Thủ Tịch Ngự Y

Chương 382-1: Núi dẫu không cao




Đổng Lực Dương dán thân hình to béo của mình lên quầy thủy tinh, thăm dò bên trong. Cái hấp dẫn ông chính là hai tờ giấy mỏng bên trong quầy.

Hai trang giấy này chính là bút tích của Kiều Văn Đức Kiều lão, ở trên ghi lại cách thực hiện món mì dầu vừng chua cay. Người hướng dẫn đứng ở một bên, giải thích về sự tích chữa bệnh cho Chung Thiết Phong Chung lão nhờ vào tô mì chua cay của Kiều lão, rất êm tai động lòng.

Đứng phía sau Đổng Lực Dương là bảy tám lãnh đạo cao tầng của tập đoàn Cửu Thái. Mỗi người đều nét mặt tươi cười, như ông sao vây quanh ông trăng, đem Đổng Lực Dương đặt ở vị trí trung tâm. Tuy rằng không biết nhà lưu niệm Hồng Sắc có cái gì đáng xem, nhưng vẫn tận sức làm ra một bộ dạng rất có hứng thú.

Thật lâu sau, Đổng Lực Dương thu hồi tầm mắt, ôm bụng đứng ở nơi đó. Chuyện chữa bệnh này rất có ý tứ. Các ngự y đều bó tay trị không hết bệnh, nhưng dưới sự “tiến cử” của Tăng Nghị, một bát mì của Kiều lão liền chữa hết bệnh.

Khụ!

Đổng Lực Dương đột nhiên ho một tiếng.

Trong đoàn người đứng đằng sau ông lập tức đi ra một người, hướng người hướng dẫn hỏi:

- Cái này có bản sao không?

Người hướng dẫn nói:

- Thư pháp của Kiều lão là vạn kim khó cầu. Tuy nhiên, dựa theo ý nguyện của Kiều lão khi quyên tặng, nhà lưu niệm của chúng tôi đối với cách dạy chế biến món mì dầu vừng chua cay này đã tiến hành sao chép, đặt ở lối đi để du khách có thể lấy dùng. Ngoài ra, chúng tôi còn chuẩn bị bản mô phỏng. Mặc dù chỉ là bản mô phỏng, nhưng lại có giá trị thưởng thức. Giấy sử dụng cũng cùng một loại với chính phẩm.

Người nọ lên tiếng:

- Đổng tiên sinh đối với thư pháp của Kiều lão rất ham thích. Muốn mua một bản mô phỏng về học tập.

- Tôi đây sẽ thông báo cho người đi lấy.

Người hướng dẫn cuống quýt lên, cầm điện thoại thông báo cho lãnh đạo nhà văn hóa, nhưng trong lòng cảm thấy người mua bản mô phỏng này chính là nhiều tiền quá đến đại não bị hỏng.

Đổng Lực Dương lúc này mới vừa lòng, dịch bước xuống gian hàng triển lãm khác. Ông không hiểu thư pháp, cũng không bết cái gọi là tác phẩm mô phỏng, bất quá chỉ là con đường kiếm thêm tiền của nhà lưu niệm. Nhưng Đổng Lực Dương vẫn quyết định mua một tấm về cất giữ. Chút tiền ấy đối với Đổng Lực Dương mà nói, căn bản chỉ là một sợi lông trên con trâu. Mấu chốt nơi này là nhà văn hóa lưu niệm Hồng Sắc, chính mình mua một tác phẩm mô phỏng của Kiều lão, thì chính là một sự cổ động với Kiều lão. Tác phẩm mô phỏng đã đắt tiền như vậy, thì tác phẩm chính phẩm chẳng phải là vô giá sao?

Nếu nó được truyền đến tai Kiều lão thì điểm đầu tư này của mình cũng có chút đáng giá.

Người hướng dẫn theo sát đằng sau Đổng Lực Dương ra sức giảng giải lai lịch của những món hàng triển lãm khác. Một số đồ trong đó đều có giá trị kỷ niệm.

Chỉ có điều, Đổng Lực Dương không có ý tứ muốn mua. Nguyên nhân thì chẳng có gì. Chủ nhân của những món đồ này hoặc là đã qua đời hoặc là lai lịch không minh bạch, mà ngay cả người của nhà lưu niệm cũng làm không rõ ràng. Đổng Lực Dương nếu muốn mua những bản mô phỏng này đó mới thật sự là nhiều tiền đến hỏng cả não.

Đang đi thăm thú, phía sau liền truyền đến tiếng bước chân, chỉ nghe có người nói một tiếng:

- Đổng tổng thật hăng hái nhỉ?

Đổng Lực Dương nguyên bản mặt còn rất nghiêm túc, trong nháy mắt liền nở nụ cười sáng lạn, xoay người đung đưa thân hình mập mạp của mình đi tới, nói:

- Chủ nhiệm Tăng, chú em Tăng, bộ tính hù chết lão Đổng tôi à?

Nói xong, còn khẩn trương ôm Tăng Nghị một cái.

Không riêng gì người hướng dẫn, ngay cả bảy tám cao tầng kia của tập đoàn Cửu Thái, tất cả đều chấn động. Đổng tổng biến hóa cũng quá nhanh đi, cũng không biết người thanh niên này có lai lịch gì, không ngờ có thể làm cho Đổng tổng ân cần như vậy.

- Đổng tổng ngài tới Nam Giang lúc nào vậy?

Tăng Nghị cười ha hả, hỏi một tiếng:

- Sao không thông báo trước cho tôi một tiếng để tôi tiếp đãi ngài?

- Sao có thể làm phiền thời gian của cậu được chứ?

Đổng Lực Dương cười ha hả nói:

- Vậy thì sau khi tôi đến Nam Giang, tôi trước tiên sẽ thông báo hành tung của tôi cho cậu trước.

- Đổng tổng đúng là thích nói đùa. Ngài là khách quý, lại là lão bằng hữu. Về tình về lý tôi đều phải nhiệt tình chiêu đãi mới đúng.

Tăng Nghị cười nói.

- Lão bằng hữu thì còn khách khí như vậy làm gì?

Đổng Lực Dương một phen níu cánh tay của Tăng Nghị nói:

- Đi, chúng ta tìm một chỗ uống chén trà, giải lao một chút.

Nói xong, Đổng Lực Dương liền kéo Tăng Nghị hướng cửa nhà văn hóa lưu niệm đi ra, khiến cho bảy tám cao tầng kia phải ngẩn người, không biết là nên đuổi theo hay là giải tán.

Ra cửa, Tăng Nghị nói:

- Đổng tổng đường xa đến đây, như vậy đi, để tôi hẹn mấy người bạn, vì Đổng tổng mà đón gió tẩy trần.

- Tất cả mọi người đều bận rộn, tôi thấy không nên kinh động mọi người.

Đổng Lực Dương ra vẻ suy tư một lát, sau đó nói:

- Nếu không thì đến Tiểu Ngô Sơn đi. Chỗ đó phong cảnh thật sự không tệ. Lần trước sau khi đi qua, tôi liền muốn đến lần thứ hai, thứ ba. Về phần đón gió tẩy trần, cũng không cần phiền toái như vậy, cứ cho tôi một bát mì chua cay là được rồi. Vừa rồi khi nhìn thấy bút tích của Kiều lão bên trong, khiến con trùng đói trong bụng tôi đều hoạt động cả lên. Cậu đừng nói, ăn nhiều thịt cá rồi, bây giờ thật muốn ăn một bát mì chua cay nóng hổi, khiến toàn thân đổ mồ hôi.

Tăng Nghị mỉm cười hai tiếng nói:

- Đây thì không được tốt lắm. Nếu người không biết còn tưởng tôi chậm trễ Đổng tổng.

- Tôi lại cảm thấy rất tốt, quyết định như vậy đi, chúng ta bây giờ đến Tiểu Ngô Sơn.

Đổng Lực Dương không nói hai lời, bảo Tăng Nghị lên xe của mình.

Trên đường, Đổng Lực Dương nói:

- Nam Giang thật sự là một nơi rất tốt. Lão Úc từ lúc tới Nam Giang thì không thấy trở về nữa. Hôm nay tôi gọi điện thoại cho ông ta, không ngờ cũng chẳng có ai bắt máy, cũng không biết ông ta hiện tại đang bận rộn gì nữa.

Tăng Nghị giơ đồng hồ đeo tay lên nhìn một cái, cười nói:

- Lúc này, Úc tiên sinh hẳn là đi tìm Minh Không hòa thượng giảng thiền luận đạo rồi. Không gọi được cho ông ấy cũng là chuyện bình thường.

Úc Ly Tử và Minh Không đều là người thích mê hoặc người khác. Sau khi Tăng Nghị giới thiệu cho hai người quen nhau, cả hai đều hận mình gặp nhau quá muộn. Bình thường hay qua lại giảng thiền luận đạo, giao lưu rất tâm đắc.

- Lão Úc này thích nhất là kỹ năng khoe khoang. Tôi đã nói rất nhiều lần rồi mà ông ta không sửa được. Không làm chậm trễ đại sự của chú em Tăng chứ?

Đổng Lực Dương nói.

Tăng Nghị hơi lắc đầu, cười nói:

- Không có! Phương án Tiểu Ngô Sơn, Úc tiên sinh cơ bản đã hoàn thành. Chỉ còn lại một số chi tiết nhỏ còn cần phải chứng thực lại.

- Không có chậm trễ đại sự của chú em Tăng là tốt rồi.

Đổng Lực Dương cười ha hả nói:

- Tôi hiện tại đều trông ngóng Tiểu Ngô Sơn có thể sớm ngày khai thác phát triển. Căn biệt thự nhỏ lúc trước cậu đồng ý cho tôi nhất định phải thực hiện đấy.

Tăng Nghị liền vui vẻ nói:

- Lúc ấy Đổng tổng kiên trì là không cần rồi mà.

Đổng Lực Dương mặt đỏ lên. Ông khi đó thật không biết Tiểu Ngô Sơn hư thật thế nào, chỉ nghĩ rằng Tăng Nghị xây dựng một tòa thành trì ở Tiểu Ngô Sơn là muốn đối kháng với hạng mục hồ Tinh Tinh của Tôn đại công tử. Cho nên, khi Tăng Nghị đề xuất sử dụng một căn biệt thự ở Tiểu Ngô Sơn làm thù lao cho Úc Ly Tử chế tác quy hoạch, Đổng Lực Dương lúc ấy đã từ chối. Ông căn bản cảm thấy chướng mắt. Biệt thự trên Tiểu Ngô Sơn giá trị chẳng đáng là bao, chi bằng không nên tiếp nhận cho rồi. Đơn giản chỉ là thống khoái giúp Tăng Nghị, chính là trả một ân tình cho Tăng Nghị. Ngoài ra, Đổng Lực Dương cũng không coi trọng khu mới Tiểu Ngô Sơn. Cho nên việc địa khu bảo ai quản lý cũng không quan tâm, cũng không cố hết sức lấy lòng ai. Đối với cái này Đổng Lực Dương rất rõ ràng bởi vì trước đó ông đã từng chịu thua thiệt trong chuyện tương tự rồi.

Ai nghĩ đến Tiểu Ngô Sơn còn có ý ở đằng sau. Chỉ trong chớp mắt, ba căn cứ an dưỡng lớn tất cả đều ngụ lại Tiểu Ngô Sơn. Kết hợp với phương án kế hoạch mà Úc Ly Tử cung cấp, Đổng Lực Dương liền lập tức hiểu được biệt thự trên đỉnh Tiểu Ngô Sơn là có người sử dụng. Đây chính là dành cho đại lãnh đạo đến an dưỡng. Còn trại an dưỡng dưới chân núi chỉ là ngụy trang mà thôi.

Cái gọi là “Sơn bất tại cao, hữu tiên tắc linh”. (Núi dẫu không cao, có tiên nên danh)

Đừng nhìn Tiểu Ngô Sơn hiện tại rất bình thường, không có chút danh khí nào. Nhưng chỉ cần có đại lãnh đạo đến ở, Tiểu Ngô Sơn lập tức trở thành một thắng cảnh cầu được ước thấy. Người đến bái sơn đến lúc đó sợ phải đem cổng của Tiểu Ngô Sơn phá nát mất.

Tăng Nghị lúc trước nếu dám nói với mình lời này thì chứng tỏ Tăng Nghị đã có biện pháp quyết định quyền sở hữu của một bộ phận biệt thự trong đó. Đổng Lực Dương cũng không trông cậy mình có thể chuyển vào Tiểu Ngô Sơn, làm hàng xóm của đại lãnh đạo. Nhưng nếu như mình có một biệt thự trong đó, nếu như có nhu cầu tặng nhà cho một lãnh đạo nào đó, thì phần lễ vật này có thể rất nặng tay rồi. Đây so với núi vàng núi bạc còn chất lượng hơn nhiều.

Chính là bởi vì như thế, Đổng Lực Dương lại đến Nam Giang lần nữa, muốn đem căn biệt thự mà lúc trước mình đã từ chối lấy lại từ trong tay Tăng Nghị. Thậm chí ông còn dẫn theo một đoàn người từ công ty đến đây, và làm hết mọi công tác chuẩn bị.

Đổng Lực Dương cười ha hả nói:

- Bản lĩnh của chú em Tăng tôi đây rất rõ ràng. Một căn nhà nhỏ, còn có thể làm khó được cậu sao? Kỳ thật ông anh như tôi vẫn muốn có được một căn nhà nhỏ ở Nam Giang, mà ngay cả nằm mơ cũng đều muốn có được cái này. Hiện tại khó khăn lắm mới tìm trúng được địa điểm, tôi biết chú em Tăng chắc chắn sẽ không ngồi nhìn.

Đây là câu nói mát, nhưng nói ngược lại chính là chú em Tăng nếu có chuyện gì thì Đổng Lực Dương tôi cũng tuyệt đối sẽ không ngồi im mà nhìn. Đây chính là khiến Tăng Nghị đưa ra điều kiện.