Thủ Tịch Ngự Y

Chương 403-1: Thời đại thay đổi




Hôn lễ của Địch Hạo Huy, được tổ chức tại tòa nhà của Địch gia tại Ngọc Tuyền Sơn. Đây là chủ ý của Địch lão, cứ tổ chức ở trong nhà mình, kể từ đó, có thể chặn lại rất nhiều người không liên quan ở dưới chân núi. Địch lão không muốn làm quá long trọng, trong danh sách khách mời, ngoại trừ những người thân thuộc của Địch gia, Địch lão cũng chỉ mời vài vị bạn già tới chung vui mà thôi.

Sáng sớm, xe đón vợ chồng Hạ Ngôn Băng đã chờ sẵn ở cửa khách sạn Kinh Tây rồi. Tăng Nghị cùng vợ chồng Hạ Ngôn Băng đi ra, cả hai vẫn giống như hôm trước đều mặc quân trang, chẳng qua là đổi thành một bộ mới mà thôi. Tăng Nghị thì mặc một bộ vest, giống như là chuẩn bị đi tham dự một buổi hội nghị thu hút đầu tư vậy.

Xuống dưới sảnh, một vị thiếu tá đánh một cái nghiêm chào đón, sau đó mở cửa xe ra.

Hạ Ngôn Băng lập tức liền cảm than, lái xe của Địch gia cùng với vợ mình đều cùng một cấp bậc rồi. Nói thật sự thì có rất nhiều người cho tới tận khi xuất ngũ, cũng leo không qua được cái hàm thiếu tá. Trong lòng ông cũng không biết được, cuộc hộn nhân này của con gái rốt cục là chuyện tốt hay chuyện xấu nữa. Nhưng nếu ông sớm biết được về thân phân của Địch Hạo Huy, Hạ Ngôn Băng cảm giác được ông nhất định sẽ có sự do dự, thậm chí là ông sẽ ngăn cản chuyện này, sự chênh lệch này quả thực là quá lớn rồi.

Tuy nhiên Hạ Ngôn Băng cũng không biết rằng, chiếc xe hôm nay được dùng để đón dâu cũng mới chỉ là xe mà Phó chủ nhiệm Địch Vạn Lâm sử dụng mà thôi. Chiếc xe hồng kỳ cũ của Địch lão sử dụng, đã nhiều năm vẫn không có sử dụng đến. Nếu như lái chiếc xe kia đi ra ngoài, chỉ sợ muốn ẩn núp cũng rất khó.

Xe chở ba người, trực chỉ Ngọc Tuyền Sơn mà đi.

Lúc này Trương Kiệt Hùng đang đứng chờ dưới chân Ngọc Tuyền Sơn, phụ trách việc nghênh đón vợ chồng Hạ Ngôn Băng. Một thiếu tướng đi nghênh đón trung tá, loại chuyện này có lẽ cũng chỉ trong cái tình huống như thế này mới có thể xảy ra được. Dù sao cũng là thực hiện cho buổi hôn lễ, lễ tiết lớn nhất, là cao không là thấp. Hạ Ngôn Băng trở thành thông gia với Địch gia, nếu giảng từ góc độ này thì, hôm nay Hạ Ngôn Băng và Địch Vạn Lâm sẽ cùng ngồi cùng ăn.

Tăng Nghị từ đằng xa liền nhìn thấy Trương Kiệt Hùng, hắn quay sang giới thiệu với vợ chồng Hạ Ngôn Băng:

- Phía trước chính là Tham mưu trưởng Trương Kiệt Hùng, cảnh vệ của Địch lão, tính cách rất tốt, chính là không thích nói chuyện cười đùa.

Hạ Ngôn Băng liền gật đầu, trong lòng có chút thắt lại, khẩn trương vội hạ cửa kính xe xuống trước, chờ xe vừa mới ngừng lại hẳn ông liền đẩy cửa ra xuống xe.

Trương Kiệt Hùng lúc này cũng đi lên vài bước, một tay đè lại cửa xe, sau đó kính một lễ với vợ chồng Hạ Ngôn Băng đang ở trong xe, nói:

- Thời gian gấp gáp, chúng ta đi vào trước, các thủ trưởng đều đang đợi gặp.

Nói xong, cũng không để cho Hạ Ngôn Băng phản đối, Trương Kiệt Hùng lấy một tờ văn bản từ trong cặp sách mang theo ở bên người ra, đưa thẳng cho thiếu tá phụ trách cảnh vệ.

Mặc dù Trương Kiệt Hùng bản thân cũng là lãnh đạo của cục cảnh vệ, người thiếu tá phụ trách cảnh vệ vẫn là nghiêm mặt đi đến gần xe, cúi người xuống nhìn mọi người đang ngồi trong xe, đồng thời cũng giơ tờ văn kiện được gửi từ văn phòng quân ủy có in mấy tấm ảnh lên đối chiếu một cách cẩn thận mấy lần, sau đó mới ngoắc tay ra hiệu cho đi, rồi lại hướng Trương Kiệt Hùng kính lễ, nói:

- Thủ trưởng, đây là chức trách của tôi, xin ngài hiểu cho.

Trương Kiệt Hùng đáp lại một nghi thức chào tiêu chuẩn của quân đội, cũng không nhiều lời, lên xe của mình, đi ngay đằng trước dẫn đường. Trên Ngọc Tuyền Sơn này ở đều là những ai, trong lòng Trương Kiệt Hùng là rõ ràng nhất, cũng không phải là chỉ có một mình Địch lão vị thủ trường này. Ngoại trừ bản thân của vị thủ trưởng ra, còn lại là bất kể ai khi tới đây đều phải nhận kiểm tra, ai cũng không thể ngoại lệ được.

May mắn có Tăng Nghị đã nói trước đặc điểm của Trương Kiệt Hùng rồi, nếu không Hạ Ngôn Băng quả thật là sẽ nghĩ là Địch gia cũng không chào đón gì một vị thông gia giống như ông. Đây là lần đầu tiên ông đến một nơi như thế này. Nhìn các trạm gác ngầm cùng với các vọng gác trước mặt, trong lòng ông không khỏi kinh sợ, nhưng cũng lại có chút khẩn trương dần.

Tăng Nghị đã tới nơi này rất nhiều lần rồi, hắn biết, mức độ kiểm soát như ngày hôm nay, có thể nói là đã thả lỏng một chút rồi, nhất định là người của cục cảnh vệ biết hôm nay Địch gia sẽ tổ chức việc mừng nên mới vậy.

Xe đi qua vài chỗ trạm gác, đi tới trên núi, chuẩn bị tới Địch gia thì Tăng Nghị nhìn thấy vợ chồng Địch Vạn Lâm đứng ở ngay cửa, phía sau còn có Địch Hạo Huy cùng với vài vị nhân vật khác đều là con cháu mấy thế hệ của Địch gia, vì vậy hắn vội nói:

- Phó chủ nhiệm Địch Vạn Lâm ra đón.

Hạ Ngôn Băng đã sớm từ trong miệng Tăng Nghị biết được phụ thân của Địch Hạo Huy, Địch Vạn Quân, đã qua đời từ rất sớm. Hôm nay, nhân vật đứng ra lo liệu cho Địch Hạo Huy của Địch gia rất có thể là Địch Vạn Lâm. Bây giờ vừa nhìn, quả đúng như vậy. Chỉ có điều, cả vợ chồng Địch Vạn Lâm đều tự mình tới tận cửa để nghênh đón, kiểu này vẫn khiến cho Hạ Ngôn Băng bị hoảng sợ.

Xe của Trương Kiệt Hùng tới chỗ cách vợ chồng Địch Vạn Lâm khoảng mười mét thì dừng lại, xe đi đằng sau liền vượt qua xe của Trương Kiệt Hùng rồi sau đó cũng ngừng lại tại ven đường.

Tăng Nghị xuống xe, giúp vợ chồng Hạ Ngôn Băng mở cửa xe ra, nói:

- Chú Hạ, dì Liễu, đến nơi rồi.

Hạ Ngôn Băng nhìn ba ngôi sao sáng rực rỡ trên vai của Địch Vạn Lâm, trong đầu cũng có chút hoảng hốt. Trước kia, tướng lĩnh cấp bậc cao nhất mà ông từng gặp qua, cũng chính là hiệu trưởng học viện mà ông đang giảng dạy, là cấp bậc thiếu tướng. Nhưng bây giờ ở Địch gia, cấp Thiếu tướng cũng chỉ có chuyện đến dưới chân núi dẫn đường, ông không biết mình nên chào theo nghi thức quân đội, hay là bắt tay thì tốt hơn nữa.

- Là Ngôn Băng?

Lúc này Địch Vạn Lâm khẽ mỉm cười, đợi vợ chồng Hạ Ngôn Băng sắp đi tới trước mặt liền bước lên nửa bước, chủ động đưa tay ra nói:

- Trên đường vất vả cho anh rồi.

Đến lúc này Hạ Ngôn Băng mới hơi chút lấy lại được tinh thần, ông vẫn là dựa theo nghi thức của quân đội, trước tiên nghiêm chào một cái, sau đó ngay lập tức vươn hai tay, cầm tay của Địch Vạn Lâm, nói:

- Phó chủ nhiệm Địch, xin chào.

- Sau này đều là người một nhà rồi, anh cũng đừng gọi cái gì mà Phó chủ nhiệm nữa. Tôi gọi anh là Ngôn Băng, vậy anh cứ gọi tôi là Vạn Lâm đi.

Địch Vạn Lâm cười sảng khoái, nói:

- Tới nơi rồi thì vào trong nhà rồi nói chuyện.

Phu nhân của Địch Vạn Lâm, lúc này cũng cầm tay vợ của Hạ Ngôn Băng hàn huyên, cả đoàn người đi hướng tòa nhà của Địch gia.

Địch Hạo Huy đã từng gặp mặt Hạ Ngôn Băng và Liễu Vi, bởi vậy đi theo đang sau bốn vị bề trên, cùng Tăng Nghị mấy người đi vào bên trong, đồng thời còn nhỏ giọng nói chuyện với Tăng Nghị đi ở bên cạnh.

- Chuyện vào bộ đội, tôi đã nói chuyện với ông cụ, lần này có khả năng là tới hải quân.

Tăng Nghị cười, thầm nghĩ, lựa chọn này của Địch Hạo Huy, nhất định sẽ nhận được sự ủng hộ lớn của Địch lão. Tuy rằng nói trong ba binh chủng thì hiện giờ trước mắt vẫn lấy lục quân làm trọng, nhưng tùy theo sự phát triển kinh tế, tổng hợp thực lực của một nước cũng tăng lên, tình hình quốc phòng tùy thuộc tình hình mà biến đổi. Bây giờ là thời kỳ hòa bình, rất khó có được cơ hội để tìm kiếm quân công, trong lục quân lại là nơi nhân tài đông đúc, tập trung rất nhiều tướng tá. Nếu như Địch Hạo Huy tới lục quân để phát triển, tuy có sự ủng hộ của Địch gia, nhưng việc thăng tiến trong tương lai nhất định sẽ có lúc gặp phải trường hợp khó xử lý như không có đủ quân công, không đủ uy vọng.

Nhưng nếu như vào hải quân mà nói, tình huống sẽ có sự khác biệt. Quốc gia của chúng ta tuy nói là có lãnh thổ trên biển lớn hơn rất nhiều lần so với lãnh thổ trên đất liền, nhưng bởi vì hải quân được bắt đầu muộn, cho nên thực lực không đủ, khiến cho lãnh thể trên biển bị nhiều quốc gia mơ ước, thèm nhỏ dãi, tranh cãi không ngừng.

Nếu Địch Hạo Huy có thể cắm rễ tại hải quân thì có thể yên tâm đi theo con đường phát triển khoa học kỹ thuật để tăng mạnh thực lực hải quân. Tiến hành rèn luyện một đội hải quân quyết chiến quyết thắng, như vậy sức ảnh hưởng trong tương lai, ít nhất cũng sẽ không thấp hơn của Địch Vạn Lâm hiện tại.

Đây cũng là tâm nguyện của ông cụ trước khi về hưu vẫn canh cánh trong lòng. Mỗi lần ông cụ nhìn mấy cái nước nhỏ xung quanh giống như tên hề nhảy ra lại còn cáo mượn oai hùm, lúc đó ông cụ đều có thể tức giận vài ngày liền cũng không thèm đi chơi cờ.