Thủ Tịch Ngự Y

Chương 398-1: Hồi hình lộ




Vinh Thành xinh đẹp, bị một con sông Thanh Giang ngăn cách thành hai phần, đi dọc theo Thanh Giang, đều là những khu vực khá phồn hoa của Vinh Thành. Con đường Giang Tân được xây dựng dọc theo ven sông cho tới bây giờ đều luôn luôn nhộn nhịp ngựa xe như nước, giống như nước của Thanh Giang, luôn chảy không ngừng.

Bên trong nội thành của Vinh Thành, có mười một cây cầu bằng xi măng cốt thép lớn bắc ngang qua sông, lại nối liền hai bên bờ sông với nhau, những cây cầu này là cầu nối huyết mạch của mạng lưới giao thông Vinh Thành, trên mỗi cây cầu mỗi ngày đều có lưu lượng xe cộ qua lại rất đông.

Nhưng là cũng có ngoại lệ, có một cây cầu trong số đó, luôn luôn rất vắng lặng, trên con đường với bốn làn xe chạy ngược xuôi, mỗi ngày số xe được thông hành qua đều có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Lúc này Tăng Nghị đang đứng ở cái chỗ kỳ lạ đó, sau khi rời khỏi thủ đô trở lại Vinh Thành, hắn liền đi thẳng từ sân bay tới đây, khi chiếc xe rời khỏi đường Giang Tân rẽ vào cây cầu này, sẽ khiến cho người ta có một loại ảo giác, giống như là bản thân đã tới một thành phố khác, nhưng khi người đó quay đầu lại, trên con đường Giang Tân ở sau lưng, xe cộ hay người qua lại, vẫn đông đúc như cũ.

Nơi này là chỗ Thanh Giang chuyển hướng, ở tại nơi này, dòng sông Thanh Giang uốn cong thành một vòng cung rất lớn, bởi vậy, hình thành một khu đất nổi lên đột ngột.

Trên khu đất nổi lên đó, có một tòa lầu cổ trông được ra bốn phương tám hướng xung quanh, cực kỳ bắt mắt, còn được gọi là lầu Chẩm Giang, xây dựng khoảng 1000 năm trước, trải qua nhiều lần tu sửa, cho đến bây giờ vẫn đứng sừng sững ở bên bờ sông, im lặng đứng thủ hộ cho dòng Thanh Giang. Bốn phía lầu Chẩm Giang, là một khu công viên, bên trong cây cao bóng cả, con đường nhỏ ngoằn nghèo ẩn hiện trong bóng cây, lầu Chẩm Giang đứng ở trung tâm của công viên, là nơi mà người dân Vinh Thành thường hay lựa chọn đầu tiên để vọng giang thưởng thủy (ngắm cảnh sông nước).

Nếu là công viên, người đến sẽ không ít, nhưng có nhiều xe không muốn đến bên này, đó là vì đường bên này là một đường hồi hình, sau khi anh đi vào trong này thì chỗ nào cũng đi không được, vòng hết một vòng, vẫn là phải đi đường cũ để về. Người của Vinh Thành, đều đã đến lầu Chẩm Giang, cũng đều gặp phải loại đường kỳ quái này. Trước kia còn có người đề xuất ý kiến, cho rằng con đường hồi hình này thiết kế không được hợp lý, mức độ sử dụng quá thấp, có thể xếp vào loại đường vô cùng lãng phí tài nguyên, nhưng mà ý kiến thì ý kiến, con đường này vẫn như cũ kiên trì tồn tại mấy chục năm không thay đổi, dần dà cũng trở thành thói quen của người Vinh Thành.

Từ Lực dừng xe trước cửa công viên, Tăng Nghị liền mở cửa đi xuống, ra hiệu cho Từ Lực không cần tiếp tục đi theo mình.

Vào công viên, Tăng Nghị lững thững đi xuyên qua rừng trúc, sau đó trước mặt hắn liền xuất hiện một hồ sen, một hành lang quanh co khúc khuỷu được xây dựng trên mặt hồ, thông thẳng tới giữa hồ.

Ở giữa hồ sen có một ngôi đình hóng gió hình bát giác, lúc này bên trong ngồi khoảng mười người, có người hóng mát, có người nói chuyện phiếm, ở giữa có một chiếc bàn đá, có hai cụ già đang ngồi đó chơi cờ, bên cạnh đứng năm sáu người xem cờ, thỉnh thoảng chỉ trỏ, tốt bụng nhắc nhở đồng thời cũng nêu lên cách lý giải của mình.

Lúc này Trương Kiệt Hùng đang đứng ở bên rìa của đình hóng gió, nhưng đồng dạng cũng luôn luôn lưu ý tới động tĩnh ở bên trong, cảnh giác quan sát cả mọi thứ ở xung quanh, trên dãy hành lang gấp khúc, còn có năm sáu người đang đứng chụp ảnh, hay câu cá, còn có người đang gọi điện thoại. Nhưng nếu như quan sát cẩn thận, anh có thể sẽ phát hiện được những người này thỉnh thoảng lại lơ đãng toát ra sự sắc bén của mình.

Nhìn thấy Tăng Nghị đi tới, Trương Kiệt Hùng khẽ gật đầu, coi như là chào hỏi.

Tăng Nghị cũng gật đầu lại, sau đó liền đi vào trong đình, đứng tới bên cạnh bàn đá, coi như một người đang xem đánh cờ.

- Chiếu!

Lúc này Địch lão quát to một tiếng, quân “xe” đánh thẳng tới hàng cuối cùng của đối phương, cười ha hả nói:

- Đại cục đã định!

Ông cụ ngồi ở trước mặt nhìn chằm chằm bàn cờ một hồi lâu, cuối cùng thở dài, xem ra là hết cách xoay chuyển rồi, nhưng người xem đánh cờ ở xung quanh cũng đều lắc đầu, nước cờ thua, cứu không nổi nữa.

- Nguyện đổ chịu thua, giao nộp chiến lợi phẩm ra đây!

Địch lão giơ lên bàn tay to của mình tới thẳng trước mặt của người đối diện.

Trên bàn đá đặt một chiếc mũ nồi kiểu cũ, ông cụ ngồi đối diện cầm lấy chiếc mũ, cầm quả trứng gà cuối cùng ở bên trong ra giao cho Địch lão, sau đó đặt luôn chiếc mũ lên đầu, đứng lên nói:

- Không được, không được, hôm nay lại là ba quả trứng rồi.

Địch lão cười vang, cầm quả trứng gà lại, tiện tay để vào một cái giỏ xách đặt ở bên chân, nói:

- Lão Lưu đầu, ngày mai còn tới hay không?

Liên tục suốt nửa tháng, lão Lưu đầu mỗi ngày lại mang theo ba quả trứng gà tới công viên tìm Địch lão để chơi cờ, nhưng mà đến tận bây giờ một quả trứng cũng chưa thấy quay lại, mà lại khó được gặp phải một cao thủ chơi cờ giống như Địch lão vậy, trong tay rất là ngứa ngáy, suy đi nghĩ lại, vẫn là nói:

- Đến!

- Mỗi ngày nhận được trứng gà của ông, thu được tôi đều cảm thấy ngượng ngùng rồi!

Địch lão cười vang, nói tiếp:

- Mỗi bữa đều ăn trứng gà, cô giúp việc trong nhà đều ăn đến đau bụng.

Lão Lưu đầu tức đến dựng râu, nói:

- Ngày mai chắc chắn thắng ông, mọi nước đi của ông tôi đều cân nhắc thấu đáo rồi.

- Không phải tôi nói mạnh miệng, lấy cái trình độ này của lão Lưu đầu ông, thì cho dù ông mang mấy quả tới đây, tôi sẽ khiến cho ông ăn chừng đấy quả.

Địch lão vừa cười vừa xếp lại một bàn cờ mới, rồi nói:

- Đến đến, còn có ai muốn hạ? Buổi tối tôi chuẩn bị ăn một bữa tiệc trứng gà, còn thiếu vài quả nữa.

Nói xong, Địch lão ngẩng đầu nhìn sang mấy người xem đánh cờ, lần này, ông liền nhìn thấy Tăng Nghị.

- Tôi đánh.

Có người xem đánh cờ lập tức liền tỏ vẻ muốn tham chiến, đợi lão Lưu đầu nhường chỗ lại cho, liền vội vàng ngồi xuống chỗ. Ông này cũng giống lão Lưu đầu, cũng đặt một cái mũ lưỡi trai lên trên bàn, bên trong cũng có ba quả trứng gà, nói:

- Hôm nay đánh thật sự, lão Địch đầu, hôm nay ông không cần nhường tôi một mã đâu.

- Không nhường cũng không chơi.

Địch lão cười lên, phẩy tay nói:

- Tôi phải đi về, ngày mai đi!

- Lão Địch đầu, trứng gà tôi cũng đã mang đến đây rồi!

Người nọ không chịu buông tha cho, khó khăn mãi lão Lưu đầu mới chịu nhường lại vị trí, bây giờ đên lượt mình được giải nghiện, sao có thể không chơi chứ.

- Địch lão đầu, ông không phải là thắng được trứng rồi muốn chạy chứ? Cái này là không thể được, ông phải để cho mọi người có cơ hội gỡ vốn chứ?

Địch lão cười vang, chỉ Tăng Nghị nói:

- Thắng trứng gà của mấy ông quá dễ dàng rồi. Thấy không, cao thủ chân chính đến rồi, tôi cùng với cao thủ về nhà đánh đây.

Mấy người ở trong đình đều là người quen biết lâu với Địch lão, hỏi lại:

- Lão Địch đầu, tên nhóc này là ai vậy?

Địch lão cười nhạt một tiếng:

- Là cháu tôi. Thế nào, rất đẹp trai lịch sự đúng không?

Trương Kiệt Hùng ở một bên nghe được rõ ràng, gã phát hiện khi Địch lão nói câu này, trên mặt còn có vài phần đắc ý. Cái này khiến cho trong lòng Trương Kiệt Hùng kinh ngạc không nhỏ. Địch lão không giống như là đang nói đùa, đây chẳng phải là không coi Tăng Nghị là người ngoài sao.

Mọi người cười to, nói:

- Bộ dạng này của cháu ông cũng không tệ, miễn cưỡng cũng coi như là tuấn tú lịch sự, chỉ là xem như thế nào cũng đều không giống là một người biết đánh cờ nha.

- Mấy ông hãy cảm thấy may mắn đi, nếu như là Tiểu Nghị của nhà tôi đánh cờ thì kết cục sẽ là, cho dù mấy ông có mở một trại gà trong nhà, nuôi đến một ngàn con gà mái, vậy cũng không đủ để đánh thua.

Địch lão cười ha hả, chắp tay sau lưng nói:

- Tốt lắm tốt lắm, tôi đi về đây, mấy ông cứ đánh tiếp đi, ngày mai tôi lại đến nữa.

Mọi người chẳng qua cũng chỉ là đang nói đùa mà thôi, cháu người ta đã sang tận đây để nhìn xem rồi, chính mình chẳng nhẽ còn không chịu thả người đi sao? Nói thật thì trong lòng mọi người còn có chút hâm mộ, người ta Địch lão đầu đây mới gọi là sống được có hương vị, nhìn lại chính mình, con cái cháu chắt đều bận rộn kiếm tiền, quanh năm suốt tháng chưa chắc có thể gặp được nhau một lần, trong nhà ngay cả một người để nói chuyện cũng không có, nếu không thì mình cũng không cần chạy tới công viên chơi cờ, đem chim đi dạo, nói chuyện phiếm với người ngoài để giải buồn rồi.

Địch lão cười đi đằng trước, Tăng Nghị đi đằng sau xách theo cái giỏ của Địch lão, bên trong có bảy tám quả trứng gà, là chiến lợi phẩm ngày hôm nay của Địch lão. Đối với số chiến lợi phẩm này, Địch lão vẫn đang giữ vững truyền thống đã giữ gìn trong nhiều năm qua, đó là, đồ đã ăn vào miệng là tuyệt đối sẽ không nhè ra, cho dù chỉ là một quả trứng gà, chỉ cần là chiến lợi phẩm, nhất định phải mang về hết.

Hai người vừa đi, mấy người mặc thường phục vốn nấn ná đứng trong đình hóng mát cũng biến mất theo.

Địch lão không có rời khỏi công viên, mà là đi vào phía bên trong nữa của công viên, đi xuyên qua thêm một rừng cây, trên bức tường của công viên có một cái cổng vòm nhỏ hình tròn, phía trên treo một tấm biển “Du khách dừng chân”. Bên cạnh có một cái đình ngắm cảnh nhỏ, bên trong có hai người cảnh vệ cao lớn, trên cánh tay còn gắn mác màu đỏ có nội dung là “Nhân viên quản lý công viên”.

Đi xuyên qua cái cổng vòm này, bên trong vẫn là một cánh rừng nhỏ, quanh co rồi mấy chỗ, lại đi xuyên qua thêm vài cánh cửa, cuối cùng đi tới đằng trước một cửa sắt lưới, đứng trước cửa, rõ ràng là một vệ binh mặc một bộ quân phục, bên hông treo bao súng, thấy Địch lão, vệ binh liền đứng nghiêm chào.