biết mấy. Liêu Thiên Hoa thầm nghĩ trong lòng!

Tới khách sạn Giải Phóng, hai người đưa ra giấy tờ chứng nhận, liền thuận lợi tới cửa phòng số sáu. Lại thuyết phục với cảnh vệ trước cửa ý đồ mình đến, rất nhanh, bên trong bước ra một gã nhân viên công tác, hỏi

- Các đồng chí từ thành phố Bạch Dương tới?

Tăng Nghị và Liêu Thiên Hoa tiến lên hai bước và nói:

- Chính là chúng tôi!

Nhân viên công tác nhìn liếc hai người một cái, liền bảo:

- Theo tôi vào đi!

Phòng số sáu và phòng số bảy, bình thường dùng để tiếp đãi các vị thủ trưởng trung ương, cùng với các khác quý trọng yếu. Bên trong quy cách cực kì cao. Nếu là Liêu Thiên Hoa vị Bí thư Thành ủy của thành phố Bạch Dương, nếu không có thủ trưởng triệu kiến, cũng không có tư cách đến đây. Trước kia ông có tới một lần, đây là lần thứ hai.

Nhân viên công tác dẫn hai người quanh đi quẩn lại bên trong, đi được bảy tám phút mới đến một tòa hai tầng lầu màu trắng, tiến lên ấn vào chuông cửa.

Bên trong một vị nhân viên phục vụ mở cửa phòng. Thấy rõ là nhân viên công tác mới mở cửa ra, mời ba người đi vào.

- Từ lão có chuyện trọng yếu phải làm, các người ngồi đây chờ!

Nhân viên công tác chỉ vào sô pha trong phòng khách dưới lầu, không nói thêm lời nào, quay đầu bước đi.

Nhân viên phục vụ lúc này bưng trà tới và nói:

- Mời hai vị tiên sinh dùng trà!

- Cảm ơn!

Liêu Thiên Hoa là một phương chư hầu, nhưng tới nơi này, cũng khó tránh có chút câu nệ. Ông rất khách khí nói một tiếng cảm ơn, nhìn nhân viên phục vụ mỉm cười. Nhân viên phục vụ ở đây cũng không nên xem thường. Thường ngay dưới mắt lãnh đạo, nói không chừng có khi được lãnh đạo coi trọng, liền bay lên đầu làm cảnh, chim sẻ hóa phượng hoàng. Chuyện như vậy không phải không có tiền lệ.

- Đừng khách khí!

Nhân viên phục vụ sau khi rót trà cho hai người liền lui ra một bên.

Hai người đợi trong phòng có hơn một tiếng, một bình trà đều uống cạn, mới nghe từ cửa truyền đến âm thanh của ô tô.

Liêu Thiên Hoa liền đứng lên, đi tới vài bước, làm tốt công tác chuẩn bị nghênh đón Từ lão. Tăng Nghị đứng sau Liêu Thiên Hoa.

Một lát sau, cửa chính có tiếng “két“ vang nhỏ. Từ lão cất bước đi vào.

Liêu Thiên Hoa trên mặt chồng chất nụ cười:

- Lão tướng quân, tôi đem rượu Bàn Sơn đến cho ngài!

Từ lão không nói một câu, trầm mặt đi ngang qua mặt Liêu Thiên Hoa, phía sau nhân viên công tác giúp Từ lão treo áo khoác lên, sau đó chỉ bảo nhân viên phục vụ đem trà ngon đã pha ra.

Liêu Thiên Hoa thấy thế chỉ biết Từ lão còn đang tức giận, nhưng đã tới thì phải liều mạng, ông kiên trì lấy hết dũng khí, đem cặp công văn tài liệu ra và nói:

- Lão tướng quân, chuyện tối ngày hôm qua, chúng tôi đã điều tra rõ ràng, đây là kết quả! Đối với thế lực đen tối, thành phố Bạch Dương chúng tôi với thái độ cực kì kiên quyết, phải dùng thép để trấn áp. Lộ đầu ra là đánh, cần bắt sẽ bắt, đáng tội sẽ xử, đáng truy xét trách nhiệm thì phải truy xét tới cùng. Không để cho thế lực đen tối có chút đất mà sống sót!

Từ lão cầm lấy chén trà mà nhân viên công tác mang tới, uống một ngụm, sau đó vắt hai tay sau lưng, bước lên lần, không thèm liếc mắt nhìn Liêu Thiên Hoa một cái.

Liêu Thiên Hoa trong lòng chợt lạnh, sắc mặt trắng bệch. Xong rồi! Từ lão căn bản không chịu tha cho mình.

Từ lão bước thêm hai bậc, đột nhiên dừng lại, mặt lạnh nói:

- Tiểu Tăng, cậu tới đây một chút, những người khác thì về đi!

Nói xong Từ lão liền bước lên lầu hai.

Liêu Thiên Hoa phục hồi lại tinh thần, đem tài liệu nhét cho Tăng Nghị và bảo:

- Tiểu Tăng, lão thủ trưởng gọi cậu, vậy cậu mau đi đi! Lão thủ trưởng hỏi vấn đề gì, cậu cứ nói thẳng, đừng hoảng hốt!

Ý của ông hắn rất hiểu: ”Tiểu Tăng lần này trông cậy vào cậu đó!”

Tăng Nghị hơi gật đầu, nói:

- Bí thư Liêu, thế tôi lên đó đây!

Nói xong, Tăng Nghị liền cầm tài liệu, bước lên lầu.